this is our last time.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.9.2021

Ngày hôm nay Seoul lại mưa.

Vốn dĩ thời tiết mùa thu đã ẩm ương, ngày nắng ngày mưa, hệt như tâm trạng của Choi Yeonjun. Cậu đứng trên ban công của căn hộ, lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt mưa rơi, ánh mắt cậu vô thức nhìn xuống đường, một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.

Choi Soobin?

Là Choi Soobin người yêu cậu sao?

Anh ấy đang đứng cùng ai vậy?

Dưới đường, Choi Soobin đang đứng nói chuyện cùng một cậu con trai, trông họ có vẻ rất thân thiết, nói chuyện đến mức quên cả trời đang mưa cơ mà. Yeonjun không thể nhìn rõ được gương mặt của người kia vì chiếc ô đã che khuất nó, chỉ lộ ra khuôn miệng đang cười của cậu ấy.

Nụ cười thật quen thuộc.

Cậu không buồn quan tâm nữa mà quay lưng đi vào trong phòng, nói không tò mò thì cũng không phải, nhưng có lẽ có những việc ta không nên biết quá rõ, Choi Yeonjun tự nhủ trong lòng. Đóng cửa ban công, vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối, tối nay cậu dự định sẽ làm một chút salad vì bản thân quá lười nấu nướng.

Đang cắt rau củ, Yeonjun nghe thấy tiếng nhập mật mã cửa vang lên.

Cửa mở.

Choi Soobin cuối cùng cũng từ công ty trở về nhà, không sớm cũng không muộn, vừa tầm tan sở. Hắn mệt mỏi treo chiếc áo vest lên móc treo sau cửa, cởi giày rồi bước thẳng vào phòng bếp.

"Em đang làm gì vậy?"

"Bữa tối. Anh đói chưa?"

"Ừm, có chút. Anh đi tắm đã nhé?"

Yeonjun chỉ mỉm cười gật đầu. Đây chính là cách hai người yêu nhau suốt ba năm trời nói chuyện đấy. Thực ra trước đây cậu với hắn chưa từng nói chuyện ngắn cũn như vậy, đi làm về là lao vào ôm nhau, hôn hít đủ kiểu mới chịu, nhưng dạo gần đây, mọi thứ dường như khác đi hẳn.

Thực ra đây không phải là lỗi của Choi Soobin, là lỗi của Choi Yeonjun. Cậu rất yêu Choi Soobin hắn, yêu đến phát điên, nhưng cho tới lần gần đây nhất cậu và hắn đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn chung, cậu vô tình nghe được đoạn hội thoại giữa hắn và bạn lúc say.

"Soobin à, mày và Yeonjun vẫn hạnh phúc chứ?"

"Ừm, vẫn luôn."

"Mày có vẻ hạnh phúc hơn trước rất nhiều, tao vui vì điều đó."

"Không Taehyun, tao hạnh phúc nhưng chưa từng khá khẩm hơn trước. Tao cảm giác rằng bây giờ cái loại cảm xúc mà tao đang mang bên mình chỉ là một sự lấp đầy cho cái trái tim trống rỗng này của tao."

"Mày vẫn còn nhớ Beomgyu? Chúng mày chia tay ngót nghét bốn năm rồi đấy."

"Ừ, nhưng mỗi khi tao ở bên cạnh Yeonjun, nó đều khiến cho tao nhớ về Beomgyu. Tao thấy mình thật tồi tệ."

"Tồi thật."

Quay trở lại thực tại, Yeonjun mải suy nghĩ về bữa tiệc hôm ấy khiến cậu không may cắt trúng tay.

Vết thương dần dần rỉ máu.

Yeonjun đứng đực ra nhìn vết thương, máu cứ thế chảy. Nhìn vết thương ấy chẳng khác gì trái tim của cậu bây giờ cả, càng ngày vết thương càng lộ rõ, làm cho cậu đau đến xót xa.

"Yeonjun à, em sao vậy?", Choi Soobin nhìn vào tay cậu.

"Huh? Không sao đâu anh đừng lo."

Soobin không nói gì chỉ lắc đầu, tay với lấy hộp sơ cứu đặt trên kệ, lấy chiếc urgo mà băng bó cho cậu. Trong đầu Choi Soobin bây giờ, chỉ độc hiện lên một suy nghĩ: "Yeonjun thật dịu dàng và hiểu chuyện, nhưng mình thật sự vẫn nghĩ về Beomgyu vào lúc này. Mỗi lúc em ấy bị thương, nhất định sẽ khóc lóc loạn lên cho mà xem. Mình nhớ nhung cảm giác được cưng chiều em ấy."

"Ăn tối thôi."

Câu nói của Yeonjun đập tan dòng suy nghĩ của Soobin, hắn gạt bỏ mọi thứ trong đầu rồi giúp Yeonjun dọn đồ ăn ra bàn.

Trên bàn ăn, Yeonjun và Soobin chẳng nói với nhau câu nào. Dạo này đúng như những gì Yeonjun nghĩ, cậu và hắn đã lạnh nhạt với nhau hơn rất nhiều. Là cậu chủ động lạnh nhạt với Choi Soobin. Cậu đang tập làm quen, làm quen với việc không dựa dẫm Choi Soobin như ngày đầu mới yêu, bởi vì sớm muộn thôi, cậu sẽ chủ động nói lời chia tay.

13.9.2021

Hôm nay là ngày sinh nhật cậu,

Và cậu quyết định sẽ nói lời chia tay.

Vốn dĩ đây không phải sự bồng bột nhất thời của cậu, cậu đã tự dằn vặt bản thân rất lâu. Cậu đã gần ba mươi tuổi, đủ lớn để hiểu cái gì nên cái gì không nên. Lần này cậu nên chấm dứt thật rồi. Cậu không muốn dành phần đời còn lại của mình ở bên Choi Soobin, người vẫn còn nhung nhớ tới người yêu cũ. Cậu yêu hắn biết bao nhiêu, bởi hắn là người đầu tiên cho cậu cảm giác thật sự an toàn khi ở trong một mối quan hệ yêu đương. Trước khi gặp Choi Soobin, Choi Yeonjun đã gặp biết bao người đàn ông, tất cả đều không có kết quả tốt. Cho tới khi ở bên Choi Soobin, cậu đã nghĩ mình gặp đúng người, cậu lỡ tin hắn rồi. Cậu tin rằng cậu và hắn sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cứ thế chầm chậm dành cả phần đời còn lại cho đối phương, nhưng có lẽ cậu đã lầm.

Để yêu nhau, người ta chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng để bên nhau mãi mãi, người ta cần sự cố gắng cả đời.

Choi Yeonjun bỗng đặt ra một câu hỏi.

Choi Soobin yêu cậu vì cậu là Choi Yeonjun hay hắn yêu cậu vì cậu chỉ là người chắp vá cho mảnh hồn tan vỡ của hắn?

Nếu Choi Soobin thật sự cần một miếng vải để vá vết thương lòng ấy lại, có thể nào đừng chọn Yeonjun có được không? À không, tốt nhất đừng chọn ai cả, bởi hắn làm vậy ắt sẽ khiến đối phương rất đau khổ.

Bữa tối ngày hôm ấy, có nến và hoa. Có những cành hồng mà Choi Soobin đã chuẩn bị và cả quà.

Ngồi trên bàn ăn, không khí yên lặng thật ảm đạm.

Trong lòng Choi Yeonjun bây giờ nặng trĩu, cậu cố gắng nhìn người ngồi đối diện mình thật lâu, bởi cậu biết đây là lần cuối rồi.

"Soobin à, em có điều muốn nói."

"Ừm, em nói đi."

"Chúng ta... dừng lại đi."

Choi Soobin im lặng, hắn nhìn thẳng vào mắt Yeonjun.

"Em nói gì?"

"Chúng ta nên dừng lại thật rồi. Đã đến lúc rồi anh à."

"Tại sao? Chúng ta đã ở bên nhau ba năm rồi đấy Yeonjun à, em mảy may nói như vậy mà không để ý đến cảm xúc của anh sao?"

"Ba năm qua thật sự rất tuyệt, nhưng em nghĩ mình không thể chịu nổi nữa rồi. Em nghĩ rằng chúng ta chia tay mới là quyết định đúng đắn hơn là kết hôn, em dừng yêu anh lại để anh có thể thực sự tiến đến với người anh yêu."

"Ý em là sao?"

"Em không muốn phải nói rõ ra, em sợ rằng mình sẽ khóc mất. Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh vì đã dùng ba năm để yêu em. Nhưng em biết mỗi khi ở bên em anh thực sự không cảm thấy vậy mà đúng không?"

Choi Soobin dường như ngầm hiểu ra một điều gì đó.

"Em biết rồi à?"

"Ừ, may mà em nhận ra sớm anh nhỉ? Em đã định sẽ đợi đến lúc qua mười hai giờ đêm, em không muốn chia tay anh vào đúng sinh nhật của mình, nhưng em thật sự không thể. Mình giải thoát cho nhau được rồi, em mong anh sẽ tìm được người xoa dịu lỗ hổng trong trái tim anh. Em sẽ không mong anh hạnh phúc đâu, vì anh đã quá tồi tệ với em."

Gạt giọt nước mắt lăn trên má, Yeonjun bước vào phòng lấy vali rồi đi một mạch ra khỏi nhà.

"Cạch."

Tiếng cửa đóng lại, trong căn phòng giờ chỉ còn lại Choi Soobin ngồi thơ thẩn trên ghế. Hắn nhắm mắt lại, nước mắt chảy.

"Yeonjun à, thât sự xin lỗi em."

Tưởng rằng có thể dễ dàng quên một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng thể nào quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi.

-         Em và Trịnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro