Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai vặt hết gai cây xương rồng của tôi?"

Hình ảnh đính kèm là một chậu xương rồng trụi gai.

Sau khi tiện tay lướt tới "lệnh truy nã" trên diễn đàn trường, tôi như cá chép lộn người, từ kẻ đang hấp hối trên giường bệnh bật dậy.

Hôm qua tôi vừa đi vừa chửi tên một khốn kiếp qua điện thoại. Lúc đi ngang ký túc xá nam thì giận cá chém thớt nên đã phá hỏng cây xanh ngoài ban công tầng một. Nhưng tôi đã để lại phương thức liên lạc nói mình sẽ bồi thường.

Có lẽ tờ giấy bị gió cuốn bay mất, đệt mợ cũng may là bị thổi bay rồi, ai mà biết cây đó là của trùm trường Thôi Tú Bân chứ!

Tay tôi run rẩy, bình luận dưới bài đăng: "Thuần túy là khách qua đường, hình như gai xương rồng sẽ tự nhiên rụng, nén bi thương, tôi là người qua đường thuần túy thôi nhé."

Tú Bân nhanh chóng trả lời: "Vậy cây sen đá bên cạnh nó cũng tự nhiên mọc gai lên à?"

Hình ảnh đi kèm là một chậu sen đá đầy gai.

Khu bình luận lập tức xuất hiện không ít quần chúng vây xem, sôi nổi bênh vực kẻ yếu:

"Thế gian suy đồi, lòng người không đổi."

"Ha ha ha ha ha vừa tội vừa buồn cười."

"Sao lại có người làm chuyện rồ tới mức này?"

"Hê... tên biến thái này không phải là người của trường ta chứ..."

"Đậu má, chậu xương rồng tôi đặt bên cạnh đó chắc chắn cũng bị hại, tôi nguyền rủa tên biến thái này rớt kỳ thi cuối kỳ!"

...

Tú Bân có thể nhịn nhưng Nhiên Thuân không thể nhịn.

Tôi phẫn nộ gõ chữ: "Cục cớt! Tối qua tôi thấy rõ ràng, bên cạnh chỉ có một chậu sen đá!"

...

Khu vực bình luận nhanh chóng yên tĩnh.

Và tôi có thêm một yêu cầu kết bạn. Ghi chú: Thôi Tú Bân

Tôi nghĩ cùng lắm thì dập đầu nhận lỗi cũng có gì đâu, chuẩn bị chấp nhận thì nghe thằng bạn thân ( Thôi Phạm Khuê ) ở giường dưới nói: "Ông nghe tám chuyện chưa, có người dám làm hại cây xương rồng của Thôi Tú Bân, nghe nói Thôi Tú Bân  tuyên bố bắt được sẽ dùng những thủ đoạn độc địa để xử, lấy từng cái gai đã bị nhổ đâm lại người đó. Cười chết tui rồi."

Mọi người trong phòng đều cười rần rần, mấy cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên: "Sao mày không cười?"

Tôi tâm như tro tàn: "Tui không cười vì trời sinh tính tui không thích cười..."

Đề nghị kết bạn này sao tôi dám chấp nhận?

Tôi đột ngột tắt nguồn điện thoại đi, cầu nguyện chỉ cần tôi không chấp nhận thì cậu ta sẽ không tìm tới tôi.


Nhưng ai mà ngờ, Thôi Tú Bân cầm nick tôi đến hỏi khắp khoa Nông nghiệp tìm được họ tên với lớp tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro