Chương 13: Tiểu Hoa Tay Chị Lạnh Huhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Diệp Thư Hoa không hề có gợn sóng, trả lời Tiêu Tử Ngọc một câu:

"Yên tâm đi, chuyện nhỏ."

Nhìn người kia tràn đầy tự tin, Tiêu Tử Ngọc nghe xong lời muốn nói không khỏi nghẹn lại ở họng, trên bàn các loại rượu còn nhiều hơn so với đồ ăn, đây là chuyện nhỏ à? Tiêu Tử Ngọc dùng ánh mắt bội phục nhìn Diệp Thư Hoa mấy lần. SJ cùng HJ có quan hệ hợp tác, những người đó thấy Từ Tuệ Trân đến dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, tiến lên cùng Từ Tuệ Trân bắt tay nhiệt tình trò chuyện vài câu, HJ có tổng cộng 5 người, 3 nam 2 nữ, trong đó có một nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang giày da cực kỳ nhiệt tình.

"Ba con vẫn khỏe mạnh, thường xuyên nhắc tới Từ tổng, phiền ngài quan tâm rồi." - Từ Tuệ Trân cùng chủ tịch tập đoàn HJ giao tình không cạn, chiếu theo hàng vai vế, Hoàng Đan hai mươi mấy tuổi "ra đời" nhưng ở trước mặt Từ Tuệ Trân vẫn xem như là vãn bối, trong lời nói không khỏi mang theo chút cung kính:

"Từ tổng, vị mỹ nữ bên cạnh ngài chính là Diệp tổng giám tập đoàn G?"

"Giới thiệu với con một chút." - Ánh mắt Từ Tuệ Trân nhìn về phía Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa cũng thức thời bước ra cùng Hoàng Đan bắt tay, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào Hoàng tổng, tôi chính là Diệp Thư Hoa của tập đoàn G."

"Xin chào tôi tên Hoàng Đan." - Hoàng Đan đánh giá Diệp Thư Hoa ở trước mặt, nụ cười có vài phần ngượng ngùng - "Thật không ngờ Diệp tổng giám vừa trẻ lại còn đẹp như vậy, thoạt nhìn tuổi chúng ta hẳn là không hơn kém lắm."

Diệp Thư Hoa còn chưa lên tiếng, Từ Tuệ Trân đã nhẹ giọng nói:

"Diệp tổng giám lớn hơn con hai tuổi."

"Lớn hơn hai tuổi, thật sự không nhìn ra, thoạt nhìn còn trẻ hơn con."

Hoàng Đan đường nét thanh tú, ăn nói khéo léo, lông mày rậm mắt to có vài phần vui vẻ, không làm người ta chán ghét. Diệp Thư Hoa mặt mày rạng rỡ, thoải mái cùng Hoàng Đan bắt tay lần hai:

"Hoàng tổng, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." - Đi thẳng vào vấn đề, rõ ràng lưu loát.

Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa nhướng mày, khóe môi câu dẫn thành nụ cười nhàn nhạt. Hoàng Đan vô thức nhìn Từ Tuệ Trân, nắm tay Diệp Thư Hoa, cười cởi mở, nói: "Thật vui có thể cùng chị một vị tổng giám xinh đẹp hợp tác, sau này hợp tác vui vẻ, Diệp tổng giám."

Phòng riêng lớn như vậy nhưng bầu không khí rất thoải mái, không có bất kỳ thần thương khẩu chiến*, trực tiếp giải quyết dứt khoát, công ty đôi bên thuận lợi đạt được hợp tác.

*唇枪舌战 lời nói ra như ăn phải thuốc súng, hình dung lúc tranh cãi ngôn ngữ sắc bén, tranh luận kịch liệt.

Nếu không phải bởi vì Từ Tuệ Trân tăng thêm phần kiên định thì Diệp Thư Hoa đoán không có được thuận lợi như vậy, hợp tác sẽ không nhanh chóng thúc đẩy, đối phương tin tưởng Từ Tuệ Trân cho nên mới tin tưởng vô điều kiện tập đoàn G. Bước lên thuyền của Từ Tuệ Trân thiếu người ta một ân tình, Diệp Thư Hoa sau đó chủ động giúp Từ Tuệ Trân đỡ rượu, kết quả sự thật chứng minh chuyện uống rượu không phải chuyện nhỏ.

Từ Tuệ Trân thân là tổng tài tập đoàn lại cực kỳ khiêm tốn, ở trong giới thương trường cũng là một nhân vật quan trọng danh tiếng lẫy lừng, ký kết hợp đồng hợp tác nho nhỏ có thể để cho Từ Tuệ Trân tự mình tới dự đã cho HJ mặt mũi rất nhiều, cho nên mấy vị cấp cao của HJ cùng Từ Tuệ Trân trò chuyện có thể tưởng tượng được từng ly rượu ân cần kính cẩn đưa qua, Diệp Thư Hoa cứ một mực chống đỡ, thiếu chút nữa đỡ không nổi. Vị Hoàng tổng mời rượu rất niềm nở, trong miệng thường xuất hiện hai chữ "Tuệ Sanh", Tuệ Sanh là cháu gái của Từ Tuệ Trân. Hoàng Đan cũng không để ý Diệp Thư Hoa đỡ rượu, ly rượu lần thứ hai hướng Từ Tuệ Trân giơ lên, mặt đầy ý cười, giọng cung kính:

"Từ tổng, cháu nhỏ may mắn mời được ngài tới, lại mời ngài một ly."

Từ Tuệ Trân cười khẽ: "Sau này hợp tác nhờ chiếu cố nhiều hơn."

"Từ tổng yên tâm, nhất định rồi, hợp tác cùng có lợi, đều là người một nhà."

Mắt thấy Từ Tuệ Trân cạn ly, Diệp Thư Hoa còn chưa kịp cản đã bị Từ Tuệ Trân uống sạch. Những người của HJ cũng muốn cùng Từ Tuệ Trân kéo gần mối quan hệ, thỉnh thoảng mời rượu Từ Tuệ Trân.

Diệp Thư Hoa nháy mắt với Tiêu Tử Ngọc để cho Tiêu Tử Ngọc để ý cáo già, miễn cho say thật gây nhiều chuyện phiền toái. Vừa hay lúc giới thiệu với nhau, làm cho Diệp Thư Hoa cảm thấy hứng thú là tập đoàn HJ tới là Chung phó tổng, tuổi cũng gần bằng tuổi cô, cũng trải qua nhiều điều tương tự cô trong cuộc sống, đều là bằng thực tài của mình mà ngồi lên vị trí hiện tại, mấy lần nói chuyện khó tránh được yêu thích nhau.

"Về chất liệu tôi đang phụ trách, Diệp tổng giám không ngại thêm Wechat chứ? Ngày mai mọi người tới công ty chúng tôi cũng tiện liên lạc."

Nghe Chung Linh Vận nói vậy Diệp Thư Hoa không có lý do từ chối, gật đầu đồng ý, lấy điện thoại ra cùng Chung Linh Vận lưu lại số điện thoại của nhau cũng như thêm WeChat. Chung Linh Vận hài hước hoạt bát, Diệp Thư Hoa tự nhiên cũng không ngượng ngùng, nghiêng người nhìn Chung Linh Vận cười:

"Chờ ngày mai ký hợp đồng thuận lợi, đơn đặt hàng vật liệu sẽ dùng cách truyền thống gởi mail đến quý công ty."

"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh." - Chung Linh Vận giơ ly rượu hướng về phía Diệp Thư Hoa: "Tới, uống tiếp nào!"

Chung Linh Vân cùng Diệp Thư Hoa nói chuyện, luôn cảm thấy một ánh nhìn lãnh đạm nhìn sang, cô ngẩng đầu chống lại đôi mắt sâu thẳm ở góc xéo đối diện, nhẹ nhàng lắc ly rượu rồi giơ lên, cũng mặc kệ Từ Tuệ Trân có phản ứng gì, tự mình nhấp một ít rượu. So với Từ Tuệ Trân, Chung Linh Vận hiển nhiên để ý Diệp Thư Hoa bình dị gần gũi hơn, Diệp Thư Hoa tính tình ôn hòa thái độ mềm mỏng, mà Từ Tuệ Trân ấn tượng đầu tiên là ánh mắt, cả người lạnh lùng không dễ gần, vừa nhìn chính là nữ nhân cao cao tại thượng khá kiêu ngạo. Hai người trò chuyện với nhau thật sự rất vui vẻ, lực chú ý của Diệp Thư Hoa không ở trên người Từ Tuệ Trân, có Tiêu Tử Ngọc bồi cáo già cô cũng không có gì lo lắng, sau đó cùng Chung Linh Vận vừa uống vừa bàn về chất liệu, nhất là giá cả và chất lượng cùng với khía cạnh sản xuất, nửa tiếng đồng hồ Từ Tuệ Trân nhíu chặt mày, những người mời rượu cô đều gục hết. Hoàng Đan say khướt vẫn muốn tới mời rượu, Tiêu Tử Ngọc vội vàng giúp Từ Tuệ Trân cản rượu, cúi người nhỏ giọng bên tai Từ Tuệ Trân khuyên nhủ:

"Lão bản, ngài đừng uống nữa, kiềm chế một chút, uống nữa sẽ say đó."

Từ Tuệ Trân vẫn thẳng lưng ngồi, ngón tay giơ cao ly rượu đỏ, mặt không có biểu tình gì, ánh mắt chuyển trên người Diệp Thư Hoa.

Tiêu Tử Ngọc ho khan vài tiếng, nhìn Diệp Thư Hoa chờ đợi Diệp Thư Hoa quay đầu nhìn cô. Nghe tiếng ho khan của Tiêu Tử Ngọc, Diệp Thư Hoa như mong muốn của cô quay lại nhìn, bất ngờ giao với đường nhìn của Từ Tuệ Trân, mí mắt chợt giật giật.

Khuôn mặt Từ Tuệ Trân đỏ ửng, hình như uống hơi nhiều, Hoàng Đan đã gục xuống bàn say bất tỉnh nhân sự. Diệp Thư Hoa giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến lúc tan cuộc, cô đứng dậy khẽ cười với Chung Linh Vận:

"Chung phó tổng, thật ngại quá, thời gian không còn sớm, chúng ta hẹn lần sau nha."

Chung Linh Vận cười đưa ra lời mời: "Diệp tổng giám, có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm nha."

"Được." - Diệp Thư Hoa vươn tay với Chung Linh Vận: "Hôm nay rất vinh hạnh được biết cô."

Chung Linh Vận: "Tôi cũng vậy."

Chờ người của tập đoàn HJ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại 3 người, Diệp Thư Hoa thoáng thở phào nhẹ nhõm, bước tới bên cạnh Từ Tuệ Trân, cầm lấy ly rượu trong tay Từ Tuệ Trân đặt xuống:

"Ký hợp đồng không có vấn đề gì, đi thôi, chúng ta trở về."

Từ Tuệ Trân ngồi bất động, ngửa đầu nhìn Diệp Thư Hoa, ánh mắt lạnh lùng dường như đã có vài phần say.

Ánh mắt Diệp Thư Hoa nhanh chóng quét qua vỏ chai rượu trên bàn vài lần, chợt nhíu mày, nhanh chóng kéo Tiêu Tử Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
"Đều là cô ấy uống?"

Tiêu Tử Ngọc gật đầu: "Những người của HJ cứ mời rượu lão bản, chị ngăn không được, em lại cùng Chung phó tổng kia trò chuyện về chất liệu, lão bản chỉ có một mình ngồi uống rượu thôi."

Diệp Thư Hoa sửng sốt, có chút bất đắc dĩ: "Em là vì công việc."

"Lão bản cũng vì công việc mới uống."

Diệp Thư Hoa ánh mắt mang theo vẻ dò xét nhìn qua, Từ Tuệ Trân vẫn luôn nhìn Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa dừng lại đổi đường nhìn, nhỏ giọng hỏi:

"Say rồi à?"

"Có lẽ..."

Trong lòng Diệp Thư Hoa nổi lên cảnh báo cùng Tiêu Tử Ngọc liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Tử Ngọc vẻ mặt không thể thương được nhún nhún vai, bá đạo tổng tài nếu như uống say, thì đó sẽ là một "tai nạn" không thể ngăn được.

"Về trước đi." - Diệp Thư Hoa nói với Tiêu Tử Ngọc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Từ Tuệ Trân, thử hỏi: "Cô có say không?"

Từ Tuệ Trân lắc đầu: "Không có."

Diệp Thư Hoa: "Được, vậy đi thôi."

Từ Tuệ Trân hỏi: "Đi đâu?"

"Trở về chỗ ở." - Lời đến miệng chưa kịp thốt ra, Diệp Thư Hoa nhìn thấy Từ Tuệ Trân nhìn mình, nhìn quanh, mặt mày hiện lên vẻ dịu dàng, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười tươi, cô đưa tay nắm tay Diệp Thư Hoa, nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta về nhà phải không?"

"..."

Cáo già tự nhiên say rượu rồi. Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy vẻ bực tức của Diệp Thư Hoa, cô tiến tới bên tai Diệp Thư Hoa nhỏ giọng nói:

"Lão bản hình như say rồi, hay là em cứ giống như trước đây hò hét lão bản đi, dù sao ngày mai lão bản tỉnh dậy nhất định sẽ không nhớ được chuyện xảy ra hôm nay."

Tay Diệp Thư Hoa bị Từ Tuệ Trân nắm, từ lòng bàn tay Từ Tuệ Trân truyền đến cảm giác lạnh lẽo kích thích da thịt, làm cho Diệp Thư Hoa không có lý do rút tay lại.

Từ Tuệ Trân cũng không phải người hoàn mỹ không thiếu sót, uống nhiều thần trí không rõ ràng, tính cách giống như cải lão hoàn đồng, hoàn toàn phá vỡ hình tượng thường ngày, đây cũng là lý do vì sao rất ít khi xuất hiện ở các bữa tiệc. Từ Tuệ Trân liếc nhìn Tiêu Tử Ngóc, trên mặt vẫn vẻ mặt lãnh đạm, lại dùng sức nắm chặt tay Diệp Thư Hoa không cho Diệp Thư Hoa giãy dụa thoát ra, kéo Diệp Thư Hoa đứng lên:

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

"..."

Tiểu Tử Ngọc trơ mắt nhìn Từ Tuệ Trân nắm tay Diệp Thư Hoa đi ra cửa, thở dài, bá đạo tổng tài rốt cuộc cũng bá đạo một trận. Diệp Thư Hoa không rút tay ra khỏi tay Từ Tuệ Trân được, cho dù cô nắm tay cắn lên mu bàn tay Từ Tuệ Trân cũng vô dụng, Từ Tuệ Trân uống say giống như bị chứng mất trí nhớ. Sau khi lên xe Diệp Thư Hoa vẫn nhịn, rốt cuộc Từ Tuệ Trân được đằng chân lân đằng đầu nằm trên người cô, hai tay ôm chặt cổ cô, còn dùng mặt dán chặt lên mặt cô, lúc này cô thực sự nhịn không nổi nữa.

"Từ Tuệ Trân, đứng lên." - Giống như đang hét.

Tiêu Tử Ngọc lái xe mà tâm can run rẩy, cơ thể không nhịn được run lên. Từ Tuệ Trân cũng bị tiếng hét vừa rồi làm sợ nhảy dựng, hai mắt lim dim ngẩng đầu nhìn Diệp Thư Hoa, tay câu cổ Diệp Thư Hoa vừa buông lỏng lại chặt, chặt rồi lại buông lỏng, qua vài lần lúc này mới thuận theo đứng lên, Diệp Thư Hoa còn chưa thuận khí Từ Tuệ Trân cúi thấp đầu, yếu ớt nói:

"Tiểu Hoa, em hung dữ với chị, em dịu dàng chưa bao giờ hung dữ với chị."

Bá đạo tổng tài giọng u oán, từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, Tiêu Tử Ngọc nghe xong mím chặt môi, xém chút nữa nhịn cười đến nội thương, Diệp Thư Hoa lại xém chút nữa ná thở. Diệp Thư Hoa khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ xe, cô lựa chọn cách xa kẻ say rượu Từ Tuệ Trân.

Trước đây Từ Tuệ Trân rất ít khi uống say, nhưng lần nào cũng vậy say rượu đều có Diệp Thư Hoa bên cạnh, Từ Tuệ Trân say sẽ không say nhè cũng không tranh cải ầm ĩ, chỉ là không thuận theo ý Từ Tuệ Trân, Từ Tuệ Trân sẽ giở tính trẻ con, bây giờ Diệp Thư Hoa quả thật hoài nghi Từ Tuệ Trân có phải cố ý uống say không. Ánh mắt Diệp Thư Hoa liếc nhìn Từ Tuệ Trân, nhìn thấy Từ Tuệ Trân im lặng ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, hoàn toàn không giống vẻ bình thường lạnh nhạt hờ hững, không hiểu sao cơn giận bỗng dưng biến mất hơn phân nữa.

Diệp Thư Hoa cũng uống nhiều rượu, đầu choáng mắt hoa cơn buồn ngủ chậm rãi trỗi dậy, lộ trình hơn 40 phút, cô dựa lưng vào từ từ nhắm mắt lại. Chưa ngủ được bao lâu, chiếc áo sơ mi len Diệp Thư Hoa đang mặc bị nhấc lên một góc, cô cảm giác một cơ thể mềm mại quấn lấy, bụng lành lạnh, ngay lập túc mở mắt liền thấy gương mặt kia của Từ Tuệ Trân.

"Tiểu Hoa, tay chị lạnh, huhu.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sooshu