#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lưu ý: chữ in nghiêng là độc thoại nội tâm của nhân vật!

-------&##;!!???-------

Một nữ nhân khoác lên người bộ vest đen nam tính và lịch lãm, gương mặt xinh đẹp không một chút nhược điểm nhưng lại khá trầm tĩnh, sâu trong đôi mắt đen láy đó là một nỗi buồn không phải ai cũng thấy được...trên tay cầm một hộp quà màu đỏ cùng một chú gấu bông xinh xắn, sải bước trên con đường quen thuộc, một căn nhà trắng nằm phía cuối con đường thấp thoáng hiện ra sau hàng cây cổ thụ.

*Kétttt* Một chiếc Ferrari 599 dừng lại trước ngôi nhà bên trong là hai nữ nhân đang cùng nhau nói chuyện rất thân mật...

"Hôn một cái rồi Min cho em xuống  nào!". Nữ nhân ngồi bên phía bên trái chu môi về phía Soojin.

"Thôi nào!! Hôm nay có thể Shuhua sẽ đến sớm, em ấy mà nhìn thấy cảnh này thì không hay đâu. Để hôm khác em đền cho Min nhé, tạm biệt Min". Soojin chồm người qua hôn nhẹ lên má nữ nhân ngồi đối diện xong rồi chị mở cửa bước vào nhà.

Thế nhưng! Tất cả sự việc ấy đều đã thu gọn vào tầm mắt của một người nào đó, hướng cái nhìn đau đớn về phía nữ nhân vừa khuất sau cánh cửa. Shuhua nép mình vào cái cây đang ở gần cô nhất và đợi chờ chiếc xe chạy vụt qua mình. Sau khi chiếc xe chạy xa khỏi tầm mắt, cô hít lấy một hơi thật sâu tiến đến mở cửa ra và bước vào trong.

"Shuhua! Em đến rồi đó hả. Mau vào đây với chị nào, chị nhớ em quá". Soojin cười tươi từ trong bếp bước ra choàng tay qua ôm lấy cô.

Shuhua cũng vòng tay lại ôm lấy Soojin, không hiểu sao cô lại cảm thấy nơi lòng ngực mình đau nhói. Có điều gì đó vừa thân thuộc vừa xa lạ với nữ nhân này, cái cảm giác của ngày hôm qua và ngày hôm nay dường như đã khác hoàn toàn!!

"Chị mới về hả? Có mệt không?" Cô hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên tóc người này, sẵn mi nhẹ lên đỉnh đầu người này một cái như tỏ vẻ nhớ nhung.

"Chị không mệt nhưng chị nhớ em lắm đó!!" Soojin chủ động tách cái ôm ra mĩm cười nhìn cô.

-Tại sao tôi vẫn phải tin vào tất cả những điều chị nói là sự thật trong khi lý trí tôi thừa nhận rằng 100% tất cả những điều ấy là giả dối?...tại sao chứ? Tại sao lý trí và con tim tôi không bao giờ đi chung một hướng...

..Và tại sao tôi lại phải chứng kiến cảnh yêu đương thân mật của chị và một người khác trong khi chị chính là NGƯỜI YÊU TÔI. Còn hàng ngàn câu nữa tôi muốn hỏi chị và hỏi chính bản thân mình nhưng sao tôi thấy khó để nói ra quá...nhìn thấy gương mặt của chị...giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, nụ cười tươi xinh như một thiên thần không cánh ngoài đời thường. Tất cả những điều ấy đã khiến tôi không thể nặng lời làm tổn thương chị khi mà chính chị lại là người đâm nhát dao ấy vào tim tôi trước....

Cô cười ngượng đặt hộp quà và con gấu bông xuống bàn. Cố gắng tạo đại một lí do nào đấy để không phải ở trong căn nhà này quá lâu. Đối diện với chị ngay sau khi vừa trải qua một cú sốc như vậy thật sự cô không làm được...hãy để trái tim cô kịp điều hoà lại nhịp thở của cuộc sống.

Từ trong bếp, chị bước ra trên tay là hai đĩa spaghetti còn nóng hổi. Vẫn là thái độ hồn nhiên ấy, chị mời cô ở lại dùng bửa tối với chị như thể chưa có bất kì điều gì đau đớn xảy ra!

"Dùng bửa tối với chị rồi hãy về nhé!" Soojin lại gần và ôm chầm lấy cô...

"Em có việc bận ở công ty rồi. Xin lỗi chị nhé". Shuhua mĩm cười nhìn chị, cái nhìn âu yếm dành cho người con gái phản bội lại tình yêu của cô. Biết làm sao được khi biết bản thân sẽ đau nhưng vẫn không thể ngừng yêu nữ nhân này!!

"À..Chúc mừng sinh nhật chị Soojin".

Vừa dứt lời Shuhua gỡ bỏ vòng tay đang ôm eo mình và bước nhanh về phía cánh cửa. Cảm giác khó chịu đang ôm trọn lấy cơ thể cô.Đôi tay lạnh lẽo đút vào túi quần, Cô bước đi trong cái bóng tối mờ ảo đang dần bao phủ lấy mọi cảnh vật. Nó cũng giống như cuộc đời của cô bây giờ, Giả dối, đau đớn, cay nghiệt.

Thầm cười nhạo bản thân mình.
-Tôi tự nhủ nếu đó đã là định mệnh thì hãy để nó tiếp tục diễn ra bởi tôi cũng muốn xem trò đời này sẽ biến cuộc sống của tôi thành hình thù gì! Tôi đã quá sợ cái vô hình...và những lời hứa cũng chỉ vậy thôi vì nó cũng sẽ nhạt nhoà theo thời gian và biến mất...

..Chị đã từng nói yêu tôi mãi mãi, tuy tôi không tin "Mãi mãi" nhưng  tôi tin câu nói "chị yêu em"...Chưa bao giờ tôi mất niềm tin vào lời nói ấy. Nhưng có lẽ bây giờ đã khác rồi...-
.

.

.

.

.

.
-------end chap-------

Đăng lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro