2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh những cuộc đời rực rỡ như Soobin cũng có những cuộc đời mãi mãi chẳng thể le lói chút ánh sáng nào như số phận của Hyeji. Năm Hyeji 10 tuổi, những trận cãi vả liên miên của bố mẹ và những đòn roi của bố đánh lên người mẹ và cô mới dừng lại vì bố mẹ cô đã quyết định ly hôn. Bố Hyeji nhanh chóng cưới vợ mới, Hyeji chọn đi theo mẹ. Nay chỉ còn 2 mẹ con nên họ chỉ có thế dựa vào tiền trợ cấp nuôi con của bố Hyeji và đồng lương ít ỏi đi làm ở cửa hàng tiện lợi của mẹ Hyeji. Bố Hyeji không bao giờ đến thăm Hyeji, nếu tình cờ gặp ông sẽ bắt đầu mắng nhiếc và đay nghiến Hyeji, nói rằng vì sinh cô ra mà cuộc đời ông ta mới khốn khổ như thế, vì phải gửi tiền chu cấp cho cô mà ông ta phải làm việc vất vả biết bao nhiêu. Hyeji lúc đó chỉ là cô bé 10 tuổi nhưng bé con hiểu hết những lời bố nói, cô không buồn, từ lúc nào đó cô đã chấp nhận lời bố nói là đúng nên cô chỉ im lặng nghe bố mắng nhiếc rồi khe khẽ nói "con xin lỗi". Hyeji biết mình là một sự tồn tại không mong muốn, vì lỡ có cô mà bố mẹ mới kết hôn với nhau. Sự ra đời của Hyeji chưa bao giờ được chào đón.

Thật không may đến năm Hyeji lên cấp 2, bố cô gặp tai nạn mà qua đời, từ đó không còn tiền trợ cấp từ bố, mẹ con Hyeji lại còn vất vả hơn. Mẹ Hyeji dù thế nào cũng vẫn thương cô, chỉ là bà không biết phải thể hiện tình yêu đó như thế nào, bà chỉ biết cố làm việc hết sức để có tiền nuôi cô nên hầu như hai mẹ con chẳng có thời gian với nhau là mấy, những bữa ăn bà cũng chỉ mua tạm mỳ cho 2 mẹ con ăn vội hoặc đem những món hết hạn ở cửa hàng tiện lợi về. Hyeji là đứa trẻ ngoan, con bé chưa bao giờ trách mẹ bất kì điều gì, con bé ngoan ngoãn đi học, về nhà sẽ làm việc nhà, biết mẹ sẽ về rất trễ nên tự mình nấu mỳ ăn rồi đi ngủ sớm. Mẹ Hyeji thường tan ca rất muộn thường về nhà vào sáng sớm tinh mơ, ngủ vội vài tiếng rồi lại đi làm công việc khác. Vì lao lực quá sức, không ngủ đủ giấc và áp lực cuộc sống khiến mẹ Hyeji dần rơi vào trầm cảm. Bà bắt đầu dễ giận dữ hơn, trút giận lên Hyeji và bắt đầu chửi mắng con bé. Một lần Hyeji đi học về sớm thấy mẹ đang dùng dao rạch lên cổ tay ngang dọc những vết chằng chịt đỏ thẩm màu máu, cô bé hốt hoảng lao đến ngăn mẹ lại. Nhưng mẹ cô lại càng điên cuồng hơn, bà la hét đòi Hyeji thả mình ra, trong lúc tâm trí hoảng loạn, bà tức giận đẩy Hyeji ra rồi gào lên:

- Để tao chết đi! Tao không muốn sống như thế này nữa! Tao không muốn nuôi mày nữa! Vì mày mà đời tao mới khốn khổ thế này! Mày đáng lẻ không nên được sinh ra trên đời này!!

Hyeji cả người lấm lem máu từ cánh tay mẹ quẹt vào đứng thẫn thờ, hai mắt cô bé thất thần nhìn mẹ, tai cô ù đi, không thế tiếp nhận nổi những lời mẹ vừa nói. Mẹ cô mất máu nhiều quá nên liền ngất đi. Hyeji định thần lại thì đã thấy mẹ nằm đó giữa vũng máu đỏ tươi. Cô bé la hét, gọi người đến cứu. Mẹ cô được cứu qua khỏi nhưng vài ngày sau bà ra đi, vì cố ý tự sát một lần nữa.

Hyeji năm đó mới 15 tuổi, được vợ chồng cô chú họ hàng nhận về nuôi nhưng họ đối xử với cô chẳng khác gì người ở. Những năm tháng đó Hyeji luôn ngoan ngoãn vâng lời vì cô biết nếu cô không làm tốt, sẽ bị đuổi đi, sẽ không còn nơi nào để dựa vào. Năm cô 16 tuổi, người cô muốn cô bé sớm đi làm phụ giúp kinh tế trong gia đình nên đã cho cô đi học make up làm tóc. Ban đầu cô bé nhận make up làm tóc cho mấy cô bạn trong lớp với tiền công ít ỏi rồi dần dần có nhiều người nhờ cô bé làm hơn nên Hyeji cũng bắt đầu vừa đi học vừa đi make up thuê cho người khác. Tiền kiếm được cô luôn phải đưa hết cho vợ chồng cô chú. Cả hai người cưới nhau đã lâu nhưng không có con, cô của Hyeji thường lấy tiền cô bé kiếm được để đi đánh bạc. Những ngày cô đi đánh bạc không có nhà, người chú thường bắt Hyeji massage cho mình, rồi dần dà ông ta có những hành động không đứng đắn. Hyeji phản kháng thì bị ông ta đe dọa. Cuối cùng vào một đêm cô không về nhà, ông ta toan xâm hại Hyeji thì con bé đã liều mạng chạy vào bếp dùng chảo bếp đánh vào đầu ông ta rồi chạy ra khỏi nhà.

Từ ngày hôm đó Hyeji bỏ học, bắt đầu tự đi làm nuôi sống bản thân. Cô chú của Hyeji cũng không có ý định đi tìm cô. Hyeji chăm chỉ học hỏi nâng cao tay nghề, cô học make up cho nam để tìm kiếm thêm khách hàng. Năm 18 tuổi, cô may mắn được thuê làm make up cho một nam diễn viên nổi tiếng tên là Soobin. Cứ ngỡ từ giờ cuộc đời cô sẽ tốt hơn nhưng vòng quay số phận cứ thích trêu đùa cô, bọn giang hồ đòi nợ thuê bắt đầu tìm đến cô như thể bóng ma của người bố bạo lực đang quay về tiếp tục đánh đập, hành hạ cô.

Sau cái hôm kết thúc quay phim, mạng xã hội loạn hết cả lên vì tin đồn hẹn hò của Soobin và cô idol đóng phim cùng. Tấm ảnh cả hai đi ăn ở nhà hàng hôm qua cùng đoàn phim bị chụp đưa lên mạng khiến nhiều người hiểu nhầm là cả hai hẹn đi ăn riêng với nhau. Sau đó là hàng loạt bằng chứng từ cảnh hậu trường thân thiết của cả hai được soi ra để chứng mình họ từ diễn thành thật. Hyeji đến công ty nghe bảo công ty định sẽ từ từ phủ nhận tin đồn vì muốn mọi người xôn xao thêm một chút để lôi kéo sự chú ý cho bộ phim Soobin đóng. Jihoon giải thích cho Hyeji rằng đó là một chiêu để PR cho phim khá là hiệu quả mặc dù nó cũng không phải cách làm hay ho gì lắm. Ngay sau đó trên mạng xã hội bắt đầu nổi lên cuộc chiến tranh cãi giữa phe đu couple trong phim và fan bạn gái của Soobin. Một số fan của Soobin kéo vào instagram của nữ idol kia để lại bình luận chửi bới, công kích cô ấy. Soobin khó xử nhắn tin xin lỗi cô ấy nhưng cô ấy bảo không sao, dù gì idol cũng thường xuyên đối mặt với nhiều anti kiểu này nên cô ấy quen rồi

Hyeji lúc này mới thấy được hình tượng "bạn trai quốc dân" của Soobin ảnh hưởng mạnh đến fan thế nào. Một số không chấp nhận được việc Soobin hẹn hò nên bắt đầu gửi mail đến công ty đòi công ty lên tiếng làm rõ mọi chuyện. Thậm chí có mail còn đe dọa nếu Soobin dám hẹn hò thì người đó sẽ tự sát rồi đăng lời tuyệt mệnh lên mạng để Soobin phải chịu trách nhiệm. Hyeji cảm thấy thật điên rồ. Thì ra cuộc sống hào nhoáng của Soobin không phải lúc nào cũng màu hồng như cô nghĩ. Tình yêu anh ấy nhận được quả thật rất nhiều, nhiều đến mức khiến anh ấy ngột thở.

Chiều đó công ty đã phải lên thông báo đính chính rằng tấm ảnh đó chỉ là chụp được lúc cả 2 đi ăn cùng đoàn phim sau khi đóng máy chứ không hề có chuyện hẹn hò. Soobin kể từ sau đó cũng không dám liên lạc gì với cô bạn diễn idol kia nữa nếu không có chuyện liên quan đến công việc. Thông thường chỉ có idol mới nhận phản ứng tiêu cực khi hẹn hò còn diễn viên thường sẽ được ủng hộ. Nhưng Soobin thì khác, vì hình tượng "bạn trai quốc dân" mà công ty xây dựng cho anh đã vô tình tạo nên ảo tưởng cho fangirl giống như kiểu của Idol. Những vai đầu tay của Soobin là những vai phụ nhỏ lẻ không liên quan đến yêu đương, về sau công ty cũng hay lựa cho Soobin vai trong các bộ phim thể loại tâm lý, kinh dị, hành động, nhưng sau này khi anh bắt đầu đóng vai nam phụ cho một bộ phim thì rất nhiều người mê mệt anh và bắt đầu gọi anh là bạn trai của mọi người, đại loại "nam chính là của nữ chính còn nam phụ là của chúng ta." Dưới sức nặng càng mạnh của cái mác "bạn trai quốc dân", kịch bản phim tình yêu gần đây công ty chọn cho anh làm vai chính nhưng cũng rất ít cảnh thân mật của nam nữ chính và kết phim cũng là một cái kết buồn. Tuy nhiên do là lần đầu Soobin đóng nam chính trong phim tình cảm nên fan cũng chia phe, phe thích anh với tư cách diễn viên, họ ủng hộ và thậm chí còn đu couple trên phim, phe còn lại thì thích anh với cái mác "bạn trai quốc dân" nên rất khó chịu với việc anh diễn với bạn diễn nữ.

Sau đó, Hyeji cũng dần nhận ra sau ánh hào quang kia, Soobin đã đánh đổi cuộc sống riêng tư của bản thân, đánh đổi quyền được yêu đương hẹn hò như một con người bình thường, luôn phải cẩn trọng trong từng lời nói và hành động của bản thân, không phải là làm những thứ bản thân muốn làm mà là "làm những gì công ty, fan và mọi người kỳ vọng và muốn anh làm". Nếu là một người bình thường, chán nản cuộc sống của bản thân họ có thể bỏ đi, đến một nơi nào đó thật xa, nơi không ai biết họ là ai và bắt đầu cuộc sống lại từ đầu. Còn với Soobin, chẳng có nơi nào gọi là "nơi mà người ta không biết anh là ai và bắt đầu lại cuộc sống lại từ đầu". Anh đã bán "sự tự do" của mình để đổi lấy tất cả những thứ này.

Dù biết thế, Hyeji không thấy tội nghiệp anh, cũng chẳng thấy anh đáng thương hay cảm thông gì cả. Cô chỉ chấp nhận nó là hiển nhiên như cô chấp nhận những gì bố mẹ cô đã nói với cô lúc nhỏ vậy. Dù sao anh ta mất cái này nhưng cũng có được cái khác. Thậm chí cô còn còn cảm thấy ít nhất ông trời thật công bằng, rằng ai cũng phải đánh đổi thứ gì đó để có được thứ khác, chứ họ chẳng thế nào hạnh phúc hoàn toàn được. Kì lạ thay điều đó lại khiến cô thấy được an ủi. Có lẽ nghĩ rằng người tưởng là có cuộc đời hoàn hảo như vậy hóa ra cũng thật đáng thương khiến cô thấy mình đỡ khốn khổ hơn. Nghĩ đến đó cô lại cười vào cái suy nghĩ khốn nạn của mình. Dường như cuộc đời đã khiến cô trở thành kẻ có suy nghĩ lạnh lùng đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#soobin