02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Nhiên Thuân tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, cậu khổ não sờ sờ bộ ngực bị buộc chặt, không thể làm gì khác hơn là mím môi thở dài. Vì che giấu thứ này, bản thân cậu từ nhỏ đã phải dùng quần áo được đặc chế để buộc chặt bộ ngực, vậy mà không biết tại sao, nó lại càng ngày càng lớn, hiện tại dù đang bị buộc chặt, đường cong vẫn có chút rõ ràng. Thôi Nhiên Thuân chỉ có thể mặc quần áo rộng lớn mới có thể giấu diếm, nhưng điều làm cậu lo lắng đó chính là.....

Đầu vú của Thôi Nhiên Thuân cũng càng ngày càng mẫn cảm, chỉ cần ma sát với vải vóc, thì như có một luồng điện đang bao vây kích thích mình vậy, cảm giác vừa tê dại vừa ngứa, khiến Thôi Nhiên Thuân nhiều lần muốn xé bỏ vải băng để xoa nắn.

"Tiểu Thuân, cậu còn chưa xong sao?"

"A! Xong rồi, tớ ra ngay đây" 

Thôi Nhiên Thuân nghe âm thanh thúc giục của Thôi Tú Bân ở trong phòng truyền tới, vội vã đáp một tiếng, cậu nhanh chóng lau khô tóc rồi mặc bộ đồ ngủ vào.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Thôi Tú Bân đi qua đi lại quanh phòng, nghe thấy có người tới, hắn ngoảnh lại oán giận nói:

"Dám để trẫm đợi lâu, phải phạt, lại đây hầu hạ trẫm dùng bữa."

 Thôi Nhiên Thuân nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng

"Dạ dạ dạ, hoàng thượng nói rất đúng"

Nói xong liền tiện tay xé một bịch bánh khoai tây chiên, Thôi Nhiên Thuân lấy ra một miếng đưa cho hắn. Thôi Tú Bân tiếp lấy, bỏ vào miệng nhai, cười đùa nói:

"Bà xã thật tri kỷ"

Thôi Nhiên Thuân gương mặt nóng lên, nghiêng đầu hắng giọng một cái, nói:

"Lại nói bậy!"

Cậu đẩy Thôi Tú Bân một cái.

"Cậu chờ một chút, tớ đi mở hình chiếu"

Phòng của Thôi Nhiên Thuân lúc đầu là thư phòng, bố trí được đặc biệt thích hợp để xem phim, cái giường lớn vừa rộng lại vừa mềm mại, đầu giường chất đầy gối ôm mà Thôi Nhiên Thuân cùng Thôi Tú Bân mua. Vách tường đối diện treo một cái màn hình chiếu lớn, vì thế hai người có thể nằm thoải mái trên giường để xem phin.

Thôi Tú Bân nghiêng người dựa vào gối ôm, cánh tay thì khoác lên đầu giường, cặp chân dày cong lại, cái khăn tắm lỏng lẻo quấn ở bên hông. Hắn trời sinh có gương mặt anh tuấn cương nghị, vóc người lại cường tráng, vậy nên cho dù hắn bày ra tư thế nào thì trong mắt người khác đều trở nên gợi cảm không kiềm chế được.

Thôi Nhiên Thuân đã nhìn quen, biết đâu là thói quen khi ở nhà của Thôi Tú Bân, nhưng cậu vẫn như cũ không dám nhìn lâu. Thôi Nhiên Thuân rất sợ tâm tư của mình được viết lên hết trên khuôn mặt, vì vậy cậu chỉ lo vùi đầu vào điều chỉnh thiết bị.

"Ai, thiểu Thuân, cậu nói xem, ở nhà mặc kín mít như vậy làm gì?" Thôi Tú Bân vừa cười vừa nói

Thôi Nhiên Thuân nhìn hắn, cậu che lại cổ áo.

"Bất cứ lúc nào cũng có thế xuất phát đi giải cứu thế giới. Được rồi, phim chuẩn bị bắt đầu rồi"

Cậu cẩn thận trở về chỗ ngồi, tiện tay kéo một cái gối ôm qua, ngồi xếp bằng xem phim.

Phim mở màn là mọt cảnh tượng vui vẻ lại kỳ dị với tiếng cười của trẻ con, ống kính từ từ lại gần một cái trường học cổ xưa. Thôi Nhiên Thuân theo bản năng cảm thấy căng thẳng, trên thực tế cậu không phải là một người to gan. Các loại phim kinh dị thực sự làm khó Thôi Nhiên Thuân, nhưng lại không muốn làm Thôi Tú Bân mất hứng thú, cậu chỉ có thể làm bộ không sợ.

Thôi Nhiên Thuân đưa lưng về phía Thôi Tú Bân, cho nên không biết người ở phía sau đang hứng thú thưởng thức các động tác nhỏ của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Tầm ánh mắt của Thôi Tú Bân hận không thể xuyên qua áo ngủ của người trước mắt, để coi một chút xuân sắc. Áo ngủ con thỏ để lộ ra cái cổ trắng nõn, da thịt mềm mại khi tắm xong lại thêm một tầng ửng hồng, nhìn rất ngon miệng.

Nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lại trở khát khô, cách một cái khăn tắm hắn đều cảm nhận được có thể sự trỗi dậy của tiểu huynh đệ ở phía dưới. Thôi Tú Bân chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, hắn di chuyển về phía trước, cánh tay cố ý hướng tới bên hông của Thôi Nhiên Huân.

"!"

Trên màn hình chiếu lại xuất hiện hình ảnh âm trầm khung bố, sau lưng đoàn người là một thiếu nữ tóc dài mặt đầy máu đang cố gắng để giết bọn họ. Thôi Nhiên Thuân lông tơ đều chổng ngược lên, bỗng nhiên bên hông bị đụng đến, cả người thiếu chút nữa là bị hù dọa đến tiểu ra quần.. Thôi Nhuân Thuân kinh ngạc hô một tiếng, tiếp theo phía sau liền trầm xuống, khí tức quen thuộc trong nháy mắt bay vây quanh lấy cậu.

Thôi Nhuân Thuân cũng không dám cự động.

"Bân, Tú Bân... Cậu, cậu làm gì thế?"

"Ai u cho tớ dưa một chút, cái cảnh vừa rồi làm tớ sợ muốn chết"

Thôi Tú Bân giả bộ sợ hãi, đem đầu vùi vào hõm vai của Thôi Nhiên Thuân, nửa người trên dính sát vào người trong lòng.

"...A"

Phía trên cởi trần nhưng lại nóng vô cùng của Thôi Tú Bân đang dính sát vào lưng của mình, Thôi Nhiên Thuân cũng không thèm quan tâm tới nỗi sợ hãi khi xem phim kinh dị, cậu khẩn trương đến chân cũng không biết nên để ở đâu, tất cả những suy nghĩ giống như bị bốc hơi không còn một mảnh nào, chỉ có thể ấp úng nói:

"Vậy, chúng ta không nhìn là được..."

"Cũng tốt, chúng ta có thể làm những chuyện khác" 

Thôi Tú Bân bấm một cái nút của điều khiển từ xa, màn hình chiếu liền biến thành một màu đen, ngọn đèn đầu giường sáng lên, tạo ra một bầu không khí mập mờ.

"Tớ nói...."

Hắn kéo dài thanh âm, nhìn vành tai từ từ biến đỏ của Thôi Nhiên Thuân, trong lòng ngứa ngáy cực kỳ, chỉ muốn cúi xuống liếm láp chỗ đó

"Chúng ta tới làm một chuyện mà cậu vẫn luôn muốn làm đi?"

"Chuyện... Chuyện gì?" Thôi Nhiên Thuân cảm thấy bản thân như bị thiêu cháy, suy nghĩ đã không còn ở trong đầu cậu nữa, lực chú ý của Thôi Nhiên Thuân bây giờ toàn bộ để tập trung vào nhiệt độ thân thể của người kia. Cậu cầm lấy cánh tay của Thôi Tú Bân đang vòng ở trên lưng mình, không biết tại sao, vô luận cậu dùng sức như thế nào cũng không đẩy nó ra được.

"Cố Lục?"

Thanh âm không lớn, lại giống như sét đánh ngang tai, Thôi Nhiên Thuân lúc đó liền sợ hãi, trong đầu nổ tung một tiếng, sau đó chỉ còn lại khoảng trống, tiếp theo cậu liền tiến vào trạng thái cam chịu.

Xong xong, chắc chắn cậu ấy đã thấy được....

Mình sẽ bị Tú Bân cho là kẻ biến thái, sẽ bị chán ghét.

Thôi Nhiên Thuân nghĩ đến bản thân dùng tên của Thôi Tú Bân để viết chuyện bậy bạ, liền xấu hổ muốn chết, thậm chí não bổ ra một trăm loại hình ảnh bị đuổi ra khỏi nhà.

" Thuân?"

Thôi Tú Bân nâng lên âm tiết tràn ngập từ tính mị hoặc, tay hắn nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới tìm tòi, bao trùm lên đũng quần của Thôi Nhiên Thuân, chậm rãi chà niết.

"Cậu muốn tớ làm như vậy với cậu phải không?"

"Xin lỗi... Tớ, tớ không cố ý..."

Thôi Nhiên Thuân nhanh chóng rơi nước mắt.

"Tớ... Tớ... "

Môi cậu run rẩy, lại không có dũng khí để nói ra lời trong lòng mình, Thôi Nhiên Thuân chỉ có thể nói:

"Xin lỗi, Tú Bân....."

"..."

Thôi Tú Bân buồn cười nhìn người trong lòng tựa như chú thỏ nhỏ đang hoảng sợ, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nói "xin lỗi". Tuy rằng bộ dáng kia làm hắn rất thích, nhưng mà đây không phải là kết quả mà hắn muốn thấy a.

Tại sao lúc này tiểu bạch thỏ... À, không, tiểu Nhiên Thuân lại không làm giống như lúc cậu viết truyện, đáng lẽ cậu ấy nên xấu hổ mà bày tỏ tâm ý của mình đối với hắn mới đúng chứ?

"Tớ biết, cậu thích tớ, đúng không?"

Thôi Tú Bân đang định nói tiếp, kết quả...

"... Xin lỗi, tớ, tớ...." 

Thôi Nhiên Thuân gấp đến độ khóc lên, nước mắt từng dòng từng dòng lăn xuống.

"Cậu, cậu đối với tớ tốt như vậy, mà tớ lại nghĩ đến loại chuyện đó, xin lỗi Tú Bân... Tớ, tớ không khống chế được bản thân..."

"..."

Người mình thầm mến bị chính mình đùa khóc nên làm sao bây giờ! Cầu mọi người nghĩ giúp kế sách dỗ dành người yêu, chuyện cấp bách! 

"Tớ tất nhiên đã sớm nhìn ra"

Thôi Tú Bân cũng có chút hoảng, hắn vội vàng dỗ dành Thôi Nhiên Thuân, làm cho cậu đối mặt với mình.

"Ngay từ lúc đầu, tớ liền ra quyết định bằng mọi cách phải mang cậu về nhà"

Thôi Nhiên Thuân hai mắt đẫm lệ, căn bản không dám nhìn Thôi Tú Bân, trong lúc nhất thời cũng không hiểu được ý trong lời nói của hắn.

"Tớ cũng thích cậu nha"

Người trước mắt có một khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lại ngon miệng, trên mặt còn vươn vài giọt nước mắt trong suốt. Thôi tú Bân tâm đều tan ra, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi Thôi Nhiên Thuân, một bàn khác lại kéo tay của cậu đi xuống tiểu huynh đệ của mình.

Thôi Nhiên Thuân bị câu nói của Thôi Tú Bân làm cho bất ngờ, còn không kịp đề phòng cậu liền chạm phải một vật to lớn nóng bỏng, đến lúc này Thôi Nhiên Thuân mới bừng tỉnh.

"Tớ cứng rắn thành như vậy, đều là bởi vì cậu nha"

Thôi Tú Bân cũng không có gấp gáp làm chuyện gì, chỉ dùng chóp mũi của mình chạm vào chóp mũi của Thôi Nhiên Thuân.

"Cố Lục viết những chuyện giường chiếu kia, tớ đã sớm muốn cùng cậu làm thử"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro