#3 END.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạnh phúc? Hạnh phúc lấy ở đâu ra khi một nửa trái tim chẳng chịu đập Chung một nhịp. Kết thúc rồi!! Shuhua gạt nước mắt và đứng dậy.

Thế nhưng số phận luôn trêu đùa còn người, chẳng ai có thể thoát khỏi cái trò đời nghiệt ngã ấy một cách toàn vẹn, khi mà ta đã quyết định sẽ bỏ lại tất cả thì lại có một ma lực vô hình nào đó níu giữ ta lại, dù chỉ chút ít.

"Con ranh kia xuống xe mau!!" Tiếng của một nữ nhân quát lớn.

"Lôi nó ra đập nó một trận cho nó chừa cái thói đi quyến rũ 'Chồng' người khác điii".

Một đám người xông vào và lôi Soojin xuống xe, chị ngơ ngác và sợ sệt. Chị nhìn lấy ChaMin nhưng cô ta chỉ đáp trả lại một ánh mắt hờ hững và lạnh nhạt, ChaMin ôm nữ nhân kia vào lòng và hôn lên môi cô ấy như đã hôn chị.

Soojin đứng hình vì hành động đó! Chị run rẩy, nét mặt xanh xao, tái mét, bỗng một người phụ nữ cầm lấy một cái cây ở gần đó và tiến đến gần chị, chị vẫn chưa kịp định thần lại mọi chuyện thì...

*Bốp*

Shuhua ôm lấy đầu khụy xuống sau khi lãnh trọn cây gỗ vào đầu, máu trên đầu từ từ chảy xuống cằm, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy che chở cho Soojin, đau đớn vì thể xác bị hành hạ và đau nhói vì trái tim lại một lần nữa ma sát với ánh mắt của người con gái ấy. Shuhua một tay ôm đầu dùng hết sức bình sinh còn xót lại kéo tay Soojin chạy ra khỏi đám đông và vun tay liên tục để bảo vệ sự an toàn cho chị. Chạy được một lúc thì cả hai ra tới ngã 3...Shuhua thở dốc lau đi vết máu trên đầu...sao lau hoài vẫn còn chảy nhỉ?? Soojin lúc này vừa khóc vừa hoảng loạn đôi tay run rẩy đưa  lên muốn chạm lên khuôn mặt ấy nhưng bị cô tránh đi.

"Chị xin lỗi...hic...Shuhua chị xin lỗi em...xin lỗi...".

"....."

Soojin ôm chầm lấy Shuhua mà oà khóc, lúc trước Soojin chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi dù có là ở công ty hay đang công tác ở một nơi xa thì Shuhua sẽ lập tức trở về bằng mọi cách chỉ để dỗ dành người con gái này! Nhưng bây giờ thì không...Cô không đáp trả, không dỗ dành, chỉ đứng im một chỗ, đôi mắt vô hồn cứ thế nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định phía trước. Vòng tay lỏng dần rồi buông lơi, Soojin lúc này chỉ dám cúi mặt xuống đường không dám đối diện với Shuhua.

Shuhua nhìn xuống ngón áp úp của mình, chiếc nhẫn theo năm tháng vẫn nằm trên tay, bao lời hứa hẹn cũng phai dần, niềm tin cũng đã cạn, trái tim cũng rạn nứt! Đã đến lúc kết thúc rồi...Cô cười chua chát mặc cho nước mắt rơi, cẩn thận tháo đi chiếc nhẫn mình từng xem là kỉ niệm. Sau đó cô nắm lấy bàn tay đang run rẩy của chị...nhẹ nhàng đặt nó lên rồi quay lưng bước đi....

"Shuhua....chị xin lỗi...hic..đừng đi..". Soojin chạy đến vòng tay qua eo cô siết chặt lại vùi mặt vào tấm lưng ốm yếu đó mà khóc....chị sai rồi!!

"....."

Cô cười buồn, gỡ bỏ bàn tay đang siết lấy eo mình rồi bước từng bước nặng trĩu bỏ lại người con gái cô từng xem là tất cả...

-Cái hạnh phúc của ngày hôm ấy được trả bằng nỗi đau của ngày hôm nay, sự hi sinh của ngày hôm ấy được trả bằng sự phản bội của ngày hôm nay và...nụ cười của ngày hôm ấy được trả bằng nước mắt của ngày hôm nay, Xin lỗi chị...

...Tất cả đã kết thúc rồi! Hãy xem như tôi và chị vừa trải qua một cơn ác mộng. Hãy xoá đi những hồi ức của ngày hôm ấy...hãy xoá đi những lời hứa hẹn của chúng ta. Xem như nó chưa từng tồn tại chị nhé! Đôi tay này không thể nắm lấy bàn tay chị thêm một lần nữa...đôi chân này đã mỏi và không thể chạy theo chị như ngày hôm ấy nữa rồi, và trái tim này đã rỉ máu mỗi khi nhắc đến tên chị - Seo Soojin! Đừng cố gắng níu kéo thêm nữa chị nhé. Đừng thương hại cho bản thân tôi hay thương hại cho bản thân chị. Hãy để trái tim tôi được ngủ yên theo hạnh phúc của ngày hôm ấy, đừng mang hiện thực đau đớn này ra dày vò nó thêm nữa. Như vậy đã quá đủ cho hai chúng ta, tất cả những kí ức về chị. Tôi sẽ âm thầm ôm lấy và giữ trọn cho riêng mình...xoá tên tôi đi và tôi cũng sẽ xoá tên chị. Vĩnh biệt chị người con gái đầu tiên làm trái tim tôi biết đến tình yêu là gì! Và cảm ơn chị người con gái cuối cùng tôi yêu".

.

.

.

.

.

--------++--------

'Jinjin ah~~'.

'Hửm??'.

'Chị có thích chiếc nhẫn này không?'. Nữ nhân nọ móc trong từ trọng túi ra là một chiếc nhẫn vàng, phía sau được khắc hai chữ  Sooshu.

'Ưmm..Chị thích lắm'. Nữ nhân kia cười xoà.

'Chiếc nhẫn này không kiêu sa, lộng lẫy như những chiếc khác vậy mà chị cũng thích sao?'.

'Miễn đó là em, những thứ kiêu sa, lộng lẫy chị không cần!!'.

'Vậy đeo vào là mốt chị phải gả cho em đó!!'.

'Được thôi'.

'....'
.

.

.

.

.

.

.

.

'Jinjin'

'Em cần gì sao?'.

'Jinjin ah~~'

'giề!!?'.

'Soojinnnn!!!'.

'kêu cái gì???'.

'Em yêu chị!!!!'.

'UwU dẻo miệng ghê chưa kìa'.

'Vậy Jinjin có yêu em không?'

'Chị cũng yêu em Shuhua'.

"Awwwww'.
.

.

.

.

.

.

.

'Jinjin'

'Sao vậy Shuhua?'.

'Lỡ như một ngày nào đó chị không còn yêu em, không cần em nữa thì chị hãy nói thẳng cho em biết nhé. Em sẽ tự rời đi'.

'Ngày đó sẽ không bao giờ xuất hiện đâu!'.

'Tại sao?'

'Ngốc!! Tại chị yêu em'.

'Vì chị, em nguyện sẽ ngốc cả đời'.

'Giờ em mới là người làm chị sợ đó Shuhua!!!!'.

'ㅋㅋㅋㅋ I Love You '.
.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

'Shuhua ahh~~'
 
'em nghe đây Jinjin'

'Hứa với chị là sau này sẽ chỉ yêu một mình chị thôi, được không!?'

'em hứa mà, nhưng chị cũng phải hứa là sẽ chỉ yêu một mình em!!'

'được thôi!!'

Hai ngón út chạm nhau tượng trưng cho lời hứa của họ sau này.

-------++-------

Những lời hứa hẹn, những lời nói yêu thương của 3 năm trước vẫn luôn hiện diện trong đầu cô, cô đã thực hiện được lời hứa của mình....sẽ chỉ yêu một mình chị, sẽ chăm sóc một mình chị nhưng còn chị?? Chị đã vô tình quên đi lời hứa năm nào của cả hai, những lời yêu cũng theo gió mà bay đi mất. Chính chị là người bắt đầu và cũng chính chị là người kết thúc! Bây giờ hối hận thì có còn kịp không?? Chị có thể làm cho vết thương trong tim cô lành lại một lần nữa được không?? Không!! Chị có thể nói lời yêu cô lần nữa được không?? Không!!!

....'Giá như lời hứa năm đó chưa từng xuất hiện thì có lẽ bây giờ cả hai đã không phải đau khổ như thế này!'...

'Giá như ta chưa từng yêu nhau'...

'Giá như thời gian có thể quay lại lúc đầu'...

Tất cả cũng chỉ kết thúc vỏn vẹn với hai từ "giá như..."

khi ta đã phạm một sai lầm, dù có hối hận...có đau lòng...có muốn quay đầu làm lại thì cũng đã quá muộn. Tình yêu cũng vậy, nếu có một người luôn vì ta mà chịu đựng, vì ta mà làm tất cả, vì ta mà sẵn sàng bỏ cả thanh xuân, Nhưng ta lại không biết trân trọng...đến khi vụt mất mới biết người quan trọng với ta như thế nào...thế mới nói "có không giữ, mất đừng tìm"....

"Đã từng có một người yêu tôi như sinh mệnh".

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro