#04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi vẽ anh

"Tôi cứ nghĩ rằng chỉ có thể gặp anh trong giấc ngủ. Nhưng mà giờ đây tôi tỉnh táo cũng vẫn có thể tưởng tượng ra anh. Choi YeonJun, anh quả đúng là quyết tâm muốn khiến tôi bị điên rồi."

Đau đớn nhìn về phía bên cạnh mờ ảo, cậu bị điên rồi. Choi YeonJun đã làm cậu bị điên.

"Không, là anh đây, thực sự là anh."

Chưa kịp tiếp thu hết được lời của anh nói, một cỗ hương thơm vừa xa lạ vừa quen thuộc đã bao trùm lấy thân thể cậu.

Bốn năm rồi, lần đầu tiên có thể cảm thấy ấm áp như thế.

Hơi ấm này như thuốc phiện, và Choi Soobin chính là một con nghiện không có lối thoát. Cậu tham lam hít trọn hơi ấm nơi mái tóc của anh, tưởng như không có chúng nữa, cậu sẽ chết đi.

Chỉ là điều này không kéo dài được bao lâu,Choi Soobin càng ngửi sâu càng trở nên tỉnh táo. Nhận ra người ở trong lòng chính là người thật bằng xương bằng thịt, cậu hoảng sợ đẩy anh ra.

"Soobin, em sao vậy?"

Choi YeonJun bị đẩy ra có chút hụt hẫng hỏi cậu.

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh cũng không biết nữa."

Choi YeonJun trả lời. Anh nhiều năm nay đã không có về Hàn Quốc. Sau khi chia tay với Soobin, anh liền đi đến Mỹ, cũng đã đạt được giấc mơ, trở thành một ca sĩ có tiếng.

Anh luôn cảm thấy Hàn Quốc là một nơi thật nặng nề, và anh càng không dám trở về khi Choi Soobin ở đây. Vậy mà không hiểu sao lần này được nghỉ phép anh lại trở lại, càng không hiểu sao suốt một tuần dài sẽ liền vô định đi đến căn phòng trọ này đứng ngoài cửa như một kẻ ngốc.

Và anh cũng không thể tin được anh lại gặp cậu ở đây.

"Soobin, rốt cuộc anh cũng đã trở về."

"Về rồi? Tôi rốt cuộc cũng đã kết hôn."

Soobin chán chường nói về sự thật đau đớn này. Có quá nhiều lời chất chứa trong lòng muốn thổ lộ với anh, chỉ là đến trên đầu môi, vẫn chỉ có thể nói ra những lời như thế.

"Anh biết."

Choi YeonJun thở dài. Anh đã biết chuyện từ rất lâu, thậm chí trước khi Choi Soobin biết đến nó.

"Vậy thì tốt rồi."

Soobin muốn rời đi. Cậu không thể chịu được cái không khí ngượng ngùng gượng gạo nữa.

Khi cậy quay lưng đi được khoảng hai bước,Choi YeonJun đột ngột gọi cậu lại,

"Soobin, ở lại được không, nói chuyện với anh một chút."

Anh nhỏ giọng yếu đuối mong cậu ở lại. Anh yêu cậu. Nhưng tình yêu của anh quá thực tế. Và điều này đã khiến một tâm hồn bay bổng lấy tình yêu làm lẽ sống của cậu bị tổn thương.

Soobin nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh của anh, cuối cùng đành phải chịu thua,

"Được."

Anh vui sướng ré lên một tiếng, sau đó mặc kệ thái độ của cậu như thế nào, bắt lấy tay cậu dắt đi.

Tay nắm lấy bàn tay như thuở đầu ngây dại,

người có còn nhớ hay người đã quên?

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến được phòng khách sạn của anh. Anh vừa mở cửa liền nhanh chóng ngồi thụp xuống ghế sofa, làm bộ mệt mỏi thở dài một hơi.

Choi Soobin nhìn anh như vậy đáng yêu mặt cũng không đổi sắc ngồi sang đầu bên kia của chiếc ghế dài.

Hành động của cậu khiến cho bầu không khí trùng xuống, nhưng mấy năm nay YeonJun anh lăn lộn trong giới nghệ sĩ đủ lâu, anh đương nhiên phi thường kiên nhẫn cùng không thèm chấp nhặt,

"Mấy năm nay em sống như thế nào?"

"Như anh thấy đấy."

Choi Soobin không nhanh không chậm nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt.

Choi YeonJun nhìn xuống hai đầu gối sứt sát của cậu, thở dài một hơi,

"Nếu mà như anh thấy, thì anh thấy em không ổn chút nào cả."

Mắt Choi Soobin vô hồn, tuy nhiên sau câu nói của anh, chúng đã có một sự rung chuyển nhẹ anh khó có thể nhìn thấy.

Và anh nhìn thấy.

Anh im lặng đứng dậy chạy ra khỏi phòng khách sạn. Khoảng năm phút sau, anh quay trở lại, trên tay cầm theo một số thứ thuốc.

Sự im lặng được duy trì tuyệt đối. Cả anh và Choi Soobin một câu cũng đều không nói.

Càng mặc kệ bầu không khí vô cùng kỳ quái này, đi đến trước mặt Soobin, quỳ xuống bắt đầu sơ cứu vết thương.

Ngày trước cũng đã từng như vậy.

Choi Soobin của anh, ngày tháng nồng nàn, đã từng vì anh mà đi làm thêm mà ngã trầy trật hai đầu gối.

Khi anh vừa giúp em rửa vết thương vừa cằn nhằn em không biết giữ mình, Choi Soobin liền làm bộ thực đau đớn lăn lộn xung quanh để anh bớt làu bàu.

Biện tại không như thế.

Anh đã cố gắng hết mức để thực sự nhẹ nhàng không làm em đau.

Nhưng nhìn kìa, đôi bàn tay nắm chặt lấy hai bên ghế, em của anh đang cố gắng nhịn đau sao?

Mới đó, mới đó thôi, mọi thứ đã thay đổi hết rồi.

Tất cả đều là do anh. kết cục đau đớn này là do anh lựa chọn.

"Sao anh lại khóc?"

Choi Soobin nhìn anh khó hiểu.

"Anh xin lỗi."

Anh không nhịn được khóc càng lớn tiếng. Anh khi ấy lựa chọn rời bỏ em, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ hối hận. Bởi tình yêu không đủ để nuôi sống lấy hai con người. Nhưng chỉ cần nhìn thấy Choi Soobin thương tổn, anh đều không nhịn được đáy lòng đau nhói.

Choi Soobin hiểu được tại sao anh như vậy. Cậu tiếp tục bảo tồn sự im lặng, tay đưa đến gò má anh, giúp anh lau đi những giọt nước mắt.

"Anh phải làm sao để có thể bù đắp cho em đây Soobin? Làm ơn nói cho anh."

Thanh âm anh hoà trộn với tiếng nức nở.

"Bù đắp sao?"

Choi Soobin không hiểu sao lại muốn cười lên một cái. Cậu vẫn còn yêu anh. Đúng, điều này cậu có không dám cãi. Chỉ là khi nghe xong lời của anh, tâm thực lạnh.

"Anh biết không, ngoài anh ra, ước mơ của tôi là trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng."

Cậu đưa tay lên tiếp tục lau nước mắt cho anh, cố lau làm sao cho hết. Vậy mà chúng cứ tuôn, tuôn nhiều quá, không cách nào mà hết được.

"Hiện tại, đó không còn là ước mơ của tôi nữa, YeonJun. Nhưng mà tôi muốn trước khi tôi mãi mãi ngừng vẽ, tôi sẽ có một tác phầm để đời, để đời của riêng tôi thôi cũng được."

Choi Soobin nói một hơi thật dài. Cậu luôn tưởng rằng bản thân mình gần như mất đi khả năng ngôn ngữ do không muốn nói chuyện. Hoá ra không phải là cậu không thể nói, mà là do đó không phải là người cậu muốn nói cùng.

Choi YeonJun luôn là một ngoại lệ trong cậu như vậy.

"Vậy anh có thể giúp gì cho em?"

Anh hỏi cậu.

"Anh sẽ là tác phẩm cuối cùng của tôi, Choi YeonJun."
____________________________
🫀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro