Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên qua những áng mây trắng phủ kín bầu trời, máy bay đáp xuống một đường băng dài, rồi dừng hẳn.

Tới Berlin rồi.

Cái nơi mà hắn đã từng đánh đổi cả tính mạng để bảo vệ năm xưa, thật chẳng giống Berlin của hiện tại. Nó không tấp nập, phồn hoa như hiện tại. Cũng chẳng mang trên mình những tòa nhà chọc trời với những khu đô thị sáng rực dù giờ đã là tối muộn. Nơi ấy mang một dấu tích về đế chế hùng mạnh của hắn, hắn vốn thuộc về Berlin- nhưng là Berlin năm 1940. Thành phố này dường như chẳng dành cho hắn.

Khó khăn lắm mới lôi được đống hành lý ra khỏi sân bây, Germany đã chờ ở sảnh từ lâu. Gương mặt anh giãn ra khi thấy cha mình, Third Reich cũng cười nhẹ tiến về phía anh.

-Vater_ Germany nhìn cha mình, có lẽ việc ngồi máy bay liên tục nhiều giờ và chờ dài cổ để lấy hành lý chẳng dễ chịu chút nào với hắn. Kể cũng lạ, lần cuối ảnh gặp cha mình là ở đám cưới tại Hà Nội vào vài tháng trước- và Nazi lúc ấy so với bây giờ có vẻ hơi... khác(?)

- Đợi ta lâu chưa?_ Ánh mắt Nazi vào chiếc đồng hồ ở đại sảnh, chẳng mảy may để ý tới ánh mắt cậu con trai đang nhìn hắn chằm chằm.

- Vater này, người tăng cân hả?_ Anh hỏi hắn một câu ráo hoảnh, tên này nói chuyện đã nhạt thì chớ, lắm lúc còn thẳng thắn một cách... vô duyên=))) Không hiểu nổi Italy thích anh ở điểm nào nữa.

Nhưng Ger nói cũng đâu có sai, cha anh thực sự đã có da có thịt hơn một chút. Không còn giống "bộ xương khô" như hồi trước, toi phải thừa nhận là nhìn hắn thế này trông ngo- à không- trông điển trai và cân đối hơn nhiều.

Ừ thì ý của Germany là thế, nhưng Third Reich lại hiểu rằng anh đang nói hắn... béo=))

- Thật à... Ta không để ý cơ đấy_ Hắn bày ra vẻ không quá để tâm, nhưng trong đầu đã nghĩ ra 1001 thứ liên quan đến vụ việc chiều nay. Từ việc Ussr khó chịu với hắn, rồi mặc kệ hắn ra sân bay một mình.

Không lẽ y chán hắn là vì hắn tăng cân à...?

Lý do nghe nhảm hết sức, nhưng với một kẻ đang "thất tình", cộng thêm quả overthinking vốn có như hắn thì không gì là không thể=)) 

Cơ mà đjtcu, hắn có béo đếch đâu=)) Trước đây hắn gầy bỏ mẹ, nhìn mà sót. Ussr chăm mãi mới tăng cân chút xíu, muốn hắn ăn nhiều hơn còn chẳng được.

Ở đâu đó nơi Moscow, vị cựu lãnh tụ Soviet Union cũng hắt xì vài cái. Thời tiết không quá lạnh mà nhỉ? Đâu đó âm 3-4 độ chứ có nhiêu đâu=)))

Hay mấy thẳng khứa tư bản lại nói xấu y nhỉ? Có thể lắm, nhất là thằng con "trời đánh" của y kia kìa.

Ussr ngồi xuống phòng khách, sốt ruột cầm điện thoại lên chờ đợi một tin nhắn hay cuộc gọi từ "ai đó". Đừng hỏi vì sao=)) Gần đây có khá nhiều vụ rơi máy bay hoặc tai nạn hàng không khiến không ít người thiệt mạng, y đâm lo cũng phải.

Một giờ, hai giờ rồi ba giờ. Sao thời gian trôi lâu thế nhỉ...?

Công việc vốn chất cao hơn núi, nay lại vì một hình bóng ai đó mà chẳng tập trung được. Hắn đã hạ cánh an toàn chưa? Đã tìm được Germany chưa hay vẫn chờ ở sân bay? Đã ăn gì chưa hay lại ôm cái bụng đói đi ngủ?

...

Điên lên mất.

Ussr giận mình chẳng thể đi theo hắn tới tận Berlin, mới vài tiếng thôi mà đã khó chịu như vậy. Tự hỏi bản thân sẽ sống sao trong tháng tới khi không có hắn ở bên.

Thời tiết Berlin lúc này cũng chẳng quá lạnh, nhưng cục bông của y vốn không chịu lạnh tốt. Liệu hắn có mặc đủ áo ấm, quấn đủ khăn len?

Cố gạt cái điện thoại qua một bên rồi vùi đầu vào đống bản thảo- nhưng cứ như có một ma lực thần kì, kéo ánh mắt y chốc chốc lại liếc nhìn chờ thông báo có tin nhắn.

"Nhớ hắn chết đi được..."

Quay lại Berlin- khi mà Third Reich đã quay trở lại dinh thự cũ mà hắn từng sống vào hơn một thế kỉ trước.

Vẫn là cái nét cổ kính, sang trọng được giữ nguyên- một tòa lâu đài đúng nghĩa.

Từng họa tiết được trạm khắc tinh tế, từng bức tranh nghệ thuật mà giờ đem đấu giá cũng chẳng ít hơn vài tỉ, từng căn phòng, từng bậc cầu thang như dấu tích của đế chế Đức Quốc Xã hùng mạnh một thời- thứ mà có lẽ, là hắn sẽ mang chấp niệm cả một đời.

Dinh thự vẫn được Germany cho người tới lau dọn hàng tuần, nhưng vì không có ai ở, nó vẫn mang một cái cảm giác lành lạnh sống lưng...

Cũng phải, chẳng biết đã có bao nhiêu cuộc diệt chủng tàn khốc, hay những trận chiến đẫm máu từng được lên kế hoạch tại nơi đây. Phòng họp lớn cùng với lá cờ chữ vạn, tấm bản đồ bị vò nát vào ngày cuối cùng, ngay cả chiếc bàn làm việc, những bộ tài liệu cũ trong căn phòng hắn từng tự sát cũng chẳng thay đổi gì.  Gió hú từng cơn, tuyết rơi từng đợt ngoài cửa sổ, người trong phòng cũng không khỏi bồi hồi.

Cái cảm giác ấy, cứ như chỉ mới hôm qua vậy- hoài niệm, cổ kính, thêm chút man mác buồn...

...

Ngồi trên giường, tay nắm chặt chiếc điện thoại.

Cũng phải vài tiếng trôi qua kể từ lúc hắn đặt chân xuống sân bay, cùng Germany đi ăn tối và quay về dinh thự này rồi. 

Trên máy là đoạn chat từ vài ngày trước, với những dòng tin đang soạn dở mãi chẳng được gửi đi. Third Reich muốn nói gì đó với người thương ở Moscow, nhưng lại chẳng biết mở lời ra làm sao.

Từ bao giờ việc kiếm cớ nói chuyện với y lại khó như vậy nhỉ?

Bàn phím điện thoại cứ vang lên tiếng tách tách, một hồi rồi lại xóa đi. Chẳng biết nữa, liệu hắn nhắn lúc này có phải là đang làm phiền y không? 

Hắn sợ lại nhận được câu trả lời như lúc sáng, sợ cái thái độ thờ ơ chán ghét đó của y.
Sợ câu trả lời hắn nhận lại được sau những dòng tin nhắn đó, lại lần nữa sẽ là "Nói với ta làm gì? Có là gì của nhau đâu mà thông báo như đúng rồi vậy?"

Một người muốn nhắn, nhưng lại sợ kẻ kia không chờ. Một người chờ, lại sợ kẻ kia mãi im lặng.
Rốt cuộc cái thứ gọi là "tình yêu" đã khiến lý trí của con người ta vô dụng đến múc nào?

Ừ, cũng đành vậy. Đàng nào cả hai cũng "có là gì của nhau đâu"...

Vứt điện thoại sang một bên, hắn cuộn mình trong lớp chăn bông. Ấp áp, nhưng trống vắng.

Hắn nhớ, nhớ ánh đèn từ phòng bên cạnh vào mỗi đêm muộn. Nhớ tiếng lạch cạch bàn phím, tiếng giấy bút. Nhớ cả cái cách y dành cả ngày cho hắn, rồi đêm đến lại thức trắng cày đống công việc.

Nói thẳng ra là nhớ y- nhớ Soviet Union. Nhớ đến điên lên được .

Một tháng tới có lẽ sẽ dài thật dài- không phải chỉ với y.

Tối đó, có hai kẻ thức trắng đêm.

...

- Vater này, khẩu súng đó hình như lúc nào người cũng đem theo ha_ Germany liếc nhìn qua kính chiếu hậu, nói với người đang ngồi ở phía sau xe.

Buổi sớm ở Berlin, khi tuyết phủ kín sân vườn sau đêm dài. Có người đến rủ hắn đi dùng bữa sáng.

Câu hỏi của anh khiến hắn ngớ người, khẩu súng này... Hah- từ lâu đã trở thành vật bất ly thân với Third Reich, trong vô thức thôi. Chính hắn còn chẳng nhận ra điều đó mà.

Khóe môi kẽ nhếch lên, kết hợp với tiếng thở dài dưới đôi mắt đỏ thẫm cùng hai quầng thâm hiện mồn một.

- Ừm, ta cũng chẳng biết nữa..._ Hắn nhìn vô định ra cửa sổ, hướng về nơi phó xá với dòng người đông đúc.

Dường như tình yêu của hắn cũng đã bị chính y đánh rơi giữa chặng đường tấp nập như vậy...?

////////

Chap này coi vẻ hơi nhảm nên Kiến quyết định ra thêm phần Bonus cũng nhảm không kém=))

Bonus:

...

- Này, sếp mình nay sao ấy, cứ thất thần ra mãi thôi._ Cuba vô tình bắt gặp trạng thái "đơ đơ" của Soviet. Tự hỏi chuyện to tát gì đã khiến một tảng băng trôi như y nay lại trở nên thẫn thờ đến lạ.

- Đồng chí cứ kệ ổng, ổng như vậy sáng giờ rồi_ Laos thở dài. Ngay từ lúc bước vào căn biệt thự, mọi người đã cảm thấy điều gì đó khác thường... Không khí ảm đạm, cùng với vị sếp trông "như người mất hồn" của họ.

- Mồ... vậy là tôi bao nguyên cái nhà hàng này là phí tiền à... Tiếc thật_ Giờ đến lượt China, vì muốn mời anh em khối Xã hội chủ nghĩa một bữa sáng ở Moscow. "Nền kinh tế thứ hai thế giới" đã đưa nguyên đám "đổ bộ" đến Nga vào chiều hôm qua, rồi bất ngờ "phục kích" nhà của Ussr vào sáng nay=))

Và sau một cú chớp mắt, y thấy mình từ đang ngồi trên chiếc bàn quen thuộc, chẳng biết sao lại biến thành chiếc xe của N.K- phía bên cạnh còn có Laos và VietNam.

- Này... ta chưa đồng ý m-_ Ussr

=)))

Trong cú chớp mắt tiếp theo- y đang ngồi ở trong quán ăn=)

//Ussr: Thưa tòa, tôi bị ép, tôi đéo tự nguyện//

Vâng, đó cũng là nguồn gốc của cuộc đối thoại trên.

- Được rồi, ta ăn cùng mấy cậu là được chứ  gì._ Y miễn cưỡng ngồi xuống ghế.

- Ngài U.N dí deadline ngài hả? Mới sáng ra đã mặt mũi như đưa đám_ Cuba 

- Không khéo lại thất tình, lát tôi phải ra nhắn mấy anh lính bảo an chăng lưới ở cầu, rồi mấy tòa nhà cao tầng mới được_ VietNam

Ừ, thanh niên nói chơi thôi mà ai ngờ trúng tim đen thật=))) Ly vodka nuốt gần xuống cổ cũng suýt sộc ngược lên mũi.

- Các đồng chí cứ khéo lo, sếp mình còn ế thêm mấy thiên niên kỉ nữa xem ra mới có hi vọng. _ Laos thở dài. Ừ thì với cái EQ này công nhận khó thật, có người thương là Nazi cũng quả là một kì tích.

- N.K, sao nay im thế? Bỏ điện thoại xuống rồi ngồi vào ăn đi_ China thấy N.K cứ đứng nhìn điện thoại mãi, mới quay ra hỏi.

Hết Soviet giờ đến N.K, dù đã tắt thông báo, nhưng cái điện thoại của anh liên tục rung rồi đổ chuông.

Là từ đứa em gái "quý báu" S.K.

Cô liên tục hỏi anh đang ở đâu, mấy giờ anh về, anh đi với ai thế. vân vân mây mây.

Chẳng buồn trả lời tin nhắn, N.K cầm máy ảnh selfie một tấm có đông đủ mọi người rồi gửi cho cô. Kèm theo tin nhắn thoại: "mày là mẹ tao hay gì?"

Về phía S.K, nếu ông anh của cô đã đi tụ tập bạn bè như trên ảnh, thì tại sao cô lại phải ở yên trong nhà như một đứa "con ngoan trò giỏi" nhỉ?

"Không có bạn, nhưng tôi có bồ."=))

Sau đó vài phút là một cái status trên Facebook, kèm theo hai bức ảnh. Một cái là do N.K gửi, cái còn lại là S.K chụp khi ngồi sau xe Japan.

Đăng lên đơn giản chỉ để khịa ông anh mình thôi, ấy thế mà nó sắp gây ra đại họa...

Thì chuyện là Japan có vô thả tim=))

Kéo theo đó là J.E vô tình nhìn thấy bài đăng, cap màn hình gửi lên group chung của Axis Power để khoe con dâu=))

Tiếng thông báo điện thoại vang lên, nhưng thứ duy nhất khiến Nazi để ý lại là người thương của mình trong bức ảnh.

Xem ra không có hắn y cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy... tụ tập đông vui thế kia cơ mà...

Là do hắn tự đa tình thôi...

Có lẽ mọi thứ nên kết thúc ở đây, điều đó "tốt cho cả hai" mà, đúng không?

/////////

Hăiii

Kiến nè:>

Vừa thi xong nên ngồi cày liền chap mới, đăng luôn cho nóng ehehe.

Dù biết flop bỏ mẹ=")

Mấy bồ thi giữa kìa xong ch â? 

Mà thông báo cho mí bồ một tin này;-;; Là ngoài fd countryhumans, toi đã vô tình lọt hố mỹ nam mang tên Khôi Tích Dịch trong bộ Rekkyo Sensen.

Nên có thể Kiến sẽ viết một bộ về ổng, đồng nghĩa với việc bộ này sẽ chậm ra chap hơn á.

Sry mấy cô nha, tại mê Dịch ca quá;-;;

Nếu các cô có ai đu Rekkyo sensen thì ghé ủng hộ kiến nhee

Luv u

_Kiến_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro