2.4 - Lee Jihoon, Giáng Sinh Vui Vẻ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay trong chiều hôm đó, Jieun lên cơn đau dạ dày. Đau dạ dày dường như là bệnh chung của đám người trong ngành kiến trúc chuyên gia thức khuya và uống cà phê trừ bữa. MI có phòng y tế và cả bác sĩ trực suốt ngày ở đó, Soonyoung vẫn bất chấp nghỉ việc, đưa cô vào bệnh viện kiểm tra. Soonyoung vội vã nhưng vẫn rất nâng niu bế Jieun đi lướt qua Jihoon, cậu nhớ đến hai cốc cà phê mà Jieun đã giành uống hết rồi đau khổ lắc đầu. Cốc đầu tiên pha nhiều như thế là để Jieun đem về cho Soonyoung, hi vọng nếu là từ tay cô thì anh sẽ uống. Còn cốc tiếp theo, Jihoon tự rót cho mình, Jieun lại uống như một nghi thức khổ hạnh nào đó Jihoon chưa kịp hiểu. Rồi dù tự trách mình không biết suy nghĩ đúng sai, Jihoon cũng thấy vừa nực cười vừa xót xa. Hai cốc cà phê nhỏ làm sao so được với cả chai rượu Jihoon đã uống vào hôm trước? Lúc này đây Soonyoung chỉ vì chừng đó đau khổ của người kia mà khẩn trương ôm ấp. Còn Jihoon hôm đó, một ngụm cháo cũng không ăn được, một bàn tay xoa đầu cũng không có. Đúng ba ngày liền từ sau đêm đó, cậu sống bằng dung dịch tráng dạ dày.

Jieun co người trên giường bệnh thành một hình thù nhỏ nhoi tội nghiệp, bác sĩ nói rằng chuyện thành ra như vậy là vì dạ dày cô vốn yếu lại uống vào một lượng lớn cà phê nguyên chất, cộng thêm việc cô bị stress lâu ngày.

Soonyoung cầm tờ kết quả đến bên giường bệnh cau mày quát mấy câu:

"Em biết rõ em yếu thế nào, lại đi uống cà phê? Anh đã bảo em không được uống, cũng không có việc gấp cần xử lý, em uống cà phê làm gì?"

Jieun cắn môi đưa tay gạt mấy giọt mồ hôi rịn ra trên vầng trán nhợt nhạt hơn ngày thường. Soonyoung buồn bực nhưng vẫn rút khăn tay trong người ra lau cho cô, anh tỉ mẩn chấm từng vệt mồ hôi nhỏ.

"Em đang học mà. Hôm nay anh ấy cho em biết công thức cà phê thường pha cho anh là gì, còn pha thử cho em một cốc rất lớn. Anh ấy mời em uống em không thể từ chối được, cũng muốn uống thử xem vị cà phê anh thích là như thế nào để lần sau làm lại cho anh. Anh có biết không, công thức là cà phê và sữa và..."

"Anh không thích."

Soonyoung thẳng thừng cắt ngang lời Jieun nói. Vừa để sấy ra một chút là lại có chuyện ngay, chứng kiến Lee Jihoon từng xử lý mấy cô sinh viên bám lấy Soonyoung khi còn đang là giảng viên của trường đại học bằng những cách buồn cười nhưng hiệu quả như thế nào, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là Jihoon đang lấy những thói quen của mình ra để cho Jieun biết rằng bọn họ đã từng có bao nhiêu thân mật. Đỡ Jieun dậy khi chai dịch truyền vừa hết, Soonyoung bế cô trên tay đi ra khỏi bệnh viện trung tâm.

Vừa lái xe Soonyoung vừa liếc nhìn Jieun ngồi bên ghế lái. Trên tay cô có một túi thuốc, mấy thứ thuốc quen thuộc mà ở nhà anh cũng chất đầy. Đánh vòng vô lăng ra con đường lớn đầy xe qua lại, anh kéo kín cửa xe rồi nói với cô:

"Em đừng nghĩ nhiều, cũng không cần phải thay đổi gì cả. Anh từ lâu đã không còn thích thứ cà phê đó. Chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, chỉ cần là em pha, thứ gì anh cũng có thể uống."

Jieun nói câu đó với Jihoon bằng vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, nhưng nghe anh nói ra câu đó cô lại thấy đau. Lí do để Soonyoung nói câu đó không phải là vì Lee Jihoon sao? Nếu không phải vì ấn tượng sâu sắc về chuyện Jihoon từng bỏ rơi mình trong lúc khó khăn, làm sao Soonyoung có thể nói ra như vậy? Jieun nhìn ra ngoài cửa kính, cô ngắm thành phố lao vùn vụt qua trước mắt mình. Lee Jihoon không hơn cô bất cứ thứ gì cả, thứ duy nhất cậu hơn cô chính là tình cảm của Kwon Soonyoung. Soonyoung là con cá luôn bơi trong nước nhưng lại tưởng mình dạo chơi trên bầu trời. Anh tưởng rằng mình yêu cô nhưng kì thực bản thân lại vùng vẫy trong tình yêu dành cho Jihoon và chỉ riêng Jihoon, không chia sẻ cho bất kì ai khác. Jihoon là mặt nước đó, Jieun là bầu trời đó, cô không bao giờ thật sự chạm được đến Soonyoung. Dù sao đi nữa, chỉ cần một ngày Soonyoung còn tưởng rằng bầu trời chính là mặt nước, một ngày đó Jieun vẫn sẽ dùng mọi cách giữ anh cho riêng mình.

Không gian ồn ào bên ngoài thành phố không lọt nổi vào trong xe, Jieun đột ngột đưa tay lau nước mắt.

"Soonyoung, anh còn yêu Lee Jihoon không?"

Bàn tay nắm vô lăng của Soonyoung càng siết chặt hơn, anh hỏi cứng ngắc:

"Em nói gì vậy?"

"Nếu anh còn yêu anh ấy, chúng ta chia tay thôi. Buổi chiều Jihoon có kể với em về một cô gái nào đó xen vào giữa hai người vào bảy năm trước. Anh ấy nói rằng lần này anh ấy bằng mọi giá sẽ chen vào mặc kệ chuyện anh ấy ở vị trí người thứ ba. Dù em không muốn, nhưng nếu hai người còn yêu nhau..."

"Sẽ không. Con người đó với anh bây giờ không bằng một người dưng. Em đừng nhắc nữa."

Soonyoung trả lời chắc nịch rồi nhấn mạnh chân ga, Jieun giật mình nắm chặt gói thuốc trong tay mình. Hài lòng với câu nói Soonyoung thốt ra, cô vẫn biết Soonyoung hoặc đang nói dối cô hoặc anh đang bị chính mình lừa dối.

Không còn yêu nữa, vậy mà gặp nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng kịp lấy đi chiếc bật lửa ngăn không cho người kia hút thuốc.

Làm sao Jieun có thể nhìn không ra chứ, dấu khắc hình tam giác ở đáy chiếc bật lửa Soonyoung đưa cho người phục vụ của Downpour sau khi đi gặp Lee Jihoon vào ngày đông mấy tháng trước đây. Khối bạc vuông vắn có gì đó rất Jihoon, mà ở dưới chân Soonyoung cũng có một hình xăm tam giác đều.

---

Soonyoung ghé một cửa hàng nhỏ mua cháo rồi lái xe về nhà. Dỗ Jieun ăn từng thìa cháo một rồi cẩn thận cho cô uống thuốc, anh ngồi ở bàn làm việc chờ cho căn gác đối diện sáng đèn. Chờ mãi mà căn gác vẫn tối om như ba năm về trước, Soonyoung nhấc điện thoại lên.

"Anh?"

"Cậu ở đâu?"

"Em ở nhà. Có việc gì..."

Soonyoung dập máy. Anh quay lại nhìn Jieun đang ngủ yên trong tấm chăn màu lam đậm, mái tóc cô xõa dài bên gối mềm mại đáng yêu. Nhẹ vặn bớt đèn bàn rồi đi ra cửa, Soonyoung đi về phía căn nhà đối diện.

Jihoon sợ bóng tối. Trong suốt ba năm ở nước ngoài cậu vẫn sợ bóng tối, nhưng lại có những lúc cảm thấy bình yên vì bóng tối vây quanh mình. Tan làm về sớm, Jihoon không thay đồ đã ngồi xuống bên khung tranh. Một bức vẽ rất lớn cậu vẫn chưa hoàn thành, bức vẽ cho một triển lãm cá nhân mà cậu đã dự định từ rất lâu nhưng không biết khi nào mới có thể chính thức đem ra cho mọi người ngắm. Lúc này đây Jihoon đang cặm cụi pha màu, quanh cậu là vài cây nến tỏa ra mùi hương dìu dịu. Một tai Jihoon kẹp chiếc điện thoại, Soonyoung đã cúp máy nhưng Jihoon vẫn không buông tay cầm bút vẽ của mình ra. Cửa gỗ dồn dập, Jihoon cầm cả khay màu vẽ rồi giữ nguyên đầu mình đi ra phía cửa. Đưa chân lên đẩy chốt cửa, Jihoon chưa kịp mở miệng chào thì – chát một tiếng, một cái tát hạ xuống bên tai.

Điện thoại rơi xuống đất, màu vẽ ập vào áo sơ mi trắng của Jihoon tạo thành mấy vệt loang lổ. Jihoon trân trân nhìn người trước mắt mình. Cậu mấp máy môi:

"Anh vừa chào em rồi lỡ tay làm vậy đúng không?"

Soonyoung lắc đầu không do dự. Anh chỉ là không nghĩ đến Jihoon bận cả hai tay không phản ứng lại được, cái tát của anh giáng xuống quá mạnh rồi.

"Lee Jihoon lần trước tôi đã cảnh báo cậu rồi đúng không? Đừng động vào Jieun. Cậu ép cô ấy uống cà phê, tôi có thể cho qua chuyện cậu không biết cô ấy bị đau dạ dày, nhưng vì sao lại pha cà phê trong cốc đựng trà? Cậu còn nhắc những chuyện thời xa xưa mà cả tôi và cô ấy đều không muốn nhắc, thề có trời, nếu bây giờ đụng đến thứ cà phê cậu pha, tôi chắc chắn sẽ nôn ra bằng hết."

Bàn tay buông thõng của Jihoon đưa lên ngực áo, nơi màu vẽ đang loang ra dần dần thành một bức tranh hình thù kì dị. Cậu nhìn anh như lần đầu nhìn thấy, rõ ràng bên tai không hề lọt vào bất cứ âm thanh nào. Jihoon ngỡ ngàng lên tiếng:

"Kwon Soonyoung, anh có biết đây là nơi nào không?"

Không để Soonyoung trả lời, Jihoon đã nói ngay khi không kịp thở:

"Đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Là nơi bảy năm trước, một chàng họa sĩ yêu đời mở cửa ra tưới cây đã gặp người kiến trúc sư đối diện đi mua cà phê vào sáng sớm. Bảy năm sau, cũng vì một cốc cà phê cậu pha mà hai người đứng đối mặt nhau nhưng tâm trí lại đặt vào hai chuyện khác nhau.

Vệt đỏ in dấu ngón tay trên má Jihoon bừng lên, thái dương cậu giật dữ dội. Jihoon đưa tay ôm lấy mình, tự thấy kì lạ. Thứ bệnh tâm lý cậu mắc phải khi ở nước ngoài vẫn thường bộc phát nếu bị đánh mắng, lúc này cậu lại không có cảm giác gì. Giống như là cơn bão lớn phải dừng bước trước một cơn bão lớn hơn, đau thương ở trong người Jihoon đã che chắn cậu khỏi cơn bệnh đó. Lùi một bước vào nhà rồi loạng choạng giẫm lên chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, Jihoon nhìn vào bàn tay phải của Soonyoung đang cố giấu sau lưng như một đứa trẻ làm chuyện sai.

"Cũng là nơi lần đầu tiên trong đêm trời mưa to hai chúng ta giả vờ làm người yêu của nhau, em biết mình đã thật sự yêu anh rồi."

"Là nơi anh đứng dang tay ra để em ôm trong ngày Giáng Sinh, sau đó anh thú nhận với em rằng vì nhành tầm gửi ở trên này" Jihoon đưa ngón tay lên chỉ vào khung cửa "anh nói rằng khi đó anh đã muốn hôn em."

Ngón tay Jihoon lại chỉ vào má mình, giọng nói trở nên rành rọt trong suốt:

"Dù em có làm điều gì sai, Soonyoung, anh nhất định phải đánh em tại bậc thềm này sao?"

Soonyoung rất muốn nói với Jihoon rằng quá khứ đã chết rồi, quá khứ với anh không đáng một xu, rằng anh không cần biết bọn họ đang đứng ở đâu chỉ cần biết rằng Jieun đã, đang và chắc chắn sẽ vì Jihoon mà bị đau cả tinh thần lẫn thể xác. Nhưng mấy ngón tay của anh tê dại, da đầu không chạm đến Jihoon mà cũng tê dại theo.

Jihoon không nhìn thẳng vào Soonyoung, cậu chỉ nhìn xoáy vào bàn tay anh. Bàn tay anh kể từ lần duy nhất tung cho Jihoon một cú đấm trong ngày đầu tiên hai người gặp lại nhau sau hai năm Jihoon trốn biệt, từ đó về sau chỉ có cầm tay cậu, cầm tay cậu và không gì ngoài cầm tay. Năm đầu ngón tay được Jihoon trân trọng đặt lên ngàn dấu hôn cả khi mơ lẫn khi tỉnh lúc này lại đem ra chạm vào Jihoon theo cách đó. Soonyoung vừa định mở miệng nói gì đó thì âm thanh đã tắc nghẽn, Jihoon cúi xuống nhặt palette màu cùng với chiếc điện thoại ra rồi ngồi hẳn xuống khung cửa nhà mình.

"Em xin lỗi. Đương nhiên anh không cần tin và chắc chắn anh không tin, nhưng em không cố ý. Vì em cũng đau, em sẽ không làm cô ấy bị đau như em. Cô ấy dù chỉ đau bằng một phần mười em thì cũng sẽ được anh chiều chuộng chăm sóc. Cô ấy có anh mà em không có, em ghét điều đó, nên em sẽ không để cô ấy bị đau một chút nào."

Soonyoung chưa bao giờ ghét bản thân mình như thế. Rõ ràng cần nói ra một câu xin lỗi rồi sau đó tiếp tục nói với Jihoon rằng đừng bao giờ chạm đến Jieun, anh lại chỉ có thể nhìn vào vệt đỏ trên má Jihoon.

"Cậu..."

"Em sẽ không xin lỗi vì những lời em nói với cô ấy, rằng mình sẽ mặt dày quay lại tìm anh. Vì em chỉ nói sự thật, Kwon Soonyoung, sẵn đây anh trả lời luôn cũng được. Có một giây nào đó, chỉ một giây thôi, nhìn thẳng vào em rồi nói đi, bất kể em rời đi vì lý do gì, anh có từng một giây nào muốn cho em một lý do để quay lại?"

Soonyoung không nói gì. Jihoon đưa tay nhẹ gỡ một chiếc nút áo của mình rồi lại nói:

"Anh ghét em?"

Cử động đầu tiên từ khi cái tát của Soonyoung buông xuống má Jihoon, anh lắc đầu như một cái máy. Đôi mắt Jihoon sáng rỡ, cậu chưa kịp nói điều gì thì ánh sáng trong đó lại tắt ngấm như ngọn lửa leo lét vừa định bùng cháy lại gặp phải nước tạt vào.

"Tôi không ghét cậu. Từ lúc cậu mang đi tất cả không để lại bất cứ thứ gì, tôi hận cậu. Chắc cậu cũng biết, "ghét" và "hận" là hai trạng thái khác xa nhau."

Cái điều Jihoon lo sợ nói với Jihyun cuối cùng rồi cũng đến. Soonyoung nói ra một câu chấm hết, Jihoon ôm palette cùng điện thoại đứng dậy gật đầu.

"Đã hiểu, và chắc chắn... Kwon Soonyoung, những ngày sau em vẫn sẽ không ngăn được mình chạy về phía anh. Vậy nên em hi vọng sau này anh đối với em lạnh lùng hơn bây giờ một chút. Nhưng nếu được, Kwon Soonyoung, để em giữ lại cánh cửa cùng mấy bậc thang này làm kỉ niệm. Anh có thể ôm cô ấy ở Downpour, dắt tay cô ấy đứng cạnh em trong thang máy của MI, hai người có lẽ cũng đã rất nhiều lần đi đến những nơi chúng ta từng cùng đi đến. Anh có thể đạp lên bất kì kỉ niệm nào anh muốn, nhưng bậc thềm này, em giữ lại, có được không?"

Jihoon cúi đầu chào Soonyoung rồi đi vào căn nhà tối đen. Mấy ngọn nến dần tàn, bức tranh cậu vẽ dở thì đã hoàn thành rồi. Jihoon cởi chiếc áo loang lổ màu vẽ mình đang mặc trên người ra, dùng keo dán chặt vào khung tranh. Triển lãm tranh về người ấy không phải chỉ có những bức chân dung, còn có vài bức tranh vụn vặt vu vơ vẽ những thứ liên quan đến hai người bọn họ. Và chiếc áo sơ mi này, không vật gì có thể hoàn hảo hơn để chứng minh cho chuyện Jihoon lần đầu tiên tuyệt vọng sau ba năm trời không dừng hi vọng. Cậu đi lên cầu thang rồi ngồi yên ở đó. Đưa tay chạm vào má mình, Jihoon cười một mình trong đêm tối.

Cánh cửa có tay nắm hình hoa mặt trời đóng lại, Soonyoung không biết làm gì ngoài quay về. Đi qua gốc cây rẻ quạt năm nào từng được Anna quàng vào một chiếc khăn len xấu xí, Soonyoung ngước nhìn căn gác sáng đèn dịu dàng của mình cùng cánh cửa số tối om ở nhà bên kia. Dùng tay trái của mình mở cửa, Soonyoung ngồi bệt xuống cầu thang rồi đưa bàn tay phải của mình lên ngắm nghía. Mấy ngón tay gầy cứng rắn, anh dùng tay phải đánh lên tay trái của mình còn thấy đau.

Thật may vì nhà dưới không bật đèn. Không có cơn mưa nào rơi xuống ngoài kia nhưng Soonyoung lại thấy lòng mình đang ướt.

Hết phần 2.4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro