Bonus 3. How do I love thee? Let me count the ways.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như là mt cái kết khác??

Deadpool có một giấc mơ dài.

Gã mơ thấy, Nhện cưng của gã chết đi.

Yub, là chết. Peter thực sự chết đi.

Cậu bị một viên đạn bắn trúng khi đang làm việc và cậu ngã xuống.

Mọi thứ đều rất buồn nhưng sẽ tốt hơn một chút nếu người bắn viên đạn đó, không phải là Deadpool.

Phải. Là Deadpool, người bắn phát súng đó. Kỹ thuật bắn của gã thật tuyệt vời, và gã chưa bao giờ ghét sự tuyệt vời ấy như ngày hôm nay. Bởi vì nhờ nó mà gã đã bắn trúng Spider Man. Viên đạn ấy chuẩn xác xuyên qua trái tim cậu, phá vỡ động mạch chủ của Peter. Chẳng còn gì để nói nữa. Cậu vẫn còn sống nhưng thời gian tính bằng giây.

Thật ra có thể tính bằng phút nhưng gã muốn tính bằng giây. Con số đó nhiều hơn, và gã làm như vậy muốn ảo tưởng rằng gã có thể bên cậu nhiều hơn.

Nó bằng nhau, nhưng nghe 360 giây lúc nào cũng nhiều hơn so với 6 phút.

Gã nghĩ gã có khả năng kiểm soát bản thân tuyệt vời. Và gã cho rằng không một ai có thể điều khiển được gã, trừ gã ra.

Gã quá tự cao rồi.

Trong khoảnh khắc gã dùng súng bắn Spider Man, gã biết. Gã sai rồi. Gã có thể nhờ sự kiểm soát tuyệt vời ấy mà đoạt lấy thân thể của gã lúc cuối cùng. Nhưng mà súng thì đã bóp cò.

Tốc độ của gã không thể so với viên kẹo đồng đó. Và gã càng không thể xử động khi mà đôi mắt trong suốt màu nâu như ly café của Peter nhìn gã, bàng hoàng.

"Không!!!!!"

Với tất cả những gì gã có thể nói được gã gào lên.

Peter ngã xuống. Và Dr. Dom đằng sau lên tiếng cười kinh dị.

Gã cảm thấy, tim gã như vỡ nát.

Peter vẫn còn thở. Cậu thở nặng nhọc. Và đồng hồ sinh tử bắt đầu đếm ngược từ 4 phút 0 giây.

"Wade..." Peter nặng nhọc nói.

Wade nắm chặt lấy tay cậu:

"Peter, tôi không cố ý. Em biết mà. Tôi bị điều khiển. Tôi..."

3 phút 30 giây.

"Em biết mà..." Peter cười gượng gạo.

"Tôi thực sự không cố ý." Gã siết lấy cổ tay cậu. "Em đừng đi được không? Peter?"

Peter cười khẽ:

"Anh đúng là..."

"Nếu em đi thật, tôi phải sống sao đây?" Gã nói. Với một giọt nước mắt lăn xuống. Chiếc mặt nạ bó sát đã được lột bỏ, vứt tuỳ tiện dưới sàn đất lạnh.

3 phút 0 giây.

Peter siết chặt lấy tay Wade cười khẽ:

"Wade. Em sắp phải đi rồi."

Wade tựa cằm lên tay cậu, giọng gã van nài:

"Đừng đi. Nếu em đi tôi sẽ chết mất. Ai sẽ nấu cơm cho tôi ăn? Ai sẽ giặt quần áo cho tôi? Ai sẽ cùng tôi đi tuần? Peter?"

Peter lắc đầu:

"Wade, đừng nên quá đau khổ. Anh có thể quên được Vanessa, thì anh cũng có thể quên được em."

"Tôi không thể..." Wade thì thầm. "Tôi không thiết sống nữa khi mà không có em bên cạnh..."

2 phút 0 giây.

"Thời gian của em sắp hết." Peter nói. "Em muốn hôn anh, một lần cuối."

Wade gật đầu:

"Theo ý em. Hoàng tử của tôi..."

Rồi gã cúi xuống, môi chạm môi.

Một nụ hôn ngọt ngào buổi hoàng hôn, trước lúc chia lìa.

1 phút 0 giây.

Peter vòng tay ôm lấy gã, và nước mắt của cậu chảy xuống. Cậu nhíu chặt lấy gã, như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ.

Cậu không muốn rời đi như vậy. Cậu không muốn rời bỏ Wade. Cậu còn muốn ở bên gã. Cậu muốn bên gã tới cuối đời này. Cậu muốn...

0 phút 0 giây.

Nhưng cậu không thể...

Khoảnh khắc cuối cùng, Peter nhắm mắt lại, hơi thở cậu đứt hẳn và cánh tay thì buông thõng xuống.

Wade cứng người.

Cơ thể cậu vẫn còn vương hơi ấm, vẫn còn mùi đặc trưng của Peter Parker, vẫn còn... nhưng cậu thì không còn.

Wade gào lên. Gã đau đớn. Cảm giác này đau hơn nhiều so với lúc Vanessa rời đi. Bởi vì gã dành thời gian cho cậu nhiều hơn cho nàng, bởi vì gã yêu cậu đến si mê, bởi vì gã là tín đồ của cậu...

Dr. Dom ở đằng sau vẫn cười như phát điên. Và điều đó thực sự chọc điên gã.

"Tên khốn! Mẹ nó! Ngươi dám làm tổn thương em ấy!!" Deadpool gào lên.

"Ngươi mới là người bắn chết Spiderman."

"Và ngươi là người điều khiển ta." Deadpool cười lạnh. Gã rút kiếm ra. Súng là thứ ám ảnh gã về cái chết của Peter. Gã xông tới phía Dr. Dom. Gã sẽ kết liễu hắn. Ngay hôm nay, trả thù cho Spidey của gã.

Khi Deadpool tỉnh lại từ cơn ác mộng ấy, gã phải đối mặt với sự thật.

Căn nhà của gã và Spidey vẫn sáng sủa và sạch sẽ như mọi ngày...

"Lại ngủ! Suốt ngày ngủ! Anh là đồ con lợn!!" Tiếng Peter rít lên vang vọng.

Gã xuống dưới phòng bếp. Nơi vươn mùi khói và mùi đồ ăn.

Peter đứng bận rộn với đống rau và hải sản tươi sống.

Cậu lườm gã:

"Cứ đứng đấy đi rồi tối nay đừng hòng ăn uống sờ mó gì nhé."

Deadpool chạy tới chỗ Peter và ôm chầm lấy cậu:

"Bé ơi. Anh yêu em chết mất."

Tai Peter đỏ lên. Cậu gượng ngùng nói:

"Em cũng yêu anh..."

Deadpool cúi người xuống. Và rải nụ hôn ngọt ngào lên môi Peter.

Thật tốt khi cậu vẫn ở đây, ở bên cạnh gã.



Anh yêu em như thế nào? Đ cho anh đếm
Anh yêu em ti tn cùng sâu, cao, rng
Ca nhng gì hn vi ti khi mt chng th nhìn,
Cho ti tn cùng Tn ti và lý tưởng trên.
Anh yêu em như nhng gì cn cho cuc sng
Trong ánh sáng ca mt tri và nến.
Anh yêu em t do,
Như con người tranh đu cho Quyn người
Anh yêu em thun khiết,
Như li ngi ca Thượng đế toàn năng.
Anh yêu em vi mit mài cm xúc
Như trong nhng ni đau xưa
Anh yêu em vi mt nim tin
Như nim tin ca thi thơ u.
Anh yêu em bng tình yêu anh đã đánh mt vi các v thánh
Anh yêu em trong tng hơi th
Tng n cười, tng git nước mt ca c cuc đi
Và nếu như anh được Chúa chn,
Anh s yêu em nhiu hơn
Sau này khi anh chết.






Tác gi nói:

T có l s bye bye ABN ti đây. 3 Bonus đ làm các cu hài lòng ch :)))

Tht ra cái Bonus th 3 đnh viết là Deadpool tnh dy và phi đi mt vi s tht là Spidey đã chết. Nhưng nghĩ đi nghĩ li li chuyn thành như kia 🤣

T ém cái Bonus này hơi lâu á :))) sau cái hôm đăng Bonus 2 là t viết luôn nhưng t quên không đăng 😂😂

Làm nhm đến đây là chm dt. Thôi thì xin thân ái chào tm bit các đng chí vy.

Dành cho ai tò mò:

Bài thơ cui là bài: How do I love thee? Let me count the ways. (Mình ghi tên ca cái Bonus 3 ri hén :)))

Bài rt tình và đp nhé. T bn bài đy vô cùng :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro