Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyle Broflovski có một niềm tin rằng kiến thức không bao giờ có thể gây hại và cái điều nhảm nhí "không biết hạnh phúc là gì" chỉ dành cho những kẻ ảo tưởng. Kyle từng coi thường họ, cậu là một người thực tế, một người có thể nhìn mọi thứ theo giá trị bề ngoài và bất kể cậu cảm thấy thế nào về nó, sẽ đều có thể cất vào ngân hàng tinh thần và tiếp tục cuộc sống của mình. Kiến thức là sức mạnh và sự ngu dốt không bao giờ có ích.

Nhưng sau đó cậu nhận ra rằng mình là người đồng tính vì người bạn thân nhất của mình, và đó là một viên thuốc đắng rất khó nuốt. Cậu ước rằng mình chưa bao giờ khám phá ra phần đó của mình, ước rằng nó sẽ ở mãi sâu trong bóng tối. Rốt cuộc, sự thiếu hiểu biết lại thực sự là một niềm hạnh phúc chết tiệt.

Nhìn lại, có lẽ cậu đã cố gắng níu giữ sự ngó lơ bất chấp chính bản thân mình. Tuy nhiên, thật khó để duy trì trạng thái ưa thích đó khi cậu có một giấc mơ đặc biệt sống động liên quan đến người bạn thân nhất ấy với những bộ phận trên cơ thể họ không có bất kì lí do chính đáng nào lại đang ở trong một giấc mơ ngây thơ, và sau đó tỉnh dậy với một cơn thịnh nộ dữ dội mà cậu gần như bắt đầu thổn thức vì nó. Cậu ước mình có thể quên đi giấc mơ ấy ngay khi mở mắt ra - bất cứ lúc nào cũng thế - nhưng những hình ảnh đó vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí cậu, làn da vẫn còn nóng ran từ cái nơi mà cậu nhớ những ngón tay ma quái đã lần theo. Cậu ước mình có thể nói ( không phải là cậu sẽ định thổ lộ nó với bất kì ai ) rằng, ngay khi phát hiện ra chiếc quần lót đang rò rỉ thứ chất lỏng màu trắng đục, cậu đã đi thẳng vào phòng tắm để dội nước lạnh, kiên quyết chống lại sự tiếp xúc mà cơ thể mình khao khát. Nhưng cậu không thể nói như vậy, vì đó là nói dối, là tự ảo tưởng. Ngay khi tỉnh dậy và phát hiện ra vấn đề của mình, cậu đã thọc tay vào chiếc quần đùi đột nhiên trở nên chật cứng và tự kết thúc chuyện này, răng nghiến chặt vào gối, đôi mắt nhắm nghiền như thể cậu có thể giả vờ mù quáng trước sự đồi trụy này, và có thể tưởng tượng tốt hơn cái cách mà Stan đặt tay lên người cậu, dương vật của anh lao vào bên trong cái lỗ ẩm ướt, cùng với những điều bẩn thỉu, kinh tởm mà anh thì thầm vào tai cậu. Mọi thứ trở nên chân thực hơn trong bóng tối.

Chẳng cần phải nói, sau cơn cực khoái choáng váng mà Kyle chưa bao giờ cảm thấy mãnh liệt như vậy trước đây, cậu ngay lập tức tràn ngập một loại cảm giác hối hận và xấu hổ sâu sắc, ăn năn rằng trong tâm trí, cậu có thể vừa xâm hại chính mình - hoặc xâm hại Stan. Khi lau người bằng khăn giấy, trong mắt cậu có những giọt nước mắt cay đắng mà cậu đã cho phép chúng tuôn rơi vì cậu chỉ có một mình, dày đặc và đáng ghét. Sau khi tức giận ném khăn giấy bẩn vào thùng rác, cậu ngay lập tức úp mặt vào gối và hét lên, cuộn người lại khi cố gắng thu nhỏ mình trước những con mắt phán xét mà cậu tự tưởng tượng đã theo dõi cậu phạm tội.

Cậu cảm thấy như mình vừa xâm phạm bản thân và Stan cùng một lúc vậy; làm thế quái nào mà cậu sẽ nhìn vào mắt người bạn thân nhất của mình bây giờ đây?

Thật như nó đã từng, hóa ra cậu chỉ đơn giản là không thể. Tiếp tục giả vờ đủ để người bạn tóc đen thỉnh thoảng ngờ nghệch của mình sẽ không bắt đầu tra vấn cậu, nhưng phần lớn là Kyle chọn tránh mặt anh. Nó khiến cậu đau khổ, khiến cậu im thin thít trong một khoảng thời gian dài, chàng trai tóc đỏ bốc lửa của trường đã trở nên nhạt nhòa đến mức một số người thực sự đã ném cho cậu những cái nhìn tò mò. Kyle cảm thấy bực bội với bọn họ, cậu đang cố làm cho mình trở nên nhỏ bé và không gây chú ý để họ không nhìn vào cậu và bằng cách nào đó, không thể nào, biết được những gì cậu đã làm. Cậu đi loanh quanh với cảm giác như mình bị dán nhãn 'THẰNG BÊ ĐÊ' trên trán bằng những chữ cái khổng lồ cùng đèn neon và mọi người chỉ cần nhìn đủ gần để biết sự thật.

Bây giờ đã là ngày thứ tư kể từ sự khám phá ấy, thực sự thì Kyle có thể gọi nó là một sự khám phá không? Nó đã hình thành nên trong nhiều tháng, có thể là nhiều năm, kể từ khi cơ thể cậu trải qua những thay đổi nội tiết tố và cậu nhận thấy mình đang nhìn Stan cùng những chàng trai khác theo cách khiến cậu mơ hồ nhớ đến cách Kenny mô tả anh nhìn các cô gái. Trước đây cậu đã có thể biện minh cho mình bằng cách nghĩ rằng mọi người đều có một chút đồng tính - chẳng hại gì khi thừa nhận vẻ đẹp của một chàng trai khác - nhưng mọi thứ đều trở nên tồi tệ khi sự quan sát lại trở thành tài liệu để thủ dâm. Đúng kiểu Kyle, cậu đã nghĩ về điều này rất nhiều và có thể xác định chính xác thời điểm mà cậu thấy mình thực sự bị thu hút bởi Stan: chính là cái hôm khi hai người có một buổi ngủ qua đêm hiếm hoi tại nhà của nhau và Kyle đã tỉnh dậy vào lúc nửa đêm vì tiếng rên rỉ của Stan. Thay vì hoàn toàn ghê tởm (cậu đã có một chút ghê tởm, vì chắc chắn người bạn thân nhất của cậu đang có một giấc mơ ướt át), cậu lại bị mê hoặc bởi những âm thanh mà anh tạo ra, không thể không lắng nghe ngay cả khi cậu cố gắng và nằm đó một cách cứng nhắc trên những tấm vải kẻ ca rô. Cậu đã phát triển nửa kia chỉ bằng âm thanh đó, nhưng lại chọn bỏ qua và phớt lờ nó bởi vì đó là phản ứng bình thường của một chàng trai hung hăng, khỏe mạnh đối với bất cứ thứ gì gợi dục. Nếu có bất cứ chuyện gì, cậu chỉ hoang tưởng rằng Stan sẽ thức dậy và bằng cách nào đó phát hiện ra rằng cậu đã nghe hết chúng, đó sẽ là một cuộc trò chuyện thật ngượng nghịu, rắc rối và khó xử.

Một nửa trong Kyle ước rằng Stan đã thức dậy, phát hiện ra hành vi quái đản và nhanh chóng đấm vào mặt cậu. Bởi có thể sau đó, những giấc mơ của cậu sẽ có một chủ đề khác để tập trung vào.

Kyle khẽ thở dài một mình, lắng nghe giáo viên giảng đi giảng lại về - cái lớp quái quỷ gì thế này? À, vâng, Lịch sử Hiện đại - môn khô khan nhất trong số tất cả các lớp học của cậu. Cậu để tâm trí trôi theo những suy nghĩ của riêng mình, đó là một ý tưởng tồi bởi vì những suy nghĩ của cậu, mặc dù thú vị hơn hẳn so với thời trang những năm 90, nhưng lại tập trung liên tục vào vấn đề gần đây nhất của cậu.

Mải mê chìm sâu trong nỗi lo lắng của chính mình đến nỗi cậu không nhận thấy những quả bóng giấy nhỏ đập vào sau đầu mình cho đến khi một trong số chúng tìm cách chọc vào tai cậu. Giật mình, cậu quay lại và nheo mắt nhìn người ngồi sau lưng. " Gì thế ?" cậu hỏi thẳng thừng, không có tâm trạng cho những thứ nhảm nhí.

Giáo viên Lịch sử của họ là một bà già mù một nửa và điếc hai phần ba; hầu hết cả lớp đã bắt đầu những cuộc trò chuyện thì thầm của riêng họ mà bà không chú ý. Những thứ như vậy thường khiến Kyle cực kỳ khó chịu nhưng cậu đã học được cách đơn giản là chấp nhận nó trong giờ Lịch sử - có vẻ như đây không phải là một chủ đề quá đáng để tham gia. Craig Tucker ngồi ngay sau cậu và thường thì hắn không làm phiền Kyle, vì vậy điều này đủ kỳ lạ để đánh lạc hướng chàng trai tóc đỏ đang trầm tư.

Craig nhìn cậu với vẻ mặt trống rỗng, khắc kỷ mà hắn ta luôn để, nhưng có một tia cảm xúc thoáng qua trong đôi mắt xám đen của hắn mà Kyle hầu như không bắt gặp. Cậu không thể hiểu nó là gì trong mọi trường hợp. "Trông cậu thật khổ sở," hắn nói đơn giản, giọng khàn khàn thay vì giọng mũi như trước đây, và Kyle đã đổ lỗi cho thuốc lá.

Chàng trai tóc đỏ chỉ lườm Craig và đảo mắt, giơ ngón tay giữa dưới bàn cho hắn. Cậu quay lại để đối mặt với phía trước nhưng không phải trước khi bắt gặp Craig đáp lại cử chỉ từ tầm nhìn ngoại vi của cậu. Cậu cố gắng thực sự chú ý đến giọng nói đều đều của giáo viên Lịch sử của họ nhưng một lần nữa lại bị phân tâm bởi một quả bóng giấy khác đập vào sau đầu mình. Cậu từ từ quay lại, cảnh cáo bằng một tiếng rít, " Cút mẹ mày đi, Tucker. "

Lại một tia cảm xúc thoáng qua, một tia cảm xúc khiến Kyle bối rối vì cậu không thể xác định chính xác đó là gì. Craig nhún vai, vẻ mặt không thể hiện gì thêm. Kyle nheo mắt nghi ngờ và kiên quyết quay mặt về phía trước một lần nữa, tay cầm bút chì chặt hơn mức cần thiết. Khi một quả bóng giấy bay trong không khí và va vào một bên má của cậu, cậu đã phải vận dụng hết khả năng tự chủ hiện có để không lật bàn và đấm vào mặt người kia trước mặt tất cả các bạn cùng lớp.

Thay vào đó, cậu đột ngột quay lại và nghiêng người về phía Craig, ánh lửa trong đôi mắt xanh lục của cậu đã biến mất kể từ cuối tuần. "Dừng ngay cái trò đó lại đi, nếu không thì tao sẽ đấm rụng hết mấy cái răng chết tiệt của mày và tao sẽ không hối hận đâu," cậu gầm gừ, cực kỳ nghiêm túc, nhe răng ra như một con thú. Cậu không cần sự quấy rầy của Craig trên tất cả mọi thứ khác. "Tao đéo quan tâm nếu mày đang buồn chán hay gì đi chăng nữa, nhưng đừng có lôi tao vào đó không thì tao sẽ khiến mày phải hối hận mà xin lỗi đấy. Thêm một quả bóng giấy nữa, Craig - tao thách mày đấy. "

Nó lại ở đó, một ánh mắt xám đen thoáng qua cùng với cái nhếch mép gần như không tồn tại của hắn ta. Nó hoàn toàn trái ngược với những gì Kyle muốn thấy và cậu đã bị choáng váng trong giây lát khi nhận ra rằng nó giống như... sự tự mãn? sự hài lòng? Nó khiến cậu cứng người lại và, thật kỳ lạ, đỏ mặt - nhưng Kyle chọn giải thích điều đó bằng sự phẫn nộ hơn là bất cứ điều gì khác. "Được thôi." Craig trả lời, tay hắn thảnh thơi trên bàn với đôi vai nhún nhẹ. Hắn đột nhiên trông có vẻ buồn chán, mặc dù vẫn không rời mắt khỏi khuôn mặt của Kyle.

Kyle để ý thấy Craig luôn như vậy - cái nhìn chằm chằm gần như không chớp mắt, mãnh liệt một cách kỳ lạ của hắn. Bất cứ khi nào cậu nhìn bắt gặp chàng trai tóc đen này, hắn luôn nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó - và phần lớn thời gian, thứ đó chính là cậu. Nó chưa bao giờ ngừng làm xoắn ruột gan Kyle với một cảm giác tâng bốc và bối rối kỳ lạ, khiến cậu ngượng ngùng và đồng thời phấn khích. Điều đó thật ngu ngốc. Tại sao Kyle lại thích được Craig nhìn chằm chằm hơn tất cả mọi người? Hầu hết thời gian, nó chỉ đơn giản là rùng rợn, mặc dù sẽ là nói dối nếu Kyle nói rằng đó là một cảm giác hoàn toàn tồi tệ. Nó khá đáng sợ, vâng, nhưng nó cũng khá gây tò mò. Craig là một kẻ tò mò nguy hiểm.

Chàng trai tóc đỏ khẽ càu nhàu và cuối cùng rời ánh mắt khỏi người kia, má cậu hơi ửng hồng khi nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm lại. Cậu kiên quyết ngẩng đầu về phía trước và dồn hết tập trung vào cô giáo, và không một quả bóng giấy nào được ném vào cậu trong suốt phần còn lại của lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro