¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Soobin

Buổi sáng vào tháng năm lúc nào cũng trong veo và đẹp đẽ. Không cần ngửi cũng nghe được hương hoa cứ vương vấn trên đầu mũi. Có vẻ tháng năm chính là thời điểm rực rỡ nhất trong năm, ở giữa xuân và hạ, giao giữa hai cái mùa đẹp nhất.

Tôi, Soobin, chính là một thằng thanh niên ở cái tuổi còn đẹp mà lúc nào cũng lôi thôi lết thết trông chán đời lắm, mới 25 tuổi thôi nhưng trông chả khác gì các ông đầu đường xó chợ. Tôi hành cái nghề nhiếp ảnh gia này cũng ngót nghét bốn năm, chả biết lý do vì sao khi mới hai mươi cái xuân tôi đã chạy theo con đường nhiếp ảnh, có vẻ là do tôi yêu cái đẹp. Tôi bị ám ảnh bởi cái đẹp.

Thằng Soobin này trông vậy cũng có chút tiếng tăm trong nghề, chứ không phải dạng ruồi muỗi để mà theo nghề rồi lại nghèo kiết xác không có tiền nuôi thân. Tuy nhiên chút thì vẫn là một chút, ít nhất thì tôi vẫn có thể sống ổn chứ cũng không dư dả gì. Tôi bán ảnh, tôi chụp ảnh thuê, tôi làm mọi thứ có thể để kiếm tiền nuôi thân.

Ấy mà, tôi có cái sở thích la cà đây đó trong thành phố từ sáng đến tối. Nghe thì có vẻ lập dị ra phết, cộng thêm cái dáng vẻ nhếch nhác thì trong chả khác gì vô gia cư, nhưng nó mang lại cho tôi niềm vui. Một cái khẩu trang, một cái áo thun và khoác sơ mi bên ngoài, một cái jogger cộng với đôi giày màu trắng sớm đã sờn thành xám, thế là lại bôn ba cùng với cái máy ảnh đeo ngang ngực.

Thành phố Seoul này tôi la cà nhiều đến mức bỗng một ngày tôi không nhìn được nữa, tôi vẫn có thể thuộc nằm lòng mà cứ thế đi dạo. Vì mỗi ngày đều có những cái đẹp khác nhau để mà tôi có thể chụp, có thể bắt lấy nó bằng cái máy ảnh cũ này.

Nghe có vẻ cô đơn nhưng tôi cũng có vài người bạn trong nghề. Taehyun - một thằng nhóc kém tôi bốn tuổi, bảo trong nghề chứ nhóc cũng thuộc dạng đam mê thôi chứ chưa học xong cả đại học. Beomgyu - kém tôi ba tuổi, vẫn cũng là một nhóc sinh viên.

Đấy mà quay lại chuyện của tôi, thế mà hôm nay Soobin tôi lại đổi sở thích, hiện giờ đang đi dạo bên ngoài ngôi trường đại học lớn của hai nhóc ấy, bình thường tôi chả thích mấy nơi như này đâu vì ồn ào chết đi được. Tuy nhiên đời người mà, cứ thử đi biết đâu lại có gì đó hay ho xuất hiện thì sao.

Đến đây cũng chả để đón hai nhóc hay gì cả, đơn giản là muốn đi xem mấy cái trường đại học lớn trông như thế nào. Bản thân tôi hồi trước học một cái trường tồi tàn đúng nghĩa, vì tôi cũng chủ yếu học cho xong cái chuyên ngành nhiếp ảnh này chứ chả ham gì trường lớn, cả cũng do nhà tôi đâu có dư dả gì đâu lại đòi hỏi thì cạp đất mà ăn qua ngày.

Ban đầu bảo vệ trường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ lắm, tôi biết trông tôi lôi thôi lết thết chả ra gì, nhưng chắc là nhờ cái máy ảnh tôi đeo nên tôi vẫn vào được bên trong khuôn viên trường. Ngôi trường đúng là rộng kinh khủng khiếp, hẳn cũng gấp ba bốn lần trường cũ của tôi.

"Khiếp" Tôi thốt lên vì cái độ rộng của khuôn viên này, thậm chí còn rất sạch sẽ cơ.

Trường này thì không hẳn cho bọn nhà giàu học, đúng hơn là giàu mà không có giỏi thì cũng chả thể nào vào đây mà học được. Nghe bảo học phí chả bao nhiêu đâu mà điểm đầu vào thì cao chót vót, thế nên tôi cũng chả mơ tưởng vào làm gì vì tôi học cho có cái bằng thôi.

Bây giờ chắc cũng tầm mười một giờ hơn, góc nắng lúc này rất đẹp, tạt ngang sân trường rộng lớn thành một khung cảnh khiến người ta nhìn vào mà hoài niệm. Tôi lại tiện tay nháy máy vài cái, mấy bức ảnh này cũng chụp để mà tự ngắm hoặc đăng lên mạng xã hội chứ bán chả ai thèm mua.

Tôi lang thang chán rồi lại tìm một góc sân có ghế đá mà ngồi xuống, mấy đứa sinh viên thấy tôi cũng cứ liếc liếc nhìn nhìn như lạ lắm, có vẻ là tò mò nhưng tôi cũng chả quan tâm.

Lâu rồi chả ai thuê đi chụp ảnh cả, tài chính vì thế mà bắt đầu lại phải lo lắng, cũng may tôi chả thèm cái tư tưởng lập gia đình các kiểu, chứ cái thằng này thì nuôi được ai. Một mối tình cũng chưa từng có, thích người ta thì cũng nhiều đấy mà tỏ tình xong bị tát thẳng một câu "Trông ông cứ bẩn bẩn".

Ừ thì thằng Soobin này cà lơ phất phơ trông như bọn tương lai mờ mịt cái gì tới thì tới, nhưng thằng này không để người nó thương chịu khổ đâu, mọi người cứ hay đánh giá thấp mấy người như tôi lắm.

Cơ mà nghèo thì đúng, hiện giờ thì nghèo thật vì chả có mấy khách.

"Anh này, nhích sang một bên được không?"

Nghe thấy giọng nói từ người lạ, tôi cũng có tí giật mình, nhấc người xích qua một tí rồi mới ngước mặt lên xem là ai.

Người kia đang cúi mặt quét quét sân, chắc là không phải lao công trường rồi vì trông trẻ thế kia cơ mà.

"Xin lỗi, tôi rời đi ngay đây"

"Cứ ngồi đi, chả sao đâu" Người kia nói xong lại khúc khích cười.

Tôi lúc này mới thấy người ta ngẩng đầu dậy, và khuôn mặt thiên thần đó khiến tôi khựng lại trong giây lát. Người kia có một nụ cười thật đẹp đi.

Hình như mặt tôi lại còn nóng lên thì phải.

Thì tôi đã bảo tôi mê cái đẹp lắm mà.

"Trông anh lạ quá, anh là sinh viên năm mấy?" Cậu trai kia tiếp tục hỏi, ánh mắt tràn đầy ý cười kia cứ thế hướng đến tôi.

Tôi thì không giỏi giao tiếp, nên hơi rụt rè một chút.

"À, tôi đã tốt nghiệp rồi, đi dạo vào đây chụp ảnh thôi"

"Ồ, anh là cựu sinh viên trường này sao?"

"Không, tôi chả học trường này bao giờ, là do trường đẹp quá nên tò mò thôi"

"Ra là thế" Người nọ lại cười lên một cái, bỗng nhiên tim tôi lại cũng cứ thế đập thình thịch theo.

Quá xinh đẹp rồi đi, một chàng trai có nụ cười rất dễ thương. Soobin tôi cũng hiếm khi thấy người thật sự có vẻ đẹp làm tôi xao xuyến như vậy, nên thoáng có chút thích thích.

"Tôi là Choi Soobin" Đứng lên chìa tay ra, thứ tôi mong là một cái bắt tay thân thiện lại của người nọ thôi.

"Vâng, em là Choi Yeonjun, chào anh" Người kia quả nhiên rất niềm nở bắt tay, lại còn cười đến rạng rỡ.

Cố lấy can đảm, tôi nhắc nhở bản thân cũng đã là đàn ông trưởng thành rồi có gì mà phải ngại cơ chứ.

"Tôi có thể chụp em vài tấm được không?"

"Vâng? Là làm người mẫu cho anh chụp ấy ạ?" Người kia khá là bất ngờ với đề nghị này, hai tai cũng thoáng đỏ lên rồi.

"Không, em cứ tiếp tục việc của mình đi, tôi chỉ xin phép nháy máy em vài tấm thôi"

"A... Ngại quá nhưng sao anh lại muốn chụp em vậy ạ?" Yeonjun thẹn thùng hỏi.

"Tôi cảm thấy em thật xinh đẹp"

Em bất ngờ, sau đó lại ngại ngùng cười với tôi. Thật là một chàng trai đáng yêu.

"Xin lỗi nếu tôi có tỏ ra kỳ quặc"

"A không sao, em cảm ơn anh nhiều ạ"

Tôi mỉm cười với em, gương mặt em được nắng ghé vào càng bừng sáng cái vẻ non nớt của tuổi thanh xuân hơn.

Cũng lâu lắm rồi Soobin này mới lại cảm thấy bị thu hút bởi sự xinh đẹp của một người. Trong lòng lại thầm gọi em là chàng thơ của tôi.

"Choi Yeonjun nhỉ? Hy vọng tôi nhớ đúng tên em"

"Vâng, anh là Choi Soobin đúng không?"

Tôi từ tốn gật đầu.

Chàng thơ của tôi, ngày mai tôi lại đến tìm em.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro