7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những sao và vạch trên vai áo của bọn họ đều được góp nhặt từ chiến công, nói chính xác thì là góp nhặt trên thân xác tội phạm. Có ngôi sao rất nặng, nặng đến nỗi Nguyễn Huỳnh Sơn không thể đeo nổi trên vai mình.

Hai ngày sau khi tên tội phạm đứng đầu đường dây buôn ma túy bị hành quyết, Nguyễn Huỳnh Sơn đứng dưới cờ nhận quyết định thăng cấp. Cảnh sát trưởng đã gần về hưu nhưng lòng bàn tay mềm nhũn đỏ hồng tháo cấp hiệu trên vai anh để đeo vào một đôi cấp hiệu khác. Thêm một ngôi sao nữa vì chuyên án vừa kết thúc, cả tổ trọng án chỉ một mình Huỳnh Sơn trực tiếp nhận vinh dự này.

Lễ biểu dương làm rất rình rang, phóng viên cũng đến viết bài. Ở sau lưng Huỳnh Sơn là hai khung ảnh đính đầy hoa trắng, hai người đồng đội đang ở đó cười với anh bằng nụ cười đờ đẫn vô hồn. Cảnh sát trưởng đọc bài tuyên dương, bên dưới mọi người chuyền tay nhau những bài báo về chiến công của tổ trọng án trong vụ án triệt phá đường dây buôn ma túy gần đây.

"Bằng thủ đoạn tinh vi, tội phạm hết lần này đến lần khác lọt lưới. Chuyên án lần này được hoàn thành công lớn là nhờ ba cảnh sát ở đây", cảnh sát trưởng đưa tay hướng về Huỳnh Sơn và hai tấm ảnh ở sau, "cả ba người đã giả danh thành công trà trộn vào đường dây tội phạm để tìm hiểu đường đi nước bước của chúng. Cảnh sát Sơn là người cung cấp nhiều thông tin nhất, cũng chính đồng chí là người đã bắt gọn tên tội phạm đứng đầu."

Âm thanh ong ong trong đầu, Nguyễn Huỳnh Sơn mỉm cười với đồng đội.

Lần đầu tiên gặp  Trần Anh Khoa, Nguyễn Huỳnh Sơn không thể rời mắt khỏi cổ tay của hắn. Cổ tay nọ gầy gò trắng ngần, chiếc còng sáng loáng chắc hẳn đã còng từ rất lâu.

Đó là lần đầu tiên cảnh sát Nguyễn Huỳnh Sơn gặp tội phạm Trần Anh Khoa. Còn có một lần đầu tiên khác, là lần đầu tiên tội phạm Nguyễn Huỳnh Sơn gặp một người pha chế ở quán bar trên bến cảng. Hắn nhìn Huỳnh Sơn từ lúc anh vừa bước chân vào cánh cửa. Không hỏi Huỳnh Sơn uống gì, hắn bắc chiếc thang gỗ đứng lên góc cao nhất lấy xuống một chai rượu xỉn màu.

"Uống một ly chứ?"

Anh Khoa rót thứ chất lỏng gay mũi đó vào ly, Huỳnh Sơn chỉ uống hết một nửa. Hắn chống tay lên quầy nhìn Huỳnh Sơn uống, trên môi nở ra một nụ cười. Sơn đi vào trình diện, lát sau trở ra với một vết cắt dài trên cổ tay cùng cảm giác buồn nôn. Dù đã được Thanh Hưng kể trước về thứ nghi thức gia nhập băng đảng đó, anh vẫn không khỏi thấy kinh tởm khi hàng chục con đỉa lúc nhúc trong tủ kính cuộn lên đớp lấy máu mình. Không ai nhìn đến Huỳnh Sơn, anh tới bên quầy cầm ly rượu mình uống dở lên nốc cạn.

Anh Khoa dùng khăn lau chiếc bàn đã sạch bong, hắn khẽ vẫy tay.

"Vào đây."

Không biết Anh Khoa định làm gì, Huỳnh Sơn vẫn đi vòng ra sau quầy gỗ đẩy cửa vào. Quầy pha chế sạch sẽ chỉ có rượu, Khoa cởi cả áo Sơn ra dù vết cắt nằm ở cánh tay. Huỳnh Sơn để yên cho hắn nhìn vết thương của mình rồi giật mạnh tay khi Anh Khoa đổ hết một chai rượu lên đó. Mùi cồn cùng mùi tanh của máu bốc lên đầy trong không khí, Khoa rút đâu đó ra một miếng gạc buộc quanh tay Sơn rồi kéo áo lại cho anh. Hắn cười, nụ cười rạng rỡ đến mức Huỳnh Sơn thấy không hợp với nơi này chút nào. Mấy ngón tay vừa cài nút áo vừa lướt nhẹ trên da, Anh Khoa nói đơn giản:

"Chào mừng. tôi là Trần Anh Khoa."

Huỳnh Sơn lùi trở ra, lúc chuẩn bị đi lên mấy bậc thang dẫn ra cửa, anh đột ngột quay lại bên quầy. Anh Khoa đứng dậy thong thả lau tay, Huỳnh Sơn nhìn chăm vào mấy ngón tay trắng muốt đó rồi khẽ hỏi:

"Ai tới đây em cũng chào mừng như thế?"

Anh Khoa mỉm cười. Hắn với lấy chai rượu vừa rót cho Huỳnh Sơn đổ đầy vào chiếc ly anh vừa uống, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Ly rượu vừa nuốt xuống, gò má Khoa ngay lập tức hồng lên. Hắn lật úp ly rượu rồi lơ đãng nói:

"Cậu đoán thử xem?"

Chàng trai pha chế chỉ mặc áo sơ mi trắng ở trong quán bar hỗn tạp bước vào đời Nguyễn Huỳnh Sơn như thế, mà kẻ đứng đầu đường dây tội phạm cũng bước vào đời Nguyễn Huỳnh Sơn như thế.
--

Buổi lễ tuyên dương kết thúc bằng một bữa tiệc rất linh đình. Cảnh sát trưởng dẫn Huỳnh Sơn đi một vòng, tới bàn nào cũng vui vẻ uống mừng. Thành tích là của cấp dưới, cũng là của con trai ông, đương nhiên phải tự hào đi giới thiệu cho tất cả mọi người. Huỳnh Sơn bị dắt đi vòng vòng như một con rối, tới bàn tiệc có phóng viên lẫn với đồng đội ông mới buông tha cho Sơn. Lúc trước chỉ nói về thành tích còn dễ nghe, đến khi Huỳnh Sơn ngồi xuống bàn chưa kịp với tay lấy thêm một viên đá, cậu phóng viên ngồi đối diện đã vui miệng hỏi:

"Có phải đẹp trai mới được vào đội đặc nhiệm làm không? Tôi nghe nói làm cảnh sát chìm trong một vài trường hợp cũng cần nhan sắc."

Huỳnh Sơn cười nhạt.

"Có gì thì nói thẳng ra."

"Có người nói thủ đoạn moi tin tức lần này..."

"À, chuyện tôi lấy được rất nhiều tin tức giá trị là vì ở bên cạnh Trần Anh Khoa với danh nghĩa yêu đương đúng không?"

Vài người đồng nghiệp cười theo Huỳnh Sơn, tiếng bàn luận nhấn chìm cả nhân vật chính.

"Dù sao Trần Anh Khoa rất đẹp mã, ở cạnh hắn cũng không có thiệt hại."

"Huỳnh Sơn của chúng ta cũng rất đẹp, có như thế Anh Khoa mới mất cảnh giác đưa ra hết tất cả chứng cứ phản lại hắn chỉ trong vòng một năm. Chuyên án của chúng ta bắt đầu từ ba năm trước đúng không? Nguyễn Thanh Hưng ở lâu như vậy, cuối cùng cũng ra đi mà không nhận được gì.."

"Cờ đến tay ai người đó phất thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại, Huỳnh Sơn, cậu có chút ý nghĩ nào khác thường với Trần Anh Khoa không?"

"Mẹ nó cậu bị điên rồi đúng không? Cảnh sát có đời nào lại đi yêu tội phạm? Thế giới quan vốn đã khác nhau rồi."

Có người vỗ vai Huỳnh Sơn, anh ho nhẹ một tiếng vì sặc nước.

"Nói chỉ để trong cục của chúng ta biết. Sau này nếu như Sơn có người yêu rồi có gia đình, tuyệt đối không thể để mấy chuyện đáng xấu hổ này lọt ra ngoài."

"Hi sinh thân mình làm nhiệm vụ có gì đáng xấu hổ?"

"Có nhiều cách hi sinh, vẫn có cách hi sinh đáng xấu hổ. Chung đụng với một tên tội phạm lại còn là đàn ông, không thấy xấu hổ hay sao?"

"Dù sao thì cũng đã nhìn hắn chết rồi, có lẽ Anh Khoa là đồ ngốc nên yêu Huỳnh Sơn thật. Hắn còn chỉ định cậu ấy làm người chứng kiến thi hành án. Tiếc là bây giờ xử tử bằng thuốc độc chứ không phải bằng súng nữa, nếu không thì Huỳnh Sơn có cơ hội xử đẹp rồi."

Vẫn là người phóng viên khơi chuyện dè dặt hỏi:

"Tôi nghe nói... Anh Khoa thích hoa linh lan đúng không?"

"Đúng rồi, trước cửa bar của hắn còn treo một nhánh hoa."

"Tội phạm cứ ngỡ mình thanh cao thì chúng ta đã gặp nhiều, nhưng mọi người biết gì không? Quán bar ở tầng hầm, cửa hàng hoa bên trên cũng là của hắn. Mở cửa hàng hoa ở bên trên nơi giao dịch hàng cấm lại còn ở bến cảng vắng người, không biết nên cười hay nên phục hắn."

"Không phải."

Huỳnh Sơn nói một câu khô khốc, cả bàn tiệc ồn ào dừng lại hướng mắt về anh.

"Anh Khoa không phải thích linh lan. Hắn thích hoa màu trắng."

Bất cứ thứ hoa gì màu trắng Trần Anh Khoa đều thích. Cửa hàng hoa bên trên quán bar cũng chỉ tuyền một màu hoa trắng. Nguyễn Huỳnh Sơn ngồi giữa một rừng cảnh phục, đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh Anh Khoa ban ngày thảnh thơi nằm ngủ dưới gốc tường vi nở hoa trắng như những cục bông. Đồng đội lại hùa nhau sỉ vả sở thích bình thường của một con người bất thường, Huỳnh Sơn đứng dậy máy móc chào rồi bỏ đi ra cửa. Nhân vật chính không còn, tiệc tùng vẫn được tiếp tục.

Nhân vật chính không còn, một nhân vật chính khác vẫn phải sống trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro