Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xảy ra chuyện gì?” 

Thuận Vinh ngồi xuống bên cạnh một gã nam nhân, tiếp nhận rượu hắn đưa tới. 

“Thất tình.” Nam nhân kia nhếch miệng cười cười. 

“Ai làm cho cậu thất tình ?” Thuận Vinh uống một ngụm rượu, cười hỏi. 

“Còn có ai, quên đi, dù sao anh ta vốn không biết tôi thích anh ta.” 

” Thích như thế, phải đi bày tỏ chứ.” 

“Một khi bày tỏ, vậy thì ngay cả bạn bè đều làm không được. Huống chi chúng tôi là quan hệ gì? Bạn trên giường a.” Nam nhân cười khổ, “Cậu sẽ không hiểu đâu, người này là một nam nhân không huyết không lệ, làm sao có thể biết được khổ sở của tôi.” 

“Tôi thấy anh ta đối với cậu giống như cũng không tệ lắm.” 

“Tôi đối với anh ta, cũng chỉ là bạn giường, nhiều lắm là bạn bè tán gẫu mà thôi.” 

“Cậu không thử?” 

“Thử? Nói sao mà dễ dàng thế, rồi khi tôi tan nát cõi lòng, ai sẽ giúp tôi đây?” Nam nhân đem rượu còn lại uống một hơi cạn sạch. 

Thuận Vinh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể im lặng bồi hắn uống rượu. 

“Đúng rồi, khó khi nào cậu rảnh rỗi thế này, còn em trai bảo bối của cậu đâu?” 

“Cậu ấy đi đến nhà bạn rồi.” 

“Còn vị hôn thê của cậu?” 

“Cô ta . . . . .” Thuận Vinh chần chờ một chút, “Chắc là cô ta quay về Nghi Lan rồi.” 

“Thuận Vinh, cậu đối với cô ta thật đúng là thờ ơ.” 

Thuận Vinh cười khổ, “Tôi cùng cô ta cãi nhau, cô ta không tiếp điện thoại của tôi, tôi có thể làm gì hơn nữa chứ?” 

“Cãi nhau?” Ánh mắt nam nhân chuyển qua trên mặt anh, “Vì cậu ta?” 

“ưm, sao cậu lại biết?” Tuy rằng biết hắn nhất định có thể đoán được, nhưng khi nghe hắn nói ra, vẫn là nhịn không được kinh ngạc. 

“Nếu không phải vì cậu ta, tôi nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác.” 

"Lại là Tri Huân, đã bao nhiêu tuổi rồi, sinh bệnh cũng nhất định phải đích thân cậu bên cạnh chiếu cố sao? Thuận Vinh, cho dù là em ruột, quan tâm như vậy cũng quá mức rồi, không khỏi quá cưng chiều cậu ta, huống chi các cậu cũng không phải anh em ruột. "

"Đủ rồi, tôi đã nói, cậu ấy chính là em trai của rôi."

“Tôi thật sự không hiểu, Tri Huân sinh bệnh, tôi chiếu cố cậu ấy thì có gì sai chứ? Bất quá chỉ là chụp hình cưới thôi mà, hơn nữa Tri Huân vẫn bảo tôi nên đi chụp ảnh, là tôi kiên trì muốn lưu lại chăm sóc cậu ấy, cho nên mọi chuyện không liên quan gì tới Tri Huân, phụ nữ thật sự là không thể nói lý mà.” 

Nam nhân chống cằm, ánh mắt lờ đờ cất giấu một tia lợi hại, “Tri Huân sinh bệnh, cậu chiếu cố cậu ta thì không có gì sai. Vị hôn thê cậu cảm thấy cậu đối với Tri Huân quá mức tốt sao?” 

“Cô ta nói tôi cùng Tri Huân cũng không phải anh em ruột, loại lời này có thể nghe được sao? Nếu Tri Huân nghe được nhất định sẽ rất khó chịu, cậu ấy đem tôi trở thành anh trai, cho nên vấn đề huyết thống căn bản không ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng tôi.” 

“Cô ấy cũng không nói sai.” 

“Ý của cậu là, tôi nhìn thấy Tri Huân đau dạ dày đến mức không đứng dậy nổi, tôi liền nhắm mắt làm ngơ đi ra ngoài chụp hình cưới, cứ mặc cậu ấy ở nhà một mình sao?”

“Cũng không phải, chính là. . . . . .” 

Thuận Vinh đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, “Chính là cái gì?” 

“Việc gì liên quan đến Tri Huân là làm cho cậu luôn dễ dàng không khống chế được.” 

Thuận Vinh sửng sốt một chút, rồi mới cười khổ, “Điều này tôi thừa nhận, không có biện pháp, tôi cùng cậu ấy sinh hoạt cùng nhau đã nhiều năm, ngoại trừ công tác ra chính là chiếu cố cậu ấy, cho nên ở trong lòng tôi khó tránh địa vị cậu ấy quan trọng một chút.” 

“Phụ nữ không cho phép trong lòng người yêu có người khác so với mình quan trọng hơn.” Hắn dừng một chút, “Không, cũng không nên nói như thế, phải nói là không cho phép trong mắt người yêu xem người khác trọng yếu hơn mình.” 

Bất luận nam nữ, cũng không hy vọng trong tim người yêu có người nào đó so với chính mình quan trọng hơn. 

“Tri Huân không phải những người khác, là em trai của tôi, đương nhiên không ai có thể so với cậu ấy quan trọng hơn. Cậu không biết tính tình của cậu ấy đâu, thật buồn, trong lòng có chuyện luôn không nói ra, có chuyện khổ sở gì, hỏi một lần cậu ấy sẽ không nói, nhất định phải tiếp tục tra hỏi, cậu ấy mới nguyện ý nói với người khác là cậu ấy gặp phải việc gì. Cậu ấy luôn đem buồn phiền giấu ở trong lòng, nếu tôi không chú ý một chút thì sao được chứ?” 

“Tôi nói Thuận Vinh nha. . . . . .” 

“Ưm?” 

“Tri Huân tôi cũng gặp qua vài lần rồi.” 

“Ân, đúng rồi, tôi cũng đã nhờ cậu giúp Tri Huân giới thiệu mấy đối tượng, sao đến bây giờ một chút tin tức cũng không có?” 

Đột nhiên đề tài được chuyển sang hướng khác, nam nhân thoáng nhăn mặt nhíu mày, “Tôi có chú ý đó chứ, nhưng vấn đề là tiêu chuẩn của cậu quá cao, theo ý tôi thì căn bản không có một người nào có thể phù hợp. Lại không cho bọn họ được xem mặt tìm hiểu, cứ như gà mẹ phải giúp Tri Huân sàng chọn trước, theo tôi, Tri Huân mấy năm nay không bạn, cũng một phần là do cậu thôi.” 

Thuận Vinh thở dài, “Tôi biết, tôi chỉ là hy vọng cậu ấy không cần chịu tổn thương.” 

“Ở trong mắt tôi, đại khái chỉ có cậu là tốt nhất, tối hiểu Tri Huân, tối chiếu cố Tri Huân mà thôi.” 

“Vô nghĩa, tôi cùng cậu ấy ở chung gần mười năm.” 

” Chuyện tôi nói cậu phải cùng Tri Huân tách ra ở riêng, làm cho Tri Huân có không gian kết giao tìm bạn, ra sao rồi?” 

“Nói đến việc này. . . . . . có thể sau khi kết hôn vẫn là ở cùng với nhau.” 

Nam nhân một điểm cũng không ngoài ý muốn, “Sao lại không giống với những gì cậu đã nói trước đây?” 

“Tri Huân đối với việc phải tách ra ở riêng giống như không thể tiếp nhận, mấy ngày nay luôn đau dạ dày, tuy rằng cũng có thể liên quan đến công việc, nhưng mà tôi cảm thấy ít nhiều có liên quan đến việc chúng ta phải tách ra ở riêng.” Anh loạng choạng chén rượu, “Ngẫm lại cũng đúng, đã bao nhiêu năm đều ở cùng một chỗ, nếu lúc này đột nhiên tách ra, nhất định sẽ không thói quen. Cậu ấy lại còn nói tôi bỏ rơi cậu ấy, tôi nghe mà cảm thấy thật luyến tiếc, tôi không có muốn bỏ lại cậu ấy.” 

“Thế nhưng nếu cứ ở chung với cậu, cậu ta sẽ không tìm được tình nhân.” 

“Tôi sẽ tận lực buông tay, trước cứ cho cậu ấy đi kết giao thử xem sao.” 

“Không có khả năng.” 

“Cậu cũng không phải tôi.” 

“Tôi cảm thấy không có khả năng đó, bởi vì ở trong mắt cậu, mấy nam nhân khác cứ như con gián, con chuột, không xứng đáng với em trai bảo bối của cậu.” 

Thuận Vinh nhún vai, “Cho dù không có tình nhân, cũng có tôi bồi cậu ấy.” 

“Ngu ngốc, anh trai cùng vợ chồng không giống với nhau.” 

Thanh âm Thuận Vinh nhịn không được lớn một chút, “Chẳng lẽ thấy cậu ấy cùng mấy tên nam nhân như chất thải công nghiệp kết giao, tôi có thể cười cười mà nhìn cậu ấy nhảy vào hố lửa sao?” 

“Vấn đề cũng không phải ở trên người cậu.” Nam nhân có chút đăm chiêu nói, “Bất quá tuyệt đại bộ phân nguyên nhân, cũng là xuất từ cậu.” 

“Cậu đang có chủ ý bí hiểm gì vậy?” 

“Không có, tôi đại khái uống rượu hơi nhiều, say.” 

Thuận Vinh lườm hắn một cái, “Đừng mãi nói về tôi, cậu tính toán nên làm như thế nào?” 

“Tôi ư, xem như kết cục đã định rồi, còn có thể làm gì chứ, chính là thất tình, nhưng thật ra cậu. . . . . .” 

Thuân Vinh bỗng nhiên sờ soạng túi quần, lấy điện thoại di động ra xem, “Chờ một chút, tôi đi tiếp điện thoại.” 

“Tri Huân?” 

Thuận Vinh hướng hắn điểm đầu, rồi mới đi ra bên ngoài nghe điện thoại. 

Nam nhân nhìn anh, “Đại khái là ông trời nhất định không cho tôi hỏi cậu, nhưng mà nếu không hỏi rõ ràng tôi lại không cam lòng, bằng cái gì chúng ta lại gặp được hai tên ngu ngốc, đáng thương thầm mến với nhau.” 

Lấy ra tiền thanh toán, đi theo ra bên ngoài, nhìn thấy Thuận Vinh nói chuyện điện thoại với khẩu khí ôn nhu. 

“Anh em ư?” Nam nhân nhún nhún vai, “Tôi thật không tin, không chỉ là tên tiểu tử Tri Huân kia đối với cậu, chính là tôi hay cậu cũng hiểu được thập phần khả nghi.” 

Lời nói theo sương khói, còn không đến tai Thuận Vinh liền tán ở trong gió. 

“Phải thử một chút xem sao? Chính là tôi đang thất tình, còn muốn giúp các cậu cùng một chỗ, cũng quá tra tấn người khác đi.” Giọng nói nhẹ nhàng phiêu tán. 

Đằng kia, Thuận Vinh chấm dứt điện thoại đi đến bên cạnh hắn, “Sao vậy? Không uống nữa?” 

“Tri Huân tìm cậu có việc gì?” 

“Cậu ấy nói buổi tối hôm nay không trở về nhà, ở nhà bạn qua đêm.” 

“Ác, vậy sao cậu lại nhiều lời nói lâu như thế?” 

“Có khoẻ không, liền hỏi cậu ấy có đem thuốc theo không? Vốn là hy vọng cậu ấy có thể về nhà, bởi vì tình huống gần nhất của cậu ấy không tốt, ở nhà người khác cậu ấy nhất định sợ gây phiền toái cho người ta, có việc gì cũng sẽ không nói.” 

“Thật quan tâm.” Nam nhân cười mỉa. 

“Đến nhà của tôi uống?” 

Nam nhân vốn muốn cự tuyệt, rồi mới lại lựa chọn gật đầu, “Được thôi.” 

“Vậy thì đi thôi, chúng ta đi mua rượu.” 

Ánh mắt nam nhân vòng vo chuyển động, “Cậu có đem theo thuốc của Tri Huân ở trên người không?” 

“Có.” 

“Chúng ta đây đi tìm Tri Huân trước đi, đem thuốc đưa cho cậu ta, đỡ phải cậu cả một đêm lo lắng đến tình trạng cậu ta.” 

“Cũng tốt.” 

Nam nhân nhìn thấy anh thân thủ chiêu tắc xi, nghĩ đến tình huống sắp tới, nhịn không được cười cười. 

“Uy, lên xe a, cậu đang cười gì vậy?” 

“Không có gì.” 

“Thần kinh, tôi thấy cậu thật sự say rồi.” 

“Nếu không say, tôi mới lười làm người tốt.” 

Thuận Vinh cười, “Cho dù cậu có say cũng không phải người tốt.” 

Nam nhân cười cười cho anh một cú đánh bằng khuỷu tay, lực đạo một chút cũng không nương, đau đến nổi Thuận Vinh nhe răng trợn mắt, “Uy, muốn đánh nhau cũng không phải ở trong này chứ?” 

“Ai bảo cậu muốn ăn đòn chi.”

......
Mình đố mấy bạn "nam nhân" đấy là ai. Đoán đúng tặng liền 4 chương 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro