oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, ngày sinh nhật của hắn chỉ đơn thuần là một ngày gì đó mà hắn đã ngẫu nhiên chọn ra thôi.

Có một vài ý nghĩa liên quan tới ngày này: tháng Sáu, vì sự kết hợp của nó với nước; hắn đã chọn ngẫu nhiên từ ngày 16 tháng 6 cho đến ngày 20 tháng 6, những ngày này được chọn do ảnh hưởng từ ký ức về những quả mận luộc với mật ong, để trên quầy bếp và không bao giờ được ăn.

Hắn thích giữ kín nguồn gốc của mình trong một bầu không khí thần bí. Hầu hết mọi người sẽ chấp nhận điều đó như là một thứ gì đó đã đoán trước được. Thần đồng ác quỷ ngự trị trong bóng tối, và thông tin về quá khứ cùng với thời thơ ấu của hắn cực kì đáng giá.

Không may thay, có một người không như bao ngươi đang ở gần hắn. Đó là một trong những điểm thú vị về Chuuya, ngay cả khi có đôi lúc nó gây ra khá nhiều bất tiện cho hắn.

"Ồ, vậy là ngươi đã lựa đại ngày nào đó à" Chuuya nói và chấp nhận lời giải thích với không một chút do dự.

Nó làm hắn khó chịu, hệt như tất cả những việc mà Chuuya làm.

"Nó chỉ liên quan đến hồ sơ nhân sự và không còn bất cứ giá trị nào khác" Dazai giải thích với khuôn mặt trông thì thoải mái nhưng khá gượng ép. Những cuộc tranh luận kéo dài với một con sên dễ khiến hắn mắc sai lầm, đó là thêm một lí do khác để hắn kiên trì biến Chuuya thành chó của mình, xem như là đòi lại một chút thiệt thòi.

Hai người họ đang trên đường trở về từ một căn biệt thự. Họ đi bộ và không có xe bởi vì người lái xe đã cực kì sợ hãi khi Dazai chỉ ra hắn đang làm gián điệp cho kẻ thù. Về mặt lí thuyết thì vẫn có một chiếc ô tô nhưng một cuộc tranh cãi với Chuuya đã khiến chó của hắn quá bùng nổ dẫn đến cậu ấy đã vô tình làm hư tay lái và toàn bộ cánh cửa.

...Vì vậy, họ phải ráng chịu đựng việc đi bộ để trở về. Cũng không tệ lắm vì đêm nay thời tiết khá mát mẻ và khô ráo khác thường so với mùa này. Nguồn nhiệt duy nhất chính là bé lùn nóng tính đang bên cạnh hắn, người mà cũng bình tĩnh hơn so với thường ngày .

Ít nhất thì cậu ta chưa thật sự cố gắng tông vào Dazai.

Ở một khía cạnh nào đó, điều đó khá là đáng xấu hổ. Đó chỉ là một ngày sinh nhật được chọn ngẫu nhiên-vì hắn đã bị vứt bỏ từ khi còn nhỏ mà không có bất cứ giấy tờ lên quan nào-nhưng hắn thích được nhận một món quà dễ thương từ cộng sự của mình. Cái chết sẽ là món quà tuyệt vời nhất đối với một người như hắn, và đêm nay có vẻ như Chuuya sẽ không tặng cho hắn món quà đó.

Tệ hơn nữa là, Chuuya chỉ ném cho hắn một cái nhìn không mấy ấn tượng. "Nghe có vẻ như ngươi chưa bao giờ có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ nhỉ?"

Đúng thật. Sẽ đáng ngạc nhiên hơn nếu như mọi người xung quanh hắn lúc hắn còn trẻ bằng một cách nào đó tìm ra được một thứ gì đó có thể được coi là 'niềm vui' đối với hắn. Tất nhiên, thừa nhận việc này với Chuuya là không thể.

"Tôi đã từng đến rất nhiều bữa tiệc sang trọng." Điều này cũng là sự thật. "Nhưng mà điều đó chắc chắn quá... pfft, trưởng thành đối với một nhóc lùn như cậu, phải không?"

Chuuya không hề nao núng trước lời nói của hắn, tiếp tục dòng suy nghĩ của cậu trước đó. "Và biết ngươi, ngươi thì quá phiền phức để nhận được một món quà thật sự"

Phiền phức là một ý kiến chủ quan, nhưng không thể phủ nhận là những món quà mà hắn đã nhận được luôn bị thiếu. Không có bất cứ thứ gì trong số chúng là cái chết mà hắn ao uớc. Tất nhiên cũng chẳng có thứ nào khơi gợi được sự hứng thú của hắn. Hmm, có lẽ hắn nên kể với Odasaku và Ango về ngày sinh nhật của hắn và đòi họ một món quà trị giá mười bảy năm của cuộc đời hắn?

Dù vậy, để Chuuya chiếm thế thượng phong, ngay cả trong một cuộc trò chuyện vụn vặt là cũng không nên. Hắn nhún vai tỏ vẻ lười biếng khi nói, "Ừm, quá chú tâm vào những món quà sinh nhật là một điều rất trẻ con. Cậu biết mà, vì cậu vẫn còn nhỏ con khi muời bảy tuổi, phải không?"

Vì đã gần đến nửa đêm nên thành phố vắng tanh, ngoại trừ một vài người làm công ăn lương say xỉn lảng vảng bước ra khỏi một số quán izakaya nằm rải rác trên đường phố. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thời tiết mát mẻ bất thường hôm nay, Chuuya lạnh lùng chấp nhận lời châm biếm đó và không lợi dụng việc vắng người để bắt đầu đá anh ta vào lề đường.

Nhẹ nhàng, “Và ta đang ở đây, chuẩn bị đưa ngươi đi đâu đó làm quà.”

“À, nhưng từ chối một món quà thì còn trẻ con hơn nữa. Tôi là một người trưởng thành nên tôi sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của cậu, anh bạn nhỏ ạ.”

“Thay đổi giọng điệu nhanh đấy, huh.”

Dazai đưa tay ra và vẫy vẫy một cách thiếu kiên nhẫn. “Tôi đang đợi đấy, Chuuya.”

Bàn tay mở rộng đó như trở thành sợi dây xích nối họ lại. Chỉ với một tiếng nạt giận dữ và đôi mắt trợn ngược, Chuuya kéo cổ tay hắn để họ có thể lao qua nhiều con phố quanh co. Chuuya không thể sử dụng trọng lực lên hắn vì cậu đã bị vô hiệu hóa, nên đây hoàn toàn là sức mạnh của chính cậu.

Cổ tay và cánh tay của hắn không hề bị đau ngay cả khi hắn đang lao về phía trước đủ nhanh để có lẽ họ chỉ là dư ảnh của bất kỳ camera giám sát bên đường nào.

Bản đồ của Yokohama—cả trên mặt đất lẫn dưới lòng đất—đã ăn sâu vào não hắn, nhưng lực kéo ở cổ tay bằng cách nào đó đã khiến não hắn không thể hoạt động hết công suất. Bằng cách nào đó, hắn thấy mình không thể xác định được vị trí hiện tại và điểm đến cuối cùng của họ.

Tất cả những gì hắn biết là, vào thời điểm này, chỉ có ánh trăng phía trên là chứng kiến những gì sắp xảy ra.

Cuối cùng, Dazai thấy mình bị kéo đến trước một nơi hiện đang được rào chắn với nhiều cảnh báo và nhắc nhở về an toàn. Một nơi chỉ có khung thép và không có nhiều thứ khác.

“Ồ, cậu định chôn tôi dưới khu vực xây dựng này à? Thật là một món quà tốt bụng mà cậu đã nghĩ ra cho tôi, Chuuya.” Nó không hoàn toàn mỉa mai. Được cung cấp một nơi chôn cất tử tế đã được xếp lên hàng đầu trong tất cả những món quà mà hắn nhận được trong đời. Sẽ tốt hơn nếu nó đi kèm với một cái chết vui vẻ, không đau đớn, nhưng hắn biết rằng đó là một yêu cầu khó khăn đối với cộng sự của mình.

Một cái nhìn không mấy ấn tượng khác là nghiêng về phía hắn. Chuuya thả cổ tay hắn ra nhưng không để hắn có cảm giác mất mát vì Chuuya đã ngay lập tức tóm lấy eo hắn và bế hắn lên theo kiểu bế công chúa.

Có lẽ họ sẽ tạo ra một cảnh tượng hài hước vì đôi chân dài hơn nhiều của hắn có lẽ đang lủng lẳng một cách kỳ lạ. Nhưng không có ai khác ngoài mặt trăng chứng kiến cách hắn được bồng bế. Tương tự, cũng không có ai thấy Chuuya ngẫu nhiên phô trương sức mạnh, mang theo trọng lượng của cả hai khi nhảy từ thanh thép này sang thanh thép khác.

Không có ánh sáng đỏ của trọng lực, chỉ có màu đỏ nhạt do gắng sức trên má cậu.

Họ bay lên trên, không khí trở nên mát hơn khi họ lên tới đỉnh khung thép của nơi mà sau này sẽ trở thành một tòa nhà khá lớn. Có lẽ là một trung tâm giải trí. Với vị trí gần vịnh, một bể cá cũng khả thi. Thông tin này sẽ không thoát khỏi sự chú ý của hắn nếu các giác quan của hắn không hoàn toàn bị chiếm giữ bởi nhóc lùn đang bế hắn lên một cách dễ dàng.

…Chà, có chút nỗ lực đấy.

Khi họ lên tới tầng thép cao nhất, má Chuuya đã đỏ bừng vì cố gắng. Hoặc có lẽ đó chỉ là do Dazai cứ cố cù và đá anh ta.

“Ngươi có thể ngừng hành động như một con cá ngu ngốc đang bơi lội không!”
Hắn lên giọng cao và ngọt ngào. “Cậu đang bắt cóc tôi như thế này và cậu lại thắc mắc tại sao tôi lại chống cự?”

“Ai lại ngu ngốc đến mức bắt cóc một kẻ phiền toái như ngươi? Không ai có thể yêu cầu ngươi đòi tiền chuộc!

“Tôi muốn cho cậu biết rằng tôi là kiểu con tin xinh đẹp , vì vậy tôi là lựa chọn tốt hơn khi bị bắt cóc! Dù sao thì cũng tốt hơn một người nhỏ bé tàn bạo như cậu.”

"Đương nhiên?! Trông ta quá ngầu, không ai dám bắt cóc ta cả!”

“Không phải đó chỉ là vì cậu quá nhỏ để có thể nhìn thấy sao?”

“HA?!”

Cuộc cãi vã của họ lẽ ra còn tiếp tục nếu không có cơn gió bất chợt thổi qua. Nó khiến Dazai hắt hơi; may mắn thay, có một chiếc áo sơ mi tiện lợi mà hắn có thể dùng để lau mũi.

“Đừng có mà lấy áo ta lau nước mũi nữa!”

“Tôi sẽ, nhưng cậu mới là người đang ôm tôi rất chặt đấy, Chuuya.” Hắn quàng tay quanh cổ người kia và tận hưởng cách ánh trăng nhợt nhạt làm nổi bật đôi má đỏ bừng giận dữ của cậu. “Sao cậu không đặt tôi xuống, hmm?”

Một ánh mắt ác độc. “Nếu ta làm vậy, ngươi sẽ đá trúng thanh thép và khiến cả hai chúng ta cùng ngã.”

Dazai nhìn xuống nơi Chuuya đang cân bằng trọng lượng của họ. Một thanh sắt mỏng, hầu như không thể chịu được trọng lượng của một người. Rơi từ đây ít nhất sẽ bị gãy xương sống.

Điều kỳ lạ là hắn không nỗ lực để nhảy xuống. Hắn quyết định kéo những lọn tóc dài hơn của Chuuya và xoay nó quanh ngón tay. “Đây là quà của cậu à? Một nơi để tôi nhảy xuống?”

Nó cách xa điểm quan sát cao nhất trong thành phố, nhưng cũng vừa đủ để nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của Vịnh Yokohama ở phía xa. Cơn gió mang theo vị muối biển quen thuộc. Trong chốc lát, mọi thứ quá yên bình. Dazai gần như mong chờ Chuuya sẽ ném hắn theo một đường parabol rộng một cách không thương tiếc, như một sự đền đáp cho tất cả những trò đùa mà hắn đã làm với cậu trong suốt hai năm qua.

Trái ngược với mong đợi của hắn, một điều gì đó tàn khốc hơn lại xảy ra.

“Nơi này sẽ trở thành thủy cung,” Chuuya nói với hắn bằng giọng bình tĩnh hơn cả Thái Bình Dương. “Nó sẽ sớm trở thành một nơi đầy rẫy những người anh em cá của ngươi.”

Bây giờ, tất cả đều chỉ là khung thép. Trong tương lai, nó sẽ là nơi có thể chứa hàng nghìn, hàng vạn du khách để chiêm ngưỡng hàng trăm, thậm chí hàng nghìn loài cá. Từ chỗ tưởng như không có gì, sẽ có lúc nó có rất nhiều thứ. Đó là vòng quay của thời gian và cuộc sống, điều mà hắn chưa bao giờ quan tâm ngoài việc đẩy nhanh đến điểm cuối của cuộc đời: Cái chết.

Hơi thở của hắn nghẹn lại trong phổi. Phải mất một lúc hắn mới nói: “Và vì cậu quá keo kiệt nên cậu đưa tôi đến đây trước khi phải đóng phí vào cổng?”

"Ngươi là người keo kiệt,” là một câu nói nhanh chóng. Chuuya trừng mắt nhìn hắn, mặt trăng tạo cho cậu một vầng hào quang từ góc nhìn của Dazai. "Nhưng…"

"Nhưng…?"

“Nếu ngươi vẫn còn sống và hoạt động vào thời điểm thủy cung này được xây xong thì ta có thể thương hại ngươi và trả phí vào cổng cho ngươi.” Một cái siết chặt đầy đe dọa hắn, giống như Chuuya đang cố gắng truyền lời nói của cậu qua lớp băng và trực tiếp vào da thịt hắn. “Sau cùng thì tốt nhất ngươi nên quay lại với đồng loại của mình.”

Đối với một người đàn ông có ý định tự tử không quan tâm đến việc tiếp tục sống, “tương lai” có lẽ là thứ vô dụng nhất. Dù vậy, một phần nhỏ bé bên trong Dazai bắt đầu mong chờ một điều như vậy, dù nó chẳng quan trọng chút nào trong toàn bộ kế hoạch của sự việc.

Không kiềm chế được, một nụ cười khiến môi cậu giật giật. “Những lời nói hoa mỹ, nhưng không phải điều đó có nghĩa là năm nay cậu không có quà cho tôi sao?”

Chuuya thở dốc, và toàn bộ cơ thể cậu thể hiện rõ ràng ánh mắt của cậu. “Ta đã đưa ngươi đến đây, phải không? Một kẻ ngốc như ngươi luôn khăng khăng muốn bản thân là người đầu tiên trong mọi việc, vậy thì xin chúc mừng. Từ bây giờ ngươi sẽ trở thành vị khách đầu tiên đến nơi đây, và trong số những người dân của thành phố này, ngươi là kẻ đã nhìn thấy nơi này bằng cách thức này trong đêm nay”

Đó là một điều nhỏ nhặt, không ảnh hưởng gì đến phần còn lại của thế giới.

Nhưng sự thật là vào thời điểm này, Chuuya đã trao cho hắn một thứ gì đó độc đáo đến mức không ai có thể cướp nó từ hắn. Mọi thứ đều phải mất đi, vì thế tốt hơn hết là đừng có thứ gì ngay từ đầu. Nhưng, nếu đó là thứ tầm thường như thế này thì không ai có thể lấy nó khỏi tay hắn, phải không?

Dazai cười, cười và cười, cho đến khi cơ thể hắn rung lên trong gió, cho đến khi toàn bộ cơ thể hắn run rẩy mạnh đến mức hắn đã đẩy họ rơi xuống từ độ cao này.

Chuuya hét vào mặt hắn, nhưng cậu có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Như thể cậu đã hoàn toàn đoán được rằng Dazai sẽ không thể cưỡng lại được sự thôi thúc gia tăng tính mạo hiểm.

Và bởi vì đã đoán trước được điều đó nên Chuuya dễ dàng bắt được hắn giữa không trung và tiếp một cách tương đối an toàn.

Khi họ chạm đất, Chuuya một tay lắc ve áo hắn, tay kia đỡ lấy đầu hắn để đảm bảo rằng hắn không bị thương nặng. "Ngươi thực sự rất khó chịu!"

Dazai tiếp tục cười, hoàn toàn bị mê hoặc.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thực sự hiểu được cụm từ 'chúc mừng sinh nhật'.

-
kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro