Chap 135. Muốn mạng của anh (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này hơi bị nóng nha =)).

Mọi người chuẩn bị khăn giấy các kiểu để lau. Còn lau gì thì tự ai nấy biết nè =)))))

=================================

Cả buổi tối sau đó Cố Song Tử cũng không có cơ hội lên tiếng giải thích về mối quan hệ hiện giờ của mình và Hoắc Thiên Yết. Mà Vũ Cự Giải hình như cũng chẳng muốn tìm hiểu cho nên ngoại trừ việc hai người đàn ông cứ đấu mắt với nhau ra thì cũng không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của Cố Song Tử.

Có lẽ do đồ ăn ngon, hoặc có lẽ do lâu ngày gặp lại người quen cũ, tóm lại tâm trạng tối nay của Cố Song Tử cũng không quá tệ, lại ỷ có Hoắc Thiên Yết bên cạnh nên uống khá nhiều. Rượu vang nồng độ cồn thấp, không tính cay độc, nhưng lập tức uống hết một hơi, vẫn làm bụng cô sông cuộn biển gầm khó chịu.

"Muốn anh đưa em về không?"

Vũ Cự Giải nghiêng đầu nhìn cô sắc mặt tái nhợt, ôn nhu hỏi.

"Không sao, em vẫn ổn."

Cố Song Tử khẽ nhắm mắt lạ rồi mở ra, nhẹ giọng nói. Tuy miệng nói vậy nhưng trong bụng một cỗ khó chịu kích động thật lâu không thể tan đi, Cố Song Tử khó chịu gìm chặt ấn đường, duỗi tay phủ lên bụng, nhẹ nhàng xoa.

Đột nhiên, một cổ khó chịu nảy lên trong họng, Cố Song Tử hướng Vũ Cự Giải bên cạnh cười xin lỗi. Sau đó dẫm giày cao gót, chạy chậm đi ra khỏi cửa. Anh ta nhìn thân ảnh màu đen rời đi, tỏ vẻ hơi sốt ruột cầm túi xách màu bạc của cô, bước chân tính toán đuổi theo ra ngoài.

Bỗng chốc, một bàn tay to mạnh mẽ hữu lực, đột nhiên đè vai hắn. Mắt đen thâm thúy mà sâu thẳm, như quân vương bễ nghễ chúng sinh, từ trên cao nhìn chằm chằm hắn. Vũ Cự Giải nhất thời sửng sốt nhưng rất nhanh khôi phục sắc mặt lạnh lẽo, tùy ý để người kia duỗi tay từ trong tay anh ta lấy đi túi xách màu bạc, sau đó chân thon dài mạnh mẽ, nện bước ưu nhã đi ra.

Cố Song Tử chạy ra khỏi phòng, liều mạng chạy về phía nhà vệ sinh. Một trận sông cuộn biển gầm trút ra, bụng rốt cuộc cảm thấy thoải mái. Mở vòi nước, duỗi tay hứng một vốc nước, súc miệng. Lấy ra khăn giấy lau miệng. Duỗi tay vuốt sợi tóc tán loạn, đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, ngước mắt, liền thấy thân ảnh cao dài đứng lặng ở trên hành lang cạnh nhà vệ sinh. Hoắc Thiên Yết đứng dựa vào vách tường, đang cúi đầu nhìn màn hình di động. Cảm giác có người ra tới, ngẩng đầu liếc cô một cái, đem điện thoại nhét vào túi quần.

" A, soái ca từ đâu nhảy ra a?"

Cố Song Tử cười khẽ hướng đi đến bên người anh, duỗi tay ý đồ đoạt lấy túi xách trong tay anh. Hoắc Thiên Yết ỷ vào ưu thế thân cao tay dài, không trả cho cô. Mắt đen sâu như vực không đáy nhìn chằm chằm cô, một phen gắt gao bắt lấy cổ tay cô, hướng ra cửa lớn. Hoắc Thiên Yết sắc mặt âm trầm, quanh thân tản ra lửa giận dễ dàng nhìn ra. Tay nhỏ truyền đến cơn đau, Cố Song Tử hơi khó chịu trong người liền giãy giụa.

"Anh đẹp trai này, ôn nhu một chút, tay người ta bị anh nắm đau quá ~"

Cố Song Tử vô tình lại như hữu ý không sợ chết tiếp tục làm nũng. Quả nhiên... Vừa dứt lời, lực tay giảm bớt chút. Cố Song Tử câu môi cười, lúc này nhìn rõ sườn mặt góc cạnh của anh, cho dù là mặt âm trầm, cô vẫn thấy người đàn ông này cực đẹp. Hoắc Thiên Yết nhìn thấy cô đã say rồi, khẽ chép miệng, không nói một lời, đem cô nhét vào ghế phụ, sau đó sải bước bước vào ghế lái, Bentley màu đen gào thét phóng đi.

Tốc độ không nhanh nhưng ngồi trong xe Cố Song Tử vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy trong bụng lại bắt đầu kích động khó chịu, duỗi tay gắt gao che bụng. Cả người không khoẻ, hốc mắt chợt chảy nước mắt, lại mờ mịt, không có rơi xuống. Hoắc Thiên Yết liếc mắt một cái, lực dưới chân nhẹ nhàng thu liễm, giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất. 

Hơn 10 phút sau, Bentley màu đen dừng trước một biệt thự trắng. Chiếc xe mới vừa dừng lại, Cố Song Tử nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn, chạy vội đi ra ngoài.

"Ọe........"

Đỡ thùng rác bên cạnh, kìm không được, khó chịu phun ra. Kỳ thật bụng sớm đã rỗng tuếch, vừa rồi ở nhà vệ sinh đã phun ra hết, hiện tại đến mật cũng đều muốn phun ra. Mới vừa rồi hốc mắt chứa đầy nước mắt, theo động tác nôn mửa, nháy mắt rơi xuống, tràn ra. Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, bàn tay dày rộng, vuốt vuốt lưng.

Cố Song Tử cảm thấy cơ hồ đem cả mật đều nôn ra, chật vật ngẩng đầu, duỗi tay tiếp nhận khăn giấy trong tay anh, lung tung lau miệng, đôi mắt hổ phách lại trước sau nhìn chằm chằm mắt đen hờ hững nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng từ trong ánh mắt.

Sau khi vào nhà, hai người ngồi ở trên sô pha, Hoắc Thiên Yết vẫn mang tâm trạng không vui khi nhớ lại cảnh Cố Song Tử và Vũ Cự Giải cười cười nói nói trên bàn ăn mà mở chai nước khoáng cho cô. Cố Song Tử nhận chai nước, uống hết phân nửa mới đã ghiền. Hoắc Thiên Yết lại liếc cô một cái, hai chân vắt chéo, thân thể ngửa ra dựa vào ghế, tư thái nhàn nhã, vài phần lười biếng. 

"Em rất thích tên họ Vũ kia? Tửu lượng không tốt còn uống nhiều như vậy, gặp anh ta vui tới vậy à?"

Hoắc Thiên Yết hỏi thẳng vấn đề làm anh suy nghĩ từ nãy đến giờ. Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm anh, nhấp khẩn môi mỏng

" Nói bậy cái gì đấy, em chỉ thích anh thôi."

Có lẽ là vì men rượu nên Cố Song Tử thành thật nói thẳng, rượu vào lời ra chứ không ngại ngùng như mọi khi khiến Hoắc Thiên Yết hơi giật mình song lại cảm thấy cực kỳ hài lòng với câu trả lời của cô, anh dừng tầm mắt ở con ngươi màu hổ phách ngập nước, đôi môi gợi cảm đóng mở:

"Anh trước nay là người thích hành động, có biết tối nay thấy em hi hi ha ha với họ Vũ kia tâm trạng anh thế nào không hửm? Mau tới đây, anh phải phạt em."

Vừa dứt lời, Cố Song Tử nhìn chằm chằm anh, cả người như bị ma nhập, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một sợi ý cười yêu mị dụ hoặc. Chả biết lấy can đảm ở đau ra, cuồng dã đá rơi đôi dép nam đi trong nhà, nhảy xuống khỏi sô pha, nửa quỳ nửa ngồi bên chân người đàn ông.

Không để Hoắc Thiên Yết kịp phản ứng đã duỗi tay thuần thục cởi bỏ dây lưng màu đen, tay nhỏ hơi run rẩy kéo khóa quần tây của anh. Sau đó ôn nhu kéo qυần lót tứ giác màu đen xuống, tay nhỏ mềm mại không xương nhẹ nhàng nắm phần đầu tiểu Thiên Yết.

Mắt hổ phách long lanh ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoắc Thiên Yết từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu, một ngụm ngậm lấy cậu bé của anh. Đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt, ôn nhu đảo qua cái lỗ nhỏ trên đỉnh. Nháy mắt nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên khẽ, côn thịt trong miệng nhanh chóng trướng đại, căng miệng cô khó có thể phun ra nuốt vào.

Hoắc Thiên Yết mở to mắt cúi đầu nhìn cô gái ở giữa hai chân mình, một đầu tóc đen hơi xoăn bị vén sang một bên, lộ ra cần cổ nữ tính duyên dáng. Lông mi nhỏ dài, đậm nét như hai cây quạt nhỏ, theo động tác chớp mắt của cô mà phe phẩy. Tay nhỏ một bên đỡ gốc rễ côn thịt, cái miệng nhỏ liếm láp, mút vào thân gậy cùng đỉnh như cây dù. Một cái tay khác vuốt ve phía dưới của mình mà trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chắc chắn tối nay anh không uống nhiều đến nỗi bị hoa mắt đâu nhỉ?

Cố Song Tử vươn đầu lưỡi liếm côn thịt của anh, đi vào phần đỉnh phía trên cố ý liếm mút ra tiếng nước. Ngước mắt hướng lên, nhìn sắc mặt người đàn ông dần dần nhiễm tình dục, bên tai không ngừng tăng thêm tiếng thở dốc. Cô rõ ràng cảm nhận được của anh trong miệng không ngừng kích động, hưng phấn trở nên lớn hơn, rất nhanh phun ra chất lỏng. Cố Song Tử dùng đầu lưỡi mềm mại từng chút liếm sạch, sau đó tronv mắt xoẹt qua tia tinh ranh khóe môi nhếch lên đột nhiên dùng sức mút vào chỗ anh mẫn cảm nhất.

"Hừ!"

Hoắc Thiên Yết hít hà một hơi, người phụ nữ này say rượu rồi muốn lấy mạng của anh đấy à?

Trong đầu xuất hiện suy nghĩ tuyệt đối không để cô uống rượu nữa. Lần nào say rượu cũng như thế này thì anh chịu sao nổi. Cố Song Tử như nghe được phản ứng của anh, trong mắt tràn đầy ý cười. Trực tiếp quỳ gối xuống thảm, há to miệng ngậm vào, hoàn toàn chuyên tâm thỏa mãn anh, vừa mới ra vào vài lần. Cô cảm nhận được bảo bối trong miệng run rẩy, kích cỡ tựa hồ lại lớn hơn vài phần. Cô quyến rũ vặn vẹo thân mình, tốc độ không ngừng nhanh hơn.

Mọi tế bào trên người Hoắc Thiên Yết mãnh liệt kêu gào, cảm giác càng cương cứng càng sảng khoái. Cảm nhận được cổ ấm áp bao vây lấy, nhanh chóng phun ra nuốt vào, anh cảm giác thân thể sắp nổ tung. Nhớ đến đêm đó ở khách sạn bên Mỹ cô còn vụng về biết bao mà giờ phút này lại như được men rượu tiếp thêm tinh lực bỗng chốc hóa thành yêu tinh ngàn năm.

Hoắc Thiên Yết bỗng chốc duỗi tay ấn cái gáy cô, một tay chống sô pha. Mông rắn chắc hữu lực nhanh chóng định động, hướng yết hầu chỗ sâu nhất mà va chạm. Cố Song Tử bị anh thình lình thô bạo đâm vào chỉ có thể phát ra tiếng ư ư. Khóe miệng không ngừng chảy ra nước bọt, nhỏ giọt trên đỉnh tuyết trắng trước ngực.

Thời điểm Cố Song Tử cảm thấy cổ họng sắp nổ tung thì nghe được đỉnh đầu truyền đến âm thanh người đàn ông khẽ gầm lên. Sau đó trong miệng bỗng nhiên cảm nhận được chất lỏng nóng hổi đặc sệt, từng đợt mãnh liệt phun trong khoan miệng. Rốt cuộc, Hoắc Thiên Yết cũng thả lỏng bàn tay ấn giữ gáy cô, lưu luyến rút ra khỏi miệng nhỏ của cô. Chất lỏng đặc sệt theo động tác của anh mà chảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro