#17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hoạ.

đau đớn nhiều như thế nào, Choi SooBin vẫn quyết không làm mất thì giờ của anh nữa.
hai thân thể mang đầy máu tanh quay trở lại phòng vẽ, làm những việc ngày thường ngày họ vẫn làm.

Choi SooBin nhìn màu vẽ ở trong tay mình, cậu muốn nếm lấy nó chứ không phải dùng nó để hoạ lên bức tranh.

nhưng nếu như vậy, bức tranh này sẽ mãi mãi là một tác phẩm không thể hoàn thành.

cậu đã thầm ước nguyện như vậy.

cậu hoàn toàn có thể làm vậy.

cho đến khi đưa mắt nhìn lên YeonJun đã xơ xác quá nhiều so với ngày đầu gặp lại, cậu đành gắng gượng vẽ tiếp bức tranh.

tranh phải hoàn thành, người cũng phải sống tốt.

Choi SooBin lẩm nhẩm trong miệng, cầm lấy cọ vẽ bắt đầu di chuyển.

hai cỗ thân thể chìm vào thinh lặng. Không một tiếng động nào được phát ra từ họ, chỉ thoang thoảng nghe được tiếng cọ vẽ lao xao trên khung tranh.

Choi SooBin cứ vẽ được một đường, lại ngẩng đầu lên ngẩn người ngắm anh mất ba phút. vì vậy, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cậu mới có thể dừng tay.

"YeonJun, để tôi dọn dẹp một chút."

thanh âm cậu run rẩy nói với thân thương đã nằm suốt hàng tiếng đồng hồ không nhúc nhích.

anh nghe thấy tiếng cậu, con ngươi khẽ động đậy, cũng thực lâu sau mới chậm rãi bước đi, rời khỏi căn phòng một đường không nhìn lại.

một đường không quay đầu.

cửa vừa đóng, chàng liền gục mình xuống dưới đất, nức nở đau thương.

Choi SooBin cũng không khá hơn chàng, lê lết từng bước đến nơi ghế mà anh vừa nằm, chỉ mới đây thôi người đã chẳng còn cạnh bên.

người rời đi nhanh như khi người ở lại.

cậu hít hà từng hơi ấm mà chàng để quên, ôm lấy cái ghế như thể nó chính là người mà mình đã ngày đêm thương nhớ.

họ cách nhau duy nhất một bức tường, lại chỉ có thể ở nơi mình thuộc về mà tưởng nhớ đối phương.

cậu ở lì trong phòng tới hết một ngày mới chịu ra ngoài.

vừa mở cửa, đã nhìn thấy YeonJun ở dưới sàn vùi mặt thật sâu vào đầu gối.

"YeonJun."

YeonJun, YeonJun, YeonJun.

gọi tên em biết bao nhiêu lâu cho thoả?

anh ngước mặt lên nhìn Choi SooBin ở trên cao, chờ đợi cậu nói điều trong mơ mà chàng mộng tưởng.

"YeonJun, tranh vẽ xong rồi."

một lời nói, đã bắt đầu đủ mọi thương đau.
đúng vậy, tranh đã hoàn thành, cũng đã đến ngày đi.

YeonJun khẽ mỉm cười, không còn gì để nói, quay trở về phòng thu dọn đồ đạc.

chàng không cam tâm như thế.

anh sẽ đi, nhưng anh sẽ không rời khỏi đây với một bụng ấm ức như vậy. Choi SooBin, bằng mọi giá anh phải cho con người này biết anh đã phải chịu những cảm giác uất ức kinh khủng đến tột cùng vì cậu.

chàng kiên quyết dừng mọi việc trong tay lại, đi thẳng vào trong phòng vẽ.

Choi SooBin ngạc nhiên nhìn mặt anh đanh lại đi gần về phía mình, anh không nói nhiều, đến nơi liền một mạch giật phăng tấm vải đang trùm lấy khung tranh xuống.

thứ trước mặt hoàn toàn khác xa so với trong đầu chàng tưởng tượng.

bức tranh chỉ u ám những màu đỏ thẫm.

một con quỷ với gương mặt méo xệch đang hét lên trong đau đớn, thân thể của nó đang chìm trong biển lửa và bám đầy những nhớp nháp chất nhờn kinh tởm rợn người.

đôi chân của nó lỉnh kỉnh một dây xích trói buộc gần như đã dính liền vào da.

mắt chàng rơm rớm lệ nhìn Choi SooBin vẫn chưa hoàn hồn,

"trong mắt em, anh là như vậy sao?"

chàng tổn thương hỏi cậu. hoá ra đây chính là hình ảnh của anh trong mắt SooBin. hoá ra nàng giỏi xinh đẹp với những kẻ lạ mặt, lại chỉ là một thứ đáng phải trốn chạy trong mắt người mình thương.

"không, tôi nhìn anh, để vẽ chính mình."

nhìn anh, để tự hoạ lấy bản thân.

nhìn anh, để vẽ lên những ham muốn đen tối không cách nào để thoả mãn.

nhìn anh, để cảm nhận được đớn đau của những cảm xúc quỷ ám chẳng cách nào có thể giãi bày.

nhìn anh, để hiểu được thế nào là sao trên trời không thể nắm được trong lòng bàn tay.

chàng có ở ngay trước mặt, cũng không đủ tư cách để chiếm làm của riêng.

YeonJun nghe cậu nói một câu đơn giản, không nói gì, trực tiếp tới kéo cổ áo cậu dậy, hôn lên môi khô.

một nụ hôn dạt dào tình nồng thắm, một nụ hôn khiến trời đất rung chuyển, một nụ hôn của chân lý lẽ sống.

"anh là của em, tất cả đều là của em."

Choi SooBin thì thầm khi tách nhẹ ra khỏi chiếc hôn, rồi lại tiếp tục vùi mình vào trái cấm mời gọi.

áo chàng mong manh, cũng đã nhanh bị cậu xé rách.

Choi SooBin hiện tại đã không còn ngăn được nổi thú tính mà cậu đã cố gắng giấu đi suốt quãng thời gian ở bên cạnh chàng.

tất cả đều tại Choi YeonJun, chàng chính là chiếc chìa khoá để mở lấy sợi xích đã khoá chân cậu lại.

sợi xích của lòng tự trọng, sợi xích của lương tâm.

tất cả, tất cả đều đã bị chàng phá tan hết.

Choi SooBin rê lưỡi xuống cậu chàng trắng ngần, gặm nhấm chúng đến mức khiến nhiều chỗ tím tái lại mới chịu rời đi.

hai khoả săn chắc trước đây từng dùng để giúp cậu có thể tìm lại an tĩnh, lần này ngược lại càng khiến cậu phát điên.

YeonJun nắm chặt lấy tóc của người đối diện, ngâm nga cố không phát ra những tiếng kêu gợi dục trêu người.

chàng nhịn giỏi như thế nào cũng không bằng Choi SooBin tinh quái tham lam.

"a.."

chàng khẽ kêu lên khi Choi SooBin ác liệt cắn một cái lên hạt đậu hồng từ lâu đã trở nên sưng tấy.

Choi SooBin thoả mãn nghe tiếng chàng rên rỉ. thân thể trượt xuống quỳ đối diện với hạ thân chàng.

như một tên tử tù đau đớn quỳ xuống trước đặc ân cuối cùng mà mình được nhận, SooBin biết mình sẽ không thoát được án tử, nhắm chặt mắt, muốn hưởng thụ vị ngọt bằng cả linh hồn và con tim.

đưa mũi gần đến hang động huyền bí của chàng, cảm nhận từng đợt hương thơm của tội nghiệt. Choi SooBin dùng những ngón tay miết nhẹ lên cánh hoa luôn bức mình điên dại, cậu chậm ngước lên nhìn gương mặt chàng ửng hồng đượm tình,

"Choi YeonJun, em sẽ lưu giữ khoảnh khắc này vĩnh viễn."
_______________________________
🫀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro