Chap 6: Bóng tối và nỗi sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống đại học của Yeonjun ngày càng trở nên khó khăn. Sự khác biệt của cậu khiến cậu trở thành mục tiêu của những trò đùa ác ý. Các bạn cùng lớp thường xuyên trêu chọc cậu về dáng vẻ ngây thơ, về con gấu bông Bông luôn kè kè bên cạnh. Yeonjun cảm thấy cô đơn và lạc lõng giữa đám đông.

Một buổi chiều, khi đang ngồi một mình trong thư viện, Yeonjun vô tình nghe thấy một nhóm bạn cùng lớp đang bàn tán về một trò đùa mới. Họ định sẽ nhốt Yeonjun vào nhà kho và trêu chọc cậu. Tim Yeonjun thắt lại. Cậu biết rằng mình sẽ lại trở thành nạn nhân của chúng.

Sau giờ học, Yeonjun cố gắng rời khỏi trường thật nhanh nhưng đã bị nhóm bạn đó chặn lại. Chúng kéo Yeonjun đến nhà kho, một nơi tối tăm và ẩm thấp. Khi cánh cửa nhà kho đóng sầm lại, Yeonjun cảm thấy sợ hãi tột độ. Bóng tối bao trùm lấy cậu, những âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp nơi khiến cậu càng thêm hoảng loạn.

Yeonjun nhớ lại vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi sinh mạng của ba mẹ mình. Cậu đã bị mắc kẹt trong chiếc xe hơi cùng với cha mẹ trong nhiều giờ. Bóng tối và sự cô đơn lúc đó đã ám ảnh cậu suốt bao nhiêu năm qua. Giờ đây, khi lại một lần nữa đối mặt với bóng tối và sự cô đơn, những ký ức đau buồn ấy lại ùa về.

Yeonjun ôm chặt lấy con gấu bông Bông, cố gắng tìm kiếm sự an ủi. Cậu thì thầm với Bông: "Bông ơi, con sợ quá." Nước mắt lăn dài trên má, làm ướt đẫm lớp lông mềm mại của Bông.

Trong khi đó, Soobin cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu đã gọi điện cho Yeonjun nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Lo lắng, Soobin quyết định đến trường tìm Yeonjun. Anh đi khắp các phòng học, các thư viện nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu.

Cuối cùng, Soobin nhớ ra nhà kho nơi mà Yeonjun thường đến một mình. Tim anh đập thình thịch khi đến gần nhà kho. Anh nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt vọng ra từ bên trong. Không chút do dự, Soobin đạp cửa xông vào.

Thấy Soobin, Yeonjun như tìm thấy điểm tựa. Cậu chạy đến ôm chặt lấy anh. Soobin ôm chặt Yeonjun vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. "Đừng sợ, em có anh mà."

Ngay khi được Soobin ôm vào lòng, Yeonjun cảm thấy an toàn hơn một chút. Nhưng cơn sợ hãi đã tích tụ quá lâu, cùng với việc bị nhốt trong không gian chật hẹp và tối tăm đã khiến cơ thể cậu kiệt sức. Yeonjun bất ngờ ngất lịm đi trong vòng tay của Soobin.

Soobin hốt hoảng bế Yeonjun lên. Cậu cảm nhận được cơ thể Yeonjun nóng ran, mặt cậu tái nhợt. Soobin biết ngay là Yeonjun đã bị ốm. Không chút do dự, anh bế Yeonjun chạy khắp trường để tìm phòng y tế.

Trên đường đi, Soobin gặp phải nhóm bạn đã bắt nạt Yeonjun. Anh tức giận đến mức muốn xông vào đánh chúng một trận. Nhưng rồi anh kìm nén lại, anh biết rằng việc đó sẽ không giải quyết được vấn đề. Anh chỉ muốn đưa Yeonjun đến nơi an toàn và chăm sóc cho cậu.

Đến phòng y tế, y tá nhanh chóng kiểm tra tình hình của Yeonjun. Cô cho biết Yeonjun bị sốt cao do căng thẳng quá độ. Cô đã tiến hành hạ sốt cho Yeonjun và khuyên Soobin nên đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.

Soobin ẵm Yeonjun ra khỏi phòng y tế. Cậu nhìn Yeonjun nằm trong lòng mình với vẻ mặt đau khổ, lòng anh như bị dao cắt. Soobin thầm hứa sẽ không để ai làm hại Yeonjun nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro