#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường ngày có rất nhiều người trong phòng tập thể dục, có lẽ hôm nay mọi người đều mệt mỏi nên khi Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ đẩy cửa phòng bước vào thì thấy rằng không có ai bên trong.

Trong khi tập thể dục, cả hai lần lượt trò chuyện câu được câu mất bằng tiếng Trung. Trong khoảng thời gian này, Châu Kha Vũ sẽ sửa từng câu sai và cách phát âm không chuẩn của Duẫn Hạo Vũ. Cuộc trò chuyện dần chuyển sang chủ đề phần trình diễn ca khúc cải biên.

"Patrick, em nghĩ gì về bài hát được sử dụng cho buổi biểu diễn hôm nay?" Anh hơi lên giọng ở cuối câu, cho thấy tâm trạng tốt của người nói khi chờ đợi được khen ngợi.

"Em nghĩ nó rất tuyệt. Châu Kha Vũ rất lợi hại." Duẫn Hạo Vũ hết lời khen ngợi, nhưng cảm thấy như vậy là chưa đủ. Cậu nhớ lại phần giới thiệu của nhóm Friends, những lời khen ngợi Châu Kha Vũ của Vu Dương và cố gắng sử dụng tiếng Trung không tốt lắm của mình tổng hợp lại để nói lên điều đó, "Châu Kha Vũ, tài năng và ngoại hình, đều có hết."

Châu Kha Vũ luôn cảm thấy rằng cảm giác Duẫn Hạo Vũ đem lại khi nói tiếng Trung hoàn toàn khác với cảm giác khi cậu nói tiếng Anh hoặc tiếng Thái. Khi nói tiếng Thái, cậu bình tĩnh và tự tin, khi nói tiếng Anh thì trôi chảy và lưu loát, nhưng khi sang tiếng Trung, cậu hay bị vấp và bộ dạng cố gắng của cậu có phần đáng yêu. Bất kể những gì cậu nói là đúng hay sai, anh đều muốn im lặng lắng nghe cậu nói.

Sau khi nghe những lời khen ngợi của Duẫn Hạo Vũ, Châu Kha Vũ lại một lần nữa nhẹ nhàng đứng lên.

"Anh sau này muốn được sáng tác cho Patrick hát."

Lời vừa ra khỏi miệng, Châu Kha Vũ càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, thậm chí còn muốn ngay lập tức đem Phó Tư Siêu bắt đến, cùng sáng tác và biên khúc lại một chút.

Nhắc tới đến Phó Tư Siêu, Châu Kha Vũ nhớ đến một trong những mục đích của việc gọi Duẫn Hạo Vũ cùng đi tập thể dục hôm nay.

"Anh xin lỗi vì đã phớt lờ em khi đang xem buổi biểu diễn tối nay."

Châu Kha Vũ đột nhiên chuyển những gì anh nói sang tiếng Anh, Duẫn Hạo Vũ nhất thời không phản ứng kịp, sau vài giây, cậu mới chậm rãi đáp lại bằng tiếng Trung.

"Không sao, em biết, các anh là bạn tốt. Em chỉ tức giận bản thân mình, bởi vì em không hiểu các anh đang nói gì. Nếu tiếng Trung của em tốt hơn thì em đã có thể tham gia rồi."

"Hai chúng ta cũng là bạn tốt đúng không? Giống như em và Cao Khanh Trần, Trương Tinh Đặc và Ichika?"

Lại một câu hỏi ngoài dự liệu, Duẫn Hạo Vũ cẩn thận suy nghĩ mới trả lời.

"Em nghĩ chúng ta cũng là bạn tốt."

Nghe được câu này, dũng khí của Châu Kha Vũ liền giảm bớt một nửa, anh vốn nghĩ rằng anh trong lòng cậu sẽ có chút đặc biệt hơn. Nhưng không đợi anh tiếp tục sa sút tinh thần, Duẫn Hạo Vũ lại nói.

"Nhưng mà, lại có chút không giống", Duẫn Hạo Vũ phiền não cau mày, "Em thích cảm giác khi ở bên anh hơn, em không biết điều đó có ý nghĩa gì. Nhưng điều mà em chắc chắn chính là em muốn ở trong top11 cùng anh."

Câu nói của Duẫn Hạo Vũ có hơi dài, nhưng Châu Kha Vũ yên lặng lắng nghe từng chữ một phát ra từ miệng Duẫn Hạo Vũ, sau đó từ từ ghép lại thành câu mình muốn nghe.

"Vậy anh nghĩ sao? Em đã nói em đang chờ anh ở lớp A", nói tới đây Duẫn Hạo Vũ hơi ngừng lại một chút, "Châu Kha Vũ, em muốn cùng anh thành đoàn."

Duẫn Hạo Vũ nhìn thằng về phía anh với ánh mắt không chút nao núng. Nhớ lại ở thời điểm phỏng vấn, Duẫn Hạo Vũ từng nói qua, Châu Kha Vũ có một đôi mắt biết nói. Nhưng Châu Kha Vũ muốn nói rằng, đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ cũng là một đôi mắt biết nói.

"Khi em bước vào top11 đêm chung kết, anh sẽ đứng ngay bên cạnh", anh tạm dừng một lúc rồi lại mở miệng, "anh xin thề."

"Hãy nhớ lời hẹn ước hôm nay của tụi mình", nói xong Duẫn Hạo Vũ đứng khỏi thiết bị tập, đã gần đến thời gian quay lại ký túc xá.

Nhìn ra ý định của cậu, Châu Kha Vũ cũng đứng lên.

"Anh chắc chắn sẽ nhớ."

Khi chúng ta hoàn thành ước định này, anh còn có những lời khác muốn nói với em

"Nhưng trước đó em cần phải học tiếng Trung cho thật tốt nhé, Patrick."

Nhắc tới đề tài này, biểu tình trên khuôn mặt Duẫn Hạo Vũ lại trở nên rối rắm.

"Vần, em biết rồi. Em sẽ học thật chăm chỉ, nhưng mà tiếng Trung thật sự rất khó."

Đôi chân dài bước đến hai bước, Châu Kha Vũ bước đến phía trước Duẫn Hạo Vũ.

"Nào, gọi một tiếng lão sư xem nào", Châu-hay khoe khoang-Kha Vũ lại xuất hiện rồi.

Đối mặt với tính cách này của Châu Kha Vũ, Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng đuổi kịp anh, vừa cười vừa lớn tiếng nói, "Lão sư, Châu Kha Vũ lão sư, dạy em tiếng Trung, cảm ơn anh."

Lời hứa của những thiếu niên tràn đầy khát vọng cuối cùng sẽ thành hiện thực vào mùa xuân tới.

Hoàn.

———————

Vậy là mình đã dịch xong câu chuyện này rồi. Mỗi một ngôi ⭐️ cũng như bình luận của mọi người là động lực cho mình tìm và dịch truyện đó ♥️ Cảm ơn mọi người nhiều!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro