6.Chúng ta ngủ cùng nhau nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu tắm xong thì cũng đã 9 giờ hơn, cậu thích thú mở tủ quần áo của anh ra để lựa đồ ngủ tối nay vì anh hứa sẽ cho cậu mặc áo của anh để ngủ. Cậu thay đồ xong đến khoe anh

- Anh ơi em mặc có đẹp không anh

- *đỏ mặt* T...Tất nhiên là đẹp rồi

Giờ đây anh muốn tự tát mình 1 cái vì có suy nghĩ đồi trụy với 1 đứa trẻ còn cậu thì cậu thì cười hì hì khi đã treo chọc anh thành công

- Har...Harry à, em đừng trêu anh nữa mặc quần vào đi

- Hong ~ em hong chịu âu, em muốn mặc như này đi ngủ cơ

- Thôi được rồi cứ làm bất cứ điều gì em muốn

- Dạ ~ em cảm ơn ạ * cậu nhảy lên người anh*

Dù không tình nguyện cho lắm nhưng anh vẫn bế cậu lên, vẻ mặt cưng chiều nhìn cậu mà nở 1 nụ cười chân thật, không hề mỉa mai, khinh thường, tự mãn mà nó là 1 nụ cười xuất phát từ sự vui vẻ, sự hạnh phúc ánh lên từ nụ cười; ánh mắt anh nhìn cậu thăm sâu và nhẹ nhàng, nhiều nhất là sự cưng chiều và hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Giờ anh mới chợt nhận ra :

Mình đã thay đổi rất nhiều từ khi nhóc con Harry đến, anh đã có thể thoải mái bọc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhiều hơn, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, cưng chiều cậu nhiều hơn. Anh chợt nhận ra, rằng tất cả sự thay đổi này đều đến từ khi Harry xuất hiện. Cậu đã cho anh 1 cảm giác an toàn, không tính toán, không tự kiêu, tự đại, không bao giờ làm những điều trái ý anh; anh cảm thấy cậu sinh ra là để dành riêng cho duy nhất anh vậy. Rồi anh lại bất giác mỉm cười, xoa đầu cậu 1 cách nhẹ nhàng.

- Bảo bối à, cảm ơn em đã đến đây với anh; giúp anh thoát khỏi những hồi ức ko mấy tốt đẹp đó, giúp anh được sống đúng với chính mình một làn nữa, Harry, cảm ơn em rất nhiều.

Cậu thửng thờ 1 lúc

- Ko cần phải cảm ơn em đâu, anh luôn xứng đáng có được điều đó. Giờ cũng đã trễ rồi, ta cùng đi ngủ nào. Chúng ta cùng nhau ngủ nhé!

Anh vui vẻ bế cậu vào phòng ngủ của anh, nó có màu chủ đạo là màu đen, xung quanh tất cả đều là màu đen, cậu hơi nhíu mày nhìn quanh phòng ngủ rồi lại thôi. Anh bế cậu nắm lên giường ngủ, vì quá mệt nên cậu đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Anh phì cười, vuốt ve mái tóc đen nhánh của cậu rồi hôn nhẹ lên nó 1 cái . Bảo bối chúc em ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro