1.5 - Cuộc Gọi Cuối Cùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm mưa vài năm trước, Jihoon ngay lập tức bỏ đi. Cậu không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc lồng anh thiết kế riêng cho Peter và Rooney. Tỉnh dậy từ cơn sốt suýt nữa đã làm cho mình loạn trí, Soonyoung lặng yên nghe Seungkwan nói rằng Jihoon đã đi rồi. Trái với vẻ yếu đuối trẻ con khi còn chưa khỏi bệnh, Soonyoung gật đầu chấp nhận một cách lạnh lùng. Điều đó càng làm mọi người đau lòng hơn, nhưng biết làm sao được, đã không còn một ai hiểu nổi hai người từ sau quyết định chia tay.

Lim Jieun bước vào cuộc sống của Soonyoung giống như một dòng nước len lỏi qua kẽ đá. Mấy viên đá không nhận ra điều đó, cho đến ngày nhìn lại thì dòng nước nhỏ nhoi đó đã biến thành cả con suối rồi.

Jieun ở bên anh pha mấy gói cà phê nhạt nhẽo, đặt bát cơm xuống rồi chờ anh ăn xong lại lặng lẽ dọn đi. Cô ở cùng anh ba tháng và một năm sau, hiểu được toàn vẹn thói quen của Soonyoung dù là nhỏ nhất. Đêm khánh thành tòa nhà Empire, Soonyoung đứng yên cho cô chỉnh lại chiếc cà vạt bằng lụa đen trên cổ mình, đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác thân thuộc không ngờ. Soonyoung để ánh mắt lên trên đầu tất cả mọi người, đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà Empire nói mấy câu đanh gọn chứ không còn ấm áp như những ngày trước, đến khi nhìn xuống thì thấy Jieun một tay ôm vai, cô nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng và tự hào không kể hết. Hôm đó, Soonyoung không đếm được bao nhiêu ly rượu mình đã uống, cả số rượu người khác mời Jieun anh cũng uống vào sạch sẽ. Quá nửa đêm, Jieun dìu anh ra về. Ngồi trong xe, cô nhẹ nhàng đưa bàn tay mát lạnh lên trán anh rồi đột nhiên dùng ngón tay út vuốt khẽ nơi hai hàng lông mày đang nhíu chặt. Nhận ra rằng mình hành động quá thân mật, Jieun ngại ngùng rời tay ra thì Soonyoung đã đưa tay lên giữ lại. Con đường đi về dài dằng dặc và như trôi bồng bềnh trong tiết trời lạnh lẽo, tất cả những gì Soonyoung có thể thấy được qua kẽ ngón tay nhỏ nhắn của Jieun là những hạt kim tuyến lấp lánh ánh lên trên bộ váy màu đỏ rượu, chúng nhảy nhót trong mắt anh như sao trời.

Lim Jieun là một cô gái dịu dàng. Hoặc tất cả mọi cô gái trên đời đều dịu dàng như cô, Soonyoung không phân biệt được. Những ngày yêu đương bình lặng trôi qua, đôi lúc anh tưởng như mình đang nhớ đến những cuộc cãi vã kết thúc bằng hàng ngàn nụ hôn, nhớ cả những trò điên rồ chỉ có người nào kia mới làm được, nhưng cuối cùng Soonyoung vẫn hài lòng với cuộc sống của mình. Giống như là một con tàu đi trật quỹ đạo rất lâu bây giờ mới đi về đúng hướng, hành khách trong tàu tin rằng quỹ đạo đi sai kia mới chính là con đường đúng đắn, lúc này lại phải bỡ ngỡ bắt đầu lại từ đầu.. Những đêm dài ở trong căn phòng trên gác, Soonyoung ngồi yên vẽ mấy công trình, Jieun lặng lẽ ngồi bên anh đọc sách. Mái tóc dài của cô cọ vào cánh tay anh nhột nhạt, Soonyoung chỉ cần cựa mình một cái là Jieun đã nhanh chóng vén hết tóc qua bên để lộ cần cổ trắng ngần. Dần dần, cô hiểu rõ từng cử chỉ một của anh, lúc nào anh cần nước, lúc nào anh muốn uống cà phê, lúc nào chỉ cần đưa tay lên day lên trán anh rồi buông ra khi vết nhăn giữa hai lông mày đã nhạt mất, Jieun chưa một lần lỡ nhịp. Công việc ở MI cũng không ít hơn Gensler là bao. Từ sau khi danh tính kiến trúc sư thiết kế tòa nhà chọc trời dạo trước được tiết lộ, Soonyoung lại trở về là Kwon Soonyoung của hai năm trước. Hai năm chỉ là một nốt trầm rất ngắn, một đôi lần Soonyoung nghĩ rằng những đau khổ trong lòng và cả cơn bệnh suýt quật anh mất trí đó giống như chỉ là một giấc mơ. Tỉnh dậy từ giấc mơ đó, Soonyoung lại nắm tất cả mọi thứ trong tay, và gặp được một người không thể dùng từ nào để diễn tả sự ăn ý của hai người cả trong công việc lẫn trong đời sống. Nụ cười quay lại bên môi anh khi mùa rẻ quạt thứ hai rụng lá, mỗi ngày Soonyoung ở công trường về đều nhìn thấy căn gác sáng đèn và một mâm cơm dọn sẵn.

Người kia nói đúng, Soonyoung cần một bàn tay như thế, một mâm cơm kiểu này. Anh không thể mong điều gì xa xôi hơn, người đó đã xuất hiện rồi, những tháng ngày sắp tới chắc chắn sẽ đẹp tươi một cách bình lặng.

Một buổi chiều nọ cả hai đều tan làm sớm, Jieun khoác tay Soonyoung đi trên con đường sầm uất ở trung tâm. Anh kéo cô vào một trung tâm thương mại, chọn cho cô vài chiếc áo cùng với một đôi giày. Jieun từ chối mua giày, cô níu lấy tay anh cười cười nói:

"Anh không biết gì sao? Người ta bảo mua giày thì sẽ xa nhau đấy."

Soonyoung cười, không ngờ một cô gái như Jieun cũng tin vào điều đó. Kéo tay cô vào cửa hàng lớn nhất trong đó, chọn lấy một đôi giày cao gót rồi cẩn thận quỳ xuống thay giày cho cô trong ánh mắt ngưỡng mộ của mấy nữ nhân viên của cửa hàng, Soonyoung hài lòng nhìn đôi giày ôm gọn bàn chân nhỏ bé.

"Nếu xa nhau dễ dàng như thế thì chắc chắn giày là thứ bán chạy nhất trên thế giới rồi."

Soonyoung không cho Jieun thay đôi giày đó. Anh thanh toán rồi xách chiếc túi đựng giày cũ của cô bước ra. Jieun có vẻ vui hơn bình thường, cho đến khi đi xuống cửa hàng trang sức ở tầng trệt. Soonyoung bận một cuộc điện thoại, lúc quay lại thì thấy cô nhìn chăm chú vào dãy trưng bày nhẫn cưới từ một khoảng rất xa. Soonyoung không đi tới chỗ cô ngay, đợi cho Jieun dứt hẳn ánh nhìn rồi anh mới xuất hiện. Jieun lại chùng xuống, Soonyoung không nói gì nhưng ngày hôm sau anh lặng lẽ sắp xếp đưa cô về ra mắt gia đình.

Đêm hôm đó, Soonyoung ngồi ở bàn làm việc nhìn đăm đăm sang ngôi nhà tối đen đối diện. Tì khuỷu tay cầm điện thoại lên bàn vẽ, tay kia Soonyoung cầm một lon bia đã được giật nắp. Nắp bia nằm lăn lóc trên bàn, ánh lên thứ màu kim loại vàng nhợt nhạt. Điện thoại vừa reo được ba hồi chuông thì đã có người nhấc máy. Soonyoung ho lên vài tiếng rồi mới bắt đầu.

"Mẹ ạ?"

"Ừ, mẹ đây. Dạo này con có khỏe không?"

"Con vẫn ổn. Bố mẹ thì sao?"

"Bố mẹ vẫn vậy thôi. Gọi điện về nhà có chuyện gì không?"

Soonyoung nhẹ mỉm cười.

"Gọi điện cho mẹ hỏi thăm không được sao ạ?"

Bên kia cũng có tiếng cười vang tới.

"Đương nhiên là được, nhưng mà nếu không có chuyện thì chắc mẹ cũng không nghe được giọng kiến trúc sư Kwon như thế này đâu. Sao, có chuyện gì?"

"À... Cuối tuần này bố mẹ sắp xếp đi ăn với con nhé."

"Nhân dịp gì vậy?"

"Con muốn giới thiệu một người bạn cho bố mẹ."

Ở đầu bên kia có hai tiếng đặt ly xuống bàn cách nhau không lâu, Soonyoung chắc hẳn bố anh cũng đang ngồi cạnh hóng điện thoại của con trai. Im lặng một lúc, bà Kwon dè dặt hỏi:

"Jihoon về rồi sao?"

Đến lượt Soonyoung im lặng. Bao nhiêu năm như vậy, kể cả khi con trai chết đi sống lại vì người đó, hai ông bà vẫn chỉ nghĩ đến một cái tên.

"Không phải. Sau này mẹ không lo phải nhận cháu nuôi rồi."

"Mẹ có bao giờ lo chuyện đó đâu. Mà cô gái ấy là ai?"

"Đồng nghiệp trong công ty của con thôi. Con cũng không còn trẻ nữa, mẹ ngạc nhiên gì chứ."

Hai mẹ con bàn với nhau chuyện thời gian và địa điểm, đến khi Soonyoung chuẩn bị cúp máy rồi thì giọng nói nghiêm nghị của bố anh vang lên:

"Soonyoung, bố mẹ có cần tháo bức tranh ở nhà bếp ra không?"

Ông Kwon đang muốn nói đến bức tranh hoa mặt trời mà Jihoon tặng, ông tưởng rằng đó là lòng đỏ trứng gà rồi đem về cho bà Kwon treo trong bếp. Soonyoung chán nản nói:

"Bố mẹ muốn làm gì thì làm."

Soonyoung cúp điện thoại, tắt đèn bàn rồi lên giường nhắm mắt. Hai năm trôi qua, anh cũng đã chắc mẩm rằng mình đang nắm tất cả mọi thứ trong tay, cuối cùng vẫn sẽ có những phút giây Soonyoung mơ hồ nghĩ thật ra mình không hề có được điều gì hết. Một con người bội bạc đến nỗi bỏ đi mà không hề gọi về một cuộc điện thoại trong lúc anh mất hết cả sự nghiệp, bị toàn bộ giới kiến trúc quay lưng, còn bị cơn sốt quật ngã đến nửa năm sau mới gượng dậy được. Người đó tung tăng bay lượn ở bầu trời kia, càng ngày lại càng thành công hơn, mà không cần nói đến chuyện thành công, chỉ một tháng sau ngày Jihoon đi khỏi anh còn nghe được rằng cậu đã vui vẻ đi bên cạnh người mới mất rồi. Nước mắt rơi xuống vì cậu trong hai năm chắc hẳn đã nhiều hơn nước mắt của cả hai mươi tám năm trước cộng lại, vậy mà ngay khi tưởng như nước mắt không còn rơi nữa và bản thân mình sẽ chỉ có thể hận người đó đến suốt cả cuộc đời, Soonyoung lúc này vẫn nếm được vị mặn trên môi.

Trong cơn mơ chập chờn nước mắt, Soonyoung thấy mình lại quay về căn gác của mấy năm về trước, vào cái đêm mà Jihoon nổi hứng muốn làm đám cưới ngay rồi sau đó bắt anh phải gọi điện về nhà. Cũng là căn phòng này, bộ bàn ghế đó. Cũng là Soonyoung vừa nghe điện thoại vừa lơ đãng uống mấy ngụm bia, nhưng cuộc điện thoại giờ đây lại nói về một người con gái khác. Vừa thấy có lỗi với người mới vừa thấy xót xa cho chính mình, Soonyoung không còn cách nào khác ngoài hận Jihoon thêm nhiều một chút.

---

Jieun nghe Soonyoung nói rằng cùng anh về ra mắt gia đình, suýt nữa đã buông rơi hết cả chồng tài liệu trên tay. Soonyoung đỡ lấy rồi cười với cô, nói rằng nếu như chưa muốn thì có thể để khi khác. Jieun đương nhiên không đồng ý, cô đã chờ bao lâu rồi chứ, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau cô đã muốn cùng anh về chung một nhà.

Chiều thứ bảy, Soonyoung ăn mặc giản dị chạy xe tới đón Jieun. Tới khi cô từ trong nhà bước ra bằng mấy bước chân hơi quýnh quáng, Soonyoung đột ngột nở một nụ cười cưng chiều. Cô mặc một bộ váy kín đáo rất hiền, dưới chân đi đôi giày cao gót anh mua tặng. Vén mái tóc lên cao rồi lại buông xuống mãi, Jieun lo lắng nhìn mình trong gương. Soonyoung chăm chú lái xe, một tay vươn qua vén mấy sợi tóc mai của Jieun rồi nói:

"Em đẹp lắm rồi, không cần lo lắng như thế đâu."

Cả tuần nay Jieun dường như bị áp lực quá mức về chuyện cùng Soonyoung về ra mắt gia đình. Cô hỏi đi hỏi lại chuyện bố mẹ anh thích hay không thích gì, kéo anh đi mua quà rồi không yên tâm lại tự mình đi mua thêm lần nữa. Thậm chí chuyện mẹ anh thích mùi gì, bố anh ghét màu gì, Jieun cũng hỏi cho rõ. Chính Soonyoung cũng không biết mấy điều đó, anh trả lời qua loa rồi nói với cô rằng dù cho cô có thế nào thì bố mẹ anh cũng đều sẽ thích thôi. Hai người chắc hẳn rất mong chờ được gặp cô, làm sao lại để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt như là mùi nước hoa của Jieun sẽ làm cho bà Kwon khó chịu.

Xe rẽ vào nhà hàng nhỏ quen thuộc, Soonyoung nhẹ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Jieun đang để yên trên đầu gối.

"Không sao mà, có anh ở đây rồi. Nếu sợ hay không thoải mái thì cứ nói với anh, anh đưa em về."

Jieun mím môi rồi lắc đầu. Soonyoung dắt Jieun vào trong thì thấy bố mẹ của anh đã ngồi chờ ở đó. Hai người từ tốn nói chuyện với nhau, Soonyoung hơi nhăn mày khi khôi hài nghĩ rằng anh và Jieun dù cách bố mẹ mấy mươi tuổi nhưng bộ dạng trong nhà hàng cũng giống y hệt. Jieun líu ríu cúi chào, bà Kwon hiền từ mỉm cười đáp lại còn ông Kwon chỉ gật đầu. Soonyoung kéo ghế cho cô rồi mới ngồi xuống, anh cầm lấy quyển menu lật ra xem rồi quay sang hỏi cô:

"Em thích ăn gì?"

Jieun rụt rè nhìn lên:

"Vẫn là để hai bác gọi đi. Nhà hàng này có món mì sốt hải sản rất ngon, hai bác có muốn ăn thử không ạ?"

Bà Kwon không đụng đến quyển menu, đưa tay sang chỗ Jieun:

"Cháu cứ gọi đi. Nếu cháu thích ăn mì hải sản, cũng có thể gọi cho tất cả mọi người."

Jieun lắc đầu:

"Cháu chỉ được ăn một lần duy nhất thôi, cháu bị dị ứng với hải sản."

Ông Kwon đang uống một ngụm nước cũng ngẩng đầu nhìn Soonyoung. Soonyoung không nhìn lại bố, anh quay sang chụm đầu bàn luận với Jieun một lúc rồi gọi món. Hai ông bà chuyển sang nhìn nhau, rồi bà Kwon khẽ thở dài.

Hai người trước mặt ông bà quả thật rất hợp nhau, nhưng dường như vẫn không phải là người đúng.

Lần đầu tiên Soonyoung đưa Jihoon về ra mắt, chính là đưa cậu về nhà. Jihoon không giữ kẽ, cậu tự nhiên nói cười như đã quen biết từ lâu. Ông Kwon từng gặp qua Jihoon một lần nên đã làm công tác tư tưởng trước rằng cậu trai này không được bình thường cho lắm, nhưng bà Kwon lại thích sự thiếu bình thường thừa tự nhiên của Jihoon. Soonyoung ở bên cạnh cậu tuyệt đối cưng chiều nhưng cũng không hề trầm lặng. Anh còn nói đùa với cậu, hùa theo cậu nói đùa bố mẹ mình. Kể cả ánh mắt Soonyoung nhìn Jihoon cũng khác với ánh mắt anh nhìn Jieun, có thể Soonyoung không biết nhưng ông bà Kwon thì đều đã nhận ra rồi.

Mấy món ăn được mang ra, Jieun không dám ăn nhiều. Cô chỉ ăn từng miếng nhỏ phòng trường hợp bị hỏi thăm, nhưng hai ông bà thật sự không có quá nhiều điều để hỏi. Nếu là Soonyoung đã chọn thì ông bà đều đồng ý, cô gái này lại là đồng nghiệp ở công ty anh, mọi thứ có vẻ rất an toàn. Để Jieun không bị mất tự nhiên, Soonyoung thỉnh thoảng gợi chuyện, câu chuyện nói được không lâu rồi cũng tắc nghẽn. Giữa lúc bà Kwon cố gắng tìm ra một câu chuyện, sự bối rối của Jieun tăng dần, điện thoại của Soonyoung rung đều trong túi. Anh tắt một lần rồi hai lần, điện thoại vẫn rung. Soonyoung hơi cau mày, anh rút điện thoại ra rồi khựng lại khi thấy mã vùng xa lạ.

Người kia thật sự rất biết canh thời gian, chọn đúng ngày hôm nay để gọi điện về.

Lee Jihoon, tôi đang giới thiệu người mới cho bố mẹ rồi, em gọi về làm gì chứ?

Soonyoung chằm chằm nhìn vào màn hình nháy sáng, một lúc sau đã thu hút hết chú ý từ cả ba người còn lại. Anh thản nhiên cất điện thoại vào túi, bấm nút tắt nguồn rồi ngẩng đầu lên nói:

"Khách hàng gọi, con không nghe máy ngày nghỉ."

Bà Kwon gật đầu nói sang chuyện công việc. Jieun cuối cùng cũng trả lời được trôi chảy, Soonyoung cười nhìn cô cẩn thận nói chuyện với mẹ mình.

Buổi gặp mặt kết thúc lúc chín giờ. Jieun cùng bà Kwon đi ra nhà vệ sinh, Soonyoung đi ra cửa thì gặp ông Kwon đang đứng đợi mình. Anh dừng lại nghiêng đầu nhìn bố:

"Bố thấy cô ấy thế nào?"

"Ừ, con bé xinh, hiền, ngoan ngoãn, có vẻ là người tốt."

Soonyoung sửa lại lời ông:

"Cô ấy không phải có vẻ, mà thật sự là người tốt."

Ông Kwon nhún vai. Ông không phải là một người giỏi ăn nói, cũng không thể thể hiện ra mặt những chuyện nhỏ nhặt như là ông thấy cô gái đó là người thế này thế kia. Soonyoung đứng đợi hơi lâu, anh đá nhẹ mũi giày vào lan can trước mặt rồi nói:

"Bố cứ nói thật đi."

"Vậy thì, bố từng nghĩ con sẽ chờ Jihoon."

Soonyoung nâng môi lên thành một cái nhếch mép.

"Chờ gì một người không bao giờ quay lại chứ."

"Bố lúc đó đã nghĩ dù nó không quay lại, con vẫn sẽ chờ. Đi tiếp thì tốt, nhưng chờ thì giống con hơn."

Soonyoung cho cả hai tay vào túi quần, lắc đầu nhìn ra khoảng tối mênh mông trước mặt.

"Con sẽ không bao giờ tha thứ."

Người đời thường ví von một câu rằng bên cạnh nhau ngày dông bão nhưng chẳng thể ở cạnh nhau lúc mưa tan để nói về sự tiếc nuối. Lee Jihoon thì sao chứ, bao nhiêu ngày nắng ở bên nhau nhưng đến lúc dông bão nổi lên lại trốn đi tìm nắng một mình.

Ông Kwon không nói thêm gì nữa. Con trai đã gần ba mươi tuổi, ông nghĩ rằng Soonyoung thừa sức hiểu được nỗi đau của việc không thể tha thứ nhưng vẫn còn yêu thương. Lee Jihoon nói gì thì nói, vẫn từng là người mà Soonyoung cưng chiều nhường nhịn nhất, cũng là người làm cho anh cười nhiều nhất, sẽ luôn luôn là vết thương lớn nhất trong cuộc đời Soonyoung. Nếu là kỉ niệm đẹp nhất thì còn có thể dễ quên, nhưng đã là vết thương lớn nhất, chắc chắn sẽ luôn luôn rỉ máu.

---
Soonyoung không đưa Jieun về nhà cô. Đêm đó khi Jieun đã ngủ say, mái tóc đen dài của cô buông xõa trên bờ vai trắng ngần còn cánh tay thì vắt ngang qua người anh mềm mại, Soonyoung không ngủ mà đăm đăm nhìn vào bức tường đối diện. Một tay anh đưa ra làm gối cho cô, tay kia vuốt nhẹ lên tóc cô lơ đãng. Không biết là nhìn bao lâu như thế, Soonyoung nhẹ nhàng đặt đầu Jieun xuống gối rồi đắp lại chăn cho cô. Đi xuống khỏi giường, bước qua những áo quần còn vương vãi trên mặt đất, Soonyoung để trần nửa thân trên rồi đi lên sân thượng.

Gió khuya thổi mạnh, mặt trăng đã ngả về phía Tây. Bầu trời thành phố vẫn như xưa, mấy dải mây có màu cam do đèn đường hắt tới. Xuyên qua mấy dải lá rẻ quạt xào xạc, Soonyoung có thể thấy ánh sáng từ tháp thiên văn trên đỉnh tòa nhà mình đã xây mấy năm về trước. Ngồi lâu trên chiếc giường sắt đã dần rỉ sét, Soonyoung nhìn trời mây rồi nhấc điện thoại bấm dãy số xa lạ đã gọi cho anh buổi chiều.

Từng hồi chuông rung lên, Soonyoung hơi run rẩy không biết là vì gió hay vì điều gì khác. Mấy ngón tay của anh không níu chặt được chiếc điện thoại, rồi đến khi bên kia có một tiếng "Bonjour" xa lạ vang lên, Soonyoung không ngăn được mình đừng bật cười. Anh dùng tiếng Anh nói với người đang nghe máy:

"Tôi xin lỗi, số điện thoại này lúc chiều gọi vào máy của tôi."

Người bên kia im lặng một lúc rồi lại trả lời anh bằng tiếng Pháp:

"Khi khác anh gọi lại được không? Jihoon đã ngủ say lắm rồi."

Bốn giờ chiều mà lại ngủ say, không biết chơi bời kiểu gì để bây giờ thành ra như thế. Soonyoung vốn không định nói thêm gì nữa, nhưng người bên kia lại tiếp tục:

"Mà tốt nhất là anh đừng gọi nữa. Cậu ấy thời gian này không nghe điện thoại được đâu."

Giọng Pháp trầm đục vang lên bên tai Soonyoung, anh tự giễu mình, có lẽ là người đó. Lại còn gọi điện làm gì chứ, để rồi nghe được một câu như thế này. Soonyoung nói nốt một câu yên tâm, anh sẽ không làm phiền nữa rồi cúp máy. Ném chiếc điện thoại xuống giường, Soonyoung không rõ mình đang cảm thấy buồn phiền hay chán nản vì điều gì. Chuyện Lee Jihoon đi với một tên người Pháp nào đó anh đã biết từ vài năm trước, không ngờ đến bây giờ hai người bọn họ vẫn không hề chia tay. Không biết là ai tham luyến điều gì của ai, nhưng quãng đời yêu đương của Soonyoung và Jihoon tưởng như dài như thế, lúc này anh mới ngộ ra rằng cũng chỉ có hai năm như Jihoon và Darren. Soonyoung đi khỏi sân thượng, ánh trăng mềm mại phủ lên chiếc giường trống không như một bức tranh hoang hoải đượm buồn.

---

Đôi lần Soonyoung nhớ đến một cô gái khác, Joo Hyemi. Cô trợ lý kiêm học trò của ngày xưa bây giờ đã chuyển đến một công ty ở thành phố khác, có lẽ cũng là một điển hình của việc đúng người sai thời điểm. Soonyoung biết rõ trong lòng, nếu đem thay Jieun bằng Hyemi thì sẽ chẳng có gì khác biệt. Nhiều khi anh nghĩ Jieun, Hyemi, hay rất nhiều cái tên khác, chỉ là một dạng khái niệm trộn lẫn giữa cảm giác cần có, lòng biết ơn như trẻ con cần chăm sóc, và cảm giác muốn bảo vệ một người. Soonyoung biết điều đó không hề công bằng với khái – niệm – Jieun, nhưng nếu không phải là Lee Jihoon thì là ai rồi cũng sẽ như nhau. Càng ý thức được điều đó, nỗi hận trong lòng anh càng xây nên một bức tường vững chắc. Bức tường giam kín tình yêu vào đó, để cho tình yêu chết mòn.

Câu chuyện đó được trí nhớ Soonyoung nhắc lại như một đoạn phim ngắn. Lần duy nhất Jihoon gọi điện về kết thúc bằng giọng nói của người đàn ông khác, đó là dấu chấm hết cuối cùng. Thế giới phát triển nhanh như vũ bão, muốn nhìn thấy nhau cũng không có gì là khó khăn. Vậy nhưng Jihoon đi liền ba năm, hai người chưa từng một lần nghe âm thanh của nhau vang lên giữa lòng thế giới.

Soonyoung đi xuống quầy thanh toán, anh không liếc mắt về phía ngọn nến đang lụi dần chiếu thành bóng mờ trên chiếc áo khoác một mình kia nữa. Soonyoung cho tay vào túi quần lấy ví, chiếc ví vướng phải một gói giấy vuông vắn không thể rút ra. Đặt chiếc bật lửa trong tay lên bàn, Soonyoung một tay giữ mép túi, một tay khẽ khàng rút ví.

Jieun nhặt chiếc bật lửa lên. Một khối bạc nguyên vẹn không có gì đặc biệt, cô hơi nhíu mày:

"Bật lửa này..."

"Anh nhặt được."

Soonyoung nói đơn giản rồi cầm lấy hóa đơn. Anh đẩy chiếc bật lửa về phía người thu ngân đang đứng sau mấy ngọn đèn vàng hắt từ trên tủ rượu xuống.

"Cậu thích đúng không? Cho cậu."

Chàng trai tiến tới gần hơn, cầm chiếc bật lửa nhìn đi nhìn lại, rồi nhìn anh nghi ngại.

"Cái này anh nói là nhặt được? thật sự rất quý, Zippo được gia công lại như thế này tôi mới thấy lần đầu."

Soonyoung gật đầu.

"Dù sao cũng không phải của tôi, tôi cũng không hút thuốc."

Nói rồi anh đưa khuỷu tay ra. Jieun tự nhiên bám vào đó, hai người bước ra đường khi tuyết rơi dày đặc.

Người phục vụ mừng rỡ cầm lấy chiếc bật lửa ánh lên dưới đèn. Dùng ngón tay miết nhẹ dưới đáy, chàng trai cảm giác được có kí tự bên dưới. Tới bên ngọn đèn bàn nhìn cho rõ, chỉ có một hình tam giác được khắc vội vàng.

Trước cửa Downpour, Soonyoung rút từ túi áo ra hai chiếc găng tay lớn đưa cho Jieun, nói "chờ anh một chút" rồi nhanh sải bước tới thùng rác bên cạnh cửa ra vào. Dang rộng tà áo ra để che khuất mọi ánh nhìn có thể chiếu tới, anh lôi từ túi quần gói thuốc chỉ còn một điếu duy nhất ném vào thùng. Nhìn vào chỗ chiếc áo khoác vẫn im lìm nằm cùng chai rượu còn một nửa rồi lại nhìn ra trời tuyết, Soonyoung quay lưng đi về phía Jieun.

Lần nào trái tim của Kwon Soonyoung cũng thua trước Lee Jihoon, nhưng lần này lí trí của anh sẽ phải chiến thắng. Điều gì là điều một người cần, điều gì là điều một người muốn, cho đến khi tuổi đời lớn thêm, điều cần thiết luôn chiến thắng dù khao khát có lớn đến đâu.

Hết phần 1.5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro