/Một/ Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao rồi bé con? Có bất kỳ thông báo mới nào từ (1)A.B.T không?" Jeongguk tiến tới gần chàng trai vẫn đang ngồi chăm chú bên chiếc máy tính.

Khoảng một phút sau câu hỏi của anh, chàng trai rời tay khỏi bàn phím, lúc này mới thở dài lên tiếng, "Em có nghiệm vụ khẩn phải đi ngay rạng sáng mai. Chú biết đấy, (2)đội alpha đến (3)Barely từ hai ngày trước và đã mất liên lạc với toàn bộ quân số, duy chỉ có đội trưởng, em vẫn thấy chú ấy hiển thị trên máy định vị của mình bằng con chip gắn trên bộ bảo hộ," Yeonjun chống lên bàn đưa tay day mắt, vì ngồi máy tính nhiều giờ khiến đôi mắt của cậu trở nên đỏ và rát mỏi. "Cấp trên giao cho em nhiệm vụ cần tìm một người, họ nói đó là niềm hi vọng duy nhất, không chỉ cho thành phố Barely mà là cả quốc gia nếu như dịch tiếp tục bùng phát."

"Chú sẽ đi cùng em, chú không thể để em tới Barely một mình," Jeongguk lắc đầu, chạm lên đôi vai đã rủ xuống vì mệt mỏi của Yeonjun. Anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Yeonjun, "À phải rồi, cấp trên nói em đi tìm một người? Ai vậy?"

Yeonjun xoay ghế về phía anh, lôi ra một bức ảnh chụp lén đen trắng khá nhàu nát nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt mũi của người đó, là một cậu trai mang khuôn mặt lạnh lẽo có vết đen dài trên má tựa như máu. Giống như hắn vừa gây gổ với một ai đó có sử dụng đến vũ khí mang tính sát thương cao. "Choi Soobin, tuổi hai mốt, tham gia quân ngũ từ mười sáu khi người thân duy nhất là mẹ cậu ta đổ bệnh và qua đời..." Yeonjun hít mũi, ngập ngừng. "Cậu ta từng được huấn luyện gia nhập vào quân đội tự do phía nam Barely, với một lí do nào đó, đơn vị cậu ta bị giải thể rồi đưa đẩy Soobin vào con đường trở thành lính đánh thuê."

"Chà, tiểu sử ấn tượng đó," Jeongguk cầm góc bức ảnh đưa lên thật gần mắt, anh tặc lưỡi nâng tay bóp trán, "Nhìn cậu ta quen thật đấy, chú không chắc nữa... nhưng người này chú e rằng em không thể nghĩ đơn giản được đâu."

Yeonjun chớp mắt nhìn anh, vuốt mấy sợi tóc xoà trước trán, chống cằm lưỡng lự, "Em biết, nhưng chính phủ phải điều xuống A.B.T để tìm cậu ấy về, việc này còn được đặt vào tay em, em sẽ chứng minh cho mọi người thấy."

Chẳng kịp để Jeongguk suy nghĩ câu trả lời, Yeonjun đã vội tựa bàn lảo đảo đứng dậy và nhét tấm hình trở lại túi áo, vẫy tay với anh mà rời đi về phía cửa, "Nhức đầu muốn chết, cậu ta là ai cũng được, miễn rằng em có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao và khiến đội trưởng tự hào về em."

Trước khi rời đi, Yeonjun quay lại về phía người vẫn ngồi trầm ngâm kia, có vẻ như anh vẫn cố để nhớ ra một điều gì đó, cậu thở hắt ra một hơi, "Chú có về hay khô-"

"À ừ, tới đây." Jeongguk vội thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi lập tức bật dậy, bước ra khỏi sở trong khi chiếc máy tính vẫn còn sáng.

Trên đường xuống gara, cả hai dường như không nói chuyện, một phần bởi Yeonjun đã thấm mệt vì đã làm việc nguyên một buổi sáng cho đến tận bây giờ, Jeongguk hiểu điều đó. Công việc của Yeonjun vào thời điểm này vất vả hơn bình thường rất nhiều, cậu đã phải bắt đầu ca làm thật sớm để đi tới những khu dân cư và ngoài rìa thành phố, khảo sát và phát hiện bất cứ người dân nào có dấu hiệu khả nghi hoặc từ Barely chuyển tới hay không, vì nơi đó đã được cho vào diện cách ly toàn thành phố.

Nói đến sự hiểu biết về Barely, họ - những đặc vụ cảnh sát làm việc cho chính phủ hay A.B.T không tham gia vào chiến dịch Barely mười một năm về trước, chỉ được cung cấp những thông tin ít ỏi về nó. Với những phương diện về mặt kinh tế hay xã hội, Barely mang đầy đủ những yếu tố trở thành một thành phố lớn. Tổ chức đại diện cho thành phố này là tập đoàn Hopeful, hoạt động chính của tập đoàn thực hiện trên thành phố này là nghiên cứu y dược phẩm, chế tạo và thử nghiệm vũ khí sinh học. Nhưng dường như ai cũng có thể tự nhận biết rằng, đây là sự khởi nguồn mọi việc xảy ra ở Barely vài tháng trở lại đây. Vậy nên chính phủ quyết định điều A.B.T tới đó để điều tra và lấy thông tin chính xác nhất.

Hai người bước vào xe và rời khỏi sở cảnh sát khi đã chập tối, Yeonjun nhìn vào màn hình điện thoại, đã gần tám giờ và cậu không chắc rằng ở nhà còn thứ gì đó để lấp đầy dạ dày trống rỗng của mình. Đi một đoạn, Yeonjun lên tiếng phá vỡ không khí im lặng giữa cả hai, "Chúng ta có thể ghé quán của chú Seokjin không? Em sắp ngất ra vì đói rồi."

"Xin lỗi nhé bé con, chú quên không thông báo với em rằng anh Seokjin có công chuyện mới rời đi vào sáng nay." Jeongguk cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt dần ỉu xìu của Yeonjun. "Ôi đừng buồn mà, về chú sẽ làm cơm cho em."

Yeonjun bĩu môi gật đầu, miễn sao có thể ăn no sau đó đánh một giấc và chuẩn bị cho nhiệm vụ rạng sáng mai.

Gác tay lên cửa xe, để những làn gió thổi bay những sợi tóc loà xoà, cậu mở lời để đến với một đoạn hội thoại mới, "A.B.T nói em sẽ không được tiết lộ nghiệm vụ với bất cứ ai kể cả những người quan trọng trong bộ phận an ninh cảnh sát, nhưng em sẽ để chú vào ngoại lệ," Yeonjun bặm môi khịt mũi và tiếp, "Họ bảo rằng những người dân mà chính phủ nói giống như mất ý thức hay đột ngột trở nên hung dữ... không đơn giản chỉ là như vậy. Họ luôn nhắc em không được chủ quan và nhất quyết phải đem được Choi Soobin về, máu của cậu ta, là công thức vaccine."

Jeongguk chau mày, với tay tắt chiếc radio trong xe và tập trung vào lời nói của Yeonjun, "Em có thể giải thích kĩ hơn không?"

Cậu quay đầu sang anh, "Họ cần phải điều chế vaccine từ máu của cậu ta, rồi từ đó đưa ra thị trường để phòng cũng như chữa cho người dân với tình hình dịch bệnh ngày càng lan rộng." Yeonjun ậm ừ đan những ngón tay vào nhau, tặc lưỡi, "Cậu ta là con trai của Kim Daeyong."

"Gì?!" Jeongguk thốt lên, "Tên Daeyong có con trai? Không phải gã ta đã chết khi chưa lập gia đình sao?"

"Phải, mẹ của Soobin không phải vợ hợp pháp của gã, có lẽ gã còn không biết sự tồn tại của Soobin. Mẹ cậu ta tự giác cắt đứt liên lạc với Daeyong khi nhận ra mình mang giọt máu của gã, độc lập nuôi con một mình. Có lẽ bà cũng biết về câu chuyện của gã." Yeonjun hướng mắt xuống bàn tay của mình, thở dài. "Em trai của gã đã cung cấp thông tin cho A.B.T trước khi mất tích," Yeonjun đặt tay lên tay Jeongguk vẫn đang nắm chặt chiếc cần gạt số, nhẹ giọng khi dùng ngón cái miết nhẹ lên mu bàn tay anh. "Xin lỗi, em không cố ý nhắc đến chú ấ-"

Yeonjun ngừng lại khi anh rút tay và để trở lại vô lăng, Jeongguk chỉ nhẹ đưa ánh nhìn về phía cậu, khẽ trấn an, "Không sao, ai còn bận tâm tới anh ta làm gì chứ?" Nói rồi anh dừng xe, hạ cửa kính và đưa ra ngoài cho người bảo vệ chung cư một tấm thẻ. Không mất nhiều thời gian để thanh barie trước mũi xe đưa lên cao và anh tiếp tục lái rồi đỗ xe vào chỗ trống quen thuộc dưới hầm xe của chung cư.

Tắt xe, họ cùng nhau lên căn hộ mà cả hai đã sống chung nhiều năm nay. Jeongguk là đặc vụ hoạt động tại (4)Otter, mười một năm về trước, khi đó anh hai mươi hai tuổi và vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh đã tham gia vào hoạt động chống phá khủng bố sinh học, nhờ đó anh biết đến Kim Namjoon - đội trưởng đội alpha thuộc nhóm xuất sắc trong A.B.T, khi đó tập đoàn Hopeful vốn dĩ được thành lập với mục đích phát triển các sản phẩm công nghệ sinh học. Không may, tai hoạ giáng xuống Hopeful khi được cho là họ làm rò rỉ chất hoá học, khiến cả trăm nhân viên tập đoàn nhiễm độc, mất kiểm soát hành vi mà tự cấu xé lẫn nhau.

Nhưng mọi sự việc đều tưởng đã được nhanh chóng giải quyết khi một tiến sĩ chính trong công trình nghiên cứu thành công chủng loại virus có tên G, đã đánh cắp mẫu virus với ý nghĩ tự đặt rằng khi tiêm thứ này vào cơ thể sẽ khiến nhân loại vượt xa sức mạnh bình thường của con người, tiến sĩ Lee sẽ bán mẫu virus này cho chính phủ nếu họ đảm bảo công sức của ông sẽ được đền đáp với số tiền xứng đáng. Không để ông thực hiện hành vi phản bội tổ chức và cản trở kế hoạch ngầm của mình, Kim Daeyong với vỏ bọc là một cựu đội trưởng đội đặc nhiệm alpha - khi đó đã tham gia Hopeful, đã đưa địa điểm tiến sĩ Lee cho A.B.T để họ ngăn chặn ông và lựa thời cơ cướp đi G.

Kim Daeyong cho rằng sau khi tiêm G vào cơ thể, gã sẽ trở thành con người bất khả chiến bại và chống lại bất cứ ai kể cả chính phủ thời bấy giờ. Khi đó, Namjoon - đội trưởng hiện tại của đội alpha dẫn toàn đội tiến vào nhà riêng của Daeyong và không thể ngăn lại hoảng hốt khi nhìn thấy cơ thể gã lở loét biến dạng, từng mảnh thịt tróc ra cùng những thớ cơ bắp đột biến khiến gã trở nên thật kinh tởm. Bù lại, gã có một sức mạnh đến không ngờ khi đánh bại gần như toàn bộ quân số của đội alpha, may mắn khi đó Jeongguk tới kịp cùng Namjoon kết liễu gã với sự trợ giúp từ khẩu lựu đạn.

Chỉ duy nhất Daeyong là người có can đảm thử nghiệm mẫu virus G trên cơ thể, nhưng có lẽ nhờ vậy mà con trai của ông ta - Choi Soobin có khả năng kháng bất kể loại virus nào được di truyền từ bố. Lý do hắn không cùng họ với gã là do Soobin được đặt theo họ mẹ, bà không chắc rằng Daeyong sẽ chấp nhận con mình nên bà cũng không tự ý đặt họ của gã cho con trai. Mặc dù chưa từng nhìn thấy mặt bố, Soobin luôn được mẹ dạy dỗ rằng phải tôn trọng người bố đã khuất của mình dù câu chuyện về gã thật chẳng đáng để làm điều đó.

Cùng thời điểm, Jeongguk cùng Namjoon cứu một đứa trẻ mười tuổi là con của một cặp công nhân hoạt động trong Hopeful, sau khi được Jeongguk đón cậu từ trạm cứu hộ, cậu bé nói rằng cậu khiếp sợ cha mẹ mình khi họ bắt đầu có dấu hiệu lạ trong vòng một tuần. Cả hai điều quyết định ở lại nơi làm việc để đảm bảo an toàn cho cậu con trai tên Yeonjun, rồi cũng kể từ đó cậu cũng chẳng thể gặp lại cha mẹ mình một lần nào nữa.

Lớn lên, cậu quyết định gia nhập A.B.T với lòng ngưỡng mộ đội trưởng Namjoon, nhưng cũng là mong muốn quốc gia sẽ trở lại yên bình vốn có.

Quay trở về hiện tại, Barely - quê nhà của Hopeful dần có hiện tượng rò rỉ chất hoá học giống như mười một năm về trước, nhưng lần này là quy mô toàn thành phố.

________________

(1) A.B.T: Anti Bioterrorism Team. Một nhóm dưới quyền điều hành từ chính phủ, là đội đặc biệt được thành lập chống phá khủng bố sinh học từ khi xuất hiện chủng virus G.

(2) Đội đặc nhiệm alpha: một mẩu nhỏ của A.B.T với sự dẫn dắt của Kim Namjoon, trong đó sẽ có những đặc vụ được huấn luyện xuất sắc để đến những vùng nguy hiểm thực hiện nhiệm vụ.

(3) Barely: nơi đầu bùng dịch 'ăn thịt người', cũng là nơi Hopeful đặt trụ sở.

(4) Otter: thủ đô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro