mười tám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ổn định chỗ ngồi dưới bóng mát của cây cổ thụ, nhóm bạn dần trở lại với những câu chuyện quen thuộc. Tiếng nói cười xen lẫn tiếng lá cây xào xạc theo từng cơn gió nhẹ thoảng qua. Bầu không khí trong lành của sân trường như ôm trọn lấy tất cả, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn sau tiết học căng thẳng. Sohyun thả lỏng người, nhắm mắt lại một lúc, để âm thanh xung quanh như một bản nhạc nhẹ nhàng đưa cô vào trạng thái thư giãn

"Ê, mấy đứa có ai làm xong bài tập toán chưa?" Nien bất ngờ hỏi, đôi mắt cậu nheo lại vì chói nắng khi quay sang nhìn cả nhóm. "Tớ mới nhìn qua thôi đã thấy nó là một mớ bòng bong rồi"

Nakyoung bật cười, nhún vai. "Bài toán của thầy Kang mà, còn mong gì hơn? Lúc nào thầy cũng thích ra những bài kiểu đánh đố thế mà"

"Thôi, ai giỏi thì giúp tớ với nhé!" Nien than vãn, cố gắng tìm kiếm ánh mắt đồng cảm từ mọi người

Seoyeon, ngồi cạnh Yooyeon, cúi đầu cười khúc khích, rồi lặng lẽ liếc mắt nhìn Xinyu. "Mà này, Xinyu, cậu giỏi môn toán lắm phải không? Mới vào trường mà đã nghe danh rồi đó!"

Xinyu, dù đang mỉm cười lắng nghe mọi người trò chuyện, cũng không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng khi bị nhắc đến. Nàng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp, "Ừm, tớ thích môn toán... nhưng mà không dám chắc là giỏi đâu"

Yooyeon liếc sang Seoyeon, mỉm cười, rồi quay sang Xinyu. "Không cần khiêm tốn thế đâu. Thầy Kang còn khen cậu trong giờ toán nữa cơ mà. Bọn tớ nghe thấy hết rồi"

"Thật à?" Xinyu bất ngờ, đôi mắt nàng ánh lên chút ngạc nhiên. Dường như nàng không quen với việc được khen ngợi công khai như vậy

Sohyun ngồi kế bên cũng bất giác mỉm cười theo câu chuyện. Cô có thể cảm nhận được sự lúng túng nhẹ nhàng của Xinyu, nhưng lại không thể phủ nhận rằng điều đó khiến cô bạn trông càng đáng yêu hơn. Sohyun muốn góp lời, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng, như thể cô sợ sẽ phá hỏng khoảnh khắc thân thiện này

"Cậu dạy lại tớ với" Nien nhanh chóng tiếp lời, giọng nói có chút nũng nịu. "Tớ thật sự không hiểu gì cả"

Xinyu cười nhẹ, có vẻ ngại ngùng trước sự nhiệt tình của Nien nhưng cũng không từ chối. "Được thôi. Nếu cậu cần giúp gì, tớ sẽ cố gắng giải thích cho"

"Cảm ơn cậu!" Hayeon reo lên, như thể vừa trúng số, và nhanh chóng ghi lại tên Xinyu vào danh sách những người "cứu tinh" trong đầu mình

Sohyun lặng lẽ ngắm nhìn Xinyu từ bên cạnh, đôi mắt cô tràn ngập sự tò mò lẫn ngưỡng mộ. Xinyu có vẻ như không chỉ thông minh, mà còn rất nhẹ nhàng và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Điều đó làm Sohyun càng thêm thu hút, khiến cô càng muốn tìm hiểu thêm về Xinyu

Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhẹ nhàng của những bông hoa trắng xung quanh. Mái tóc dài của Xinyu khẽ tung bay trong gió, vài lọn tóc mềm mại vướng vào vai áo trắng. Sohyun vô thức đưa tay lên, định chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối, nhưng lại dừng lại giữa chừng, lòng cô bất giác chùng xuống vì sự lưỡng lự

"Xinyu..." Cô bất ngờ cất tiếng, giọng cô nhỏ nhưng vẫn đủ để Xinyu nghe thấy

Xinyu quay sang, đôi mắt nàng ánh lên chút ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt của Sohyun. "Gì thế, Sohyun?"

Sohyun khẽ nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh. "Chúng ta có thể gặp riêng nhau vào giờ ra chơi hôm nào đó không?"

Câu hỏi bất ngờ ấy khiến cả nhóm dừng lại trong giây lát. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, và một làn sóng im lặng thoáng qua. Xinyu có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi nụ cười dịu dàng nhanh chóng trở lại trên môi nàng

"Ừm, tất nhiên rồi" Xinyu đáp, giọng nàng nhẹ nhàng và chân thành. "Cậu muốn nói chuyện gì à?"

Sohyun gật đầu, tim cô đập mạnh hơn bình thường, nhưng cô không muốn để lộ sự bối rối của mình. "Chỉ là... tớ muốn nói vài chuyện. Gặp nhau ở sân sau trường nhé, vào giờ ra chơi hôm nay?"

"Được thôi" Xinyu mỉm cười, và ánh mắt nàng dường như mang theo sự ấm áp lạ kỳ, khiến lòng Sohyun chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn

Khi cuộc trò chuyện tiếp tục trở lại, Sohyun vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Những câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu cô: Cô muốn nói gì với Xinyu? Điều gì đã thôi thúc cô mở lời như vậy? Nhưng dù chưa có câu trả lời rõ ràng, cô biết rằng cuộc gặp gỡ sắp tới sẽ là khoảnh khắc quan trọng, không chỉ cho cô, mà có lẽ còn cho cả Xinyu nữa

Trái tim Sohyun như lạc nhịp, và cô cảm nhận được một điều gì đó đang dần thay đổi trong lòng mình. Nhưng liệu Xinyu có cảm nhận được điều đó? Liệu cảm xúc này có phải là sự khởi đầu của một điều gì đó sâu sắc hơn không

Sohyun không biết chắc. Nhưng cô quyết định sẽ không né tránh nữa

___

Khi chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, cả trường nhanh chóng trở nên nhộn nhịp hơn. Tiếng cười nói, tiếng bước chân vội vã hòa quyện vào không gian, tạo nên một bầu không khí đầy năng động. Sohyun, dù thường hay cùng nhóm bạn tán gẫu trong khoảng thời gian này, lại nhanh chóng tách ra với một sự hồi hộp rõ ràng trong lòng

Cô đứng lặng trước cửa lớp một lúc, mắt nhìn về phía hành lang dài dẫn ra sân sau. Từng bước chân cô như chậm lại, lòng dâng lên một nỗi lo lắng không tên. Ánh nắng vàng ươm tràn ngập khắp lối đi, tạo nên những mảng sáng tối xen kẽ, như hòa cùng tâm trạng xao động trong cô

Bước đến sân sau trường, nơi ít học sinh qua lại, không gian dường như yên tĩnh hơn hẳn. Chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, tạo nên một bản hòa tấu dịu dàng. Sohyun nhìn quanh, và rồi đôi mắt cô dừng lại ở một góc nhỏ gần hàng rào nơi mà cô đã hẹn Xinyu

Xinyu đã đến từ trước, tựa lưng vào hàng rào, đôi mắt nàng ánh lên vẻ bình yên như đang đắm mình trong không gian xung quanh. Mái tóc dài của nàng vẫn nhẹ nhàng tung bay theo từng cơn gió thoảng qua, và khoảnh khắc đó khiến tim Sohyun đập nhanh hơn

Khi Xinyu nhìn thấy Sohyun tiến đến, nàng nở nụ cười nhẹ. Nụ cười ấy như một ánh nắng nhỏ chiếu thẳng vào lòng Sohyun, khiến mọi lo lắng dường như tan biến. "Cậu đến rồi"

"Ừ, tớ đến rồi" Sohyun trả lời, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh. Nhưng thực tế, cô cảm thấy nhịp tim mình như đang chạy đua

Hai cô gái đứng đối diện nhau trong không gian yên ắng của sân sau trường, và trong khoảnh khắc ấy, dường như thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người. Ánh nắng nhẹ nhàng hắt xuống, phản chiếu trên những chiếc lá xanh mướt, tạo nên một khung cảnh mơ hồ và thanh bình

Xinyu chờ đợi, đôi mắt cô đầy sự thấu hiểu và kiên nhẫn. "Cậu muốn nói gì với tớ, Sohyun?"

Sohyun khẽ nuốt nước bọt, cô biết đây là thời điểm quan trọng, nhưng không thể ngăn bản thân cảm thấy bối rối. Cô không muốn nói điều gì quá vội vàng hay làm mọi thứ trở nên khó xử. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng nếu không nói ra, cô sẽ mãi đắm chìm trong những cảm xúc mơ hồ này

"Tớ... tớ không biết bắt đầu từ đâu nữa" Sohyun thú nhận, mắt cô rời khỏi Xinyu trong giây lát, như để tìm kiếm sự bình tĩnh giữa không gian yên tĩnh. "Nhưng từ khi cậu chuyển vào lớp, tớ đã luôn cảm thấy bị thu hút bởi cậu. Không chỉ bởi cậu thông minh, mà còn bởi cách cậu nói chuyện, cách cậu giúp đỡ mọi người... Cậu làm tớ cảm thấy... lạ lắm"

Xinyu nghe những lời nói ấy, nhưng thay vì ngạc nhiên hay lúng túng, nàng chỉ mỉm cười nhẹ, đôi mắt cô đầy sự dịu dàng. "Lạ? Lạ như thế nào?"

Sohyun im lặng trong vài giây, cảm nhận sự căng thẳng dâng lên trong lòng. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc để thổ lộ cảm xúc thật của mình, và không thể lùi lại nữa. "Lạ... như thể tớ luôn muốn ở gần cậu, muốn hiểu cậu hơn, và muốn biết liệu cậu có cảm thấy điều tương tự không"

Lời nói của Sohyun vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như một sự thừa nhận can đảm của những cảm xúc cô đã che giấu suốt thời gian qua. Cô không biết phản ứng của Xinyu sẽ như thế nào, nhưng cô không thể giấu đi cảm giác này mãi mãi

Xinyu im lặng trong vài giây, đôi mắt cô trở nên sâu thẳm, như đang cân nhắc từng từ của Sohyun. Không khí giữa họ dường như đặc lại, nhưng cũng đồng thời ấm áp hơn. Cuối cùng, Xinyu khẽ cười, một nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần chân thành

"Sohyun, tớ không ngờ cậu lại cảm thấy như vậy" Xinyu nói, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "Nhưng thật ra... tớ cũng có cảm giác tương tự"

Trái tim Sohyun như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Cô không thể tin vào tai mình, không thể ngờ rằng Xinyu, người mà cô luôn ngưỡng mộ, cũng có cảm xúc giống như cô. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô, như một luồng gió mát giữa ngày hè oi ả

"Cậu cũng cảm thấy vậy sao?" Sohyun khẽ hỏi, đôi mắt cô mở to, như không tin vào điều mình vừa nghe thấy

Xinyu gật đầu, bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ dường như rút ngắn lại. "Ừ, tớ không biết từ khi nào, nhưng mỗi lần nhìn cậu, tớ lại cảm thấy có gì đó đặc biệt. Cậu làm tớ cảm thấy an toàn và thoải mái... giống như tớ có thể là chính mình khi ở bên cậu"

Cả hai đứng đó, im lặng nhìn nhau, trong một khoảnh khắc mà dường như cả thế giới ngừng lại. Ánh nắng vẫn nhẹ nhàng chiếu xuống, gió vẫn thổi qua những tán lá, nhưng mọi thứ xung quanh như trở nên xa xôi. Chỉ còn lại hai người, với những cảm xúc thật sự dành cho nhau

Sohyun khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy hạnh phúc. "Vậy... chúng ta có thể bắt đầu từ đâu đây?"

Xinyu mỉm cười đáp lại, đôi mắt cô lấp lánh như phản chiếu ánh nắng. "Từ chính khoảnh khắc này"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro