Chương 10: Tiểu Hoa Tiểu Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này lịch trình ở thành phố Z được sắp xếp cụ thể, kế hoạch của Diệp Thư Hoa và thư ký Tiêu là ba ngày hai đêm, sau khi thuận lợi ký hợp đồng còn phải tự mình đến công ty con của tập đoàn HJ để kiểm tra tình hình sản xuất vật liệu.

Hai giờ chiều bay, trước đó Diệp Thư Hoa khai báo công việc với nhân viên bộ phận, thu thập tài liệu có liên quan, mang theo hợp đồng pháp vụ đã chuẩn bị xong mới ra cửa đã nhìn thấy Từ Tuệ Trân đứng ở bên cạnh xe. Từ Tuệ Trân đem dáng người Diệp Thư Hoa đặt vào trong mắt, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, ánh nắng trời chiếu xuống phủ quanh người Từ Tuệ Trân, cho dù chỉ là tùy ý đứng dựa vào xe toàn thân cũng không che giấu được sự cao quý thanh lịch tao nhã bẩm sinh. Diệp Thư Hoa nhìn Từ Tuệ Trân chỉ cảm thấy chói mắt, lại không thể không cất bước tiến tới.

"Từ tổng."

Từ Tuệ Trân khóe môi vẽ nên đường cong, săn sóc mở cửa cho Diệp Thư Hoa: "Diệp tổng giám, xin mời."

"Cảm ơn." - Diệp Thư Hoa khẽ mỉm cười, thoải mái ngồi vào trong xe.

Hai người mỗi người mỗi khung cửa sổ, Từ Tuệ Trân quay đầu nhìn Diệp Thư Hoa:

"Em biết câu em nói với tôi nhiều nhất là gì không?"

Diệp Thư Hoa không ngờ Từ Tuệ Trân sẽ hỏi như vậy, tay cầm tay liệu cứng lại.

"Chúng ta bây giờ là bạn hợp tác, không cần khách sáo xa lạ như thế." - Từ Tuệ Trân nhẹ giọng hỏi: "Diệp tổng giám em cho rằng thế nào?"

Diệp Thư Hoa hiểu ý Từ Tuệ Trân, khẽ cười với Từ Tuệ Trân, gật đầu không nói gì thêm, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nếu như bạn hợp tác là người khác ngược lại sẽ tốt biết bao, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Từ Tuệ Trân, điều đó không giống nhau. Diệp Thư Hoa không muốn đụng chạm với Từ Tuệ Trân, cũng không muốn bởi vì chuyện riêng phá hư chuyện hợp tác giữa 2 tập đoàn nên chỉ có thể khách khí với Từ Tuệ Trân. Trên đường ra sân bay, Tiêu Tử Ngọc ngồi ghế kế tài xế len lén quay đầu nhìn hai người phía sau, lão bản nhà cô đang chăm chú lật xem báo kinh tế, Diệp Thư Hoa lật xem tài liệu, hai người một câu cũng không nói, mỗi người đều làm việc riêng của mình.

Tiêu Tử Ngọc líu lưỡi, xác suất thành công gần như là con số không đó là khích lệ thôi, xem tình hình này còn muốn giảm xuống nữa, hẳn là số âm!

Máy bay cất cánh đến thành phố Z lúc 2 giờ, đến nơi cũng 7 giờ tối. Máy bay hạ cánh, mãi cho đến khi đến trước khách sạn, Tiểu Tử Ngọc giống như kẻ trộm gà, vì để cho lão bản nhà mình có thể cùng Diệp Thư Hoa ở chung, dự định vì hai người thuê một căn phòng sang trọng cùng nhau ở, cũng danh chính ngôn thuận cùng Diệp Thư Hoa trao đổi đối sách hợp tác. Nhưng thực tế ngược lại, Diệp Thư Hoa đã cân nhắc hành trình mà sắp xếp, cũng không tính toán nhiều, dù sao căn hộ chủ yếu và thứ yếu là có 2 phòng ngủ, phòng tắm tách ra, ngoại trừ thuận tiện trao đổi công việc, ai cũng không chịu thiệt. Diệp Thư Hoa tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo choàng tắm ngồi ở sofa phòng khách, mở laptop trả lời mail của khách hàng, có lẽ quá chăm chú cho nên Từ Tuệ Trân đi tới cũng không phát hiện.

"Vẫn còn bận rộn công việc à?"

Bên tai chợt truyền tới giọng Từ Tuệ Trân có chút khàn khàn, Diệp Thư Hoa lại càng hoảng sợ, theo bản năng quay đầu, không ngờ Từ Tuệ Trân thoáng cúi người xuống, mặt Từ Tuệ Trân cách cô quá gần chỉ vừa quay đầu môi đã nhẹ nhàng chạm qua mặt Từ Tuệ Trân. Môi mềm khẽ lướt qua, suýt chút nữa hôn lên bên môi Từ Tuệ Trân, đáy mắt Từ Tuệ Trân nhấc lên rung động, cảm giác được cơ thể Diệp Thư Hoa cương cứng, thừa dịp Diệp Thư Hoa chưa kịp phản ứng đã chủ động kéo ra khoảng cách trước. Từ Tuệ Trân khom người ngồi lên sofa, nhìn gương mặt đẹp kia ửng đỏ, rõ ràng xấu hổ không ngừng lại giả vờ điềm tĩnh, ánh mắt chuyển động, nghiêng người sát đến bên tai Diệp Thư Hoa nhẹ giọng hỏi:

"Em vừa hôn tôi, em nghiêm túc?"

Diệp Thư Hoa mới vừa xoa dịu được cảm xúc, trong nháy mắt bị Từ Tuệ Trân khoáy đảo, cô nhịn xuống xung động muốn cầm gối ôm lên đập lên mặt Từ Tuệ Trân, giơ tay đặt lên vai Từ Tuệ Trân dùng sức đẩy Từ Tuệ Trân ở trước mặt mình ra.

"Tôi có nghiêm túc hay không không quan trọng, Từ tổng cũng không nên quá nghiêm túc."

Diệp Thư Hoa nhìn người kia, người kia lại nhìn cô cười, nụ cười của Từ Tuệ Trân từ trước tới nay đều trong trẻo như nước, khi cười rộ lên thật sự mị lực vô cùng, khiến người ta nhịn không được hãm sâu vào trong đó.

"Nếu tôi nghiêm túc thì sao?"

"Hết cách, tự gánh lấy hậu quả." - Diệp Thư Hoa dời ánh mắt, giơ tay nâng laptop lướt qua Từ Tuệ Trân xoay người đi vào phòng ngủ.

"Hoa hồng" có gai bung ra, lại bị đâm rồi, Từ Tuệ Trân bất đắc dĩ cười, giơ tay lên sờ sờ chỗ vừa bị hôn, cái loại cảm giác tim đập thình thịch này đã lâu không có trải qua. Trở về phòng ngủ làm sao Diệp Thư Hoa cũng không thể bình tĩnh toàn tâm xử lý công việc, cô đem chính mình ngã lên giường mềm mại rồi nhìn chằm chằm trần nhà ngây người, trước khi tới thành phố S rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý cho bất kỳ trường hợp nào rồi, kiên quyết cùng Từ Tuệ Trân duy trì khoảng cách an toàn, hợp tác xong thì tách ra, ai cũng không quen ai, thật sự cùng Từ Tuệ Trân bên nhau toàn thân đều cảm thấy không được tự nhiên. Càng dồn hết tâm trí ở chung càng không được tự nhiên, giống như giấu đầu hở đuôi. Điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, Diệp Thư Hoa tâm phiền ý loạn mà cầm lên, nhận được tin đầy mùi lẳng lơ:

"Tiểu Hoa, tiểu bảo bối, 9 giờ, quán bar Z, nhanh tới nha, vui lắm ~"

Chờ Diệp Đồng đi ra lần nữa, căn phòng lớn như vậy hoàn toàn yên lặng, không nhìn thấy bóng dáng Từ Tuệ Trân.

Ngược lại Diệp Thư Hoa thở phào nhẹ nhõm, không ở đây cũng tốt, ai cũng không quấy rầy ai, miễn cho gặp mặt xấu hổ.

Tám giờ tối, đêm càng lúc càng khuya, sinh hoạt về đêm của thành phố sắp bắt đầu. Từ Tuệ Trân - cáo già bị Diệp Thư Hoa mắng không biết bao nhiêu lần một mình đơn độc tới quán bar, một nữ nhân ngồi bên cạnh Từ Tuệ Trân, gương mặt trang điểm rất xinh đẹp quyến rũ, tóc dài xoắn như gợn sóng xõa trên vai, môi thoa son đỏ tươi đẹp như lửa, một đôi dung mạo toát ra ngạo khí, nhìn người không tự chủ giương cằm lên, vô hình trung có vẻ bắt nạt người khác cùng với áo liền quần trên người đầy kiêu ngạo.

"Tới, thêm một ly nữa."

"Uống ít thôi."

Từ Tuệ Trân nâng ly chạm vào ly của người kia, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn ly chân cao của La Hoan đã trống rỗng, bất đắc dĩ khuyên:

"Cậu cho rằng bản thân đang hai mươi mấy tuổi à, đều đã "già" rồi, uống rượu hại thân."

"Được rồi, đừng đề cập vấn đề tuổi tác với mình, mình còn trẻ, mãi mãi 18 tuổi."

Bầu không khí quán bar lúc này rất feel khiến cho La Hoan ngồi ở quầy bar cũng không khỏi lắc lư qua lại theo điệu nhạc, mặt mày hớn hở quả thực không giống nữ nhân đã qua 30, quyến rũ giống như yêu nghiệt. La Hoan nhìn thấy Từ Tuệ Trân lặng lẽ uống rượu, nhìn một cái đã mất hứng:

"Tuệ Trân, cậu nói xem có phải cậu đến chết vẫn sĩ diện không?"

"Sao?" - Từ Tuệ Trân nhìn La Hoan.

La Hoan tức giận vỗ lên mặt bàn:

"Khúc mắc hai năm qua của các cậu cũng sắp thành khúc mắc ba năm rồi, cái gai rốt cuộc cậu có muốn nhổ lên hay không?"

"Đương nhiên là muốn." - Giọng Từ Tuệ Trân uyển chuyển: "Nhưng khúc mắc 3 năm giống như cái gai đâm thật sâu vào lòng em ấy, không dễ dàng nhổ lên."

"Mình vẫn là câu nói kia, chung quy cậu phải đi nhổ, nếu không nó mãi mãi cắm sâu."

Từ Tuệ Trân: "Từ từ sẽ."

"Cậu thật sự làm mình quá sốt ruột." - La Hoan không khách khí vỗ lên tay Từ Tuệ Trân - "Thư Hoa đã nhiều năm không chấp nhận sự theo đuổi của người khác, trong lòng không phải chỉ có cậu. Được rồi, cậu nên thừa nhận đi, cậu đến chết vẫn sĩ diện."

Làm bạn bè nhiều La Hoan biết Từ Tuệ Trân là kiểu người đánh nát hàm răng cũng nuốt vào trong bụng, vượt qua sự chịu đựng của người thường, người như thế cho dù trả giá nhiều hơn nữa cũng sẽ không mở miệng nói một câu. Bởi vì trong lòng có cố kỵ tuổi tác cho nên mới do dự, mấy năm nay tìm không thấy Diệp Thư Hoa, không dám đi nhổ cái gai nhọn đã cắm sâu trong lòng Diệp Thư Hoa và cả chính mình. Từ Tuệ Trân 35, Diệp Thư Hoa 27, chênh lệch 8 năm 5 tháng, hai người ở thời điểm đẹp đẽ nhất gặp nhau, lại ở thời điểm tình cảm sâu đậm nhất rời xa nhau.


Năm tháng cứ trôi qua, một người đã đến trung niên, một người ở thời điểm thanh xuân. Yêu là ích kỷ lại vô tư, trong lòng Từ Tuệ Trân cố kỵ không muốn làm trễ nãi Diệp Thư Hoa cho nên trong 3 năm này, cô khắc chế tình cảm của mình, đối với Diệp Thư Hoa nhớ nhưng không gặp, trốn tránh để không gặp. La Hoan nhìn Từ Tuệ Trân uống rượu không nói lời nào, vẻ mặt thản nhiên đã biến mất, La Hoan biết Từ Tuệ Trân không thích nhiều lời, cũng biết trong lòng Từ Tuệ Trân không dễ chịu, thở dài một hơi cùng Từ Tuệ Trân uống. Uống uống, La Hoan dựa lên quầy bar, mím môi, thực sự nhịn không được muốn nói, cô đưa tay kéo tay áo Từ Tuệ Trân, nói một tràng, Từ Tuệ Trân cũng tùy theo mà lắng nghe La Hoan nói.

"Hai năm qua coi như mình thấy rõ nhất, Tiểu Hoa trong lòng cũng chỉ có cậu, nhưng em ấy không dám yêu cậu lần nữa, cậu biết vì sao không?"

"Em ấy sợ, tâm cũng chết rồi."

"Cậu cho rằng em ấy bắt đầu cuộc sống mới, gặp được người thích hợp, kết quả quanh đi quẩn lại, hai người lại thành oan gia, cậu nói xem đây gọi là gì? Còn không bằng cậu sớm một chút chút cùng em ấy giải thích hiểu lầm năm đó cũng sẽ không tổn thương em ấy sâu như vậy."

"Xong chưa, ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng trường*, xem cậu làm sao theo đuổi!"

*Kiểu bắt nạt vợ đi rồi có ngày biết mùi.

Mấy ly uống xuống bụng, La Hoan không khống chế được điên cuồng oán hận Từ Tuệ Trân:

"Mình thay cậu chăm sóc Thư Hoa lâu vậy cũng không thấy cậu bước ra nhìn em ấy một lần, cậu không biết lúc em ấy tới công ty những người khác tan ca em ấy liền trốn trong góc khóc như lê hoa đái vũ*, đang yên lành một cô gái lại khóc thành như vậy, giống như trời sập, mình nhìn thấy đau lòng muốn chết, thật vất vả mới thoát ra được, cái tên như cậu lại xuất hiện!"

"Nếu không phải xem cậu là bạn, mình sớm đào góc nhà cậu rồi, để cho cậu có mà khóc, để cho cậu hối hận cả đời."

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

La Hoan đến bây giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ thương tâm gần chết của Diệp Thư Hoa, thật sự đau đớn như kim châm muối xát, may mắn con gái nhà người ta đủ kiên cường đủ dũng cảm, quật cường đứng lên bắt đầu lại cuộc sống. Vốn còn muốn mắng thêm mấy câu, nhưng nhận thấy mặt Từ Tuệ Trân tối sầm, La Hoa không có nhẫn tâm đâm vào tim Từ Tuệ Trân, dịu xuống an ủi Từ Tuệ Trân:

"Nhắc tới chuyện này cũng không thể trách cậu, lão gia tử nhà cậu mạnh như vậy, dùng ba mẹ Thư Hoa ra áp chế hai người xa nhau, liên quan đến người nhà, cậu cũng bị bức không thể làm gì khác hơn, cậu cũng khổ không kém."

Trong những âm thanh huyên náo ồn ào, Từ Tuệ Trân khẽ nói: "Em ấy càng khổ hơn."

Âm thanh đó rất nhanh bị chìm xuống, thậm chí La Hoan không nghe rõ Từ Tuệ Trân nói gì. La Hoan vuốt mái tóc xoăn của mình, nhướng mày nghiêm túc nói: "Tuệ Trân, bây giờ cậu cũng đem người mang về rồi, tin rằng chỉ cần đủ kiên trì sớm muộn gì Thư Hoa cũng tha thứ cho cậu."

"Cảm ơn lời chúc tốt lành của cậu." - Từ Tuệ Trân chủ động chạm vào ly của La Hoan, uống cạn một hơi.

La Hoan nhìn Từ Tuệ Trân, Từ Tuệ Trân tự tin từ trong ra ngoài, người kia chưa bao giờ thiếu tự tin. La Hoan nhìn thời gian:

"Được rồi, mình còn hẹn Thư Hoa, chờ chút nữa giả vờ chúng ta vô tình gặp nhau, ngàn vạn lần đừng để lộ, đừng nói mình không cho cậu cơ hội biểu diễn, mời cậu đem những kỹ xảo vượt xa người thường của cậu phát huy cho tốt, mình cũng không muốn Thư Hoa biết mình là kẻ nằm vùng cho cậu."

"Đã trễ thế này cậu còn hẹn em ấy uống rượu?" - Từ Tuệ Trân nhíu mi tâm.

"Mình và Thư Hoa đều đã lâu không gặp, ra ngoài uống chút rượu thì sao?" - La Hoan tức giận - "Mình đang tạo cơ hội cho cậu đó."

"Ngày mai em ấy còn phải bàn chuyện hợp tác."

"Cái này mình biết, không phải là tập đoàn HJ về vật liệu sao, cậu và bọn họ hợp tác cũng không phải một câu hai câu."

La Hoan chọt vào hõm vai Từ Tuệ Trân, bật cười:

"Cậu bản thân tuổi đã cao uống không được rượu thì đừng làm chậm trễ thanh niên bọn mình."

"Cậu cũng tuổi đã cao."

"Cút."

Điện thoại đặt trên bàn rung rung, La Hoan vội cầm điện thoại lên nhìn, là Diệp Thư Hoa gởi tin nhắn, đã tới cửa.

Từ Tuệ Trân hỏi: "Em ấy tới?"

"Tới rồi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sooshu