#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ám muội.

Choi SooBin yếu đuối cũng thật nhanh ổn định lại.

cậu vẫn bắt đầu một ngày như thường lệ, dường như cậu chẳng nhớ gì về mọi chuyện xảy ra ngày hôm trước. điều này giúp YeonJun thở phào nhẹ nhõm một chút.

tất cả đều cực kỳ ổn thoả và máy móc.

chỉ là anh vẫn cảm thấy có gì đó rất khó hiểu.

Choi SooBin, lần nào cũng vậy, sẽ bắt đầu pha màu thật lâu mặc dù anh để ý mỗi lần đều chỉ là một màu đỏ duy nhất. rồi sau khi vẽ xong, cậu đều trùm một tấm vải bằng nhung đen lên không cho anh nhìn thấy bức tranh và đuổi anb đi ra ngoài trước với lý do dọn dẹp.

thực sự kỳ lạ. anh rất tò mò muốn nhìn xem SooBin đã phác hoạ anh như thế nào. rốt cuộc tò mò vẫn chỉ là tò mò. nếu em ấy không muốn cho anh xem, anh cũng không tự tiện vượt quá giới hạn.

ngày này có hơi khác mọi hôm một chút. Choi SooBin phải đi ra ngoài giải quyết một số chuyện nên anh khá thảnh thơi ngồi xem tivi.

tiếng chuông cửa reo lên thu hút sự chú ý của anh. YeonJun tiếp tục cảm thấy không ổn. anh ở đây cũng đã được gần hai tuần, anh khá chắc chắn nơi đây ngoài anh và SooBin ra thì không còn ai biết đến. anb thậm chí suốt hai tuần qua cũng không có đi ra ngoài dù chỉ một bước. là ai có thể tìm đến đây?

"Han Teo? sao anh lại ở đây?"

anh kinh ngạc nhìn vào người đàn ông ở trước mắt mình.

"YeonJun , anh tìm em mãi."

Han Teo ôm chầm lấy chàng thật chặt. chàng thơ của hắn, dù có trong thời gian nghỉ phép cũng không nên mất tăm như thế.

"anh cho người theo dõi tôi?"

dùng dằng thoát khỏi cái ôm, Choi YeonJun có chút khó chịu trong lòng. hắn ta là con trai của chủ tịch công ti chàng, và đen đủi làm sao anh lại lọt vào tầm mắt hắn ta. nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta có thể thoải mái tham gia vào cuộc sống anh một cách quá đáng.

Han Teo nhìn anh khó chịu có chút ngại ngùng, vội vàng giải thích,

"anh xin lỗi. chỉ là nửa tháng nay em gần như biến mất khỏi cuộc sống vậy. anh biết em đang được nghỉ phép, nhưng em vẫn nên nghe điện thoại của anh chứ?"

hắn muốn hướng đến anh giải thích nhưng lời đến miệng lại mang ý tứ trách móc. hắn theo đuổi anb cũng khá lâu, chung quy lại hắn vẫn là một chàng thiếu gia có tiền cùng nhan sắc. chẳng có lý do gì để anh từ chối, thế nhưng anh lại từ chối. điều này càng kích thích sự hiếu thắng trong hắn.

hắn phải có chàng trong tay.

"rõ ràng anh biết đây là kỳ nghỉ phép, Han Teo. anh thậm chí còn theo dõi tôi. làm ơn đừng để mọi chuyện đi quá xa."

anh mệt mỏi nói với Han Teo. một tháng này gặp lại Choi SooBin là một chuyện ngoài ý muốn. anh thực sự muốn khoảng thời gian này được dành hoàn toàn cho chuyện ngoài ý muốn đó.

"được rồi, anh xin lỗi. nhưng em cũng nên mời anh vào nhà uống một li nước?"

Han Teo biết mình không có lý lẽ gì để nói với chàng, hắn đành tranh thủ một ít thời gian thuyết phục anh.

YeonJun có hơi ậm ừ không biết phải làm sao. nhà này còn chẳng phải là của anh. nhưng nghĩ nếu bản thân không thoả mãn hắn ta ngày hôm này, mấy ngày sau anh ở đây chắc chắn cũng không được yên ổn.

"được rồi, anh vào đi."

anh hơi lách người cho hắn ta vào nhà sau đó cũng đi vào bếp tuỳ ý lấy cho hắn ta một cốc nước lọc.

Han Teo thấy sự đón tiếp sơ sài của anh cũng im lặng không nói. vì cái hắn đang nhìn bây giờ là thân hình tuyệt mỹ thoát ẩn thoát hiện trong tà áo mong manh.

anh không hề hay biết điều này. anh sống cùng với SooBin một nhà. dù cô có thay đổi so với trước kia thế nào, anh cũng không nhịn được dành cho cậu mười phần dựa dẫm cùng an tâm. vậy nên chàng ăn mặc rất tuỳ tiện. một cái áo ngủ màu trắng mỏng tanh, anh hoàn toàn gần như đã bức chết được phần con người cuối cùng còn sót lại chút ít trong cậu.

và cả hắn ta.

Han Teo uống một hơi hết sạch cốc nước vẫn không ngăn được cổ họng khô khốc

"anh tìm đến tôi có việc gì?"

anh mất kiên nhẫn hỏi Han Teo. hắn ta nên nhanh chóng rời đi. chàng không mong Choi SooBin về có thể thấy được hắn ta.

"phải có việc anh mới được tìm em sao?"

Han Teo lơ đễnh cùng cợt nhả sờ sờ môi nhìn chàng.

"vậy nếu không có việc gì mời anh về cho."

anh càng ngày đối với thái độ của hắn ta càng trở nên khó chịu trong lòng.

sự đối nghịch của anh càng dâng lên cao, Han Teo càng trở nên đắc ý.

hắn ta đứng dậy khỏi ghế, từng bước đi đến đằng sau ghế của anh, đặt tay lên vai anh, cúi sát bên tai chàng thì thầm ái muội,

"YeonJun nên giữ anh lại, anh sẽ không để cho YeonJun thất vọng đâu."

phả từng hơi thở ấm nóng vào cổ anh, sẽ sớm thôi, thân thể này sẽ là của hắn.

"các người làm gì ở nhà tôi vậy?"

Choi YeonJun chưa kịp lên tiếng phản bác đã nghe thấy giọng nói bình bình lạnh lùng của SooBin.

giật mình như bản thân mình có tật, YeonJun hai tay bấu chặt vào áo ngủ.

lực đạo trên tay anh làm chiếc váy nhăn nhúm lại, làm lộ thêm lấp ló cặp đùi bóng mật nõn nà xinh đẹp. Choi SooBin nhíu chặt mày, cởi áo khoác tiến đến che đi cơ thể của anh.

lúc này YeonJun mới nhận ra mình thực sự rất hớ hênh.

đã là quá muộn.

"ồ, đây chẳng phải Choi công tử sao? vài hôm trước tôi mới gặp ba của cậu, ông ấy trông già đi rất nhiều. cậu nên dành thời gian cho ông ấy nhiều một chút."

Han Teo nhếch môi nhìn hành động của cậu. ai trong giới kinh doanh lại không biết Choi Mason cùng con trai lúc nào cũng đối nghịch.

còn YeonJun, không ai biết anh có quan hệ với Choi SooBin cả.

nhưng hắn biết. hắn đã điều tra được từ lâu mặc dù Choi Mason đã cật lực giấu chuyện này đi. đơn giản bởi vì việc chính tay ông ta gọi điện cho bố hắn gửi gắm Choi YeonJun, hắn đã có nhiều thông tin để sâu chuỗi lại.

Choi SooBin tay nắm chặt thành quyền. nội dung hắn ta nói chỉ thoảng qua tai cậu không đọng lại một chút. cái khiến cậu tức giận, là Choi YeonJun một bên ăn mặc phóng đãng quyến rũ đàn ông ngay trong nhà của cậu.

thằng đàn ông chết tiệt.

"Han Teo, anh câm mồm."

YeonJun thay SooBin bực tức vì những lời mỉa mai. chàng không thể tin được hắn ta trước giờ tỏ ra một mặt quân tử hôm nay lại có thể bỉ ổi như thế.

"mỹ nhân không cần giận dỗi như thế. anh cũng cần phải đi rồi. hôm nay rất tuyệt, hôm khác anh lại đến."

hắn ta hướng đến anh nói ra lời ám muội, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
_______________________________
🫀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro