Nhân viên bảo tồn động vật hoang dã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jihoon, 26 tuổi, mới được nhận vào làm người chăm sóc động vật hoang dã ở khu bảo tồn, mà cụ thể động vật mà Jihoon được giao nhiệm vụ chăm sóc là hổ.

Lee Jihoon nhìn nhỏ nhắn, trắng trắng như cục bột, cười lên mắt híp tịt rất đáng yêu nhưng đừng nhìn vẻ ngoài mà tưởng dễ bắt nạt nha. 26 tuổi đã hoàn thành bậc thạc sĩ về tâm lý động vật, dự định đi làm mấy năm thì lên tiến sĩ ngành động vật học. Vốn dĩ không phải là người dễ kết thân, ít nói, chỉ biết tập trung vào công việc của mình. Nhưng với động vật thì đặc biệt hứng thú và dịu dàng.

Hôm nay là tuần thứ hai Jihoon đi làm ở khu bảo tồn, công việc vẫn như mọi khi, quan sát và chăm sóc loài hổ, duy trì số lượng cá thể hổ vì hổ hiện đang là loài đang bị đe doạ. Con người săn bắt hổ chỉ vì tin vào tác dụng thần thánh của xương và ria hổ. Jihoon chẹp miệng, gì thì gì con người vẫn chỉ là bé nhỏ trước một biển tri thức và thiên nhiên. Và khi nói duy trì số lượng tức là duy trì nòi giống của hổ. Đúng vậy, khu bảo tồn này đã từng chào đón hai bé hổ được sinh sản nhân tạo, vì có những loài thật sự trong danh sách đỏ, bởi vậy bảo vệ và duy trì giống là nhiệm vụ của nhân viên khu bảo tồn.

"Jihoonie, hôm nay chúng ta đón về một bé hổ đấy, nghe nói bé mới được 3 tuần đã bị thợ săn bắn chết hổ mẹ rồi."

Đó là Jeonghan, cũng làm công việc giống Jihoon. Anh làm ở đây đã được một năm, dễ bị nhầm là con gái vì khuôn mặt đẹp nhưng tính cách thì... thâm sâu khó dò lắm, đừng dại chơi nhây với anh.

"Vậy ạ, tội nghiệp ghê, bao giờ mình đón về thế anh?" Jihoon hỏi lại, khá lo cho bé hổ mới.

"Lát nữa đó, thấy Seungcheol bảo đang đưa bé hổ ấy về đây rồi, đưa được bé đó về cũng vất vả, vừa bảo vệ bé khỏi thợ săn, vừa mang hổ mẹ về chôn nữa. À là một bé hổ đực đấy nha."

Jeonghan lắc đầu, Seungcheol là quản lý chung của khu bảo tồn và cũng là người yêu của Jeonghan. Thiên tình sử của hai người này nghe nói hài hước lắm nhưng Jihoon không muốn hỏi làm gì, phiền chết người ta.

Jihoon quanh quẩn theo dõi, kiểm tra sức khoẻ của mấy con hổ hết buổi sáng, vừa đặt chân ra khỏi nhà ăn sau bữa trưa thì thấy Jeonghan gọi điện í ới kêu bé hổ mới đã về đến khu bảo tồn rồi liền chạy nhanh chân về khu vực của mình.

Vừa nhìn thấy bé hổ mới liền xông vào kiểm tra sức khoẻ của bé hổ, thấy bé còn khoẻ thì cũng yên tâm phần nào. Bé hổ mới đến còn lạ lẫm xung quanh, đôi mắt màu hổ phách mở to chớp chớp quan sát, lông vằn vện ngắn ngủn, chân ngắn tũn nhìn thế nào cũng thấy rất đáng yêu. Jihoon nhìn ngắm một lúc nhận ra bé hổ đang gặm gặm tay mình, răng hổ còn đang mọc dở nên không thấy đau, chỉ thấy ngứa ngứa. Cười thầm nghĩ chắc bé con đói rồi đây, liền đi lấy sữa cho hổ con uống. Hổ con cũng rất biết phối hợp mà nằm xuống chờ đợi Jihoon mang sữa đến, đuôi ngắn cong cong ngoe nguẩy qua lại.

Jihoon mang sữa đến, vừa nhìn hổ con uống sữa ngon lành đến chảy cả ra ngoài, vừa cười cười xoa xoa đầu hổ con như hổ mẹ thường làm. 

"Tội nghiệp mày ghê, chắc mày đói lắm lại còn không có mẹ ở cạnh nữa. Từ giờ mày sống ở đây rồi, đây sẽ là nhà của mày." Jihoon nói chuyện vẩn vơ với hổ con.

Hổ con đã uống xong sữa, chăm chăm nhìn Jihoon nói chuyện. Chả biết có hiểu không nhưng Jihoon thấy hàng ria ngắn ngủn của nó rung nhè nhẹ, coi như là nó đang nghe đi vậy.

"Hổ ở đây đều có tên hết đó bé con ạ, để tao xem nên đặt cho mày tên gì nhé? Ừm... Siwon? Không nghe đại gia quá, không được. Hanjin? À thôi... a vậy thì là Soonyoung đi. Soonyoung chịu không??"

Không biết có phải Jihoon mệt quá nhìn lầm không mà thấy bé hổ nháy mắt một cái đồng ý với cái tên Soonyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro