7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeonjun chán nản ngồi nghe giảng trong tiết Toán, Soobin vẫn cứ luyên thuyên ba cái bài gì đó mà cậu dù có tập trung cũng không thể hiểu nổi.

"Không biết thầy Soobin có dạy thêm không nhỉ ?"

"Thầy ấy thì dạy thêm cái gì."

"Sao cậu biết ?"

Yeonjun đảo mắt qua chỗ khác "Thì cậu thấy có ai học thêm chỗ thầy ấy không mà hỏi ?"

"Ừ nhỉ, giá mà thầy ấy dạy thêm, tớ thề tớ sẽ chăm chỉ đi học."

"Thôi đi."

"Ơ sao đấy ?"

"À...không gì."

Kết thúc buổi học, chả hiểu Chun Ae nghĩ gì mà ngỏ ý muốn Soobin dạy gia sư cho nó, dĩ nhiên Soobin đã từ chối vì hàng loạt lý do cá nhân, nên hiện tại Chun Ae đang ỉ ôi than vãn với Yeonjun đây. Ôn thi đã quá đủ mệt mỏi với cậu rồi, thế mà bên tai toàn là tiếng rên rỉ kêu trời kêu đất của Chun Ae thì làm sao mà cậu chịu được, đầu Yeonjun như xì khói, đập bàn đứng dậy.

"Cậu thôi ngay cho tớ, tớ đau đầu quá đi mất, chuyện tình cảm của cậu đừng kể lể cho tớ nghe nữa, tớ sắp phát điên vì cậu và cái chuyện tình cảm vớ vẩn nhảm nhí của cậu rồi đấy !"

Sau đó Yeonjun xì một hơi rõ dài, gục đầu xuống bàn mặc kệ Chun Ae, nó vẫn tròn mắt nhìn cậu, có vẻ là nó đã quá nhiều lời về vấn đề này rồi, kể từ khi bày tỏ tâm sự với Yeonjun và được cậu ủng hộ thì Chun Ae cũng thoải mái hơn đôi chút, lúc nào đi chung cũng một tiếng thầy Choi, hai tiếng thầy Choi. Ngoài chuyện về Soobin ra thì chẳng bàn chẳng nói gì khác, hoặc đang nói cũng cắt ngang chỉ để nói về Soobin. Chắc Yeonjun đã rất nhàm chán, màng nhĩ bào mòn vì bị Chun Ae lấy hai từ Choi Soobin ra mài rồi, bởi thế cho nên cậu tức giận là đúng.

Chun Ae cũng không dám ho he gì nữa, nó biết Yeonjun giận lúc đầu sẽ rất khó bảo, rồi từ từ nó sẽ dỗ dành sau.

Yeonjun thật sự bực mình, sao mà chịu nổi khi bạn thân cứ nhắc tới người yêu mình bằng cái giọng điệu ngọt ngào chảy nước như thế mãi. Đúng là Yeonjun đã sai khi giấu giếm với Chun Ae chuyện yêu đương của mình ngay từ đầu, nhưng ngoại trừ việc đấy ra thì không tính, vậy Chun Ae cũng đừng lúc nào đi chung với Yeonjun cũng nhắc tới Soobin được không ?

Ngày mai Soobin rủ Yeonjun về thăm bố mẹ anh, cậu cũng rất nhanh chóng đồng ý vì muốn đi đâu đó để giải toả căng thẳng, khuây khoả đầu óc, chuyện của Chun Ae cậu vẫn còn chưa giải quyết xong.

"Em đừng có căng thẳng, em cứ như này sao mà anh thở nổi ?"

"Sao lại không thở nổi ?" - Yeonjun bỗng lại nổi đoá.

Soobin biết cậu đang mệt mỏi và áp lực chứ, vốn dĩ những kì thi này vô cùng quan trọng, nhưng nếu Yeonjun cứ như vậy thì tâm trạng cậu sẽ chỉ thêm tồi tệ hơn thôi !

"Yeonjun à, em phải thả lỏng bản thân đi, đừng quá căng thẳng như vậy !"

Soobin ôm lấy cậu, hạ mình dỗ dành như dỗ em bé, Yeonjun trong lòng anh chỉ bĩu môi, cậu cũng thấy dạo này cậu hay tức giận vô cớ, với Soobin, với Chun Ae và với nhiều người khác nữa. Công việc học hành bề bộn khiến cậu đau đầu, ngay cả những người thân thiết nhất Yeonjun còn không giữ được bình tĩnh mà nổi cáu, vậy nếu là người khác không thân không thiết thì cậu sẽ đập cho một trận à ?

"Em biết rồi, em sẽ cố."

"Còn hai tuần nữa thi, em phải thật thoải mái mới có thể thi tốt được."

Yeonjun khẽ gật đầu. Nghĩ lại Soobin cũng thật kiên nhẫn, một ngày cậu nổi cáu với anh không dưới mười lần, vậy mà anh vẫn nhỏ nhẹ ngọt ngào với cậu, không hề trách mắng hay tỏ thái độ khó chịu gì cả, chỉ cần nghĩ giản đơn vậy thôi là lại thấy càng yêu Soobin nhiều hơn !

Hôm sau, Yeonjun và Soobin trở về Ansan thăm bố mẹ anh.

Trong khi ấy thì Chun Ae đang đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt không biết có nên sang nhà Yeonjun để nói một tiếng xin lỗi hay không, nếu như là một năm trước đổ lại thì nó sẽ không ngần ngại mà tới đâu, nhưng gần một năm vừa rồi Yeonjun nói đừng tới nhà cậu nữa, không biết tại sao nhưng Chun Ae nghĩ có vấn đề gì đó nên cũng không dám hỏi, hôm nay Yeonjun lại đang giận nó nữa, mấy ngày nay rồi, không biết có nên sang rủ đi ăn uống hay chơi bời gì không.

Chắc là nên đi chứ nhỉ, nghĩ liền làm, Chun Ae tới nhà Yeonjun.

"Ai đó ?" - Soojin hỏi từ trong nhà vọng ra sau khi nghe tiếng chuông cửa.

"Cháu ạ, Chun Ae ạ !"

Cánh cửa bật mở, Soojin với nụ cười rạng rỡ hỏi "Chun Ae à, sao dạo này không tới chơi với Yeonjun thế, hai đứa có chuyện gì sao ?"

"Dạ... cháu... cháu cũng bận quá !"

"Ồ, hôm nay qua đây tìm Yeonjun có việc gì vậy ?"

"Cháu...rủ Yeonjun đi chơi, bạn ấy đâu rồi ạ ?"

"Nó về thăm bố mẹ chồng rồi !"

"Cô bảo cái gì cơ ạ ?" - Chun Ae cười, cứ nghĩ Soojin chỉ đang nói đùa với mình.

"Cô nói nó về Ansan thăm bố mẹ chồng rồi, sao, nó không bảo cháu à ?"

"Bảo gì đâu ạ, chồng nào cơ ?"

"Ơ, cháu bị sao đấy, đến chồng Yeonjun cũng không biết, cháu là bạn thân nó mà không biết sao ? Soobin đấy, nó dạy lớp cháu cả Yeonjun nhà cô còn gì ?"

Đầu óc Chun Ae quay mòng mòng, Soojin càng nói nó càng khó hiểu, cái gì mà chồng rồi bố mẹ chồng, rồi gì mà cả Soobin nữa ?

"Cháu...vẫn chưa hiểu ạ !"

"Đừng nói với cô cháu không biết gì về chuyện tình cảm của Yeonjun."

"Thật sự là vậy ạ, Yeonjun không có nói cho cháu biết."

"À...nó có người yêu rồi, là Choi Soobin ấy, hai đứa nó yêu nhau bốn năm rồi cháu không biết à, bạn thân thế này chết dở mất thôi !" - Soojin cười ha hả, còn Chun Ae thì mặt mày càng ngày càng tối lại.

"Cháu sao đấy, bệnh hả, mà thằng Yeonjun nhà cô cũng dở cơ, yêu Soobin cũng không thèm hó hé gì với bạn thân, nó tệ thật !"

"Thôi cháu...cháu về đây ạ ! Cháu xin phép."

Chun Ae quay người chạy thật nhanh khỏi nhà Yeonjun, tâm trạng cũng không biết phải diễn tả thế nào cho đúng, đau đớn, tổn thương ? Vậy là suốt bốn năm trời Yeonjun lừa dối nó, giấu giếm nó một bí mật quá đỗi phũ phàng, quá đỗi đau lòng đối với một kẻ đơn phương như Chun Ae. Tại sao Yeonjun không nói cho nó biết cậu và Yeonjun đang yêu nhau, ngay kể cả khi Chun Ae chịu bày tỏ sự thật với cậu, cậu cũng không nỡ nói ra, để ba năm qua nó ôm một mối tình viển vông, hi vọng vào thứ tình cảm không có kết quả. Suốt thời gian vừa rồi, Chun Ae nghĩ lại thật vô cùng xấu hổ, Yeonjun đã biến nó trở thành một trò hề trong mắt mọi người.

Tình cảm Chun Ae ấp ủ ba năm, và tình bạn bảy năm nhưng bị lừa dối, trong phút chốc lại nghĩ, một người bạn như vậy nó có nên tiếp tục trân trọng nữa hay không ? Có nên tiếp tục trân trọng một người bạn đối xử với mình không thật lòng như vậy nữa hay không ?

Nhưng theo một khía cạnh khác, Yeonjun cũng sợ bị dè bỉu như nó nên mới giấu giếm chừng ấy thời gian, yêu đương không công khai, chắc cả cậu và Chun Ae đều nhìn nhau giống như những người xa lạ ngoài kia, hẹp hòi và ích kỉ. Bởi vì ánh mắt cậu dành cho nó và nó dành cho cậu đều không chân thành, đều không coi nhau là những người bạn thật sự nữa nên mới giấu giếm chăng, cả hai không có sự tin tưởng tuyệt đối dành cho nhau, nên mới muốn giấu giếm đối phương sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro