Chương 5 : Ảo ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Wonwoo, đừng nhìn tao với ánh mắt đó. Mày không thấy tao đang nói chuyện với--- ... "

Jihoon im bặt, tròn xoe mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh rồi đưa mắt nhìn Wonwoo. Không có ai ngồi ở đó cả. Cứ như chưa từng có ai đến ngồi cạnh Jihoon, người đó tan biến tựa như không khí, chưa đầy một phút. Đâu đó vẫn còn vương lại hơi thở lạnh lẽo của mùa đông.

Cái nhíu mày khó hiểu của Wonwoo khiến Jihoon cảm giác như cậu vừa biến thành một tên ngốc. Cái ánh mắt của Wonwoo nhìn cậu như thể một tội đồ đang chờ phán xét. Cậu cúi gầm mặt xuống, cố tránh cái ánh mắt khiến cậu khó chịu đó. Nhưng càng trốn tránh lại càng khổ sở.

" Ờ ... tao không có nói chuyện với ai cả. " - Jihoon nói một cách khổ sở.

" Khoan đã, mày đang gặp phải chuyện gì sao ? Jihoon, nói tao biết đi. "

" Đủ rồi, Wonwoo. "

Jihoon không thương tiếc gạt đi cánh tay của Wonwoo khi cậu cố níu lấy cánh tay Jihoon trước khi Jihoon kịp rời đi. Wonwoo chỉ biết bất lực nhìn đứa bạn cố trốn tránh một cách khổ sở, nhìn Jihoon như vậy, ai mà không đau lòng chứ, huống hồ Wonwoo mang tiếng là bạn thân mà lại không giúp được gì. Wonwoo đưa mắt nhìn bóng lưng bé nhỏ ấy dần khuất sau tám cây. Jihoon luôn là vậy, luôn luôn tự ôm lấy những phiền phức một mình, không bao giờ chia sẻ với ai, kể cả Wonwoo. Wonwoo đã nhiều lần đề nghị giúp đỡ, nhưng câu trả lời vẫn là không. Tự mình ôm lấy như vậy không phải rất khổ sở sao, Jihoon ?

" Đừng cố trốn tránh mãi như thế, rồi cũng sẽ có ngày mày buộc phải đối diện với nó thôi, bạn của tao à. "

-

Lee Jihoon cố tách dòng người, bước đi vội vã. Dĩ nhiên cậu không hề biết, nơi cậu sẽ đến là ở đâu. Chỉ cần nơi đó yên tĩnh, không có người là đủ. Cậu cứ cúi gầm mặt xuống mà đi. Từng bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo hết va vào người này lại đến người khác, mặc kệ cho những tiếng phàn nàn lần lượt vang lên. Lee Jihoon đều mặc kệ hết. Cậu cự tuyệt sự giúp đỡ của Wonwoo, Jihoon cậu thật tệ phải không ? Nhìn Wonwoo như vậy, lòng cậu không khỏi nhói đau. Cậu biết rõ, Wonwoo hoàn toàn muốn giúp đỡ cậu, cùng cậu chia sẻ nỗi lòng những lúc khó khăn, để có thể phần nào giúp cậu vơi đi một chút. Nhưng kết quả lại bị cự tuyệt. Jihoon căn bản hoàn toàn không muốn vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến người khác. Chuyện của bản thân, vẫn là tự mình giải quyết tốt hơn. Hơn nữa, Wonwoo vốn không liên quan gì đến chuyện này, không thể vì một chút rắc rối nhỏ mà kéo cậu ấy vào những chuyện phiền thức như thế này. Lee Jihoon nghĩ như thế đấy.

Kwon Soonyoung, lớp 12-4, rốt cuộc cậu ta là ai ?

Đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột biến mất không để lại dấu vết như thể chưa từng tồn tại. Trên đời này còn có loại người như thế sao ?

Jihoon bất giác rùng mình. Cái luồng khí lạnh lẽo ấy lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng lần này không phải là cậu ta.

Tuyết đang rơi.

Jihoon ngước mặt lên, sắc trời âm u, những tầng mây xám xịt che khuất đi thứ ánh sáng yếu ớt ban nãy, những bông hoa tuyết nhẹ rơi từ từ đáp xuống mái hiên, đáp vào khung cửa kính, vài bông hoa tuyết khẽ vương lại trên mái tóc rối bời chưa kịp chải chuốt của Jihoon. Cậu khẽ mỉm cười, đưa tay hứng những bông hoa tuyết trắng muốt mỏng manh. Thật đẹp, nhưng lại mang cho người ta cảm giác đượm buồn.

" Jihoon, sao lại đứng ngoài này ? Đã hết giờ nghỉ trưa rồi đấy. "

Giọng nói trầm vang lên đều đều khiến cho Jihoon giật mình, cậu vội vàng phủi những hạt tuyết trắng vương lại trên quần áo. Jihoon không muốn ai thấy bộ dạng đáng xấu hổ vừa nãy của cậu liền nhanh chóng bỏ đi.

" Jihoon !! "

Seungcheol mạnh bạo kéo tay Jihoon trước khi cậu có thể kịp thời bỏ đi. Phải làm như vậy mới có thể ngăn được cậu em ương bướng này. Jihoon cố vùng vẫy nhưng vô ích, cậu cũng ý thức được rằng một chọi một với Seungcheol là hoàn toàn bất khả thi. Jihoon cuối cùng cũng thôi vùng vẫy, vì nếu chống đối, phần thiệt nhất định là về cậu.

" Nói anh nghe, em đang không ổn chỗ nào ? "

" Không liên quan đến anh. "

" Đừng cứng đầu như vậy nữa. Đừng tưởng anh không biết, em nhất định là có chuyện đang giấu mọi người. Lee Jihoon, nhìn thẳng vào mắt anh. "

Jihoon cố tránh né cái ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào mình, những điều cậu cất giấu trong lòng dường như đều bị Seungcheol nhìn thấu. Quả nhiên, trước mặt Seungcheol, cậu hoàn toàn không thể nói dối.

" Em có thể hỏi anh một vài chuyện được không ? " - Jihoon nhíu mày khổ sở, chờ đợi phản ứng từ Seungcheol.

" Anh sẽ giải đáp mọi câu hỏi từ em, nếu chúng có thể làm em khá hơn. "

" Lớp của anh, lớp 12-4 hiện tại. Có ai tên là Kwon Soonyoung không ? "

Đôi đồng tử Seungcheol có chút lay động khi nhắc đến ba chữ Kwon Soonyoung. Anh cố tránh né ánh mắt nghi hoặc từ Jihoon mà khẽ buông một tiếng " không " nhẹ tựa lông vũ như thể vừa động đến một điều cấm kỵ.

" Lớp 12-4 hiện bây giờ, không có người nào tên Kwon Soonyoung cả. Cả cái trường này, chỉ có duy nhất một người tên Kwon Soonyoung, cũng chính là nam sinh đã bị sát hại ba năm trước. Anh chỉ có thể trả lời với em như vậy thôi. "

" Vâng, em hiểu rồi. " - Jihoon khẽ gật đầu. " Xin lỗi vì đã làm phiền anh. "

Dù chỉ là một chút, Jihoon nghĩ là cậu biết được cái gì đó rồi.

-----------

jeon.ww
Jihoon.
Mày ổn chứ ?

• jihoonlee
Ừ, tao vẫn ổn.
Có gì sao ?

jeon.ww
Anh Seungcheol vừa nói tao nghe, mày hôm nay lạ lắm.
Nếu có gì hãy nói tao biết đi.

• jihoonlee
Tao vẫn ổn mà.
Đừng lo lắng nhiều quá, Wonwoo.

• jeon.ww
Nói dối. Mày nghĩ có thể giấu được tao hả Lee Jihoon ?

jihoonlee
Tùy mày.

jeon.ww
Jihoon, hãy nói tao biết đi.
Nhìn mày như vậy, có biết tao lo lắm không ?

jihoonlee
Tao chỉ là không muốn liên lụy tới mày.
Đừng cố tìm hiểu nữa.
Làm ơn.

jeon.ww
Mày có còn coi tao là bạn không, Jihoon ?

jihoonlee
...
Nói gì vậy ?
Mày là bạn tao mà.

jeon.ww
Nếu mày còn coi tao là bạn, thì hãy nói đi.
Đừng cố tự mình ôm lấy phiền phức nữa.

jihoonlee
Được rồi.
Tao sẽ nói.
Tao nghĩ tao đã bị Kwon Soonyoung ám rồi.

jeon.ww
Đùa không vui đâu, Jihoon à.

jihoonlee
Tao không đùa. Đó mà sự thật.
Sáng nay, Kwon Soonyoung thật sự đã ngồi cạnh tao. (!)
Cậu ta nói những điều rất kì lạ. (!)
Tao đã nghĩ cậu ta chỉ là một người trùng tên với nam sinh đó. Nhưng không. (!)

jeon.ww
Nói gì đi chứ, Jihoon.
Jihoon !!
Lee Jihoon !!


Phụt.

Màn hình laptop đang sáng bỗng dưng tắt ngóm, chỉ còn một màu đen. Jihoon cau mày khó hiểu. Hết pin sao ? Cậu khởi động lại hệ điều hành, thật kì lạ, pin vẫn còn đầy. Cậu nhanh chóng vào lại trang chat với Wonwoo, nhưng lại vào không được. Cứ mỗi lần nhấp chuột, laptop lại tắt nguồn như thể có thứ gì đó chặn lại, bằng mọi cách không cho cậu nói chuyện với Wonwoo. Cả cái tin nhắn cậu vừa gửi cũng bị lỗi, thử lại nhiều lần cũng không cách nào gửi qua được.

Ting.

Màn hình điện thoại nhấp nháy ở đầu giường cũng đã thành công thu hút sự chú ý của Jihoon. Cậu cầm điện thoại, nhanh chóng mở khóa màn hình. Dòng tin nhắn từ tài khoản quen thuộc hiển thị nơi góc thông báo khiến cho Jihoon giật mình.

-

kwsyoung
Chào cậu, Lee Jihoon.

-

Jihoon cố lờ dòng tin nhắn ấy đi. Những tiếng ting ting vang lên đều đặn thông báo tin nhắn đến, mỗi lúc một nhiều như thể hối thúc cậu phải đến và trả lời nó ngay. Jihoon chui vào trong chăn, cố gắng bịt cả hai tai để không thể nghe thấy tiếng thông báo quái gở ấy. Mọi khi nó chỉ là tiếng chuông bình thường, nhưng bây giờ Jihoon lại cảm thấy sợ hãi trước tiếng chuông dồn dập ấy. Dù có bịt tai, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên đều đặn, như thể nó hiện diện ngay bên trong đầu của cậu. Hoàn toàn không thể dứt ra. Chưa bao giờ, Jihoon lại cảm thấy sợ hãi như thế này. Cậu quấn chiếc chăn càng nhiều lớp càng tốt, dù cho nhiệt độ bên trong dần tăng, mồ hôi bắt đầu túa ra. Cậu cũng mặc kệ.

Thông báo cuộc gọi đến.

Jihoon lắng nghe tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Cậu với ngay cái điện thoại như thể vị cứu tinh của đời mình. Cái gì cũng được, miễn là không phải nghe lại cái âm thanh chết tiệt ấy một lần nữa. Cậu cứ ngỡ là Wonwoo gọi điện cho cậu để hỏi lí do vì sao cậu lại không trả lời tin nhắn cho đến khi nhìn vào dòng số hiển thị trên màn hình.

Số lạ. Jihoon chần chừ không biết có nên nhấc máy hay không. Một phần trực giác bảo cậu đừng nên nhấc máy, phần còn lại do lương tâm mách bảo nhỡ đâu người nhà gọi có chuyện gì gấp thì sao.

Quyết định nhấc máy là quyết định sai lầm nhất cuộc đời Lee Jihoon. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, vẫn là giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy.




" Sao cậu lại không trả lời tin nhắn của tôi, Lee Jihoon ? "



-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro