Nắm tay-Vi huân tiên do tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn luôn tin vào phương châm sống "Nếu bạn không thích ai đó từ cái nhìn đầu tiên, bạn sẽ thấy rằng anh ta là một kẻ ngốc nếu bạn tiếp tục tìm hiểu." Vì vậy,ngay từ lúc đầu tôi sẽ luôn giữ khoảng cách với những người mà tôi không thích, không cảm thấy hợp nhau. Theo đuổi phương châm sống này đã giúp ích rất nhiều trong cuộc đời tôi. Dù đã trở thành thực tập sinh nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách với đám đông đó, những ngày này cô đơn nhưng rất bình yên. Không ai cùng tôi cạnh tranh vế thành tích, chứ đừng nói đến việc đồng cảm với những bất an không thể giải thích được của tôi.Thành thật mà nói, tôi nghĩ mình có thể không thích con người chút nào.

Vào ngày Huening Kai xuất hiện trong phòng tập, tôi đã hiểu ra một điều, đó là đối với những người như tôi, ngược lại "người thích từ cái nhìn đầu tiên sẽ thích trong một thời gian dài". ? Mong muốn mạnh mẽ được ở bên ai đó, sự thôi thúc và niềm vui khi nghĩ về em.

Dường như mọi sự rụt rè, trốn tránh trước đây sau khi yêu một ai đó đã tan biến trong tâm trí tôi. Khí thế sục sôi đẩy tôi về phía trước, như quên mất lễ độ, ôm lấy em vào lòng. Tâm trí tôi rối bời và tôi đã nói rất nhiều lời không liên quan, hết lần này đến lần khác mạnh mẽ truyền đạt rằng tôi sẽ đối xử tốt với em, chọn tôi và đến gần tôi. Đặt biệt danh thật thân mật, ôm vai, vẫy tay chào tạm biệt, liệu có khiến em cảm thấy dễ gần không? Có lẽ em sẽ liên lạc với tôi tối nay? Tim tôi đập dữ dội, và tôi chạy thật nhanh về nhà, thật hạnh phúc! Tại sao? Em rốt cuộc là ai? Tại sao lại có một sự xâm lược dễ thương như vậy!

Tôi nghĩ chúng ta là định mệnh của nhau, em giống như một con rối không biết chuyện đời, bị sự nhiệt tình của người khác làm cho luống cuống,trúc trắc nhảy theo điệu nhảy thầy dạy, khi hát phát ra tiếng nói nho nhỏ, thỉnh thoảng dùng sai cú pháp. Em sẽ làm gì nếu không có tôi? Tôi chắc chắn có thể bảo vệ em! Thiên thần bé nhỏ yếu đuối của tôi.

Khi tập xong, tôi phải nhanh chóng mở nắp chai nước cho Hueningning . Nhân tiện, còn có một chiếc khăn lông, mặt em đầy mồ hôi, tôi phải lau cho em. Những thực tập sinh khác không thấy Hueningning đang căng thẳng sao? Đừng chen lại đây nói chuyện, xem xét một chút hoàn cảnh đi.

"A, Hueningning có chút sợ người lạ nha ~ Mấy người xúm thành một nhóm lại đây sẽ dọa đến em ấy."

"cũng không phải. . . . . ."

"Không có việc gì, hyung sẽ giúp em."

Ôi, babo bé nhỏ đang loay hoay gì đó, em không tìm thấy đồ của mình sao, tôi phải giúp em ấy. Ra bến xe một mình nguy hiểm lắm, tôi phải đưa em đi. Hueningning, em thích ăn gì? Không sao, tôi sẽ chọn ra những thứ bạn không thích. . . .

Tôi vẫn luôn biết rằng tình cảm rất mù quáng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mù quáng đến mức tự ý bày tỏ ý thích của mình và mặc nhiên cho rằng em cũng thích tôi. Tôi không ngừng nhìn chằm chằm vào em, nhưng lại bị cảm xúc của mình làm cho mù quáng, hoàn toàn không biết suy nghĩ của em.

"Em không thể tìm thấy điện thoại của mình, em không nhớ đã đặt nó ở đâu"

"Hueningning? Không tìm thấy điện thoại sao? Không sao, anh sẽ gọi cho em để kiểm tra xem nó ở đâu."

Chuông điện thoại reo lên trong đống áo khoác, tôi tự nhiên bước tới, tìm ra, cúp máy, rồi trả lại.

"끔찍해용[thật khủng khiếp]"

Bị cố tình đổi thành "Honey", điện thoại di động không bao giờ chủ động reo, khăn lông đưa cho em nhưng không bao giờ sử dụng, cơ thể hơi nghiêng khi ôm, và bàn tay không bao giờ nắm lấy khi vươn ra, luôn là tôi, người đơn phương nắm lấy khuỷu tay của em, bây giờ trông hơi lố bịch.  Em thật nhỏ bé, hai tay lúc nào cũng buông thõng, chắc em chưa bao giờ nghĩ đến việc nhấc cao tay lên một chút để nắm tay anh. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được khoảng cách mà tôi không thể thu hẹp lại, và nó được truyền cho tôi qua sự khác biệt về chiều cao.

Ngày hôm nay, tôi đã không đưa em đến nhà ga nữa, cũng không có tâm trạng tươi cười vẫy tay chào tạm biệt em, cũng không có ôm cánh tay em cùng em trò chuyện nhiệt tình. Tôi nhận ra bấy lâu nay chỉ là mộng tưởng của tôi, chúng tôi không hề có duyên, chỉ có tôi là người duy nhất yêu em từ đầu đến cuối.

Thật ngu ngốc, thật ra tôi nên nhận ra từ lâu, chỉ là tôi giả vờ như không biết. Dường như đã đến lúc buông xuôi khi không thể níu kéo được nữa. Tại sao ánh sáng từ đèn đường hai bên chập chờn tan vào mắt, tuôn ra liên tục và tái tạo. Tôi nghĩ nếu đã như vậy thì hãy lặng lẽ rời đi, từ mai trở đi, tôi sẽ không chủ động nói chuyện hay quan tâm đến em nữa, nếu như  em không cần tôi thì dừng lại ở đây thôi.

Nhưng cảm xúc không dễ bị người khác điều khiển, nhất là khi người khiến bạn buồn đang ở ngay trong tầm mắt. Khi tình cờ nghe thấy giọng nói của em, trái tim tôi sẽ thắt lại dữ dội, muốn hít một hơi thật sâu mà không thở nổi. Khi tình cờ bắt gặp ánh mắt của em, nếu như không kịp thời né tránh, tôi lại sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu và tức giận vì nỗi nhớ nhung của mình.

Buổi tập hôm nay thực sự hơi quá sức đối với tôi.Tại sao lại thế này?Tôi không thể điều khiển cơ thể của mình nhấc tay hay nhấc chân, và âm nhạc dường như ở rất xa tôi nó mơ mơ hồ hồ không thể nghe rõ. Suốt thời gian nghỉ ngơi, tôi chỉ biết cuộn tròn trong một góc, khẽ run lên theo nhịp tim đập dồn dập, mọi thứ có vẻ hơi quá tệ.

Tôi nghe thấy ai đó đang tiến lại gần mình, nhưng tôi không thể ngẩng đầu lên và phải tự điều chỉnh nhịp thở của mình. Một đôi cánh tay rất nhỏ ôm tôi vào lòng, hai gò má nóng hổi áp vào lưng tôi, một cái ôm ngượng ngùng, tôi biết cái ôm này là của ai.

"Hyung, hôm nay sắc mặt anh không được tốt, cơ thể không khỏe sao?"

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

"Uống chút nước đi."

Em chạy lại lấy cốc nước rồi quay lại, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối tôi, tôi khóc, cho trái tim không biết cố gắng với mong muốn vô vọng của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro