§2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối giờ học, Soobin mặt mày hớn hở đi xuống dưới phòng hội đồng chuẩn bị "nhận hình phạt" từ bé crush của mình. Vừa tới cửa đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ở bàn làm việc. Mắt chăm chú vào những tập hồ sơ đang lật trên tay. Cậu cười cười, đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng.

Yeonjun nghe thấy tiếng gõ cửa liền hướng mắt về phía phát ra tiếng động đó, nhìn thấy cậu thì thở dài ngán ngẩm, ngón giữa đưa lên đẩy nhẹ chiếc mắt kính đang đeo rồi lạnh giọng nói:

- Ngồi đợi tôi một chút.

Nhưng thay vì ngồi ở hàng ghế trống gần đó, tên nhóc con này lại kéo sát ghế ngồi ngay bên cạnh hội trưởng Choi. Họ chen chúc ngồi gần nhau trong cả chục hàng ghế trống.

- Ngồi gần tôi làm gì? - anh cau mày.

- Nam châm hút đó, chứ em nào muốn. - cậu đáp lại bằng 1 giọng điệu bỡn cợt.

Yeonjun mặc kệ cậu, cầm bút ghi chép nốt phần còn lại.

- Hội trưởng Choi, nghe nói hôm nay trời sẽ đổ mưa, thế anh đã đổ em chưa? - cậu bắt đầu buông ra những câu thả thính sến rện.

- Dự báo thời tiết nói hôm nay không mưa. - anh lạnh nhạt trả lời.

Soobin im lặng một hồi trước câu trả lời của anh, nhưng cậu sẽ không bao giờ chào thua trước sự phũ phàng của anh đâu. Cậu mỉm môi, suy nghĩ gì đó rồi buông ra một câu khiến Choi Yeonjun bất lực:

- Wow, đúng là Choi Yeonjun có khác, anh giống hệt Google luôn vì anh có tất cả mọi thứ mà em muốn tìm kiếm. - Soobin vừa nói vừa vỗ tay. Yeonjun cạn lời cũng chẳng muốn giỡn chơi với cậu nữa, mặt nghiêm nghị ra lệnh cho cậu:

- Mau ra đằng kia ngồi viết bản kiểm điểm cho tôi!

- Dạ rõ, thưa sếp! - Lời nói đi kèm với hành động đưa tay lên chào kiểu quân đội.

Anh tức lắm nhưng không thể làm gì cậu được. Chưa đầy 10 phút sau, Soobin đã viết xong bản kiểm điểm của mình. Cậu đặt tờ giấy xuống bàn, trước mặt của Yeonjun sau đó giả vờ quay gót bỏ đi để xem biểu cảm của người kia ra sao:

- CHOI SOOBIN! - Yeonjun phẫn nộ gào tên cậu, anh cầm tờ giấy như muốn vò nát nó. Soobin cậu là đang cố tình trêu ngươi hội trưởng Choi đây mà.

- Hội trưởng Choi gọi tôi? - có vẻ như cậu đã đoán trước được anh sẽ tức giận nên biểu cảm khuôn mặt vẫn giữ nét thản nhiên như lúc nãy.

- Tôi kêu cậu viết bản kiểm điểm mà cậu viết cái gì vậy hả?!

- E hèm~ Chữ người ta đẹp vậy mà đọc không ra sao? - cậu giả vờ ho vài cái, cầm lấy tờ giấy đọc một cách trịnh trọng.

"Gửi ban giám hiệu trường trung học phổ thông Hanyang, em tên là Choi Soobin, học sinh lớp 11A2. Hôm nay em viết bản kiểm điểm này vì nhận thấy việc làm của mình là không thể tha thứ. Em chỉ là do đem lòng thích hội trưởng Choi quá nhiều, nên mới cố tình nhuộm tóc để gây sự chú ý với tiền bối. Em thành thật xin lỗi vì sự ngang ngược này và không có ý định hối lỗi. Em cam đoan sẽ tiếp tục theo đuổi hội trưởng Choi, tức Choi Yeonjun lớp 12A3. Kí tên: Choi Soobin thích Choi Yeonjun."

Yeonjun nhắm mắt thở dài một hơi. Phải tịnh tâm...Tịnh tâm, không được đánh người
Tự dặn lòng là không được nổi giận, nhưng cứ mở mắt ra là lại thấy ngay nụ cười đều của cậu khiến anh không thể nhịn được. Cái thằng nhóc này rốt cuộc mặt dày bao nhiêu lớp vậy?

- Choi Soobin, cậu bị phạt 2 tháng dọn vệ sinh quanh trường!!

- Dạ~ 2 tháng với em có là gì, em theo đuổi tiền bối tận 1 năm còn được mà.

Anh lườm cậu 1 cái. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn chuẩn bị đi về.

- Anh về sao?

- Chứ không lẽ ngủ ở trường? - cái tên này vô lý như vậy mà cũng hỏi cho bằng được. Rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện với anh.

- Không cần ngủ ở trường, nếu muốn anh có thể qua nhà em, giường của em luôn êm ấm chào đón anh.

2 từ thôi - Bất lực...

Anh không buồn nói chuyện với tên nhóc mặt dày nghìn lớp này nữa, đeo balo lên vai bỏ đi.

- Này để em chở anh về nhé.

- Tôi có chân.

- Thì khỏi dùng chân, em cõng anh về.

- Không có bị LIỆT!!

Cậu vừa đi vừa kiếm trò để được về nhà cùng anh, đột nhiên từ đâu 2 người đàn ông cao to mặc vest đen đứng trước mặt cả hai, đồng loạt cúi đầu trước cậu.- Cậu chủ mau về nhà thôi, ông bà chủ đang đợi cậu ở nhà đấy. - nói xong 1 người liền mở cửa xe ra.

- Xe nhà cậu đến kìa, về đi! - Yeonjun quay sang dửng dưng nhìn cậu.

Dứt lời liền bỏ đi 1 mạch. Soobin tức giận quay sang quát mấy anh vệ sĩ

- Tự nhiên tới chi không biết! - nói xong cậu liền giận dữ bỏ vào xe ngồi trước sự bàng hoàng của mấy anh vệ sĩ.

Phía Yeonjun

Anh đã về tới nhà. Đi vội lên phòng cất cặp và nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra chợ.

- Ba mẹ! - anh thấy ba mẹ đang ngồi bên góc chợ thì lập tức chạy tới.

- Yeonjunie, sao không ở nhà học bài mà ra đây? - Bà Choi vừa thấy con trai nhỏ liền vui vẻ ra mặt.

- Con ra phụ ba mẹ, hôm nay ít bài mà. - anh lễ phép đáp lại.

- Ấy ấy, đừng có ôm, người mẹ đang tanh.

Yeonjun bĩu môi giận dỗi, sực nhớ ra gì đó rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

- Ba đâu mẹ?

- Ba đi giao cá cho cô Kim rồi - bà vừa nói vừa sắp xếp mấy con cá tươi lên quầy hàng.

- Hôm nay bán được không mẹ?

- Được con, hôm nay may mắn lắm, bán gần hết rồi.

Nhà mình may mắn, nhưng chỉ có anh là lên cơn mấy lần với tên nhóc Choi Soobin kia thôi.

- Yeonjun con giúp mẹ mua thêm đá đi, chứ không cá nó ươn.

- Dạ vâng!

Anh đáp lại mẹ, 2 tay cầm tờ 100 won đi mua đá. Một ngày của anh diễn ra như vậy đó. Sáng thì đi học, chiều về phụ giúp ba mẹ, đến gần tối thì anh sẽ về trước để chuẩn bị cơm tối, ba và mẹ thì dọn hàng rồi về sau. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy nhưng anh vẫn luôn vui vẻ. Mấy cô bác trong chờ rất thương gia đình anh, không khí ở chợ tuy
ồn ào và ám mùi, nhưng lại rất vui và ấm áp vì những con người ở đây gần gũi và đồng cảm với nhau.
______________________

Mn nhớ bình chọn cho Lang nha<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro