afternoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

buổi chiều.

Quằn quại đợi ăn trưa, đau khổ bị Soobin ăn đậu hủ, Yeonjun cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, cậu lại rầu rĩ rất lâu...

mười một giờ ba mươi phút.

- "tới giờ rồi, đi ăn trưa thôi."

Hắn trực tiếp xách cái người đang bướng bỉnh tống lên xe, lái một mạch đến nhà hàng đặt sẵn rồi lại xách cái người đang giả chết vào trong, thảy cho cái điện thoại để hồi sinh cậu lại.

"em chơi đến đâu rồi ?"

Đặt tách trà nhỏ ngay chỗ cậu, Soobin hướng qua hôn nhẹ lên má êm.

- "level năm mươi chín ấy." hời hợt đáp lại hắn.

Đối tác làm ăn đến, hắn cười và bắt tay người kia.

"chào cậu, ngồi đi, nhân viên sẽ đem thức ăn lên,vừa ăn vừa bàn việc ?"

  Tạm dừng game lại, cậu ngầng mặt gật nhẹ đầu với người mới tới.

cũng khá điển trai.

Sực nhớ là đang đấu quái, Yeonjun vội chúi đầu vào game cho tới khi đồ ăn đem lên và điện thoại bị hắn lấy đi. Họ vừa ăn vừa bàn chuyện. Cậu không động đũa thì cũng sẽ được hắn như quen tay mà gắp vào chén cậu, dù rằng như thế nhưng Soobin cũng không xao nhãng vấn đề đang đề cập đến.

- "không ăn trứng cá đâu ! trả anh này !"

Bĩu môi gắp thức ăn qua chén hắn, dù cuộc trò chuyện bị xen ngang nhưng hắn không hề cáu gắt mắng cậu,chỉ là liếc qua cảnh cáo, gắp món khác vào chén Yeonjun. Cậu cười hì hì tiếp tục ăn.

  Đến cuối buổi ăn, chỉ có bụng cậu căng cứng no ứ hự thôi. Trong lúc đợi Soobin tính tiền, cậu nhìn chàng trai kia, sợ bản thân thất lễ nên quay mặt đi, cơ mà không nhịn được lại hỏi bâng quơ.

- "anh đang lo lắng cho ai à?"

- "sao lại hỏi vậy ?!" chàng trai khó hiểu cùng ngạc nhiên nhìn cậu.

- "anh đôi khi nhíu mày lại, nam tuấn khi lo lắngcũng hay nhíu mày như anh."

  Yeonjun đáp, cậu suy nghĩ một chút lại bồi thêm câu.

- "có thể tôi đoán sai đi... đừng quan tâm."

Cậu sợ chàng trai sẽ cáu nên vội chạy lại ôm cánh tay hắn, vờ dụi mắt, làm nũng mà không ngại người chung quanh.

"buồn ngủ quá... đi về thôi... nhé ?"

Hắn biết cậu bày trò nên cũng đành cười xoà, tạm biệt chàng trai và dắt cậu ra xe. trên đường ra bãi xe, Soobin đã trừng phạt cậu một chút vì lúc nãy cắt ngang cuộc nói chuyện với đối tác.

"Em xem tui là giống gì vậy ? hết đánh lại xoa, rồi tống cả đống thức ăn, có khi nào đợi tui béo lên em sẽ đem bán tui luôn không..."

  Yeonjun mệt mỏi nằm dài ra ghế sau, cậu bực mình phồng má lầm bầm lảm nhảm.

- "người mua sẽ tốn tiền cơm áo, tôi là đang gánh thay họ. huống chi cả cơ thể anh bị tôi ăn cả rồi,không nỡ bán đi đâu."

  Soobin nhếch môi nhìn cậu qua kính chiếu hậu, con mèo của hắn là đang dần béo lên trông thấy, có lẽ nên đăng ký tập gym lại thôi.

Trưa nắng, nằm trong xe hơi có điều hoà, Yeonjun đã thiếp đi lúc nào không hay.

Một khi đã ngủ là sẽ ngủ không biết trời trăng mây gió. Soobin bế Yeonjun lên giường.

- "Junie, anh dậy nổi không ? đi thay đồ ngủ sẽ thoải mái hơn đấy." _   vỗ nhẹ lên má cậu, hắn nói. Hất tay hắn ra, cậu quay lưng đi vùi đầu vào gối ngủ tiếp.

- "ngoan nào, bụi sẽ làm bẩn chăn nệm."  

  Được rồi, Yeonjun dù mệt mỏi đến mơ màng cũng vẫn còn ý thức được tính cách của vị nhà mình, không sạch sẽ không đi ngủ.

  Chống tay ngồi lên, cậu thiếu điều bò vào phòng tắm. Hắn đành phải ôm thắt lưng cậu và vác cậu lên vai chẳng khác gì vác bao cát.

-"đánh răng."

  Soobin đưa bàn chải cho cậu,đồng thời làm ấm khăn. Thúc giục Yeonjun cởi quần áo, Soobin lại lau người cho cậu, thứ này gọi là tắm khô. Yeonjun cảm thấy bản thân thật giống mèo, chỉ khác là không tự lấy lưỡi liếm cơ thể.

  Yeonjun khi ngủ thích mặc mỗi chiếc quần lót, cậu nói này là yêu thiên nhiên, thân thiện với môi trường, Soobin thì lại quan ngại, lỡ khách tới nhà, vô tình thấy cơ thể của con mèo nhỏ mà trở nên mê luyến thì sao ?

nhất định không được !

  Ép cậu mặc áo ngủ vào, cậu bảo nóng, hắn đành lấy áo ngủ của bản thân cho cậu mặc, rộng rãi mát mẻ nên cậu cũng ậm ừ tạm chấp nhận, vậy mà tạo thành thói quen, cậu mặc áo ngủ, hắn mặc quần ngủ, chả khác nào chồng chồng đồng tâm.

- "được rồi, anh ngủ ngoan."

  Yêu thương cười nhìn cậu,thạc trân mặc áo ngủ rộng rãi của hắn mà rúc trong chăn, Soobin tăng nhiệt độ máy lạnh, chui vào chăn, ôm cậu kéo vào lòng, Yeonjun thích nhất là mùi hương nam tính nhưng êm dịu trên cơ thể của Soobin, không khỏi hừ nhẹ an phận trong lòng hắn.

  Cơ mà áo ngủ rộng rãi thì thế nào ? thuận tiện luồn tay vào chứ sao!

Yeonjun cảm giác bản thân khó chịu, cậu nặng nề thở dốc, ngủ không yên, đành phải miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy vùng ngực rắn chắc, còn Soobin...hắn đang... mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Em ! con mẹ nó... a !"      tức giận hét lên, cậu thở hắt ra, Soobin biết hắn đã làm con mèo nhà mình thức giấc nhưng dây cung căng lên không hạ xuống được rồi.

- "bảo bối, thật xin lỗi nhưng tôi không nhịn nổinữa rồi."     

  Hắn ngồi lên, hôn nhẹ lên môi cậu. không kịp để cậu kháng cự, hắn đã lật cậu lại, nâng hông cậu lên để cậu nửa quỳ nửa nằm.

  Không ngu ngốc tới mức không biết Soobin đang làm gì cậu đành nghiến răng chôn mặt sâu trong gối, hai đùi cố gắng kẹp chặt lại.

là chân giao.

  Đây là cách mà Soobin phát tiết khi không được hành hạ Yeonjun.

một lần nữa mang Yeonjun vào phòng vệ sinh lau chùi, dọn dẹp giường sạch sẽ.

- "Em không được lộn xộn nữa !"

cung tay đấm vào ngực Soobin, cậu ủy khuất nói.

- "vì anh thương tiếc không muốn tôi dùng nước lạnh nên tôi đã phải dùng cách này đấy."   _ cười

Nhẹ nhàng hôn lên trán Yeonjun, tay Soobin lại xoa xoa lên đùi cậu, dù không cần thoa thuốc nhưng hắn không nỡ nhìn đùi cậu bị đỏ lên.

- "phắn ngay! Bố còn ngủ! Không mượn em giải thích !" Yeonjun trừng mắt, đẩy hắn ra nhưng Soobin lại vòng tay ôm eo cậu chặt cứng.

"được rồi, ngủ đi, mèo xinh của tôi."

Hắn vỗ nhè nhẹ lưng cậu, cảm nhận người trong lòng đã yên vị mà thở đều hắn mới an tâm mà nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#soojun