Chương 28: Say Rượu Cắn Cáo Già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đáng đánh" vang lên xuyên phá tiếng ồn ào ầm ĩ chui vào tai Từ Tuệ Trân, nghe những lời này của Tống Vũ Kỳ, ánh mắt Từ Tuệ Trân phút chốc trầm xuống, nhìn hai người kia kề vai sát cánh uống rượu. Từ bên trong tạp âm xung quanh vẫn có thể nghe thấy Tống Vũ Kỳ tùy tiện trách mắng cô, cũng có thể nghe thấy Diệp Thư Hoa phụ họa cho Tống Vũ Kỳ, trong miệng nói cái gì cáo già lừa gạt tình cảm, nhìn thấy cô là muốn đánh một trận.

Từ Tuệ Trân cảm thấy nếu như bị đánh một trận có thể đổi được Diệp Thư Hoa buông xuống những khúc mắc đã qua cùng cô về nhà thì đánh mấy trận cũng không thành vấn đề, chỉ cần Diệp Thư Hoa nguyện ý. Ghế dài chỗ Từ Tuệ Trân đứng khép hờ, lại thêm những người kia đang uống quá cao hứng, ở góc bên kia cũng không có người phát hiện cô đến, nhưng lại làm cho rất nhiều người trong quán bar chú ý, sát tới cô. Cho dù cái gì cũng không làm, Từ Tuệ Trân chỉ đứng yên là có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, Dư Văn Tú nói vài ba câu giúp cô đuổi những người đang có ý đồ với cô, cầm hai ly rượu, đưa cho Từ Tuệ Trân cười hỏi:

"Sao không đi qua, không phải cậu muốn tìm em ấy sao?"

Từ Tuệ Trân lắc đầu, không có đưa tay ra nhận: "Mình phải lái xe, không thể uống rượu."

"Được rồi." - Dư Văn Tú xoay người một lần nữa bưng nước cho cô: "Uống nước trái cây."

Từ Tuệ Trân hỏi: "Em ấy tới bao lâu rồi?"

"Khoảng 3 tiếng, tửu lượng thật không tệ, rất biết uống." - Dư Văn Tú nhìn bên kia, khẽ đẩy vai Từ Tuệ Trân: "Cô bé kia là gì của cậu, bảo bối như vậy, buổi tối còn để cậu đại giá."

"Là người rất quan trọng."

Từ Tuệ Trân đơn giản trả lời Dư Văn Tú, ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Thư Hoa không có rời khỏi, Diệp Thư Hoa uống rượu hình tượng vẫn dịu dàng như xưa, cô cũng nhận ra được cảm xúc của Diệp Thư Hoa không được ổn, giống như tức giận muốn phát tiết cái gì đó. Dư Văn Tú nhìn thấy Từ Tuệ Trân không muốn đi qua, theo ánh mắt của Từ Tuệ Trân nhìn Diệp Thư Hoa vài lần, nhất là nữ nhân ngồi bên cạnh Diệp Thư Hoa, lòng đầy căm phẫn hăng hái chửi Từ Tuệ Trân cáo già không có tính người. Rốt cuộc ở chung nhiều năm, Từ Tuệ Trân lý giải tính cách Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa bình thường không chạm rượu, chạm rượu phần lớn là phát tiết cảm xúc.

Xem tình hình hai người kia đêm nay sẽ uống say, Từ Tuệ Trân lo lắng không ai đưa Diệp Thư Hoa về nhà, vừa không muốn bất ngờ xuất hiện trước mặt Diệp Thư Hoa, làm kinh động Diệp Thư Hoa, bèn đứng ở một bên luôn quan tâm động tĩnh của Diệp Thư Hoa.

Một tiếng qua đi...Những người ở ghế dài hầu như đã gục, Tống Vũ Kỳ vẫn lôi kéo Diệp Thư Hoa có vẻ còn chưa tận hứng. Diệp Thư Hoa tửu lượng tạm được nhưng uống rượu hại thân, hơn nữa tuổi tác càng lúc càng lớn, không nên thường xuyên đến loại quán bar như thế này. Diệp Thư Hoa bị Trần Thư Như vạch trần bộ mặt xấu xí bất kham sâu kín trong lòng, lại chán ghét đáp lại nên sau khi hết giờ làm tâm phiền ý loạn, cả người bối rối, cô cần phát tiết và giảm sức ép. Những ngày tháng tươi đẹp trước đây bỗng dưng bị tan vỡ, bị người đố kỵ phá hư cho dù là ai cũng không chịu nổi, chỉ cần nhớ tới khoảng thời gian ấy Từ Tuệ Trân cùng cô bất hòa lạnh nhạt, trong lòng vẫn còn đau, không phải bởi vì Từ Tuệ Trân có nỗi khổ, mà cô cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc, khóc khô cả nước mắt, kết quả cái gì cũng không biết. Cô chỉ biết cô bị lừa. Sự thật 3 năm người ta nói cho cô biết, nỗi khổ trong lòng cũng là người khác nói cho cô hay, đương sự chính vẫn như cũ lãnh đạm không nói, một câu giải thích cũng không nói với cô, có buồn cười không chứ? Nói là hiểu làm cô đều không tin. Đầu năm người xấu làm chuyện xấu chỉ cần một câu nói thì không cần trả giá bất kỳ thứ gì. Mang biết bao đau khổ đến cho người ta còn để cho người ta trải qua biết bao dằn vặt. Có lẽ uống nhiều rượu, câu dẫn những ký ức sâu trong đầu, những thứ khắc cốt ghi tâm đều hiện ra trước mắt.

Diệp Thư Hoa nhận ra người kia, ngửa đầu uống một hớp rượu, trong miệng lại liên tục cằn nhằn:

"Cáo già...! Tên lừa gạt...cáo già gạt tình cảm người ta, cáo già lừa gạt..."

Mà Tống Vũ Kỳ ngồi bên cạnh đã chửi Từ Tuệ Trân nhiều lần, tức giận, cuối cùng ở bên tai Diệp Thư Hoa nói một câu:

"Tiểu Hoa, bo bo giữ mình, cả đời trôi chảy."

Những lời này mỗi ngày Diệp Thư Hoa đều nghe một lần, nghe tới lỗ tai đều sắp kéo tằm luôn rồi. Bây giờ Diệp Thư Hoa mới phát hiện lời Tống Vũ Kỳ có đạo lý, cô loạng choạng cầm lộn ly rượu của Tống Vũ Kỳ sau đó ngửa đầu uống sạch.

Vẫn là chị em có năng lực, từ đầu tới cuối đều đứng bên cạnh cô che chở cô vô điều kiện. Lại thêm 1 ly rượu được uống cạn, ý thúc Diệp Thư Hoa mơ hồ đi rất nhiều, nhưng loáng thoáng nghe thấy Tống Vũ Kỳ nói một tràng bên tai mình, cô đau đầu, không nhớ được cũng không nghe được rõ ràng.

"Mình nói chính sự với cậu." - Tống Vũ Kỳ cướp ly rượu của Diệp Thư Hoa, chống hai bên Diệp Thư Hoa, nhìn vào đôi mắt mờ mịt vì men say kia, giọng nhẹ nhàng vừa dỗ dành vừa lừa gạt: "Tiểu Hoa, cậu quên cô ta đi, cô ta với cậu thật sự không hợp nhau, lão hồ ly kia tính tình hiếm lạ lại không có nhân tính, không bảo vệ được cho cậu còn để cậu chịu hết ấm ức, cậu nhớ kỹ cô ta làm gì?"

Cô đã quên rồi, cũng không nhớ nữa? Diệp Thư Hoa mở mắt nhìn, giơ tay sờ trán Tống Vũ Kỳ: "Có phải cậu uống nhiều rồi không?"

"Không có, mình rất tỉnh." - Tống Vũ Kỳ cụt hứng dùng sức lắc vai Diệp Thư Hoa, bất mãn nói: "Cậu đừng có trốn tránh mình nữa, mình đối với cậu rất nghiêm túc."

Rượu vào bắt đầu ngấm, Diệp Thư Hoa có chút choáng váng, nửa tỉnh nửa say đẩy Tống Vũ Kỳ, Tống Vũ Kỳ không nghe theo cũng không từ bỏ quấn lấy Diệp Thư Hoa, Tống Vũ Kỳ nói:

"Chúng ta đều độc thân không ai cần, nếu thích hợp thì sống với nhau đi?"

"Đừng có làm ồn...! Chỉ với 3 phút nhiệt tình của cậu, mình còn không rõ cậu..."

Diệp Thư Hoa không để trong lòng, lúc này đầu cô trống rỗng, nửa người dưới dựa vào sofa, bây giờ đầu óc choáng váng, cái gì cũng không muốn nghĩ, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động. Lấy chuyện uống rượu giải trí này làm phương thức thả lỏng, cồn nhất thời không còn cảm giác, quả thật có thể làm cho người ta quên đi phiền não, bởi vì đầu choáng mắt hoa, mơ màng, đâu còn tâm tư suy nghĩ gì. Diệp Thư Hoa ngửa đầu, hai mắt khép hờ, trên mặt đỏ ửng, cô khẽ mím môi, tóc dài đen óng rũ xuống vai, đường cong của chiếc cổ thon ưu mỹ hiện ra, ánh sáng trên đỉnh đầu khi sáng khi mờ, càng làm bật lên sức hấp dẫn không nói ra được, Tống Vũ Kỳ vẫn luôn nhìn Diệp Thư Hoa, cô cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường khó diễn tả.

"Tiểu Hoa Hoa, cậu đừng ngủ mà." - Tống Vũ Kỳ vội vàng kéo Diệp Thư Hoa dậy.

"Sao?" - Diệp Thư Hoa nhìn người kia mắt nửa mở nửa nhắm, tiếng nhạc êm dịu, cùng mùi hương nữ tính thoang thoảng, giọng khàn khàn: "Cậu để mình ngủ một chút, sau đó thì về."

"Không được, cậu đừng có ngủ!"

Tống Vũ Kỳ từng thấy qua Diệp Thư Hoa dịu dàng như nước, cũng từng thấy Diệp Thư Hoa nghiêm túc, cũng thấy qua Diệp Thư Hoa mặt lạnh tức giận, chưa từng thấy qua bộ dạng uống rượu thả lỏng lười biếng thế này, một ánh mắt một nụ cười đều cực kỳ cuốn hút. Diệp Thư Hoa uống say mơ màng, vừa nằm xuống lại bị Tống Vũ Kỳ kéo dậy, lôi kéo qua lại vài lần, cô cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng ngồi dậy, giơ tay lên vuốt ve mặt Tống Vũ Kỳ:

"Cậu muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì." - Tống Vũ Kỳ kéo tay Diệp Thư Hoa lẩm bẩm: "Nữ nhân ưu tú như mình, cậu nhẫn tâm bỏ qua sao?"

Diệp Thư Hoa từ trên xuống dưới quan sát Tống Vũ Kỳ vài lần, sờ sờ trán Tống Vũ Kỳ, mơ màng trừng mắt:

"Là mình uống tới phát sốt hay là cậu uống rồi phát sốt?"

"Nhất định là cậu uống tới phát sốt rồi!" - Tống Vũ Kỳ thở phì phò liếc nhìn Diệp Thư Hoa, vừa nắm tay Diệp Thư Hoa vừa nghiêm túc hỏi: "Mình ưu tú như vậy, cậu không có cảm giác khác với mình sao?"

Diệp Thư Hoa suy nghĩ một chút sau đó ấn lên trán Tống Vũ Kỳ, đem Tống Vũ Kỳ đẩy ra: "Không có."

"Một chút cũng không có?"

"Diệp Thư Hoa: "Không có..."

Tống Vũ Kỳ nhìn Diệp Thư Hoa vừa nằm xuống, cực kỳ buồn bực, thật vất vả Diệp Thư Hoa mới uống say phải moi ra ít lời có ích, vì vậy cô sát bên tai Diệp Thư Hoa hỏi:

"Vậy trong lòng cậu có ai?"

"Lão..." - Diệp Thư Hoa nói ra một chữ, đầu óc mơ hồ vô thức dừng lại, giọng ban đầu yếu ớt, dư âm nhanh chóng biến mất, cô híp mắt nhìn Tống Vũ Kỳ.

Tống Vũ Kỳ chỉ thấy môi Diệp Thư Hoa cử động, nói gì đó không thể nghe rõ, cô thì thầm:

"Mình còn cơ hội đúng không? Cậu nói không có cảm giác với mình, làm sao cậu biết được không có cảm giác với mình? Mình thích cậu là thật, không phải chỉ ba phút nhiệt độ*."

*Nhiệt độ ba phút: chỉ một người chỉ có thể duy trì sự nhiệt tình đối với sự vật hoặc người mình yêu thích trong một thời gian có hạn hoặc nhất thời.

Thật ra Tống Vũ Kỳ cũng không biết đối với Diệp Thư Hoa có phải tâm tư kia không, chẳng qua cô cảm thấy Diệp Thư Hoa cho cô cảm giác là lạ, có loại dục vọng bảo vệ không cho Diệp Thư Hoa bị tổn thương và ấm ức. Ánh mắt Tống Vũ Kỳ đặt trên môi Diệp Thư Hoa, đỏ hồng đầy đặn, xinh đẹp ướt át, cực kỳ quyến rũ cô muốn nếm thử.

Cô cắn răng, nhắm mắt lại, cảm thấy ý nghĩ của chính mình thật sự điên rồi. Làm chị em tốt hay là đâm thủng, vì để nghiệm chứng kết luận này, Tống Vũ Kỳ quyết định một hành động dũng cảm, cô kéo Diệp Thư Hoa đỡ lấy cơ thể lắc lư sắp đổ kia, mắt đầy mong chờ nhìn Diệp Thư Hoa:

"Mình có thể hôn cậu một cái không?" - Ánh mắt đáng thương của cô, thăm dò ngoan ngoãn như một bé mèo con.

Diệp Thư Hoa ngây ra nhìn, đầu óc nhất thời không chuyển động, đôi môi kia mở ra nhưng không biết nói gì.

"Mình hôn cậu một cái, cậu đừng sợ nha, mình không có làm gì, xem như nụ hôn tình bạn." - Tống Vũ Kỳ vừa nói vừa chậm rãi tới gần môi Diệp Thư Hoa, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn "thình thịch".

Nhìn gương mặt kia sát tới, Diệp Thư Hoa hơi nhăn mặt, ngay khi cô quay đầu qua chỗ khác Tống Vũ Kỳ cũng buông bỏ ý nghĩ đâm thủng tờ giấy, chưa kịp lui về thì người bạn ở phía sau uống rượu say khướt vươn vai, không cẩn thận đụng trúng cô...Một cánh tay trắng nõn thon dài chợt xuất hiện ở giữa, dưới tình thế cấp bách, Tống Vũ Kỳ nhắm mắt hôn lên lòng bàn tay của cánh tay kia...Tống Vũ Kỳ bị dọa nhảy dựng, buông hai tay, Diệp Thư Hoa không có chống đỡ, cơ thể lung lay sắp đổ xuống, lại rơi vào vòng tay bên cạnh, đỉnh đầu truyền xuống một giọng lạnh nhạt:

"Đủ chưa?"

Giọng này không thể quen thuộc hơn, Tống Vũ Kỳ cứng đờ, ngẩng đầu, lúc này đã nhìn thấy Diệp Thư Hoa bị Từ Tuệ Trân ôm, Từ Tuệ Trân nhíu mày mặt mày băng lãnh, ánh mắt giết người, hiển nhiên bị Từ Tuệ Trân nhìn thấy cô muốn hôn Diệp Thư Hoa.

"Từ Tuệ Trân, sao cô..." - Tống Vũ Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, tới rồi.

"Lần sau không được viện cái lý do này nữa."

Một câu lạnh như băng, nhìn Tống Vũ Kỳ nghẹn họng, cái gì cũng không nói nên lời...Diệp Thư Hoa bị Từ Tuệ Trân ôm vai, chóng mặt ngồi ở sofa, cô ngửa đầu nhìn Từ Tuệ Trân, cảm thấy người phụ này sao nhìn quen mắt, cho nên sử dụng lực kéo cánh tay người kia, Từ Tuệ Trân không rõ, khom người ngồi xổm trước mặt Diệp Thư Hoa:

"Tiểu Hoa?"

Tiếng gọi "Tiểu Hoa" lọt vài tai, Diệp Thư Hoa trong miệng lẩm bẩm:

"Tên lừa gạt..."

Diệp Thư Hoa nhìn xuống là gương mặt Từ Tuệ Trân, ánh mắt có chút thanh tỉnh, chưa từng nghĩ cáo già sẽ xuất hiện, trong lòng nhanh chóng vọt lên một ngọn lửa, mặt đỏ lên, kéo tay Từ Tuệ Trân:

"Cáo già lừa gạt, lừa gạt tình cảm của tôi, tôi cắn chết cô!"

Lúc này tay Từ Tuệ Trân bị kéo đến bên miệng Diệp Thư Hoa, Diệp Thư Hoa há miệng hung hăng cắn, cắn lên mu bàn nào ngờ Từ Tuệ Trân quá gầy, ngay cả phần thịt cũng không cắn được bao nhiêu, Diệp Thư Hoa chưa hết giận, nhả ra, mu bàn tay lưu lại dấu răng nhàn nhạt, sau đó nhanh chóng vén ống tay áo Từ Tuệ Trân tìm chỗ nhiều thịt hơn, cắn lên. Quá bất ngờ, Tống Vũ Kỳ nghẹn họng trấn trối nhìn Diệp Thư Hoa từng ngụm từng ngụm cắn lên tay Từ Tuệ Trân, mà Từ Tuệ Trân cũng để người kia tùy ý cắn, nhưng càng làm Tống Vũ Kỳ trợn mắt há hốc mồm chính là biểu cảm trên mặt Từ Tuệ Trân hầu như không thay đổi, không cảm thấy đau?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sooshu