Just on last dance

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của Hansung và Eunbi được tổ chức tại một khu biệt thự ở một thành phố gần cực bắc, nơi luôn luôn chỉ có mùa đông. Eunbi nhất quyết chọn nơi đó dù trước đây cô nhỏ từng bày tỏ rằng mình muốn được tổ chức hôn lễ ở bãi biển chỉ với chú rể của mình và một người làm chứng. Hoseok cười trêu rằng người hầu đến lúc lên lễ đường cũng muốn thành công chúa, nhưng ở ngay trong ngày cùng đội trang trí tới xem xét hiện trường thì cậu đã mơ hồ hiểu được lí do. Không khí lạnh giữ cho trạng nguyên bung nở đỏ rực dù đang là tháng bảy, Hoseok nhìn chăm chú rồi đột nhiên cay mắt khi nghĩ rằng Mari cũng đang về dự. Khách mời đặc biệt hơn tất cả những đám cưới mà Hoseok từng tham dự, bên phía cô dâu chỉ có mấy người trong văn phòng kiến trúc, vài người khách quen của Maze. Phía chú rể lại là cả gia đình xuất hiện, phần đông đều đã lớn tuổi, mọi người tò mò nhìn cô dâu sắp vào lễ mà vẫn có bộ dạng như một cô búp bê nhỏ, dưới chân vẫn đi đôi giày thể thao đỏ rực. Bố của Eunbi không đến, buổi lễ gần bắt đầu rồi mẹ kế của cô nhỏ mới được đón về từ sân bay. Khuôn mặt bà có vẻ hiền từ nhẹ nhõm như Eunbi thường kể, Hoseok không nhận ra một chút ghét bỏ nào trong cách bà chải tóc rồi rầy la cô nhỏ rằng kết hôn lại ăn mặc đơn giản quá so với bình thường.

- Mẹ, váy này là do anh trai mua, là đồ rất đắt tiền, cũng hợp với con nữa mà!

Eunbi phụng phịu cầm vòng hoa đội đầu kết từ hoa cúc trắng, vừa nói vừa lắc đầu không cho bà Min chải tiếp. Mấy nhát lược của bà cũng đã dừng sững từ khi nghe Eunbi buột miệng gọi một tiếng mẹ. Hai mẹ con nhìn nhau cảm xúc lẫn lộn, Hoseok mỉm cười đi ra rồi khép cửa phòng. Hôm nay cậu là người dắt cô dâu lên lễ đường, công việc quan trọng như vậy lại được giao vào tay Hoseok, mọi người đều đùa rằng Hoseok còn trẻ như vậy đã có một cô con gái.

Con đường phía trước khu biệt thự ngập tràn hoa cúc trắng như ở Maze. Bên dưới gốc cây lựu khẳng khiu trụi lá chỉ treo vài quả đỏ rực, Jungkook và Sunghoon đang nói chuyện gì đó, Hoseok loáng thoáng nghe được cậu nói đến chuyện đưa cô dâu lên lễ đường. Chắc chắn là Jungkook lại kiện tụng vì sao mình cũng là anh trai mà lại không được hộ tống cô dâu, Hoseok nhìn quanh rồi đi ra lễ đường kiểm tra lại mấy phần trang trí. Vừa bước được vài bước, Hoseok đã khựng lại nhìn vào một bóng lưng đang ngồi ở dãy ghế khách mời của cô dâu. Ở đó, Yoongi đang ngồi im lìm trong bộ vest xanh đen cùng sơ mi trắng, hôm nay anh làm phù rể cùng với Jungkook và Taehyung. Cả một rừng trạng nguyên đỏ rực chỉ có một mình Yoongi, Hoseok đột ngột nhớ đến một ngày rất xa nào đó khi Mari bỏ bọn họ ra đi, hai người cũng từng vì rằng muốn bên nhau già đi để cuối cùng không còn gì hối tiếc.

Nghĩ đến lại thấy chua xót trong lòng, Hoseok đi lên cổng hoa được kết bằng hoa hồng và cúc trắng ở dưới tán trạng nguyên lớn nhất cắm lại mấy bông hoa xộc xệch. Chỉnh xong quay về thì thấy Yoongi đang nhìn mình không chớp, Hoseok đi xuống rồi nói:

- Cà vạt của anh...

Tay Hoseok đưa ra giữa chừng rồi đứng yên không động đậy. Cậu quen thói chỉnh sửa cà vạt của Yoongi như những ngày xưa, lại chợt nhớ ra rằng mình đã không còn ở vị trí đó nữa rồi. Lặng lẽ thu tay xuống, Hoseok chỉ về phía bên tay trái.

- Bị lệch qua bên này. Kéo lại một chút.

Yoongi lạnh lùng kéo qua, Hoseok lại nhíu mày:

- Lệch trái quá rồi, nhích sang bên phải chừng năm phân.

Yoongi tránh ánh mắt đăm đăm của Hoseok, anh không nhìn chiếc cà vạt mà lại kéo về.

- Không đúng, lần nà...

Hoseok im lặng. Bàn tay Yoongi đang đặt ở nút thắt cà vạt đột ngột kéo mạnh, cả chiếc cà vạt lỏng ra thành một dải dài trong tay anh. Yoongi thở hắt ra chán nản:

- Tôi không cần nữa. Cậu đi đi.

- Nhưng...

- Không cần.

Hoseok gật đầu rồi bước đi. Hai bên con đường chút nữa Eunbi sẽ bước tới được trang trí bằng những xô sắt lớn cũng đựng đầy hoa cúc, tà áo của Hoseok suýt nữa vướng vào một chiếc chân đèn. Cậu bước vào căn biệt thự đầy người đang rộn ràng chuẩn bị rồi đụng phải Taehyung. Giữ cánh tay Taehyung lại, Hoseok khẽ nói:

- Cậu xuống lễ đường giúp Yoongi chỉnh lại cà vạt đi.

Taehyung rõ ràng là định thắc mắc, nhưng nhìn ánh mắt của Hoseok, cậu không hỏi gì thêm mà đi thẳng xuống. Ở trên cửa sổ căn phòng chú rể có thể nhìn xuống được lễ đường, Hoseok thấy Taehyung nói với Yoongi gì đó rồi trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Chừng một phút sau Taehyung đứng dậy bước đi, Yoongi vẫn ngồi yên tại chỗ.

Hansung nói gì đó sau lưng Hoseok, cậu không nghe thấy. Tiếng bước chân ngày càng gấp gáp, trên hành lang có người nói cười rộn ràng. Cho đến lúc người chủ hôn đã tới trước cổng hoa đứng mời mọi người vào vị trí, Hoseok vẫn không thể dời mắt khỏi người ngồi dưới kia.
Chỉ một chiếc cà vạt cũng không thể chỉnh lại được, nói gì đến rất nhiều chuyện đã làm sai trong quá khứ.

--

Eunbi từng mong muốn có một đám cưới chỉ hai người, ở một vùng biển xa nào đó. Không cần có váy áo sang trọng, không cần những sảnh đường rộng lớn, chỉ cần một mình người đó là đã đủ rồi. Lúc này khi mà cô đang đứng trong một căn phòng ấm áp chứ không phải giữa bãi cát, trên người là một bộ váy tuy đơn giản nhưng đắt tiền hơn nhiều bộ váy lộng lẫy khác, Eunbi mới hiểu ra rằng nếu người đó là người đúng thì tất cả đều sẽ trở thành lý tưởng. Ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong phòng cô dâu dứt mấy bông hoa cúc trắng, cô nhỏ ngẩng đầu lên rồi nhoẻn cười khi thấy Hoseok bước vào. Cố trầm giọng xuống, Hoseok nghịch ngợm nói:

- Con gái, đến giờ rồi, bố phải dẫn con đi thôi.

Eunbi ngừng tay, cô nhỏ rút ra một bông hoa cúc từ bó hoa trong tay vẫy Hoseok:

- Cài lên đầu cho em.

- Trên đầu em đã có cả vòng hoa rồi còn gì?

- Nhưng không có bông nào do anh trai cài cả.

Hoseok mỉm cười cưng chiều đi tới cài hoa cho cô nhỏ. Mái tóc ngắn của cô vẫn xù lên như mọi ngày, Hoseok nhìn kiểu gì cũng thấy xinh đẹp. Bên dưới kia người chủ hôn đã gọi tên cô dâu, Hoseok đưa cánh tay ra cho cô nắm lấy.

- Công chúa, đi thôi nào. Nhất định em phải hạnh phúc, có thế nào cũng đừng buông người đó ra, biết chưa?

Đôi mắt Eunbi chưa gì đã long lanh ướt. Đừng buông người đó ra, câu đó dường như Hoseok đang muốn nói với chính mình. Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang, rẽ ngang qua một cây ngâu đang nở hoa thơm nồng nàn rồi bước đi trong vườn trạng nguyên là đà sát đầu Eunbi như mấy tán ô nhỏ.

- Em cứ nghĩ là chị ấy đang về.

Thì ra không chỉ có mình Hoseok nghĩ như vậy, và chắc chắn Hansung cũng có ý nghĩ tương tự hai người. Eunbi không nghe thấy Hoseok nói gì, cô nhỏ tiếp tục:

- Em sẽ yêu thương chú thêm cả phần của chị ấy nữa.

- Qua ba mươi phút nữa là thành chồng em rồi, em vẫn gọi Hansung là chú?

Eunbi đưa bó hoa lên giấu mặt rồi cười khúc khích. Thói quen đó thật sự không thể thay đổi nữa, dù cô có cố gắng thế nào. Hoseok vừa đi vừa cúi lom khom vì mấy bông hoa trạng nguyên đỏ rực, con đường hơi tối đi vì bóng cây đột ngột bừng sáng khi đến bãi cỏ giăng đèn nhấp nháy. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, Eunbi đột ngột nắm chặt khuỷu tay của Hoseok.

- Anh ấy cũng đang đợi kìa.

Hoseok ngước đầu nhìn lên. Con đường đi tới cổng hoa cũng đã sáng đèn. Dãy đèn hai bên nhòa đi trong bóng chiều thành những đốm tròn nhỏ, ánh sáng rắc lên mấy bông cúc trắng ở bên dưới làm cho con đường rực rỡ hẳn lên. Cẩm tú cầu rải trên đường cỏ hẹp giống như một cơn mưa nhỏ, mà ở phía cuối cơn mưa đó, nơi cổng hoa xinh xắn, chú rể cùng với phù rể đều đang nhìn về phía này. Mắt Hoseok vừa nhìn thấy bóng hình kia ở cuối cổng hoa đã liền ửng đỏ. Vẫn là vẻ dịu dàng xa cách, vẫn là hai bàn tay đan vào nhau đặt nhẹ nhàng dưới tà áo vest chỉnh chu, vẫn là mái tóc được vuốt gọn gàng cùng đôi kính gọng tròn mảnh mai, người đàn ông đã từng là của cậu đang đứng chờ.

Min Yoongi cùng với vài người nữa đứng ở cuối cổng hoa, chăm chăm nhìn về phía cô dâu đang đi tới. Bên cạnh cô dâu, Hoseok mặc bộ vest màu đỏ rượu mà cậu thích nhất, còn sau lưng hai anh em họ là cả một rừng hoa trạng nguyên đỏ chói chang. Trong những ngày xa xôi lắm, Yoongi từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh Hoseok đi tới bên anh dưới cổng hoa nở trên môi nụ cười rạng rỡ. Không cần những lời hứa hẹn, chỉ cần một nụ cười đó thôi cũng làm cho Yoongi biết được rằng có thứ mà mình cần bảo vệ suốt đời. Rồi sự thật ập vào như những đợt sóng cuốn bay đi tất cả, đến lúc này con đường trải hoa cậu đang đi có anh đứng ở cuối chỉ có thể là nhân những dịp như thế này.

Hoseok dắt Eunbi đi rất chậm, dù cho cô nhỏ chỉ đang đi một đôi giày thể thao. Một tay cậu đưa ra cho cô khoác, tay kia cũng đặt trên bàn tay của cô. Người đầu tiên xứng đáng có một cái kết hạnh phúc đương nhiên phải là Hansung, Hoseok thấy được trong đôi mắt anh có những đốm sáng nhảy múa long lanh trên nền nước mắt. Eunbi cũng vậy, cô nhỏ cười càng ngày càng tươi nhưng nước trong mắt cũng đã ngập đầy.

- Đừng khóc, lem hết lớp trang điểm bây giờ.

Eunbi nói mà môi vẫn cười.

- Em đâu có trang điểm

- Anh chưa thấy cô dâu nào như em.

- Chú cũng nói vậy, chính vì thế nên cuối cùng chú mới chịu em đấy chứ.

--

Cuộc đời Hansung vốn là một đường thẳng cho đến khi Mari xuất hiện. Rồi con đường đó đột ngột bị cắt đi mà không có dấu hiệu tiếp tục, cho đến khi anh gặp được Eunbi. Cô nhỏ nhạy cảm phiền phức, mang đầy trong người thứ cảm xúc của tuổi hai mươi mà đến lúc đó Hansung đã thấy xa lạ. Bước qua tuổi ba mươi vài năm rồi lại gặp một linh hồn trẻ trung đến vậy, khối băng trong người Hansung đã tồn tại từ ngày tuyết rơi anh nhận được tin Mari mất dần dần tan ra. Eunbu ồn ã quấy tung cuộc sống của anh, nối lại luôn cho anh mấy nhịp tim mà anh đã tưởng rằng không bao giờ đập lại. Lúc này đây, ngay trong lễ cưới mà cô gái nào cũng muốn mình trở thành công chúa, Eunbi lại chỉ đơn giản đi đôi giày nhỏ nhắn, trên đầu cũng chỉ có một vòng hoa quấn sơ sài. Những điều đó không ngăn Hansung thấy rằng tia nắng đó đang ngày một tới gần mình, giọt nước mắt chực rơi được thu lại nhanh chóng, anh mỉm cười chờ cô gái nhỏ của cuộc đời mình.

Mọi người chăm chú nhìn cô dâu, cô dâu chăm chú nhìn chú rể, có hai người chỉ chăm chú nhìn nhau.

"liệu trong lễ cưới của mình anh sẽ mặc gì nhỉ?"

"tôi không nghĩ đến. Lễ cưới của em thì sao? Màu đỏ rượu không hợp đâu."

"vì sao lại không hợp? Em rất thích màu đó."

"tôi chắc rằng em sẽ kêu gào khi nhìn vào ảnh chụp hôm đó, rồi nói với người kia rằng biết thế em sẽ mặc màu beige vì màu đó lên hình đẹp hơn."

"người kia?"

"ừ. Người kia."

"à, em quên mất. Cô dâu của anh thì sao? Haein sẽ mặc gì?"

"tôi cũng không rõ. Cô ấy muốn mặc gì thì sẽ mặc cái đó thôi. Còn chú rể của em?"

"anh ấy nhất định không thắt cà vạt mà sẽ cài nơ bằng gấm."

"em ghét mấy chiếc nơ đó lắm cơ mà?"

"em chỉ ghét anh đeo thôi."

"tiêu chuẩn kép."

"nói sao cũng được. Anh sẽ mời em đến đám cưới chứ?"

"không. Em thì sao?"

"em sẽ mời, để anh nhìn em dịu dàng hơn một chút. Không ai được cau mày với nhân vật chính, kể cả người yêu..."

"hm?"

"người.. cũ."

Cuộc nói chuyện bằng ánh mắt kết thúc khi Eunbi chỉ còn cách Hansung một cái với tay. Hoseok nắm lấy tay Eunbi nhẹ đặt vào bàn tay Hansung đang chìa ra, cậu ngước mắt nhìn anh mà không cười.

- Hứa với em, đừng bao giờ buông tay con gái của em.

Jungkook ở bên kia nói chen vào:

- Anh mà buông tay thì em sẽ đón con bé về ngay lập tức.

Trong một ngày như thế này, dù Jungkook nói gì thì cũng đều được tha thứ. Hansung nhẹ nhàng cầm lấy tay của Eunbi, Hoseok không xuống ghế ngồi mà cũng đứng sang bên chờ đợi hai người đó nói mấy câu thề nguyện.
Cứ tưởng Eunbi sẽ là người có những màn thề thốt cảm động trên trời dưới đất nhưng không hề, Hansung lúng túng lôi từ túi áo ra một lá thư. Không gian xung quanh như bị rút đi hết không khí để không có âm thanh nào phát ra được nữa, anh không nhìn lá thư mà nhìn thẳng vào mắt Eunbi nói rõ từng lời. Hình như Hansung đã đọc đi đọc lại lá thư đến thuộc.

"Min Eunbi,

Trước đây có một người từng nói với anh rằng nếu yêu một người thì nên nói ra, không nên chần chừ vì có thể ngày mai sẽ không bao giờ đến.

Anh tưởng rằng một lần là quá đủ, nhưng khi anh gặp em, anh đã lại chần chừ.

Em là một đứa trẻ không hiểu chuyện, ăn mặc kì dị, suy nghĩ phức tạp, suốt ngày lại nói dối anh. Bất chấp những điều đó, thỉnh thoảng khi tà váy rất dài của em biến mất khỏi Maze anh vẫn thấy tim mình nhói lên tiếc rẻ. Cũng bất chấp điều đó, mỗi lần anh thấy em ngồi rất lâu trong vườn ngắm nghía mấy thứ cây anh trồng, anh đều nghĩ muốn trồng cho em một rừng hoa thật rộng để em có thể chạy chơi trong đó."

Eunbi mỉm cười, đôi mắt trong veo của cô nhỏ say sưa ngắm Hansung như chưa bao giờ được ngắm.

"một năm lẻ một ngày em yêu anh là một năm lẻ một ngày anh vừa thấy đau đầu vừa thấy đau tim. Rồi đến cuối cùng anh mới nhận ra người không hiểu chuyện không phải là em mà là anh. Anh coi em là một đứa nhỏ nên không chấp nhặt, vậy nhưng em biết rõ tình yêu là gì còn anh thì không biết.

Con người vẫn luôn là như vậy, mất đi rồi mới thấy tiếc. Lúc em đi khỏi, anh đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ tìm thấy em. Nhưng cuối cùng em lại một lần nữa chạy về phía anh, ngày đầu tiên thấy lại nụ cười của em sau rất nhiều ngày không gặp, anh đã nghĩ chắc chắn lần này sẽ không để em đi nữa."

Yoongi nhắm mắt. Lần đầu tiên thấy lại nụ cười của Hoseok sau ba năm không gặp, là lúc anh nói với cậu rằng có thể nhường mấy cành tử đinh hương lại không, vì người yêu của anh rất thích màu hoa đó mà cậu lại vừa lấy đi mấy cành hoa cuối cùng.

Hoseok quay đầu ra chỗ khác. Lần đầu tiên thấy lại nụ cười của Yoongi sau ba năm không gặp, là khi anh cầm được cành tử đinh hương trong tay rồi cầm tay bạn gái bước qua, nụ cười của anh là dành cho một người xa lạ sẵn sàng nhường cho anh một cành hoa để cho bạn gái, không phải là nụ cười dành cho Jung Hoseok dù là ở vị trí người yêu hay bạn bè.

"đến bây giờ so với em anh đã thật sự trở thành một ông chú, và vẫn chỉ có một mảnh vườn nhỏ trồng đầy trạng nguyên. Sau này mảnh vườn phía trước của anh tùy em quyết định, nếu như mùa hè em muốn trồng bắp cải anh cũng sẵn sàng để cho em trồng. Dù anh phải nhắc trước cho em là mùa hè trồng bắp cải thì nó sẽ không sống nổi."

Khách khứa bên dưới bật cười, cả Hoseok cũng không nhịn được mà kéo khóe môi lên. Chờ cho mấy người khách yên lặng, Hansung lại nhìn về tờ thư của mình rồi ngẩng đầu nói tiếp:

"Min Eunbi,

Ba trăm sáu mươi sáu ngày và bốn năm sau này, em đã nói với anh hàng nghìn câu "em thích chú", "chú hẹn hò với em đi", "sau này chú cưới em rồi em sẽ học nấu ăn cẩn thận", anh lại chưa một lần nói với em câu nào dịu dàng. Anh vốn là người giỏi nói nhảm nhưng không giỏi nói mấy lời sâu sắc, cả trước đây lẫn bây giờ đều như vậy. Nhưng so với những lời thề thốt thì bây giờ anh muốn nói câu này với em hơn.

Min Eunbi,

Em bằng lòng hẹn hò với ông chú này cả đời chứ?

Eunbi gật đầu liên tục, nước mắt rơi xuống như mưa. Jungkook thấy vậy cũng quay mặt đi lặng lẽ dụi mắt, Hansung lại chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên gạt nước mắt ướt đầm trên má cô nhỏ.

- Đồ ngốc, đừng gật đầu nữa, đầu rơi ra khỏi cổ bây giờ.

Cô nhỏ bật cười. Mặc kệ quan khách của nhà nam toàn là người lớn tuổi, Eunbi ôm choàng lấy cổ Jim rồi nhảy thót lên bám lấy người anh. Hansung gạt bỏ hết vẻ khó chịu thường ngày, anh hơi loạng choạng vì bị bám chặt như một con mèo con bám mẹ, đưa tay khẽ vuốt lên tóc cô.

Yoongi bước xuống khỏi sân khấu, anh mỉm cười chua chát. Yoongi cũng đã từng viết ra một bức thư như thế cho một người nào đó, cuối thư anh đã viết một câu tương tự Hansung rằng anh không muốn tình yêu của chúng ta già đi nên em hãy chỉ hẹn hò với anh trọn đời thôi nhé. Lá thư đó đã bị đốt rồi, giống như cách đống đồ của Jung Hoseok bây giờ đã bị vùi chôn trong hàng ngàn tấn rác bị thải ra mỗi ngày vài năm trước, còn Jung Hoseok trước mặt anh bỗng dưng thành xa lạ.

Người đi sau lại đến đích trước, Min Yoongi tưởng đã đến đích bốn năm về trước rồi lại chập chững bắt đầu. Đến khi nghĩ rằng lần này sẽ là kết thúc, cuối cùng cũng đã yên bình bên người con gái mình vừa tìm được, Hoseok lại một lần nữa quay về khuấy đảo sự bình lặng đó lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro