01: The secret

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kay Trần có một bí mật nhỏ mà cậu đã cất giấu từ lâu.

Một bí mật đã đi theo cậu suốt nhiều năm.

Cậu thích Soobin.

Kay Trần nhận ra mình thích Soobin vào đầu năm ba, hoặc có lẽ là sớm hơn thế nữa. Cậu đã không còn nhớ rõ lần đầu bọn họ gặp nhau là khi nào, càng không nhớ rõ mình vì sao lại thích một con người kì lạ và trái ngược hẳn với bản thân như vậy?

Có thể là vào cái đêm tốt nghiệp năm ấy, khi một Soobin dịu dàng lần đầu tiên vì cậu mà trở nên gai góc, kiên quyết thay đổi nguyện vọng chỉ để có thể cùng cậu học chung một trường. Hay có thể là vào ngày sinh nhật thứ 16, khi Soobin vì một câu nói "tớ không ổn" của cậu mà lặn lội chạy suốt 30km chỉ để trao cho cậu một cái ôm.

Trước khi Kay Trần kịp nhận ra bất cứ điều gì thì Soobin đã mạnh mẽ xông vào thế giới của cậu, sau đó lì lợm trốn mãi ở đó không chịu ra.

Hai người quen biết nhau đã hơn 10 năm, mọi thói quen của Kay Trần đều được Soobin ghi nhớ và Kay Trần cũng có thể chỉ từ một cái liếc mắt liền nhận ra Soobin đang nghĩ gì.

Cũng chính vì vậy, Kay Trần biết rõ, Soobin không hề thích mình.

Đối với Soobin, cậu không hơn không kém chỉ là một người bạn thanh mai trúc mã.

Kay Trần cũng nghĩ rằng, tình cảnh hiện tại là tốt nhất cho cả hai.

Cậu không dám tiến lên, cũng không có tự tin tiến lên. Cậu sợ hãi rằng tình bạn này sẽ không còn giữ được một khi thứ cảm xúc không nên này được nói ra.

Kay Trần thầm kín cất giữ thứ tình cảm ấy ở sâu trong tim, chôn vùi hết thảy những xúc cảm mãnh liệt luôn lăm le trỗi dậy mỗi khi cậu nhìn thấy Soobin rồi tiếp tục đóng vai một người bạn.

Sự tốt đẹp cứ thế được duy trì.

Cho đến một ngày.

Lớp của họ có học sinh mới chuyển đến.

Là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời. Một người tươi sáng, xinh đẹp và ngây thơ.

Soobin vốn là một con người thích xã giao ngay lập tức bị thu hút. Kay Trần nhận ra ánh mắt bạn cùng bàn này của mình dính chặt vào học sinh mới đến trên bục giảng rất lâu.

Kay Trần khẽ nhíu mày, nhưng cậu vẫn không nói gì cả.

Cô gái mới đến được xếp vào vị trí phía trước Soobin, và kế bên nam thần của khối - ST Sơn Thạch.

Soobin trong dàn nam sinh đã được xem là rất cao, nhưng ST cũng không hề thua kém. Khuôn mặt đẹp trai, đường nét góc cạnh tinh tế cùng tính cách trầm tĩnh, dịu dàng khiến ST chưa bao giờ thiếu người xoay quanh.

Kay rất thích khuôn mặt ST, cậu vẫn thường hay lén ngắm anh ấy với tâm lý ngưỡng mộ cái đẹp đơn thuần.

Nhưng hôm nay cậu lại không có tâm trạng đó.

Chẳng hiểu sao cậu liên tục cảm thấy bất an, nhất là khi nhìn thấy Soobin đang líu lo không ngừng bắt chuyện với cô gái phía trên.

Cậu biết Soobin vốn là một người vô cùng tươi sáng, giống như vẻ ngoài của mình vậy. Bên cạnh Soobin lúc nào cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng đây là lần đầu tiên Kay nhìn thấy Soobin tỏ ra hứng thú đến vậy với một người mới vừa gặp vài phút trước.

Khéo léo giấu đi tâm trạng bất an, cậu không dấu vết cắt ngang cuộc trò chuyện của Soobin và cô gái, khẽ mỉm cười giới thiệu bản thân, trong lúc bắt tay người đối diện còn không quên hơi ngả người về Soobin để tuyên bố chủ quyền.

Rất nhanh sau đó, khi tiết học bắt đầu, Soobin cũng không còn nói chuyện cùng cô gái nữa, liền quay qua sờ sờ tay nhỏ của Kay, mè nheo làm nũng:

- Lát nữa khi về cùng tớ đi ăn lẩu có đươc không~

Kay Trần sao có thể cự tuyệt sự làm nũng của người mình thích, con chồn nhỏ trong lồng ngực đã vui đến muốn bay lên trời. Cậu híp đôi mắt đen trong suốt, chăm chú nhìn Soobin như nhìn cả thế giới của mình, mỉm cười đồng ý.

=====

Khi Kay Trần nhận ra điều gì đó không ổn đã là chuyện của một tuần sau.

Cô gái mới đến chỉ trong thời gian ngắn đã có thể khuất phục được các nam sinh xung quanh. Không biết từ bao giờ, Soobin bỗng bám lấy cô ấy cả sáng và tối, mua giúp thức ăn, chép giúp bài tập, còn cẩn thận khoác áo cho người ta.

Kay Trần sững sờ.

Cậu chỉ vì bận việc của Hội Sinh viên trong một tuần mà những đặc quyền chỉ thuộc về cậu trước đây bỗng dưng trở thành của người khác.

Cậu biết rằng mình không có tư cách để ghen tuông nhưng vẫn không thể nhịn được mà đau lòng.

Soobin không còn mỗi sáng đợi cậu ở trước cửa Kí túc xá, mỉm cười đưa cho cậu thức ăn sáng nóng hổi.

Soobin không còn ở trong lớp học lén lút đùa giỡn cậu bằng cách nắm tay và chọc ghẹo.

Soobin không còn trong mỗi giờ ra chơi cùng cậu tựa vào nhau xem một bộ phim yêu thích.

Và Soobin cũng không còn chờ cậu cùng về mỗi buổi chiều sau giờ tan học.

Thay vào đó, Soobin bắt đầu cùng với cô gái mới đến kia trở nên thân thiết đến không ngờ.

Soobin chạy đến phòng Kí túc xá của cô gái gọi người dậy.

Soobin ghi chú những món ăn cô gái không thích vào sổ tay.

Soobin nhìn lén cô gái ngủ gật trong giờ học.

Soobin vì chở cô gái về mà quên mất còn một Kay Trần vẫn đang đợi anh trước cổng trường.

....

Cậu đứng trước cổng trường đã vắng vẻ, bóng lưng đơn bạc nhuộm ánh vàng buồn bã của hoàng hôn càng trở nên mỏng manh hơn, tựa như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua liền có thể khiến cậu gục ngã.

Ánh mắt trong suốt và đen láy thường ngày dần trở nên mờ mịt, đôi môi đỏ rực rỡ như những cánh anh đào bị cắn đến bật máu.

Kay Trần không biết cậu đã đứng đây bao lâu, cũng không biết hộp cơm trứng nóng hổi - món ăn yêu thích của Soobin - trong tay đã nguội lạnh từ bao giờ.

Kay Trần không biết, cũng không muốn biết.

Lòng ngực đau đến không thở được.

Thì ra đây là cảm giác thất tình sao?

Thì ra mối quan hệ 10 năm của họ cũng chỉ như một trò đùa. Cậu đã từng rất tự hào với khoảng thời gian hai người bên nhau, cậu tin rằng Soobin sẽ không thể vì một người mới gặp mà nhẫn tâm bỏ quên mình.

Nhưng cậu đã sai.

Trong khoảng thời gian qua, cậu cố gắng đến vậy để làm gì?

Yêu một người mãi mãi không yêu mình giống như ngày tận thế đã đến, cánh đồng tuyết đã đóng băng nghìn dặm, phải làm thế nào mới có thể hòa tan?

Kay Trần luôn tỏ ra lãnh đạm với mọi người, vì tất cả mọi nồng nhiệt của cậu đều đặt trên một người. Muốn được bên cạnh người ấy trong mọi khoảnh khắc, muốn ánh mắt người ấy chỉ nhìn thấy duy nhất hình bóng mình, muốn tương lai của người ấy có dáng vẻ của bản thân,...

Tình cảm Kay Trần dành cho Soobin đã trở thành một loại chấp niệm. Nếu không có Soobin, có lẽ Kay Trần sẽ lựa chọn đi du học, rồi ngoan ngoãn về nhà kế thừa sản nghiệp.

Nhưng sự xuất hiện của Soobin khiến thế giới của cậu bừng sáng. Lần đầu tiên, cậu không còn muốn sống một cuộc đời tầm thường. Lần đầu tiên, cậu khao khát trở nên mạnh mẽ và nỗ lực cho ước mơ của mình.

Chỉ để bản thân có thể xứng đáng ở bên cạnh người đó.

Kay Trần thích Soobin 10 năm.

Thích đến cả tính mạng, thích đến tự tôn cũng có thể không cần.

Thích đến tự ti, thích đến hèn nhát.

Nhưng cuộc đời luôn luôn như vậy, từ một mà bắt đầu, từ bắt đầu đi tới kết thúc.

Kay Trần biết rằng, Soobin đã yêu một người khác, không phải cậu.

Một con người u ám, trầm lặng như cậu sao có thể so với một cô gái xinh đẹp, thiện lương.

Soobin rực rỡ và chiếu sáng như ánh nắng ngày hạ, người như anh ấy càng thích hợp với một người ngây thơ đơn thuần, chứ không phải một người đã trải qua nhiều vụn vỡ như cậu.

Kay Trần bỗng nhớ đến những kỷ niệm giữa hai người, kí ức giống như một con dao hai lưỡi, đã từng là viên kẹo ngọt ngào nay lại hóa thành từng nhát dao, đâm đến cho cậu máu chảy đầm đìa.

Một giọt nước mắt chảy xuống khỏi khóe mắt.

Cậu cứ thế đứng đó khóc thật lâu, cho tới khi một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt.

Kay Trần giật mình quay đầu, là ST.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro