Episode: 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối, Yujin lẻn vào trại giam, Minjoo bị bắt vì tội giết người không có vũ khí, vì cô cảnh sát nên được giam biệt lập với các phạm nhân khác, những nhân chứng ngày hôm đó đã chống lại lời khai của Minjoo.

Ba ngày nữa tòa án sẽ diễn ra, hình phạt nặng nhất cho Minjoo chính là tước giấy phép cảnh sát và hạ hàm trung úy.

Minjoo ngồi im như một bức tượng, cô không có bất cứ động thái nào gọi là sợ hãi hay phản bác gì cả, cô cũng đang rất khó hiểu vì tại sao lúc đó mình lại nổ súng bắn chết cậu bé.

Yujin ngang nhiên đi vào trong, nhưng lại có một viên cảnh sát chặn cô lại, giờ này không phải là giờ cho thân nhân. Yujin không muốn gây ồn ào hay phiền phức nên đã biến thành một cảnh sát trực đêm.

Yujin sau khi đã vào được trại giam thành công, cô hóa phép cho tất cả camera ngắt đi rồi đi tìm cục băng của cô.

Lướt qua một lượt các phạm nhân, ai nấy cũng đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường, cũng phải thôi... Tội phạm ai lại đi ưa bọn cớm bao giờ.

Dừng lại trước một phòng giam biệt lập, Yujin vô cùng mừng rỡ khi thấy Minju ngồi trong đó

"Cục cưng... Tôi đến cứu chị đây!"

Minju nghe động liền nhìn ra song sắt, trạng thái phản ứng đầu tiên của cô chính là khó hiểu vì người mặc thường phục cảnh sát đó cô không hề quen biết.

"Không nhận ra tôi? An Yujin đây!"

"An Yujin?" - Minju có vẻ không tin.

An Yujin quên mất là mình đang giữ hình dạng của người khác, cô nhẹ xoay mình liền quay về hình hài con người của mình. Khi đó mùi hương quen thuộc của cô mới làm cho Minju nhận ra.

"Cô đến đây là gì?"

Minju ngồi xuống mép giường, không thèm nhìn cô, mặt vẫn lạnh như núi băng và tất nhiên là không hề tỏ vẻ vui mừng khi Yujin đến cứu mình.

Yujin nhăn nhó khó hiểu, tại sao Minju lại tỏ thái độ với cô, Yujin lách người đi xuyên qua song sắt vào trong buồng giam cùng với Minju.

"Chị giận tôi?"

"Chuyện hồi chiều là sao?"  - Minju không ngước lên nhìn, mắt tập trung vào một điểm dưới sàn nhà.

"Tôi chính là không biết đã xảy ra chuyện gì nên mới đi tìm chị đây" - Yujin thật sự vô tội, vì lúc xảy ra sự việc là cô đang quay về địa ngục.

Minju nghe xong lại nổi giận.

"Cô nói dối như vậy vẫn chưa đủ hay sao? Lúc tôi bị điều khiển tâm trí, cô lại biến mất.... Sao lại trùng hợp như vậy?"

"Lúc đó tôi bị Mammon triệu tập mà, tôi không biết chị xảy ra chuyện"

Minju lại im lặng, nhưng bấy nhiêu đó vẫn làm cho Yujin hiểu là Minju đang kết tội cô.

Yujin nắm lấy cánh tay của Minju kéo cô đứng dậy.

"Đi... Tôi đưa chị ra khỏi đây, chị không làm gì sai cả"

Minju đứng dậy nhưng rồi không phải theo Yujin rời khỏi buồng giam mà là gỡ tay mình ra khỏi tay cô ấy.

"Tôi không đi!"

"Tại sao? Người giết cậu bé đâu phải là chị"

"Là tôi giết... Tôi đã bắn... Người nổ súng là tôi... Chỉ là không có cách nào khống chế được sự cám dỗ" - Minju thần thái thật băng lãnh nhưng ánh mắt lại trở nên dằn vặt.

Yujin nhận ra Minju đang cảm thấy mặc cả về tội lỗi của mình, kẻ gây ra tội lỗi chính là Mammon, hắn đã làm cục cưng của cô bị tổn thương.

"Cô đi đi~" - Minju nói.

Yujin dường như không tin vào lời nói kia, là Minju chấp nhận hình phạt? Minju chấp nhận mức án mà pháp luật đưa ra? Là Minju đang đuổi Yujin đi.

"Cục cưng, tôi đến cứu chị mà!" - Yujin nhẹ giọng an ủi.

"CÔ ĐI RA~ TÔI KHÔNG PHẢI CỤC CƯNG CỦA CÔ"

Minju bất thình lình hét lớn, chỉ thẳng ra ngoài song sắt, cô muốn cự tuyệt Yujjn...

"Chị bình tĩnh đã!"

"Tôi nói lại một lần cuối, một là cô đi ra ngoài, còn hai là tôi sẽ la lên để cảnh sát đến đây"

Yujin thấy Minju có thái độ dứt khoác như vậy nên không muốn gây thêm áp lực cho cô ấy nữa...

Đúng lúc đó Yujin thấy từ bàn tay của Minju phát ra một chút khói màu đỏ, đó chính là kết tinh sau khi sự thanh khiết bị vấy bẩn mà Mammon đã nói hay sao?

"Minju, tay của chị..."

Tzuyu cầm tay cô lên xem.

"Bỏ ra..."

Minju giật lại, cô không cho phép Yujin chạm vào người mình, cô ta là quỷ... Còn cô là người, cô không thể để bất cứ con quỷ nào cám dỗ mình thêm một lần nào nữa.

"Màu khói đó....." - Yujin nghi hoặc.

"Tất cả trật tự~"

Tiếng quản giáo vang lên từ xa, anh ta đang đi kiểm tra từng buồng giam, Yujin nghe động liền biến thân rời khỏi đây thật nhanh, quản giáo đến buồng của Minju thì thấy cô ngồi im trên giường nên không để ý nhiều.

Tối đó Yujin đợi lúc Minju ngủ say, cô lại lẻn vào buồng giam một lần nữa nhưng không phải để mang Minju đi.

Yujin cầm bàn tay của Minju lên xem, vẫn là màu khói đó... Yujin dùng phép thu hồi cái khói màu đỏ đó vào một cái lọ rồi biến mất.

Cô quay trở về địa ngục và ném cái lọ về phía Mammon, hắn ta nhìn những dòng khói đang lượn lờ trong cái lọ thì mỉm cười đắc ý.

"Làm tốt đấy An Yujin~"

Yujin không hề biết là mình bị Mammon lừa, thứ đầu tiên hắn cần chính là sự thanh khiết, hắn ta lợi dụng tình cảm của Yujin để thu hồi về một món hời quá lớn.

Yujin sau khi giao cho hắn thứ hắn muốn, đổi lại hắn phải cứu Minju.

Ngày xét xử cuối cùng cũng đã đến, Minju đã chuẩn bị trước tinh thần nếu sau này cô không thể làm cảnh sát được nữa thì cũng phải ngẩng cao đầu chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình.

Mấy ngày nay Minju không hề ngủ được, hễ cứ nhắm mắt thì hình ảnh của cậu bé đó lại ám ảnh cô, Minju gần như mệt mỏi và thiếu sức sống, đôi mắt thâm quầng nhưng vẫn không giấu được ám khí lạnh lùng đang tỏa ra.

Hai viên cảnh sát áp giải Minju ra tòa, cô đối mặt với chánh án một cách tự tin, không hề sợ sệt. Phiên toàn hôm nay cũng có sự tham dự của Yujin, nhưng cô đến đây với tư cách là một con người.

"Phạm nhân Kim Minju, nghề nghiệp cảnh sát, bậc hàm trung úy... Ba ngày trước đã nổ súng bắn chết một thiếu niên vô gia cư, trên tay của cậu ta không có vũ khí, hoàn toàn không có khả năng đe dọa sự an toàn của người khác... Theo bộ luật hình sự, Cảnh sát Kim sẽ phải chịu trách nhiệm về cái chết của cậu bé về tội tấn công người không có khả năng tự vệ, nổ súng khi phạm nhân không mang tính chất nguy hiểm,... Mức án tù 12 năm đồng thời tước bậc hàm trung úy, đình chỉ công tác sau khi ra tù 2 tháng..."

Minju nghe chánh án đọc tội của mình, trong đó bao gồm cả mức án phạt. Vì Minju là cảnh sát nên pháp luật phải trừng trị nghiêm minh để làm gương cho kẻ khác.

Minju vẫn đứng yên, mặt đối diện với vị chánh án nhưng hoàn toàn bất động, cô không hề mảy may tỏ ra hối hận hay lo lắng.

Yujin còn đang định cứu cô ra khỏi đây thì vị chánh án đọc tiếp.

"Tuy nhiên cậu bé kia đã phạm tội cướp của, tuổi còn rất nhỏ nên trường hợp của cảnh sát Kim có thể thông cảm, để bảo vệ cho người dân thì bất đắc dĩ phải nổ súng..."

Phiên tòa nghe xong ai nấy cũng đều cảm thấy lạ với phán quyết của chánh án, mọi người bắt đầu xôn xao thì Minju ngẩng mặt lên nhìn vị chánh án với đôi mắt kiêu kì và đầy thách thức.

"Mammon~" - Minju nói.

Cả tòa án như bất động, chỉ còn lại duy nhất Yujin và Minju... Hai người họ đều thấy rõ, trên đầu chánh án xuất hiện một cặp sừng to, quang cảnh xung quanh liền đổi ngay là một căn phòng đầy lửa.

"Tôi cũng không ngạc nhiên lắm!" - Minju vẫn bình tĩnh trước hình dạng đáng sợ của Mammon.

"Ta đã hứa với Yujin là sẽ cứu ngươi~"

Mammon nói xong, Minju bị xoay vòng đưa về khoảng thời gian lần trước khi mà cô đuổi theo cậu bé để bắt nó lại.

Minju thấy mình đang cầm súng chĩa vào cậu bé... Chính là khoảnh khắc này.

Yujin lao đến hất cây súng ra khỏi tay Minju, nhờ vậy mà đường đạn lệch đi mà bắn lên trời... Thằng bé chạy mất.

Minju thở hồng hộc ném cây súng qua một bên rồi nhìn Yujin.

Mammon cười một cách man rợ rồi biến mất. Minju lại thấy mình đang đứng trên vỉa hè với Yujin.

"Mọi chuyện đã bị xóa" - Yujin nói.

"Tôi biết..." - Minju trả lời rồi quay lưng bước đi.

Yujin lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau, còn Minju vẫn là chưa tha thứ cho cô.

"Tôi không muốn làm bạn với cô~ Vụ việc vừa rồi tôi sẽ kể cho Nako nghe"

Yujin thấy cục cưng của mình đã không sao liền cảm thấy phấn khởi, tên Mammon này cũng rất biết giữ lời hứa... Nhưng cũng là do hắn ta đã đạt được mục đích, lấy được thứ cần lấy nên hắn ta chỉ thực hiện giao kèo với Yujin mà thôi.

Yujin cũng không muốn bỏ cuộc, Minju là một cô gái đặc biệt mà cô chưa từng thấy bao giờ, nhất định Minju phải là của cô.

"Tôi sẽ bảo vệ chị~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro