1, cậu xa tớ thật rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"nếu một ngày cậu mà bỏ rơi tớ ấy, thì còn lâu tớ mới thèm nhớ cậu nhé."

không, không phải thế.

kwon soonyoung giờ đang điên cuồng trong mớ kí ức chắp vá lộn xộn va đập vào nhau trong não cậu, như thể đang cố lục tung trí nhớ lên để tìm cho ra những hình ảnh tươi sáng ít ỏi về chàng người tình bé nhỏ, còn vương lại như những cánh hoa bồ công anh tinh khôi sắp bị cuốn đi bởi một cơn bão.

tại sao thế, tại sao lại thế, hả jihoon?

tình mình chỉ đến vậy thôi sao? duyên đôi mình ngắn ngủi như vậy sao? ông trời nhẫn tâm đến nỗi phải chia cắt chúng ta bằng cái cách tệ bạc đến vậy ư?

soonyoung gục đầu bên thành giường trống rỗng, mà trước kia vốn dĩ là chiếc giường nhỏ hai người nằm chen chúc đã mấy mùa đông, ấm áp lắm, thân thương lắm. cậu tự nhủ mình phải mạnh mẽ, vì jihoon ở đâu đó mà thấy cậu yếu đuối như thế này thì sẽ đau lòng lắm, nhưng nói là vậy, soonyoung vẫn muốn gào lên, và gào đến khàn cả cổ, rát cả họng, miệng đắng ngắt và đầu óc thì quay mòng mòng như một kẻ nghiện rượu lên cơn thèm thuồng vào lúc nửa đêm. cậu run rẩy đổ người xuống nền gỗ lạnh trong phòng ngủ của căn hộ mà cậu và jihoon đã cùng góp tiền mua, từ những ngày cả hai còn rất trẻ, chật vật vay người này người nọ, đến giờ đã được bốn năm.

nhanh thật.

điện thoại đặt chênh vênh trên chiếc bàn cạnh giường, rung lên vài hồi chuông réo rắt rồi rơi cộp xuống sàn. soonyoung sụt sịt mấy cái, vội vàng quệt thật nhanh những thứ nước tèm lem trên mặt, cái thứ mà cậu hết sức ghét bỏ vì chỉ thấy toàn sự yếu đuối trong đó, nhưng giờ thì cậu yếu đuối thật đấy, và cậu thì mệt tới mức không buồn phủ nhận cái sự thật nhục nhã đó luôn. chộp lấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên sàn, cậu cố ý nói oang oang bằng thứ giọng hết sức cợt nhả để giấu đi cái sự nghèn nghẹn trong cổ họng:

- ồ, thì ra là quý ngài jeon wonwoo. điều gì làm cho ngài muộn phiền tới độ phải tự phá vỡ giấc ngủ ngọc ngà của bản thân để gọi điện cho kẻ thấp hèn này vào hai giờ hai mươi ba phút sáng vậy?

đầu dây bên kia không trả lời, kiên nhẫn lắng nghe tiếng cậu cười đầy chua chát với chính trò đùa nhạt toẹt của mình, hồi lâu mới cất giọng trầm trầm mà nói nhỏ:

- ừ, nghe đau đấy.

lần này đến lượt soonyoung im lặng. cái im lặng đau thương. cậu ngước lên trần nhà trống rỗng, ú ớ hỏi trong vô thức:

- mày gọi gì cho ông giờ này?

wonwoo thở dài thườn thượt.

- tang lễ sẽ tổ chức vào sáng mai.

soonyoung bần thần buông tay, để chiếc điện thoại trượt dài xuống gò má gầy, rồi ậm ừ vài tiếng cứng ngắc trong cổ họng.

- nhưng sáng mai tao có hẹn với jihoon ấy.

bên kia điện thoại có tiếng thở hắt ra, rồi có giọng thều thào buồn bã:

- ừ, hẹn nó lúc nào thì hẹn, xong rồi thì cũng phải nhớ đến đám tang đấy.

dập máy, wonwoo thẫn thờ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính đã tắt, cho tới khi mệt mỏi đến mức gục đầu xuống bàn, môi bất lực mấp máy mấy tiếng "soonyoung, mày phát điên rồi". cách văn phòng anh mấy cây số, lại có kẻ si tình nọ, chẳng hay biết mình đang bị chửi rủa, vì còn bận ôm tấm di ảnh ướt đẫm nước mắt của người tình mà thì thầm " ồ, may mắn quá, ngày mai tớ sẽ gặp cậu được hẳn hai lần rồi."

.

soonyoung mơ màng tỉnh giấc, với cái đầu ong ong và một trái tim tơi tả. không mở mắt, cậu nhớ rằng đêm qua, mà thực ra là sáng sớm nay, định chợp mắt một chút rồi dậy đi sắm sửa ít quần áo, cho jihoon, và một bộ vest cho cậu. bạn thích cậu mặc vest lắm, nên cậu sẽ mua hẳn một bộ riêng, cho mình bạn ngắm thôi. gặp bạn xong, cậu lại cần tới đám tang, cũng của bạn nữa, rồi gửi theo mấy bộ quần áo về phương xa, mấy bộ bạn hay đứng ngắm từ ngoài cửa hàng quần áo trên phố rồi tấm tắc khen ấy. còn bộ vest, thì là vì cậu cũng muốn trở nên thật đẹp đẽ trong đám tang bạn nữa.

sàn nhà lạnh, và ướt. đêm qua trời mưa một chút, hay nhiều chút gì đó, mà cậu thì có đâu tâm trạng mà đóng cửa sổ, thế là theo lẽ đương nhiên, mưa hắt vào hết cả. gió lồng lộng ùa vào trong gian phòng, rèm cửa bỏ ngỏ đập phần phật vào bờ tường trắng đục. soonyoung lồm cồm bò dậy, nhoài người lấy cái chổi lau nhà trong góc. thế là sáng nay lại có nhiều việc phải làm hơn một chút.

lau rồi lại giặt, rồi lại vắt, rồi lại lau. "mọi khi ở nhà jihoon vẫn thường phải vất vả như thế này à?" cậu hì hục lau dọn và sắp xếp mấy thứ trong phòng, tự nhủ nếu bạn thấy cậu chăm chỉ như thế này sẽ vui lắm đây. thò tay vào trong ngăn kéo, cậu lôi ra tập giấy cũ chẳng biết từ bao giờ, liền ồ lên một tiếng rồi tò mò mở ra xem.

là những lá thư tình, từ hồi rất xưa.

soonyoung lặng lẽ gấp mấy mẩu thư nhét vào trong túi quần. cậu sẽ không đọc lúc này, vì sẽ lại rơi lệ mất. nhanh chóng sửa soạn đồ đạc để khỏa lấp đi mớ suy nghĩ rối bòng bong, cậu khóa trái cửa, bước nhanh xuống đường.

sáu giờ sáng, trời xám u uất, chẳng trong xanh hay được gột rửa gì sau cơn mưa như vốn dĩ phải thế. soonyoung sải những bước chân dài trên vỉa hè, ngó nghiêng và cả dừng lại trước những cửa tiệm comple công sở, nhưng rồi lại quyết định không bước đi, và chợt dừng sững lại trước một tiệm đồ cưới.

"gì nhỉ, à, chúng mình còn chưa cưới nhau nữa."

nghĩ là làm, cậu đẩy nhẹ cửa kính bước vào trong. một màu trắng muốt đến chói chang của váy cưới đập vào mắt cậu, khiến chàng trai choáng ngợp phải vịn vào tường. cô thợ may trẻ niềm nở bước ra, tay vẫn còn cầm cây kéo cắt vải và cổ choàng thước dây, ân cần hỏi:

- cậu đến đây đề tìm đồ cưới hả? ở đây chúng tôi có rất nhiều kiểu váy cưới, cầu kì có, cách tân có, xa hoa có, giản dị có. cậu có thể cùng cô dâu vào lựa chọn và thử ở bên trong, mời đi theo tôi. ủa cậu không đưa cô dâu theo hả?

cô thợ may ngạc nhiên nhìn ngó ngoài cửa, chẳng thấy bóng một cô nàng kiều diễm nào theo sau cậu hay đang trốn ở đâu cả, đến giờ mới nhận ra mình nhanh nhảu quá, liền ngượng ngùng nhún vai. cậu e ngại mỉm cười, vội vã xua tay:

- a tôi xin lỗi, tôi đến định mua một bộ vest cho riêng mình thôi, không biết ở đây có bán lẻ cho chú rể không nhỉ?

cô bán hàng nhìn cậu cười đến cụp cả mắt, chắc hẳn cũng cho rằng cậu có chút lập dị khi chọn một tiệm đồ cưới may vest giữa bao nhiêu hàng comple ngoài kia, nhưng vì chị nhiệt tình, liền tốt bụng đưa cậu vào trong. hàng vest đen xếp đều tăm tắp dọc theo chiều sâu của cửa hàng, với một con người ít có mắt thẩm mĩ như cậu thì cái nào cũng như cái nào. cô chủ cửa hàng giúp cậu chọn nhanh một chiếc vest dày với quần âu và sơ mi trắng, trông thấy cậu thử đồ bước ra, hài lòng khen ngợi:

- trông được quá nhỉ, hợp với cậu đấy. dáng vẻ đĩnh đạc như thế này mà chưa tìm được cô dâu ấy à?

soonyoung cẩn thận gấp lại chiếc áo cũ bỏ vào túi trước khi thanh toán tiền, nụ cười buồn hiện hữu trên đôi môi nhợt nhạt:

- vâng, không có cô dâu nào đâu ạ. tôi mặc thế này là để đi gặp thiên thần của tôi. người ấy sắp đi mất rồi, tôi nghĩ mình cũng phải nhanh lên thôi.

chị chủ hàng cười lớn vẫy tay chào cậu trước cửa, không quên trêu vài câu với theo "cậu cứ khéo đùa, thiên thần nào mà gặp được người đẹp như cậu chắc cũng may mắn đáo để ấy nhỉ!"

chẳng buồn trả lời mà bước đi thêm một quãng, dừng lại trước ngã tư, nhìn thấy bóng mình uể oải loang loáng trong vũng nước trên mặt đường, cậu đau lòng bật cười chua xót.

may mắn ư? may mắn thì thiên thần của tôi đã chẳng rời bỏ thế gian này, rời bỏ cả tôi khi chưa tròn hai mươi ba tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro