nhảy chân sáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

giữa cái đêm thanh, tiếng lặng, gió thổi đều đều vào tai. bóng nhỏ khuất sau cây sồi to lớn, ve vãn xung quanh ở phần gốc rễ, cái nâu gồ ghề lan trên tấm thân vững chãi, cành nhỏ cành lớn chỉa túi bụi chẳng biết đếm bao lần thì hết. daniel vẫn đứng im, dần dần cuối đầu xuống mũi giày, câm nín.

cảm giác cứ như một vòng lặp quanh quẩn ở đáy mắt em, một vòng xoáy không chịu dừng lại. đau khổ, hối hận, nhớ thương, chịu đựng, căm phẫn. chẳng còn nghĩa lý gì khi em vẫn tiếp tục sống, thật tàn nhẫn. em và tấm thân xơ xác, hồn bạc đã vội chạy theo người, quên đi chủ nhân của nó.

xin anh hãy trả lại.

trả lại linh hồn treo lửng lơ trên gác mái, cứ chạy theo sau anh đến cuối đời, chờ đợi anh đến mòn mỏi. hồn bạc mãi chẳng thế lấy ai làm thế thân, chỉ chờ đợi một người duy nhất, mãi mãi rời xa ta.

steve người hỡi.

cầu anh sẽ trở về, nguyện chỉ là xác khô, mục rỗng và tàn khóc, em vẫn sẽ nâng niu. chỉ cần là anh, mặc cho thật khó để kéo anh đi, đôi tay lắm lem bùn đất, mùi thối rữa phát ra. em yêu anh đến dại, lời mật ngọt thoang thoảng, luẩn quẩn trong thân anh. chỉ cần chút ít thôi, mong anh sẽ bước về, về nơi có em, chỉ là mình em. daniel.

lệ trong tuôn không ngớt, ôi mãi cứ thế, mỏng manh như gương vỡ nát, trông chờ hình bóng của người. khao khát được ôm, những chiếc hôn tình đầu dành cho, ủ ấp em vào những ngày đông giá rét. suy nghĩ nít con về lễ đường nơi đôi ta sẽ tiến tới, chỉ trong yên bình và giản đơn. vẫn còn người ở đây, giữ kín mùi hương này, nhớ nhung đôi bàn tay, của tình đầu. đã chết.

lủi thủi gốc rễ cây, suy sụp bên đống đổ nát, vài chiếc lá khô như hiểu được em, dani. cứ xào xạc đối với mũi giày, hòng như muốn giúp em vụt khỏi cô đơn. nhưng em nào thấy nó quan trọng, chỉ là vài chiếc lá trắng hồn, em chỉ thấy được sự thương hại từ bao phía. thật sự như vậy sao?

mình thật sự đáng thương đến vậy?

khi đã dẫm chết người dấu yêu.

chẳng có định nghĩa công bằng trong cuộc tình đôi ta, em chỉ bước qua anh như gió thoảng qua khung trời. anh mặc kệ, chấp nhận lời đắng chát. hai ta thật quá khó, trời biết sao lại sắp duyên? để steve anh buồn tủi, còn em thì thảnh thơi.

mắt nhoà vương lên đêm tối, không nên khóc nữa em ơi. duyên nát từ đầu, sao lại tự giết chính mình như thế? tội lỗi cũng đã lâu, môi em nhàn nhạt máu, tóc nâu như gỗ mềm, nhung lụa nhưng biết thương ai. thôi thì em hãy quên, quên đi tình đầu muôn vạn đỏ, đơn phương đến mấy rồi cũng phai. em không cần xin lỗi, hạnh phúc anh là em trân quý

.

anh cho em nửa phần đời
phải quý trọng nó
chứ đừng xé tan.

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro