Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ cùng nhau đi dạo phố, bọn họ cùng nhau đi xem phim, bọn họ cùng nhau đi mua sắm, những lúc ở trên đường không người, họ hào phóng nắm tay nhau, ngọt ngào dựa sát vào nhau . 

Tựa như những người yêu bình thường hẹn hò với nhau, họ có quyền hưởng thụ giờ phút mặn nồng ân ái nhất. 

Không phải anh trai mang theo em trai, không phải bị gánh nặng bởi quan hệ đã một thời phát sinh ngăn cách bọn họ, cởi bỏ gông xiềng này, bọn họ cuối cùng có thể thấy rõ ràng, tình yêu mà họ dành cho nhau. 

Một chút thời gian nghỉ trưa liền vội vã gặp mặt, cho dù chỉ trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, như là hai thiếu niên mới vừa biết thế nào là yêu, trong lòng chỉ có lẫn nhau. Mỗi thời mỗi khắc đều muốn bên nhau, cho dù ngoại trừ thời gian đi làm ra, tất cả thời gian còn lại đều ôm nhau cũng cảm thấy không đủ, chỉ muốn hai mươi bốn giờ đều cùng một chỗ, hận là không thể làm chung trong một công ty. 

Vừa vào cửa, buông cặp táp cùng mấy túi nguyên liệu nấu ăn vừa rồi đến siêu thị mua xuống, Thuận Vinh liền ôm chầm lấy Tri Huân, dồn dập hôn một cách nồng nhiệt. 

Cả ngày đều nhớ cậu, nhớ đến muốn chết, anh càng ngày càng cảm nhận một cách sâu sắc hơn cái gọi là 『 tương tư yếu nhân mệnh 』, có đôi khi nhớ cậu, muốn cậu đến thống khổ, có đôi khi kìm lòng không đặng mà ngây ngô cười, có đôi khi bất chợt thở dài, ngay cả thư ký đều nhìn ra anh đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt. 

“Chờ một chút. . . . . .” Tri Huân đỏ bừng nghiêm mặt, thở hồng hộc, thật sự nếu không ngăn cản, tuyệt không hoài nghi nam nhân này lại ở chỗ này mà “ăn” mình luôn. 

“Huân, em không muốn anh sao?” 

Tri Huân nhìn thấy Thuận Vinh lộ ra bộ dáng đáng thương, hai tay để ở trước ngực anh, vẫn là cường ngạnh không để cho anh tiếp cận thêm nữa, đúng thật là cậu rất muốn anh, nhưng thân thể một điểm cũng không muốn, thân thể thầm nghĩ phải nghỉ ngơi thật tốt. 

“Muốn chứ, nhưng em đói bụng.” 

Thuận Vinh ra vẻ uỷ khuất nhìn Tri Huân, giống như tráng sĩ đoạn cổ tay thật sâu liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi mới xách lên gói to, cũng không quay đầu lại ủ rũ đi vào phòng bếp. 

Tri Huân cười, nhưng tuyệt không đồng tình với anh, bởi vì nếu đồng tình, kết quả ngày hôm sau cậu sẽ không dậy nổi. 

Đợi cho cậu tắm xong, thổi khô tóc, rồi mới tiến vào phòng bếp, nam nhân đang vội vàng nấu đồ ăn liền vẻ mặt ai oán nhìn cậu, “Sao em có thể đi tắm trước?” 

Tri Huân không khỏi bật cười, “Thần kinh, được rồi, vậy anh đi tắm đi, còn lại để em làm cho.” 

“Em ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi.” 

“Ở chỗ này chờ cũng vậy thôi.” 

“Sẽ bị ám khói dầu đấy, em mới vừa tắm xong mà.” 

Tri Huân đi ra phía trước, ôm lấy thắt lưng anh, “Em lại không sợ, thơm quá, thanh tiêu sao thịt bò, thật muốn cay thêm một chút.” 

Thuận Vinh lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, “Không được.” 

" Thật keo kiệt.” Tri Huân cười ngọt ngào oán giận. 

“Chẳng lẽ anh phải hào phóng cho em ngược đãi thân thể chính mình sao?” Thuận Vinh kéo tay cậu ra, cầm lấy chén đĩa. 

Xoay người tranh thủ thời gian hôn môi cậu một cái, rồi tay trái nắm tay cậu, tay phải bưng thức ăn đi ra phòng bếp. 

“Em ăn cơm trước đi, anh phải đi tắm rửa một chút.” Thuận Vinh lại hôn trộm một lần, “Không được chờ anh, bằng không buổi tối hôm nay em liền xong đời.” 

Tri Huân đỏ mặt đẩy anh ra, “Đã biết, anh đi tắm nhanh lên.” 

Một mình ngồi ở bàn ăn cũng không cô đơn, một mình ăn cơm cũng không quạnh quẽ, bởi vì cậu biết, người yêu rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh chính mình. 

Bởi vì có bệnh đau dạ dày, cho nên Tri Huân luôn luôn không thể đói, cũng không thể ăn quá no. Cùng với làm cho chính mình bị đói chờ người yêu, rồi làm cho chính mình sinh bệnh, làm cho người yêu đau lòng, Tri Huân tình nguyện nghe lời tự mình thưởng thức tay nghề của người yêu trước. 

Yêu, là không để cho đối phương vì chính mình lo lắng. 

Tri Huân cắn một ngụm thịt gà, còn lại nửa miếng lại rơi vào một cái『 miệng 』trộm đứng phía sau cậu. 

“Ăn ngon, bất quá so với em còn thiếu một chút.” 

Tri Huân trừng anh, “Ăn cơm liền ăn cơm, có thể im lặng một chút hay không?” 

Thuận Vinh từ phòng bếp bưng một chén cơm trắng đi ra, đem ghế dựa kéo đến bên cạnh Tri Huân, rồi mới dựa vào cậu ngồi xuống, thói quen mới nhất là tay trái sỗ sàng nắm lấy thắt lưng cậu, chỉ dùng tay phải để ăn cơm.

“Em thật chịu không nổi anh.” 

Đang trên bàn cơm, không thích hợp phong tình như vậy. 

Nghĩ đến chính mình không lâu còn đối với với việc Thuận Vinh ngồi bên cạnh không ngừng quấy rối mà trừng mắt, hiện tại lại cảm thấy Thuận Vinh thật dính như keo. 

Có một chút cảm khái, là cảm khái hạnh phúc, Tri Huân cuối cùng đã ngự trị trong tim Thuận Vinh, thật hạnh phúc. 

“Cuối tuần này chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?” 

“Được. Phải qua đêm sao?” 

“Đương nhiên.” 

“Chúng ta đây là ở một gian sao?” 

“Vô nghĩa.” Mặc kệ miệng chính mình sáng bóng sẽ dơ môi Tri Huân, anh thói quen vừa ăn cơm vừa thưởng thức đôi cánh hoa mềm mại ngọt ngào của cậu. 

“Nhưng mà hai nam nhân cùng ở một gian, có thể rất kỳ quái hay không?” 

“Sợ cái gì? Người khác cảm thấy kỳ quái, thì cứ để cho bọn họ đoán. Anh nói rồi, anh không muốn tách ra với em nữa, anh đã lãng phí bảy, tám năm, nhân sinh cũng không có tới mấy cái bảy, tám năm để mà lãng phí.” 

Tri Huân nhìn anh, “Anh nói với cô ấy chưa?” 

Thuận Vinh dừng chiếc đũa một chút, “Nói rồi.” 

“Vậy thì cô ấy nói như thế nào?” 

Thuận Vinh cười khổ, “Còn có thể nói gì? Không sao, anh sẽ xử lý tốt.” 

Tri Huân buông chiếc đũa, ôm choàng lấy thắt lưng anh, “Em tin tưởng anh, anh đã từng đáp ứng em, anh sẽ ở mãi bên cạnh em, không có người nào khác đến quấy rầy chúng ta, đúng không?” 

“Đương nhiên.” Thuận Vinh giọng chắc nịch, “Ai cũng không thể quấy rầy hai người chúng ta.” 

“Em, có thể rất hạnh phúc hay không?” 

“Sao lại vậy? Em còn chưa đủ hạnh phúc đâu, em còn có thể hạnh phúc hơn, em đó nha, không thể dễ dàng thoả mãn như thế.” 

“Em đây có một yêu cầu tham lam một chút, đó là vào thời điểm chúng ta già, thật già, em vẫn muốn chúng ta cứ như vậy ở cùng nhau. Vào thời điểm đó có thể em không còn răng, có thể có bệnh của người già, có thể bị hôi miệng, lúc ấy anh còn có thể nguyện ý hôn em không?” 

“Nếu em không còn răng, anh đây cũng sẽ không còn răng. Em có bệnh của người già, anh đương nhiên cũng sẽ có. Em bị hôi miệng, có thể là do bị anh lây bệnh, anh tin tưởng cho dù đến lúc đó, anh vẫn còn có thể hôn em, hôn đến khi hai chúng ta đều thở không nổi.” Anh cắn nhẹ lấy thuỳ tai cậu nói thật nhu tình, “Còn có thể làm cho em không xuống giường được.” 

Tri Huân nở nụ cười, cười đến thật vui vẻ, cười đến thật xán lạn, cười đến một giọt nước mắt hạnh phúc không cẩn thận rơi xuống. 

Thuận Vinh đau lòng hôn lên đôi mắt ướt át của cậu, “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” 

“Anh có cảm thấy em càng ngày càng không giống nam nhân hay không?” Trở nên thật dễ dàng khóc, một chút tôn nghiêm nam nhân đều không có. 

“Ở trong mắt anh, em chính là Tri Huân, là vợ của anh.” 

“Đúng vậy, vợ, chúng ta là người yêu.” 

Bọn họ cũng là người yêu, người yêu thật bình thường, thế nhưng tại sao lại không thể giống như những cặp tình nhân chân chính khác? 

Là bởi vì bọn họ là nam nhân? Đúng, là bởi vì bọn họ là nam nhân. 

Nhưng mà hai nam nhân cùng một chỗ, yêu nhau sẽ không là yêu nhau sao? 

Thuận Vinh hiểu được cậu đang nghĩ gì mặc dù cậu chưa nói, “Không cần suy nghĩ chuyện không vui, em chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ chúng ta thật hạnh phúc, như vậy là tốt rồi.” 

“Đúng, anh nói rất đúng, em không cần phải có lòng tham nhiều hơn nữa.” 

Chẳng sợ cậu cùng Thuận Vinh không thể công khai ân ái dưới ánh mặt trời, không thể cùng những người đó giống nhau tươi cười mà giới thiệu người yêu chính mình, thế nhưng những việc đó có quan hệ gì chứ? 

Chỉ cần hai người bọn họ yêu nhau, như vậy là đủ rồi. 

Cậu, chờ đợi được anh ôm ấp đã lâu lắm. 

Lâu đến cơ hồ nghĩ sẽ mãi mãi không đến, lâu đến ngay cả tưởng tượng đều đã thói quen tim đau từng hồi, lâu đến cho dù hiện tại càng được ôm chặt bao nhiêu, đều ngỡ như là đang nằm mộng. 

Quá khứ vào mỗi một đêm, cậu tưởng tượng đến hai người yêu nhau trong mộng. 

Ở trong mộng, Thuận Vinh thật nâng niu cậu, cũng thật bảo bối cậu, và quan trọng hơn là, không hề xem cậu là em trai, mà là người yêu của anh. 

Là người yêu sẽ cùng mình nắm tay đi đến cả đời; là người yêu sẽ cùng mình hôn môi, sẽ ôm mình vào lòng; là người yêu sẽ làm cho mình hạnh phúc đến muốn khóc. 

Thời điểm giấc mộng được thực hiện, có một chút nhanh, nhanh đến không thể tin, đây là sự thật. 

Cho dù là nam nhân, vào thời điểm cực độ hạnh phúc, cũng có thể bởi vì hạnh phúc mà hỉ cực đến rơi nước mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro