Spidergirl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: bethesinister
CP: An Yujin x Jang Wonyoung
Truyện dịch chui chưa xin phép tác giả.
________________



Tung tơ trên đường phố vào ban đêm là thói quen hàng ngày của An Yujin. Đêm thường hơi bận rộn, đặc biệt là những ngày gần đây, vì đêm giao thừa đang đến rất nhanh. Đương nhiên mọi người đều hoạt động, tổ chức tiệc tùng, đoàn tụ, mua sắm cho nhu cầu của họ ở đây và ở đó.

May mắn thay, tối nay không quá đông đúc. Cho đến nay, webshooter yêu thích của chúng ta chỉ xử lý một kẻ móc túi và giúp một đứa trẻ ở công viên lấy con mèo của mình bị mắc kẹt trên cây.

Đêm nhìn chung mọi thứ đều yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh xối xả do mưa tầm tã đã khoảng một tiếng đồng hồ và bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Bộ đồ bó sát của Yujin không giúp ích gì nhiều cho việc giữ ấm cho cô nhưng ít nhất bộ đồ đó giúp danh tính của nữ anh hùng của chúng ta tránh xa khỏi công chúng.

Yujin ở đây dường như không bận tâm đến cơn mưa rào lạnh lẽo khi cô tháo mặt nạ ra để nhìn rõ những hình dáng sơ sài ở con hẻm cạnh quán ăn địa phương.

Yujin đã theo dõi bọn họ cả buổi chiều (các giác quan nhạy bén của cô đang ngứa ran khi cô nhìn thấy những người đàn ông này) trước khi Yujin bị phân tâm bởi cuộc phiêu lưu anh hùng trước đó và cơn mưa tầm tã. Cuối cùng cô cũng tìm được bọn họ. Yujin, một học sinh trung học bình thường vào ban ngày, cực kỳ vụng về, nhưng bằng cách nào đó, cô lại trở nên rất rất giỏi bất cứ khi nào cô làm công việc bắn tơ của mình.

Cô chậm rãi tiến lại gần hơn, lặng lẽ và lén lút, ẩn mình trong bóng tối của màn đêm khi ngồi trên một trong những lan can thoát hiểm của một trong những tòa nhà trong con hẻm.

Thật không may, mục tiêu của họ tối nay lại là một người qua đường tên là Jang Wonyoung, một nữ sinh trung học đang vui vẻ trên đường về nhà nhưng lại bị cuốn vào trận mưa như trút nước. Yujin biết đó là nàng ấy dựa trên chiều cao cao chót vót, thân hình mảnh mai và hình dáng khuôn mặt mà Yujin chỉ thấy lờ mờ trong đêm tối này. Yujin rất quen thuộc với khuôn mặt xinh đẹp đó và cô rất thích nó. Nàng ấy là bạn cùng lớp của Yujin và trong suốt thời gian đó, nhưng Yujin của chúng ta không bao giờ có đủ can đảm để nói chuyện với Wonyoung ngoài việc cả hai phải đảm nhận nhiệm vụ làm việc nhóm. Ôi tội nghiệp Yujin, chú cún con yêu Wonyoung.

Lần duy nhất cô đủ dũng cảm để ở bên Wonyoung là bất cứ khi nào nàng ấy cần được giúp đỡ. Việc đằng sau chiếc mặt nạ mang lại cho Yujin sự tự tin và lòng dũng cảm, nhưng chủ yếu là vì cô là một siêu anh hùng ngay khi cô khoác lên mình bộ đồ và mặt nạ màu xanh đỏ. Đã lâu rồi Yujin mới cứu Wonyoung nên cô hơi phấn khích vì tối nay là lần tương tác thứ ba của họ và là cơ hội để Yujin #flexion

Kéo chiếc túi đựng đầy những thứ cần thiết mà mẹ nàng nhờ nàng mua ở cửa hàng tạp hóa, Wonyoung cảm thấy lo lắng khi phải đi ngang qua một nhóm ba người đàn ông trông nhếch nhác.

Nàng tăng tốc nhưng vô ích khi bị kéo vào khu vực hẻo lánh, tối tăm hơn của con hẻm.

"Hãy để tôi đi!! Làm ơn." Wonyoung đã rơi nước mắt và sợ hãi khi cố gắng vùng vẫy và thoát khỏi vòng tay của một trong những người đàn ông này. Bọn họ đã kéo nàng vào sâu hơn trong con hẻm trước khi nàng bị đẩy mạnh vào tường trong khi những người đàn ông vây quanh nàng. Vì sợ hãi và đôi chân run rẩy, nàng chỉ nhắm mắt lại. Những luồng mạng nhện không biết từ đâu xuất hiện và kéo những người đàn ông ra xa Wonyoung.

Đúng lúc đó, một bóng người lộn nhào trước mặt Wonyoung, che chắn cho nàng khỏi ba người kia.

Biểu tượng con nhện phía sau bộ đồ cũng đủ khiến Wonyoung cảm thấy nhẹ nhõm. Con hẻm tối om, ngoại trừ những cột đèn nhấp nháy, nhưng cũng đủ để Wonyoung nhìn thấy mặt sau của người hùng của chúng ta. Tuy nhiên, nàng nhận thấy rằng nữ anh hùng không đeo mặt nạ, với cơn mưa làm ướt mái tóc ngang vai của nữ anh hùng, làm nổi bật hình dáng bên hông của cô ấy - từ lông mi đến mũi, đến đôi môi hé mở, và cả đôi tai to của cô ấy lộ ra trông thật kỳ lạ, nhưng cũng trông quen thuộc với Wonyoung. Nàng biết nàng đã nhìn thấy mặt này ở đâu đó (chắc chắn là từ cô gái đeo kính ngồi trước ghế trong lớp luôn lắp bắp một cách kỳ diệu mỗi lần nàng mượn cục tẩy).

Cả ba lao vào Spidergirl và cuộc chiến tay đôi của họ xảy ra sau đó. Một trong số họ đã ném một cú đấm về phía Yujin nhưng phản xạ nhanh chóng của cô đã giúp cô cúi xuống và phản công người đàn ông đó bằng cách đấm hắn ta bằng một cú húc từ trên xuống .

Tên thứ hai suýt tóm được Yujin nên cô dùng mạng nhện kéo nắp cống và ném thẳng vào đầu người đàn ông như một chiếc đĩa bay.

Được rồi, 2 trên 3

Cú cuối cùng nguy hiểm nhất khi hắn ta cầm con dao nhắm vào Yujin. Cô không đủ khả năng để chống lại điều đó! Cô bắn mạng nhện của mình vào con dao và giật nó ra khỏi tay người đàn ông. Yujin giao chiến và đánh nhau cũng như né tránh những cú đấm một cách nguy hiểm gần Wonyoung. Yujin quyết định đá người đàn ông đó đi. Mệt mỏi vì phải đối đầu với những người đàn ông có kích thước gấp đôi mình, Yujin quăng mạng nhện của mình sang một bên, nhấc thùng rác khổng lồ lên và ném thẳng vào người đàn ông. Knockout

Spidergirl vẫn đang đánh giá cao sự chăm chỉ của bản thân thì Wonyoung thoát ra khỏi trạng thái thôi miên và từ từ tiến lại gần. Vì hoảng sợ, Yujin giăng mạng nhện của mình ra và tự kéo mình lên.

Wonyoung chỉ cố gắng hét lên yếu ớt "đợi đã!" Điều mà nàng thậm chí còn không biết liệu Spidergirl có nghe thấy hay không.

Nàng nhìn lên, bên trái, rồi bên phải nheo mắt tìm kiếm manh mối có thể chỉ ra hướng mà nữ anh hùng đã đi tới.

Trước sự ngạc nhiên của nàng, Spidergirl lộn ngược xuống, lần này cô đã đeo mặt nạ.

"Cô có sở trường gặp rắc rối" Spidergirl nói đùa, kèm theo một chút cười.

"Và cô có sở trường cứu mạng tôi đấy!", Wonyoung cười khúc khích.

"Tôi nghĩ tôi có một siêu anh hùng bám đuôi". Nàng nhìn Spidergirl bằng ánh mắt đầy hiểu biết.

Yujin đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng vẫn đang cười khúc khích của Wonyoung trước khi cô trả lời Wonyoung bằng giọng chân thành, "Tôi ở gần đây".

Yujin tự nhủ rằng cô muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Wonyoung nhiều hơn, hy vọng cô có thể nhìn thấy mỗi ngày.

"Cô là..." Wonyoung dừng lại "..tuyệt vời"

"Một số người không nghĩ vậy"

Wonyoung trấn an cô ấy, "nhưng tôi thì có"

"Lần này tôi có thể nói lời cảm ơn được không?" Wonyoung hỏi khi nàng giơ tay với lấy chiếc mặt nạ.

Yujin giật mình và sẵn sàng bỏ chạy.

Wonyoung nở một nụ cười dịu dàng với cô như thể nói, nàng rất an toàn khi ở bên cô. Spidergirl không di chuyển thêm nữa nên Wonyoung coi đó là tín hiệu và đưa tay ra nắm lấy viền mặt nạ. Nàng kéo chiếc mặt nạ ra, chỉ cho đến chóp mũi của nữ anh hùng.

Yujin không chắc chắn về việc cô đang căng thẳng. Tim cô đập nhanh nhưng cô không thể rời khỏi vòng tay của người bạn cùng lớp.

Yujin đang kiễng chân lên, và cô đã sẵn sàng trốn thoát nếu mọi chuyện đi xa hơn nữa. Dù rất thích người trước mặt, người đang đứng lộn ngược trước mặt cô nhưng cô biết mình không thể mạo hiểm danh tính của mình.

Yujin cảm thấy máu dồn lên đầu nhưng cô không chắc đó là do cô phải lòng hay có thể do cô bị treo ngược.

Wonyoung đang từ từ vuốt ve má Spidergirl bằng ngón tay cái của mình, trong khi tay còn lại giữ một bên đầu của Spidergirl. Đầu của hai người dần dần gần nhau nhưng vẫn có chút ngại ngùng của tuổi thiếu niên. Sử dụng hết adrenaline còn sót lại sau cơn vội vã, Wonyoung cuối cùng cũng kết nối được môi Yujin.

Đôi môi của nữ anh hùng thật ấm áp và mềm mại, rất khác với vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ của cô, nhưng lại rất đúng với tính cách nữ sinh ban ngày của cô ấy. Wonyoung có thể cảm thấy hơi thở của Yujin nhột nhột dưới mũi nàng, với hơi ấm lan tỏa khắp người nàng khi nàng nghiêng người và hôn cô nhiều hơn nữa.

Nó là như vậy, dưới tia sáng mỏng manh của ánh trăng và ngọn đèn nhấp nháy từ trên cao.

"Tôi phải đi bây giờ" Spidergirl buồn bã nói. Wonyoung mím môi mỉm cười, buồn bã vì sự thân mật ngắn ngủi của hai người phải kết thúc. Nàng trao nụ hôn cuối cùng lên má của Spider girl và sau đó dịu dàng vuốt ve má cô.

"Cảm ơn vì tất cả những gì cô đã làm" Wonyoung nói với lòng biết ơn không chỉ vì cô đã cứu mạng nàng ba lần, mà còn từ Spidergirl - những hành động tử tế nhỏ bé của Yujin mỗi khi cô cho nàng mượn cục tẩy; hoặc lần đó khi nàng quên chiếc áo khoác ở phòng thí nghiệm hóa học của họ; hoặc khi Yujin đặt bài tập toán lên bàn để nàng chép lại - có lẽ vì Yujin tình cờ nghe được Wonyoung lẩm bẩm một mình về việc nàng đã xoay sở để không mang bài tập về nhà. Nhưng không sao, Yujin không nói, Wonyoung cũng biết.

Wonyoung cẩn thận cuộn chiếc mặt nạ của Spidergirl lại và nhét nó vào cổ áo bó sát của Yujin.

Wonyoung thậm chí còn không thể nói lời tạm biệt một cách đàng hoàng khi Spidergirl nhanh chóng bỏ đi. Wonyoung nhặt chiếc túi bị rơi và vài lon trái cây lăn đi khi những người đàn ông đẩy nàng.

Tối nay là một tình huống thực sự đáng sợ mà nàng biết mình cần phải vượt qua. Đường phố Seoul cũng có thể nguy hiểm. Tuy nhiên, trái tim nàng vẫn yên tâm khi biết rằng sẽ luôn có một nữ anh hùng bắn tơ để cứu nàng. Nàng tự tin vì biết mình là người yêu thích của Spidergirl; và có lẽ Spidergirl cũng là siêu anh hùng yêu thích của Wonyoung – và thậm chí có thể là người mà nàng thích nữa.

______________End______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro