ssvn new fanfic [29/3/2011]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Mưa rất là lãng mạn. Thì tác giả đâu có chối bỏ cái sự thật hiển nhiên này dù bạn ấy rất ghét mưa. Nhưng nếu bảo nó lãng mạn và vô hại thì mình chắc chắn sẽ là người cầm đầu một hội anti vớ vẩn nào đấy rồi. Tại vì cái thứ chất lỏng lạnh lẽo đó dám cả gan làm cho công chúa yêu dấu của chúng ta phải nằm bẹp trên giường nên dù có bị mọi người phản đối thì tác giả vẫn chấp nhận giơ rổ hứng anti.

Tình yêu đúng là chết trong lòng một ít và bệnh ngoài mình một đống, lẽ ra Jessica nên nghe lời khuyên nhủ của Fany sớm hơn trong chuyện này. Dù vậy thì việc cô bạn thân vừa trưng mắt cười vừa lặp lại nó liên tục bên tai trong khi đầu Jessica quay cuồng như thế này thiệt không vui gì cả.

- Tớ đã nói rồi. Yêu thì yêu, sức khỏe vẫn quan trọng hơn chứ công chúa - Fany nhắc lại thứ vài ngàn lần câu dạy dỗ thấm nhuần đạo đức tình yêu.

- Tớ bệnh nặng thêm là tại cậu đó. Cậu yêu được bao nhiêu người mà cứ khủng bố tớ mãi vậy hả? - Jessica rờ trán và thấy từ lúc Fany ở đây tới giờ đầu cô đã tăng được thêm vài độ.

- Cậu với người ta bày đặt đóng drama rồi đổ thừa tớ à - Fany giả bộ rơm rớm nước mắt - cậu có biết tớ phải dậy sớm qua đây chăm sóc cho cậu cực khổ như thế nào không.

- Rồi, biết rồi. Tớ muốn ngủ, cậu đóng cửa kéo rèm lại giùm tớ được không? Chói quá tớ không ngủ được - Jessica ôm chăn lăn về phía bên kia cửa sổ để tránh nắng.

- Hả? Tớ có nghe nhầm không? Cậu cũng biết là sáng thì không ngủ được nữa hả? Tớ tưởng cậu ngủ xuyên ngày đêm từ nhỏ tới lớn nên có khả năng miễn nhiễm với tất cả các loại tác động từ bên ngoài rồi chứ - Fany nói với vẻ thảng thốt thực sự.

Đáp lại khuôn mặt bất ngờ của Fany là một con gấu bông to vật vã. Biết là nên nuốt thắc mắc vào lòng, Fany lại gần cửa sổ và kéo khung kính màu trắng tao nhã lại. Nhưng chắc hôm nay do Fany chạy vội sau khi nghe Jessica báo cô ấy bị bệnh nên Fany bước nhầm chân trái ra ngoài. Lúc nãy gối ôm to nhưng ít ra nó cũng êm. Còn hơn bây giờ bị đá đập vào trán vừa đau vừa tức. Fany suýt tí nữa đã vọt ra câu "Trời ơi cái đứa mất nết nào ném đá vô mặt người ta vậy?" thì Fany đã thấy bóng dáng quen quen của ai đó. Đẹp và đen. Ah Kwon Hyuk Joon.

Anh chàng trong bộ áo khoác màu chuột xám đang cố vẫy tay để gây sự chú ý với Fany và việc mắt cười làm là cười như mọi khi với bộ dạng ngố tàu đó. Sau vụ ai nhìn sau nhớ nhiều hơn, không biết anh chàng dễ thương này còn nghĩ ra được trò gì hay không?

- Nè, cậu tới đây chi vậy? - Fany bắt loa tay hỏi từ trên xuống.

- Tớ muốn gặp Jessica. Hôm nay cậu ấy không tới trường nên tớ muốn biết cậu ấy có bị sao không? - anh chàng làm tương tự như Fany để trả lời.

Hiển nhiên mấy cái âm thanh đó không lọt lỗ tai mấy chú cún cưng chân dài của nhà họ Jung chút nào hết. Yuri nói một câu, đàn chó sủa ầm ĩ đáp trả bằng cả ngàn tiếng grừ grừ đáng lo ngại. De xe lại, Yuri núp sau cái cây cổ thụ gần nhà Jessica để lũ chó không nhìn thấy cô. Cái này không cần là sinh viên trường Y hay phải sở hữu mắt cười mới biết rằng chó nhận ra mùi vị người lạ bằng khướu giác, Yuri à, núp chi cho mắc công vậy.

Yoona, núp chung chỗ, kéo Yuri lại thì thầm vào tai:

- Hỏi unnie ấy là Jessica unnie thích cái gì?

Yuri ló chút xíu mặt ra rồi vẫy tay để Fany chú ý. Hiển nhiên là Fany phải nhìn Hyuk Joon rồi, không những nhìn mà còn phải ghi nhớ để báo cáo lại với công chúa nữa kìa. Yuri hỏi xa xa:

- Jessica thích gì nhất vậy Fany?

Fany suy nghĩ trong giây lát rồi quay vào trong suy nghĩ tiếp. Jessica thì có sở thích rất tao nhã đó là xài hàng hiệu. Chẳng lẽ bây giờ kêu Hyuk Joon mua mấy cái áo Dior hay tặng mấy cái nhẫn Tiffany. Chà, tuy nó mắc nhưng vẫn có thể dùng tiền mua được, mình phải nghĩ một cái gì đó thật lạ vào để thử thách anh chàng (sao người ta hỏi Jessica mà bạn "tốt bụng" giùm vậy bạn?). Tiffany quyết định đi xung quanh ngắm nghía các vật dụng trong phòng Jessica để lấy cảm hứng. Rồi một bức tranh tối tối sáng sáng trưng cho oai đập vào mắt cô và rồi cô nảy ra một ý tưởng thật kinh khủng dành cho anh chàng dễ thương ngoài kia.

- Jessica thích hoa sen - Fany nói vọng xuống.

- Huh? Hoa sen? Đèn hoa sen? - thông cảm Hàn Quốc không chứa chấp loại đặc sản quý hiếm này.

- Không, hoa sen tức là bông sen ấy. Cậu ấy rất thích đọc kinh Phật nên cậu ấy thích hoa sen - Tiffany bịa chuyện trắng trợn.

Cái thứ duy nhất mà Jessica chịu đọc ngoài mấy quyển giáo trình y khoa chán ngắt ngơ là mấy quyển tạp chí thời trang thì có. Tiffany à, bạn đừng có làm cho các thầy tu té bổ ngửa khi xem mấy quyển bìa là kinh Phật nhưng nội dung là mấy cô người mẫu chân dài bận mấy bộ đồ thiếu vải thừa tiền thế chứ, tội chết.

Khỏi phải nói mắt Yuri trợn to tới cỡ nào. Cái chuyện công chúa ngồi tụng kinh niệm Phật nghe lạ quá, Yuri vẫn chưa thể tiêu hóa nỗi hình ảnh tưởng tượng mắc cười đó vào trong não bộ của cô được. Tuy là thắc mắc tới nỗi hai mắt suýt biến thành hai dấu hỏi to đùng nhưng ít ra thì Yuri cũng ráng bình tĩnh ngâm cứu, còn quà khuyến mãi của buổi gặp mặt hôm nay thì mới nghe tới đó đã lăn lộn ra cười rồi. Yuri thậm chí còn nhìn thấy cuống họng Yoona khi nhóc phải đứng dựa hẳn người vô cái cây cổ thụ để lấy sức cười tiếp. Ở trên cao kia, người nghĩ ra sáng kiến vĩ đại cũng thụt mặt vô phòng Jessica vừa cười vừa vỗ tay lia lịa. "Ai mà giỏi quá vậy? Tiffany chứ ai".

Jessica thì vẫn bình thản yên giấc như một quả dưa leo sắp bị chiếc nồi than đen thùi lùi kẹp bẹp dí mà cũng chẳng hay. Bên cạnh khung cảnh hữu tình đó, có một cây nấm cười lăn lóc để tạo sự sinh động cho tập thể. Ngoài kia, một con cún cụp đuôi nhìn mếu máo chú nai vàng nhưng không hề ngơ ngác như cầu xin. Cái hệ sinh thái tình yêu này coi bộ còn lâu mới bị diệt chủng đây.

...

Yoona đi qua. Yuri đi lại. Cụng đầu. Nhìn nhau. Rồi lại lượn ra để song kiếm hợp bích một phút giây chẳng xa. Khuôn mặt baby của Yoona nhăn nhó nhìn xung quanh rồi lại thở dài ngao ngán. Lúc nãy nghe cái tin ai kia đọc kinh Phật nó buồn cười thiệt nhưng tới lúc đụng chuyện thì mặt chỉ biết méo xẹo thôi. Không hiểu vì cái lý do gì trên thế giới này mà cái nàng công chúa ấy lại đi yêu thích một thể loại siêu hàn lâm bác học kiểu như tiếng Ấn Độ cơ chứ. Đừng có nói Jessica mê nhạc Rap xong rồi ngưỡng mộ trình độ đọc kinh siêu cấp của mấy thầy tu đó nha.

Những lúc thế này, cái điệu bộ ảo não của Yuri còn sầu thảm hơn. Chịu hết nổi, Yoona phải hét lên với người chị yêu quý của mình.

- Unnie, bây giờ chúng ta phải làm gì đó chứ không phải là nhìn nhau như thế này.

- Nhưng mình phải biết mình làm gì thì mới làm được chứ - tâm trạng Yuri cũng chẳng khá hơn Yoona là mấy.

- Em sẽ ngồi search Daum thử coi cái loài hoa quý hiếm kia ngự trị chốn nào. Bằng mọi cách em sẽ nhập khẩu nó về đây cho unnie nên unnie đi gặp Jessica unnie đi - Yoona tự mình sắp xếp mọi chuyện.

- Hở? Gặp cô ấy làm gì?

- Làm cho unnie ấy cảm động chứ làm gì nữa. Nói bá láp mấy câu nhớ nhung ủy mị gì đó để unnie ấy đừng nhớ tới cái bông sen bông súng khỉ gió đó là được.

Yuri bước tới cầm lấy chiếc áo khoác lên để đi ra ngoài nhưng vẫn không quên trao cho cô em thân thiết một cái vẫy tay. Ngày mai Yuri đi, biển (sẽ cố) nhớ tên Yuri để gọi về, đừng lo không ai đưa tiễn lúc lâm chung, tiểu hắc à.

Nhà công chúa rộng mở cửa đón chờ nhưng ai đó thì chỉ biết lắc đầu ngó lơ. Yuri thực lòng không thể hiểu được là tại sao những người yêu nhau lại phải nhớ nhau nhiều đến thế. Một ngày không gặp cũng có tổn hại gì tới hòa bình của nhân loại đâu. Mà cứ cho là không chịu được đi thì từ từ qua ngày 2, ngày 3 nó sẽ hết nhớ thôi. Mắc gì ngày nào cũng gặp, cũng nói chuyện chi cho Yuri khổ lây vậy? Cũng không hẳn là Yuri lãnh cảm tới mức không quan tâm tới bệnh tình của Jessica nhưng làm thế nào thể hiện cái sự nhớ nhung bé xíu xiu của cô cho công chúa thấy mới là vấn đề. Có lẽ điều tuyệt nhất cho thế giới này đó là Yuri ném cho Jessica một viên thuốc cảm cực mạnh rồi vọt về. Ý tưởng nghe hay thật, vậy mà không được làm mới tức chứ.

Hít thở đều đặn trước khi sắp xếp câu tứ trong đầu, Yuri lấy bút ra và bắt đầu công cuộc truyền tải thông điệp trái tim tới người đang nằm ngủ phè phỡn trong kia. Đọc lại vài câu đã kẻ highligh trong mấy quyển tiểu thuyết tình yêu, Yuri chu mỏ, nhíu mày đạo văn. Ngâm cứu thêm một lát nữa mấy dòng chữ thấy ghê mình vừa viết ra xong, Yuri quấn bức thư tình của cô quanh một viên đá nhỏ rồi cột nơ đẹp đẽ cho nó có vẻ giống một thứ lãng mạn nào đó. Thẳng hướng cửa sổ mở tung nhà nàng mà phóng, Yuri bước chân sau ra để lấy đà và ném mạnh hết mức có thể. Quả nhiên là có sự trợ lực không ít từ việc thỉnh thoảng lượn lờ tới mấy trung tâm boxing nên Yuri đã thành công trong việc bắn tỉa đống lá chắn ngang đường đi của viên đá và cuối cùng là hạ cánh ngay chóc cái bản mặt mèo lười ham ngủ của Jessica. Gầm lên một tiếng thảm thiết, Jessica làm cho tất cả mọi thứ trong tầm bán kính 5m đều phải thót tim, trong đó bao gồm một "chàng trai" vừa đen vừa đẹp. Suýt tí nữa thì Yuri lên tăng sông với lời thỏ thẻ của ai kìa rồi, trời ạ.

Jessica nhìn quanh quất để truy tìm cái thứ mắc dịch phá hỏng giấc mơ tuyệt đẹp của cô với Hyuk Joon và nhanh chóng bắt gặp tờ giấy hồng được quấn trong một cái nơ màu đỏ. Dù cũng tức xì khói đó nhưng Jessica cũng dành chút thời gian để tự hỏi lòng cái vật thể sến súa kia là cái gì. Mở nhanh tờ giấy ra, cái đầu phừng phừng lửa giận của Jessica chẳng khác nào cục than đỏ lửa bị ai đó tạt nước vào tắt ngấm. Một cách từ tốn, đôi môi nàng mở ra thành một nụ cười xinh đẹp. Cái trán nhăn nhó cũng nhờ sự giãn cơ đó mà tách nhau ra để làn da mịn màng của nàng mãi mãi là sự hờn ghen của những kẻ ganh tị tới mờ mắt đầy rẫy ngoài đường. Sao thế gian này lại có một người đẹp trai và lãng mạn đến vậy chứ, Hyuk Joon?

Nguyên văn dòng chữ nắn nót của Yuri dành cho Jessica đó là:"Giá như có một điều ước, tôi sẽ ước mình là một chàng hoàng tử để có thể đánh thức nàng công chúa ngủ quên bằng một nụ hôn dịu dàng".

Vừa mới hết sốt xong tự nhiên bây giờ nhiệt độ lại tăng đột biến đâu đó rồi. Ôi biểu đồ dự báo trái tim cứ trồi lên tụt xuống riết vầy làm sao sống nổi đây. Chàng ơi là chàng, lẽ nào chàng họ Hoàng tên Tử nên mới sinh ra để trở nên tuyệt vời đến như vậy. Vâng, cụ thể thì nàng công chúa của chúng ta sẽ còn ngồi đó tự kỉ thêm nhiều tiếng đồng hồ nữa nếu như một viên đá khác không nối tiếp viên đá trước bay trúng người nàng. Bao nhiêu ren rua Jessica thêu dệt nãy giờ bỗng chốc sụp đổ rơi rụng. Bình tĩnh quay trở lại hiện thực, Jessica bò tới đầu giường để lôi cây bút thơm cô thích nhất ra để viết lên một tờ giấy cũng màu hồng nốt. Vừa cười vừa viết từng câu từng chữ tâm huyết lên đó, Jessica cảm thấy thật may mắn vì Tiffany đã đi về, không thì không biết bạn thân mắt cười sẽ mất kìm chế thế nào khi thấy Jessica mơ mộng như thế này nữa. Chính Jessica còn không tự tưởng tượng được có ai đó biến cô thành ra một thể loại gần giống với đứt dây thần kinh và có hơi hướng dở hơi thế này cơ mà.

Lén lút mon men tới gần cửa sổ, Jessica ép chặt mình vào khung cửa để nhìn coi Hyuk Joon đang ở đâu. Cảm giác mong nhớ, chờ đợi và hạnh phúc này là sao đây? Chỉ mới thấy bóng dáng quen thuộc là Jessica đã thấy vui tới nỗi không thể nào khép miệng lại rồi. Có lẽ từ bây giờ Jessica sẽ phải ngừng cái việc tự động sỉ vả mấy bạn gái suốt ngày lôi hình người yêu ra ngắm rồi ngồi cười một mình rất ư hâm đơ khó đỡ thôi. Cứ đà này, không khéo Jessica sẽ biến thành nữ chúa trại tâm thần quá. "Không được, mình là công chúa băng giá cơ mà, bình tĩnh lại nào. Hít thở, hít thở".

Nhắm chừng vị trí xong xuôi, Jessica ném đá trở ra nơi Hyuk Joon đứng. Coi bộ bản tính bạo lực bẩm sinh cũng không thua kém đôi tay cơ bắp nhờ luyện đấm bốc là mấy. Xoa xoa cái đầu móp mất một ít từ cục đá của Jessica, Yuri dựa lưng vào cây đại thụ bên cạnh để đọc thư.

"Genie đã đi vắng, sowon vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp. Sowoneul malhaebwa"

Yuri bật cười. Hóa ra công chúa băng giá còn có khía cạnh nhí nhảnh nữa chứ, không ngờ đấy. Công chúa nghĩ nàng ấy là SNSD sao? Thú vị thật. Nhưng Kwon Yuri mới là thú vị nhất, người đẹp yêu dấu à.

Ngay lập tức, Yuri đã đáp trả tin nhắn của tổng đài nhận lời ước mở cửa tênh hênh mỗi ngày của Jessica.

"I need a girl" - SNSD xuất hiện rồi hả? Vậy thì hãy xem come back stage của Taeyang đây.

"Why are you being like this?" - những dịp vui vẻ thế này không thể thiếu sự góp mặt của girl group mới nổi T'ara được.

"Nothing better" - đến nước này thì Yuri đành phải lôi cả đàn anh Brown Eye Soul vào cuộc.

"Oh!" - công chúa ngạc nhiên.

"Hoot" - còn Yuri thì cười đểu.

"Đến để chọc quê người bệnh hả? Đáng ghét!" - Jessica bày đặt làm giá.

"Người ta nhớ muốn chết còn nói vậy. Ghét thế thôi tớ đi về nhá" - lúc nãy thì Yuri thấy nhớ chút chút, giờ thì thấy nhớ nhiều hơn chút chút rồi.

"Giận à?"

"Không giận. Chỉ hận bản thân mình ngốc nghếch vì lo lắng quá nhiều cho ai đó thôi".

"Làm thế nào đây nhỉ?"

"Số điện thoại của cậu" - lần này thì Yuri không có quên nữa đâu. Jessica ở tuốt trên kia thành ra Yuri tỉnh táo lắm.

Trước khi Jessica kịp ném cho Yuri mấy con số làm vốn thì từ đâu đó một giọng nữ cao vang lên lanh lảnh.

- Bớ người ta có trộm. Trộm kìa, bớ người ta.

Yuri dáo dác kiếm trộm. Jessica cũng nhớn nhác ngó chừng xung quanh. Hai người nhìn nhau chăm chú để ánh mắt mang câu hỏi "Trộm ở đâu?" di chuyển từ cửa sổ tới gốc cây và ngược lại. Và người phát ngôn cho câu la làng đó chỉ thẳng vô khuôn mặt ngơ ngác của Yuri để trả lời cho câu hỏi khó trả lời nọ:

- Cậu kia. Dòm ngó trộm cắp gì đó? Bớ người ta có trộm ở ngoài gốc cây cạnh hàng rào.

- Ơh cô hỏi thì phải cho cháu trả lời đã chứ. Cháu như vầy mà trộm cướp gì chứ.

Yuri bực mình cái bà cô giúp việc nhà Jessica muốn chết nhưng không có thời gian đấu khẩu vì đàn chó chân dài nhà nàng đã sủa ầm ĩ báo động từ đằng xa rồi. Ngước lên nhìn Jessica đang đứng cứng đờ vì quá bất ngờ trên cửa sổ, Yuri nói thật nhanh ý nguyện quan trọng nhất của hôm nay:

- Cho tớ số điện thoại nhanh lên.

Tuân lệnh, Jessica làm như một cái máy trong vô thức. Ném xuống đất cho "kẻ trộm" xong, Jessica quay lại ngó thì đã thấy toàn bộ người giúp việc bao gồm cả quản gia đã rầm rập phóng ra sau vườn rồi. Khỏi nói anh chàng đẹp trai của Jessica phóng nhanh tới cỡ nào. Chỉ trong chớp mắt, Hyuk Joon đã chạy tới gần đầu phố. Càng nhìn Hyuk Joon ở góc độ này, Jessica càng thấy cậu ấy giống hoàng tử hơn. Với một ai đó thì có thể tình huống cao chạy xa bay, quất ngựa truy phong của Hyuk Joon giống mấy cha ăn cướp đeo mặt nạ đen hầm hố trong tiểu thuyết diễm tình nhưng Jessica thì khác. Đã nói người ta đang yêu rồi, muốn nhắc lại mấy ngàn lần nữa mới biết là trong đôi mắt em anh là tất cả hả?

Kwon Hyuk Joon, tớ hết bệnh cảm rồi nhưng vì cậu mà tớ lại bị nhiễm một căn bệnh nan y cực kì nguy hiểm khác. Người ta vừa đi đã thấy nhớ, đơn bệnh này phải kê thuốc làm sao đây thưa Hur Jun ajussi?

- - - - - - -

P/S: Lẽ ra ý tưởng ban đầu sẽ rất, rất sến nhưng vì ngày thứ 7 tuần trước mình lỡ biết một chuyện không nên biết nên bây giờ vẫn đang rất héo úa, tàn lụi. Haiz mọi dự định đã tan tành mây khói hết rồi, từ giờ câu chuyện sẽ đi theo một hướng lắt léo nào đó mà chính bản thân mình cũng ko kiểm soát nổi nữa rồi. Bởi vậy người ta mới nói nhiều chuyện là không tốt mà, biết làm chi để giờ rầu đời vậy nè trời???

For S.O: đọc chap này bạn í có thấy điểm hay ho nào không? Nói cho bạn nghe là mình vẫn chưa tha thứ cho cái chuyện kêu tấm hình couple trong ví mình là nhảm nhất S9 đâu đó nha. Nói chứ hồi sáng nay mình mơ thấy S9 đến VN nè, làm event từ thiện ở BD mới ghê chứ ^ ^. Giấc mơ đó không có cp của bạn mà chỉ có cp trong ví tớ với Yoong yêu dấu thôi à. Cái này chắc tại bạn nên mình mới mơ đẹp vậy đó, cám ơn nha hehe

--------------------

Author: Legal & Norin_Hwang

Rating: G

Category: romantic

Couple: Yulsic

Note: Thanks Norin rất nhiều, lần đầu chúng ta hợp tác không biết nói gì hơn là cảm xúc vốn dĩ hãy để nó tự mình viết thành lời.

Thân tặng các bạn nhân 8/3^^

Anyway, gửi người mình muốn gừi

Gửi người tôi yêu!

Lần đầu gặp em, khi nhìn vào mắt em tôi đã biết tôi sẽ yêu em. Ánh mắt em buồn và trong như giọt pha lê, nó làm tôi thấy lúng túng và bối rối. Nỗi buồn biết nói trong đôi mắt em làm tôi muốn bảo vệ che chở cho em biết dường nào. Tôi biết ngay giây phút ấy trái tim Kwon Yuri thuộc về Jessica Jung mãi mãi rồi.

Quán café ngày mùa đông lạnh lẽo.

Mùi khói thơm đem theo vị capuchino ngọt ngào xen lẫn vị đắng phảng phất trong không khí, hít thật sâu hơi ấm từ chiếc tách màu nâu đó tôi nhìn bâng quơ ra ngoài khung cửa sổ nhỏ trắng xóa vì tuyết rơi và mỉm cười. Đôi bàn tay ngày xưa từng giấu tình yêu vào trong túi áo khoác nay đã trở thành bờ vai của một ai khác rồi. Nhưng tôi sẽ chỉ để cho người ấy thấy vẻ tươi cười thoải mái của tôi khi vô tình gặp nhau trên đường mà thôi. Bởi vì thứ tình cảm trẻ con non nớt đầu tiên của tuổi mới lớn đó đã bước đi theo người nhưng tôi không cảm thấy tiếc nuối chút nào, lời chia tay ngập ngừng khiến tôi nhận ra rằng chúng ta không thuộc về nhau như tôi đã từng mơ mộng về mối tình đầu.

- Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?

Tôi ngước lên nhìn giọng nói trầm ấm vừa phá vỡ không khí tĩnh lặng xung quanh tôi. Đôi mắt đen láy đó thoáng bối rối khi bắt gặp cái nhìn xa lạ của tôi. Tôi là một cô gái yếu đuối tới lạnh lùng và tôi biết người ấy sợ chiều sâu mỏng manh dễ vỡ trong tôi. Tôi gật đầu khẽ đồng ý với lời đề nghị của cô gái tóc đen một cách rụt rè. Nụ cười ấy sao lại thân thiện và đáng tin cậy đến thế?

Chiếc thìa nhỏ va lanh canh vào thành tách tạo thành những âm thanh vang trầm bổng và điều đó khiến người đối diện liên tục vò đầu bứt tóc vì mất tập trung với game xếp kim cương tính giờ trên điện thoại. Lâu lâu sau những lần nhấp nhanh qua ly nước của người đó, tôi bắt gặp một điều gì đó rất lạ ẩn sau cái vẻ bối rối ngượng ngùng kia. Có lẽ người lạ mặt cũng không đáng sợ lắm phải không nào?

Mỗi ngày trôi qua, tôi được ở bên cạnh em, được nhìn thấy em cười, cùng em chia sẻ niềm vui và tôi cũng là người để em dựa vào lúc em đau khổ buồn chán. Tôi tự nói với mình chỉ cần ở bên em được cảm nhận hơi thở của em xung quah tôi là đủ, nhưng tôi tự dối mình bao lâu nay. Tôi muốn nhiều hơn thế, tôi muốn khi ánh mắt em chỉ có tôi mà thôi, tôi muốn nụ cười của em chỉ dành cho tôi mà thôi, tôi muốn bàn tay em chỉ mình tôi nắm mà thôi...tôi muốn nhiều hơn thế nữa. Đúng, tôi ích kỷ, khi yêu ai chẳng ích kỷ. Đúng tôi hèn nhát, yêu mà không dám nói để giờ đây tự trách bản thân mình và mơ tưởng có được tình yêu của em trong hi vọng mờ nhạt.

Tôi phải làm sao đây, em nói cho tôi biết đi Sica ah!

Trái đất hình tròn và duyên gặp gỡ là đường kính của nó, tôi tự hỏi tại sao trái đất quay hoài không mệt mỏi ngày này qua tháng nọ, ah phải rồi đó là quy luật buộc chúng ta phải chấp nhận nó. Quy luật đặt ra mãi mãi không bao giờ thay đổi được nó trừ khi có phép màu xảy ra, cũng như tôi và cô ấy tưởng như chỉ là thoáng qua nhưng sao lại dài tới tận vô cùng như vậy?

Gặp lại nhau trong một buổi họp mặt bạn bè, tôi đã không tin cô gái xinh đẹp tự tin nói cười với mọi người kia lại có thể chơi mãi một level game không xong khi có tôi ở đó. Cô ấy nở nụ cười với bất cứ ai và điều đó khiến tôi có cảm giác lạc lõng giữa những con người xa lạ. Bất chợt trong tôi lại nảy sinh một phép so sánh lạ kì. Nụ cười ngại ngần hôm ấy hình như nhiều ý nghĩa hơn cái nhếch môi xã giao kia thì phải.

- Ơh cậu là...

Và chúng tôi lại gặp nhau một lần nữa. Ánh mắt ấm áp kia đã lại trở nên rụt rè trước tôi nữa rồi.

- Ừh tớ là Jessica. Còn cậu?

- Tớ tên Yuri. Kwon Yuri.

- Cậu cũng là bạn của Tiffany à?

- Ừhm, tớ làm thêm chung chỗ với cậu ấy. Còn cậu chắc là cô bạn thân mà Fany hay nhắc tới.

Chúng ta quen nhau. Nhanh hơn một cơn gió và ngắn hơn một đoạn đường dài thẳng tắp. Chiếc áo khoác Yuri trao cho tôi hôm đưa tôi về tôi vẫn còn giữ nguyên trong tủ áo để ấp ủ một tình cảm mà không bao giờ tôi biết nó là gì.

Những lần nói chuyện trở nên nhiều hơn, tôi dường như cũng bận rộn hơn với nụ cười thoáng nở mỗi khi đọc tin nhắn chúc ngủ ngon của Yuri. Không biết từ lúc nào, con người chỉ thích ăn và ngủ của tôi trở thành tín đồ của internet. Tôi và Yuri nói với nhau rất nhiều điều, nhiều tới nỗi đôi lúc tôi nghĩ bạn thân của tôi không phải là Fany nữa. Những cảm xúc hỗn độn khi gặp chuyện không hay tôi cũng chỉ giấu trong lòng để đêm về chia sẻ với Yuri qua những câu chat vội. Tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy nhưng có lẽ nói với một người không thực sự gặp nhau và nhiều kinh nghiệm sống hơn thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Yuri vốn chưa hề tạo cho tôi cảm giác lạ lẫm. Ánh mắt và nụ cười ấy, tôi chỉ là tin tưởng tuyệt đối mà thôi.

Nói với nhau rất nhiều, trao đổi với nhau rất nhiều nhưng khi khoảng cách chỉ là một chiếc bàn nhỏ sao lại trở nên khó mở lời đến thế. Tôi nhìn Yuri và cô ấy cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra, Kwon Yuri mà mọi người vẫn biết không thực sự là Yuri mà tôi biết. Một chút gì đó hụt hẫng chạy ngang qua suy nghĩ tôi khi thấy Yuri thoải mái giơ điện thoại lên tự chụp hình cô ấy với những người bạn khác. Tôi biết tôi không phải là người duy nhất Yuri giữ liên lạc sau buổi gặp mặt hôm ấy và tôi cũng biết tôi không phải là người bạn duy nhất của cô ấy. Biết trước hết tất cả đấy mà sao vẫn cảm thấy trống rỗng. Tại sao lại tập cho tôi thói quen chỉ nghĩ về cậu để rồi hôm nay tôi thành kẻ cô đơn trong cái không gian chật hẹp đầy người này? Đối với cậu, tôi là gì hả Yuri?

- Yuri, nghe nói cậu nhảy sexy tuyệt lắm phải không? Trình diễn cho tụi mình xem đi.

Không chút ngần ngại, cô gái quyến rũ cởi chiếc áo ngoài ra và bắt đầu wave theo từng điệu beat bập bùng từ chiếc điện thoại di động của cô ấy. Tôi bắt gặp đâu đó những ánh nhìn ngưỡng mộ và ham muốn sau cái vuốt mặt lạnh lùng khiêu khích của cậu ấy. Đẩy thật nhanh từng ngụm nước xuống cổ họng, tôi giấu vẻ thất vọng để bước thật nhanh ra ngoài. Hôm nay tuyết vẫn rơi đấy, chiếc áo ấm kia không cần che chở cho trái tim tổn thương của tôi nữa rồi.

- Sica, cậu định về à? Sao thế?

Nắm chặt chiếc áo bằng tay phải, mồ hôi đổ thành dòng trên khuôn mặt đó làm tôi khắc ghi sâu đậm trong trí nhớ cảu mình. Hình ảnh Yuri với điệu nhảy sexy cứ chập chờn ẩn hiện như ám ảnh tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.

- Cậu vào trong đi, mọi người vẫn đang chờ cậu đó.

- Cậu không vui à? Có phải tớ đã làm gì có lỗi rồi không? - Yuri bối rối gãi đầu hỏi lại tôi.

- Không có gì đâu

- Sica, tớ xin lỗi mà. Đừng giận tớ .

Có thể không giận người biến tôi thành kẻ ích kỉ ư? Tớ không phải là người bao dung và quảng đại đâu Yuri à? Tớ không muốn nghĩ về cậu nhưng sao cậu cứ xuất hiện trong cuộc sống của tớ như vậy. Tớ ghét cậu, tớ ghét bản thân mình nhiều lắm.

Yuri à, hãy nói cho tớ biết tớ phải làm gì để thôi không nhìn cậu đi, làm ơn đi.

Tình yêu là phép màu kì diệu phải không Sica! Không dễ tìm được người mình yêu và người đó cũng yêu mình. Tôi biết bản thân mình không nên vươn tới những gì ngoài tầm tay nhưng tôi muốn cược một lần, một lần cố gắng chạm vào đỉnh cao đó, và em là người đứng trên đỉnh cao ấy. Em không phải mục tiêu cho công cuộc chinh phục bản thân của tôi, em là nguồn năng lượng cho tôi làm mới mình. Không có em thì bản thân tôi sẽ mãi chìm trong bóng tối của hèn nhát mà không thoát ra được, tôi mạnh mẽ hơn kể từ khi yêu em. Mọi người xung quanh luôn thắc mắc sao mọi chuyện tôi đều tự tin nhưng tình cảm tôi lại nhút nhát không dám nhìn thẳng chính mình. Có lẽ bản thân tôi sợ, sợ em không yêu tôi như tôi yêu em, sợ em từ chối tình cảm của tôi và tránh xa tôi. Tôi sợ, sợ em như thế, tất cả mọi thứ sẽ sụp đổ mất nếu tôi không được nhìn thấy em, không được cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của em.

Điều gì đến thì cũng phải đến. Chỉ là đau trước hay đau sau mà thôi.

Ngày không bao giờ mong ước cũng tới. Câu nói "tớ yêu cậu" từ người bạn thân thiết làm tôi sợ hãi. Đó là người mà tôi thường hay trò chuyện những ngày cuối tuần vui vẻ cùng đám bạn. Đó là người làm tôi cười nhiều vì vẻ hài hước, cởi mở và thân thiện của cậu ấy. Đó là người mà tôi tìm đến những ngày cố nhắm mắt lờ đi cái icon sáng rực trong friend list. Đó là người tôi tin tưởng thứ hai sau Yuri.

Tôi sẽ phải nói gì đây. Tôi không có cùng cảm giác với cậu ấy. Tôi vốn biết cậu ấy sẽ bày tỏ tình cảm này nhưng tôi lại không mong chờ nó đến vào lúc tôi đang chiến tranh lạnh với Yuri. Tại sao khi đối diện với người đó tôi lại chỉ nghĩ về thái độ của Yuri khi biết tin này? Tôi sợ cậu ấy biết hay sợ một cái gì mơ hồ tôi không nắm bắt được? Nhưng tôi không biết phải làm gì hết, tôi đã quá quen với việc nhận lời tư vấn của Yuri đến nỗi bản thân không thể tự giải quyết những chuyện nhỏ nhặt nhất.

"Nói chuyện với tớ một lát được không?" - tôi nhấn Enter để dòng chữ nhảy lên giao diện chat.

"Ừh. Cậu nói đi, tớ đang nghe đây" - không một lời giận hờn trách cứ, Yuri cứ nghiễm nhiên xem như tôi và cậu ấy chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Một người bạn của tớ vừa tỏ tình với tớ"

"Tớ biết. Cậu sợ sẽ đánh mất tình bạn với cậu ấy phải không?"

"Ừhm. Tớ sợ lắm. Tớ rất tin tưởng cậu ấy. Nếu bây giờ từ chối thì có lẽ sau này sẽ không bao giờ có thể nhìn mặt nhau một lần nữa"

"Cậu ấy là một người tốt. Tớ biết cậu ấy thích cậu nhiều lắm. Ánh mắt của cậu ấy vốn luôn chỉ nhìn một mình cậu thôi mà"

Yuri biết hết tất cả ư? Sao giọng nói của cậu ấy lại lạnh lùng tới dửng dưng như vậy? Có phải tình bạn đẹp đẽ ngày trước đã biến mất sau một vài lời giận dỗi rồi không?

"Bây giờ tớ phải làm gì hả Yuri?"

"Tại sao lại không thể là cậu ấy?"

Tim tôi nhói lên những mảnh vỡ ứa vụn. "Tại sao lại không thể là cậu ấy ư?". Tại sao tớ lại yêu cậu ấy hả Yuri?

"Tớ chỉ xem cậu ấy như bạn bè thôi"

"Tớ cũng chỉ là một người bạn của cậu thôi, đúng không?"

"Ừh, bạn như tớ với cậu vậy"

Câu chuyện dừng vô định ở đó. Những lời đã đánh ra sẽ không bao giờ có thể thu lại được. Bạn bè? Phải, chỉ là bạn bè thôi. Bởi vì bạn bè thì sẽ không bao giờ làm nhau đau như những cặp tình nhân. Nếu là bạn thì sẽ không phải tiếc nuối khi thứ tình cảm nhất thời kia vụt mất. Nếu không yêu nhau thì sẽ không có chia tay và cũng sẽ không phải sợ đôi mắt của người mình yêu không chỉ nhìn một mình mình nữa. Nếu là người yêu thì sẽ không thể làm bạn được đâu Yuri à. Và khi đó hơi ấm của họ vẫn sẽ mãi dành cho nhau mà thôi, sẽ không bao giờ sợ bất cứ điều gì nữa đâu.

Nước mắt tôi lăn nhanh trên bàn phím máy tính để rồi trượt xuống nền nhà lạnh lẽo. Ừh và sẽ không bao giờ phải khóc vì người đó nữa.

Có đôi khi tôi tự nói với chính mình hãy thử một lần nói ra cho em biết tình cảm của mình rồi cái gì đó đã cản tôi lại. Tôi cảm nhận mình làm thế liệu có tốt cho cả em và tôi không? Nếu em cũng yêu tôi thì không có gì hạnh phúc hơn, nhưng nếu em không yêu tôi thì sao? Phải chăng tôi sẽ mất em, ngay cả cơ hội ở bên em cũng không còn nữa. Bấy nhiêu đó cũng đủ làm tôi chùn bước, yêu có nhất thiết phải nói ra không, miễn sao người mình yêu được hạnh phúc là được. Tôi biết tình yêu của tôi sẽ làm em mệt mỏi mà thôi, chi bằng tôi im lặng yêu em từng ngày, vậy sẽ tốt hơn đúng không nào.

Dù tới lúc nào đó, em cũng rời xa tôi, em tìm được người em yêu và làm điểm tựa suốt cả cuộc đời thì tôi cũng sẽ vui, vui cho em khi em được hạnh phúc...và đau cho tôi khi tình yêu của tôi là không thể.

Hãy cười thật nhiều và hạnh phúc em nhé!

Cười và chào nhau như những người bạn thân thiết. Đó là tất cả những gì chúng ta cần làm bây giờ, sau này và mãi mãi.

Ngày hôm sau lại đến. Cảm xúc hôm nay vẫn cố níu kéo để bám trụ lại trong bộ não vốn đặc nghẹt suy nghĩ của tôi. Tôi không biết tôi còn có thể sống như thế này đến bao giờ nữa. Khi là một con người sống khép kín và lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, tôi có thể dửng dưng bước qua mọi thứ nhưng khi đã thuộc về một thế giới khác, tôi không thể dửng dưng được. Tôi đã sai lầm khi cố mở tung cánh cửa đóng kín trong tâm hồn mình, phải không?

"Tớ hỏi cậu một câu được không, Sica?" - tin nhắn của Yuri vang lên.

"Dĩ nhiên rồi"

"Ví dụ như nếu cậu yêu một người con gái thì cậu sẽ làm sao?"

"Sao cậu lại hỏi thế?"

Nỗi sợ hãi tồn tại từ lâu nay lại trở mình giận dữ. Yêu một người con gái là điều tớ chưa bao giờ nghĩ tới Yuri à. Có quá nhiều điều phải lo lắng đến nỗi tớ không thể có cảm xúc đó được. Tớ thích con trai và tớ đã từng có một mối tình với một người con trai. Không thể đâu. Nhất định là không được. Cậu vốn biết lý do vì sao tớ không thể chấp nhận tình cảm của người bạn kia là vì cái thứ tình cảm sai trái, ngạo ngược ấy mà. Đã biết sao lại còn hỏi chứ?

"Tớ chỉ muốn biết thôi. Cậu sẽ không cự tuyệt tình yêu của một cô gái chỉ vì người đó là con gái đấy chứ?"

"Tớ không thích con gái. Nói đến đây thôi nha, tớ có việc bận rồi"

Nếu cậu yêu một người con gái thì hãy chôn chặt nó trong lòng vĩnh viễn đi. Tình cảm đó sẽ không bao giờ được đáp trả đâu, Yuri. Nếu cậu nói ra cậu sẽ mất hết. Đừng cố gắng chờ đợi trong hi vọng bởi vì mối tình đó sẽ chẳng được ai ủng hộ đâu. Hãy chọn im lặng để cố quên đi những cảm xúc bất thường đó, người bạn tốt của tôi ơi. Quên đi và trốn chạy như tớ đang làm vậy đó.

Thời gian âm thầm kéo theo những câu chuyện vu vơ bay đi mất. Tôi cố cười thật nhiều để không ai biết rằng trái tim tôi đang khóc lóc đau đớn. Tôi được giới thiệu làm quen với một người đàn ông tốt. Đó là một người bạn của Tiffany, người mà tôi đã từng nghĩ anh ấy là người yêu của bạn thân tôi. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi vì sao một người đàn ông tốt như vậy lại không thể có được trái tim yếu đuối mỏng manh của Tiffany nhưng rồi sự quan tâm của anh làm tôi quên đi mình đã từng có những thắc mắc rất trẻ con như thế. Đâu phải cứ ở cạnh nhau là sẽ phải yêu nhau đâu cơ chứ.

Quen một người mới, sống một cuộc sống mới để tập sống mạnh mẽ. Nhưng nó quá khó. Tôi gặp lại Yuri tại một quán ăn nhỏ vào ngày đầu tiên của mùa xuân. Thật tốt khi thấy đôi mắt ấy vẫn hấp háy vui cười với mọi người. Chúng tôi gặp nhau, nửa lạ nửa quen nên chỉ chào nhanh rồi lại quay về với người bạn đồng hành của mình.

Trước những giọt nước của cơn mưa đầu mùa, bàn tay cậu vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng như ngày đông khi xưa. Bật chiếc ô lên khi giọt nước mắt từ thiên đường cố làm ướt áo tôi, Yuri cười khẽ.

- Cậu vẫn cứ không biết chăm sóc bản thân mình như thế. Cậu sẽ làm khổ bạn trai của cậu lắm đó biết không?

- Anh ấy phải về nhà để giải quyết chuyện gia đình gấp mà. Dù sao thì vẫn còn có cậu mà.

- Ừh, tớ luôn ở bên cạnh cậu dù không phải là người yêu của cậu.

Câu nói của Yuri khiến tôi rơi mất một cung bậc xúc cảm. Đi cạnh nhau, tưởng như là của nhau, nhưng lại chẳng là gì hết. Sao cậu lại vì một kẻ ích kỉ như tớ mà phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy hả, Yuri? Tớ không xứng đáng với cậu, một chút cũng không.

Cánh cửa nhà mở rộng đón chờ tôi trở về làm gián đoạn mọi suy nghĩ vẩn vơ. Trước khi tôi vào nhà, Yuri đột nhiên kéo tôi lại cho một cái ôm lâu thật lâu. Sau đó, cậu ấy choàng khăn vào cổ tôi và thả tiếng nói vào cõi hư vô.

- Hãy cười thật nhiều và hạnh phúc Jessica nhé! Cậu đẹp nhất là khi cậu cười mà.

Có thể cười khi không nhận được những dòng tin nhắn hài hước của cậu ư? Có thể hạnh phúc khi mỗi đêm nhìn thấy nhau online mà lại vờ như không quen ư? Có thể có nhau không, Yuri? Tớ có một điều muốn nói với cậu từ lâu lắm rồi nhưng tớ không dám thổ lộ. Hãy cảm nhận nó bằng nụ hôn tạm biệt này nhé, người bạn tuyệt vời nhất của tôi.

"Yuri à, nụ cười của cậu làm cho tớ hạnh phúc. Tớ yêu nụ cười đó lắm cậu biết không?"

Những cơn gió tự do bay nhảy mọi nơi, cũng như em xa tôi thật xa. Tôi yêu em thật nhiều, nhiều tới mức bản thân tôi không biết mình đang đứng ở đâu trên thế giới này. Tôi ước mình là chong chóng để có thể bắt kịp cơn gió là em. Huyễn hoặc bản thân mình một chút hoang đường để níu kéo trái tim em một lần nhìn về phía tôi.

Phải chăng là quá khó hả em? Em có thể trả lời tôi không? Sao tình yêu ngang trái đến vậy? Một lần thôi để được yêu em và được em yêu là đủ. Mong manh, dễ vỡ là tất cả những gì mà trái tim tôi đang chịu đựng.

Gió thì tự do tự tại đấy. Ai cũng nghĩ nó hẳn phải hạnh phúc lắm nhưng phải là chính nó thì mới biết được không đơn giản như vậy. Gió đem lại không khí mát mả vui tươi cho người khác nhưng nó chẳng bao giờ có thể nở mỉm cười hạnh phúc vì nó không có bạn. Một người cô đơn thì làm sao có thể vui vẻ được?

Có bao giờ cơn gió bị bắt lại và chịu sống trong một không gian kín để chỉ là của riêng ai đó không? Câu trả lời không thể dựa vào người muốn bắt gió mà còn cần cả sự đồng thuận của chính cơn gió cao ngạo ấy nữa. Nếu chỉ có một điều ước, hãy ước bản thân có thể nói những điều mình nghĩ mà không cần phải lo lắng cho những hậu quả về sau.

Tôi quen anh như một người bạn gái. Tôi đi cạnh anh như một cô người yêu xinh đẹp. Tôi và anh trước mặt mọi người một cặp đôi hoàn hảo. Tôi nhìn thấy sự ganh tị trong mắt mọi người nhưng tôi chưa bao giờ hiểu cảm giác đó. Đến bây giờ tôi vẫn ngập ngừng trước câu hỏi của Tiffany.

- Cậu thực sự yêu anh ấy chứ?

- Tớ không biết nhưng có lẽ là thế.

- Cậu biết không, cậu chưa bao giờ cười thực sự như khi Yuri khoác áo cho cậu cả. Không ai nhận ra vẻ lạnh lùng như cố giữ khoảng cách của cậu với anh ấy trừ tớ ra.

- Cậu thì hiểu gì chứ.

- Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ quen biết anh ấy nhưng lại chưa hề có cảm giác rung động không? Trước khi đến với cậu, anh ấy đã từng theo đuổi tớ một thời gian rất lâu đó.

Có bao giờ hỏi? Có, tôi đã từng hỏi không chỉ một lần. Nhưng không phải là tôi đã tự có câu trả lời ngụy biện cho bản thân mình rồi ư? Đâu phải cứ ở cạnh nhau thì phải yêu nhau đâu. Và Tiffany có thể thấy anh ấy tốt và chân thành nhưng cậu ấy không thích anh ấy thì sao? Đó là một điều hiển nhiên bình thường trong cuộc sống thôi mà.

- Thì cậu không hợp với anh ấy nhưng tớ thì... - tôi ngẩn ngơ. Tôi thì sao nhỉ?

- Tớ đã từng nghĩ tớ nên cố yêu anh ấy đi nhưng tớ không thể. Tớ cũng đã từng thử hẹn hò với anh ấy nhưng tất cả chỉ là giả dối. Tớ không yêu anh ấy vì trái tim tớ thuộc về một người khác. Tớ yêu Taeyeon, Sica à.

- Cậu yêu Taeyeon? Cậu yêu một cô gái ư?

- Thì sao? Tại sao tớ lại không được phép yêu một cô gái?

- Nhưng cậu không phải là...

- Tớ vẫn là tớ. Tớ vẫn là mắt cười mà mọi người biết, tớ vẫn là bạn thân của cậu đấy thôi, Sica. Mà giả sử tớ công khai đi thì cậu sẽ làm gì? Khinh ghét và ruồng rẫy tớ ư? Sica à, nếu tớ vẫn là tớ thì tại sao tớ lại không thể là người yêu của Taeyeon?

Tiffany nói đúng. Đúng tới nỗi tôi không thể kiếm được câu nào đủ hùng hồn để đáp trả nhưng chắc chắn nó phải sai ở đâu đó. Bởi nếu không sai thì sao tôi vẫn cố chấp không thừa nhận chuyện tình yêu của mình chứ. Cậu làm tớ cảm thấy tớ là đồ bỏ đi vì cố bắt mình nghĩ nó sai trong khi rõ ràng nó không hề sai. Cuối cùng thì cái gì mới là đúng hả, Tiffany?

- Giờ này chắc Yuri cũng đã lên máy bay rồi. Cậu ấy gửi cho cậu cái này.

Bức thư với dòng chữ viết tay nắn nót cứa vào lòng tôi một vết dao sâu hoắm. Những điều cậu viết ra chính là những điều tớ nghĩ nhưng lại cố chối bỏ rằng tớ không hề như vậy. Tình yêu vốn dĩ không có cạm bẫy hay giằng xé mà chỉ là do con người biến nó thành ngang trái mà thôi. Không yêu người này thì sẽ yêu một người khác ư? Không, không bao giờ. Nếu không phải là người đó thì chẳng là gì hết. Nhất định phải là cậu, Yuri à.

Dòng xe hỗn loạn giờ máy bay bay lên, hạ xuống. Giữa sân bay Incheon thênh thang những nẻo đường khác nhau, tôi để cơn gió ngạo nghễ trong tôi bay đến với nơi nó cần phải đến. Tớ biết nơi đó sẽ có cậu. Tớ biết cậu sẽ luôn ở đó chờ tớ. Tớ sinh ra là để dành cho riêng cậu mà thôi Yuri ah!

Tờ giấy viết thư giờ chỉ còn là một đống nhàu nhĩ hỗn độn. Nước mắt đã làm nghiêng ngả những con chữ cảm xúc ấy về một phía nhất định. Khi bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang đẩy chiếc vali màu đen ấy, mảnh giấy mong manh trong tay tôi buông mình hòa vào thung lũng gió rộng lớn đằng sau. Tất cả đã nhòe hết, chỉ còn mỗi dòng chữ cuối cùng là còn vẹn nguyên cho dù đã bị bóp nát trong tay tôi.

Sica ah! Yul yêu em!

Nắm thật chặt và hôn thật lâu đôi môi tôi đã từng và vẫn đang còn khao khát. Tôi vốn luôn giữ trong tim một dòng P/S chỉ dành riêng cho cậu.

- Yul àh! Em yêu Yul!

Chap 2

Love game

Một trò chơi bắt đầu bằng nước mắt của một người để đánh đổi sự "vui vẻ" cho một người khác

Liệu có thể gọi là công bằng?

Cô và nàng ngồi đối diện ở hai đầu chiếc bàn ăn cỡ lớn, ánh mắt cô xoáy vào nàng dò xét còn nàng thì vẫn cặm cụi với đĩa thức ăn của mình. Bất chợt, nàng ngước lên khiến ánh mắt của hai người chạm vào nhau. Nàng ngập ngừng nói [Cô có thể ... thôi nhìn chằm chằm vào tôi ... được không?]

Cô nhếch mép [Nếu Yuri có thể cho tôi một lý do chính đáng thì sao lại không? Nhưng theo tôi nhớ không nhầm thì tôi có quyền làm bất cứ chuyện gì với Yuri huống chi chỉ là một cái nhìn, phải không?], ánh mắt lả lướt xuống đôi môi nàng rồi lại trở về nhìn sâu vào đôi mắt đang bối rối. Tên nàng thoát ra khỏi miệng cô với một giai điệu ngọt ngào đến nguy hiểm. Thái độ của cô chẳng khác gì một con mèo đang vờn mồi trước khi xơi.

Không phải là một kẻ ngốc, nàng dư sức hiểu rằng cô muốn ám chỉ việc nàng đã thuộc tầm kiểm soát của cô, mọi chuyện sẽ do cô tùy nghi quyết định. Tuy vậy, nàng sẽ không để mình trở thành một con rối trên tay cô, nàng đáp lời [Tôi không nghĩ một người như cô lại không biết hai chữ lịch sự viết thế nào. Chẳng lẽ tôi đẹp đến mức làm cô không thể rời mắt]

Cô thoáng bất ngờ nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nở một nụ cười dịu dàng với người đối diện, cô nói [Đương nhiên là tôi biết từ lịch sự viết thế nào, nhưng mà phải nói thật, Yuri là người tình đẹp nhất mà tôi từng sở hữu]

"Sở hữu" - hai từ chua chát được thốt ra khiến nàng bật cười, nhưng giọng cười nhuốm nỗi bi thương. Nàng chưa từng nghĩ có một ngày sẽ có người dùng từ sở hữu đối với nàng, nhưng giờ đây người con gái tóc vàng lại sử dụng nó như một điều rất hiển nhiên. Nếu là trước đây, có lẽ chẳng ai dám nói như thế. Còn bây giờ, nàng chẳng biết vị trí của mình hơn một món đồ vô tri vô giác là bao. Nắm chặt ly nước trong tay, môi vẫn cười dù trong lòng tức giận, nàng tiếp lời bằng một thái độ phớt tỉnh đến không ngờ [Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá]

[Tại sao hôm qua Yuri không mang thái độ ăn miếng trả miếng này mà lên giường với tôi nhỉ? Lâu lâu đổi khẩu vị cũng tốt ... nhưng mà tôi thích mẫu người nóng bỏng, cuồng nhiệt hơn] Cô cười khúc khích trước khi tiếp tục [Hay là tại lần đầu nên Yuri chưa có kinh nghiệm ... Yuri có cần tôi hướng dẫn một khóa không?]

Ừ thì đó là lần đầu tiên của nàng nhưng không phải dành cho người nàng yêu nhất. Lời nói của cô, không biết là vô tình hay cố ý, đã đâm vào tim nàng thêm một nhát chí mạng. Nó làm nàng nghĩ đến điều nàng đang cố lãng quên. Trong lúc tâm trí đang rối như mớ bòng bong, nàng ngạc nhiên khi mình vẫn giữ được vẻ tỉnh táo, nàng cười xòa [Chắc là không cần thiết lắm đâu ... tôi có cách riêng của tôi mà. Nếu ai cũng như ai thì còn gì là thú vị nữa Jung tiểu thư]

[Ok. Tùy Yuri thôi] cô nhún vai, kết thúc cuộc hội thoại ngắn giữa hai người. Nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt nàng, cô biết mình đã đi quá xa cho một trò đùa. Tuy nàng vẫn cứ cười nhưng cô thấy thấp thoáng trong đôi mắt ấy có vài giọt li ti. Cô - một người có kinh nghiệm trên thương trường thì làm sao bị một người không giỏi che đậy cảm xúc như nàng qua mặt. Chẳng qua cô không muốn lậy tẩy cảm xúc của người khác, cô vẫn muốn dành cho người tình của mình một sự riêng tư.

Không gian lại chìm trong im lặng, hai con người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau. Nhưng kết thúc chỉ có thể hình dung trong một chữ - Đau.

***

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô lập tức kéo cơ thể nàng sát vào mình rồi hôn. Ban đầu là sự từ tốn dịu dàng như thoáng chốc đã trở nên mãnh liệt, như thể cô và nàng là tình nhân từ rất lâu rồi. Cô cần giải tỏa những căng thẳng mệt mỏi sao một ngày dài với cả núi công việc cần giải quyết. Và hơn nữa, cô muốn có lại cảm giác được gần gũi nàng. Cô không yêu nàng, chắc chắn không yêu nàng, nhưng đối với cô, cơ thể nàng có một sức hút khó mà cưỡng lại được. Chỉ là một sự hấp dẫn về mặt thể xác, không hơn.

Môi chạm môi, da lướt trên da, cô cuồng nhiệt trong từng cử động nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững từ nàng. Nàng không đáp trả, cũng chẳng từ chối mà chỉ thuận theo cô. Làm sao nàng đáp trả khi nàng không hề yêu cô? Làm sao để nàng từ chối khi đó là một nghĩa vụ nàng phải thực hiện?

Sự nồng nhiệt nhưng không kém phần dịu dàng của cô làm nàng cảm thấy hoang mang, sẽ ra sao nếu nàng bị cuốn theo nó? Nhớ lại lần đầu tiên của nàng, trong một thoáng, nàng thấy rằng trái tim mình đã bỏ qua một nhịp. Cách cô trấn an nàng, cách đôi môi cô dịu dàng mơn trớn môi nàng, cả cách cô siết chặt nàng trong vòng tay đều cho nàng cảm giác giác được trân trọng. Nhưng nàng lập tức bỏ ý nghĩ đó và tự nói với bản thân "chắc đó là đối với người tình nào thì cô ta cũng như vậy".

Qua những lần nàng tiếp xúc với cô, ngoài việc lời nói của cô có thể biến thành vũ khí để tổn thương người khác thì nàng nghĩ cô là một người khá hoàn hảo. Nên nàng hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại cần đến những người như nàng? Rõ ràng sẽ có những người sẵn sàng lên giường với cô một cách vô điều kiện. Quản lý được cả một cơ ngơi như thế thì dám chắc cô không phải hạng người tầm thường, bên cạnh đó, ngoại hình của cô thì không có lấy một khuyết điểm. Bất chợt nàng nghĩ, giữa cô và cậu dường như có nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều là người châu Á nhưng lại sở hữu nét đẹp tây phương, chiều cao của cô và cậu chắc cũng suýt soát nhau và ... cả hai đều có mùi lavender. Chỉ khác một điều là cô toát lên vẻ lạnh lùng, còn cậu là người thân thiện.

Nàng giật mình khi nhận ra nàng đang so sánh giữa cô với cậu. Đó là một điều không nên, đối với nàng, cậu là duy nhất trên thế giới, sẽ chẳng tìm được một người thứ hai như vậy.Nàng nhắm mắt lại, để tâm trí mình lang thang đến một nơi vô định, để xua đi sự bối rối trong lòng và cả những ý nghĩ so sánh mơ hồ. Nàng phải tập khống chế những suy nghĩ của bản thân, để nó không làm phiền đến nàng thêm nữa.

Đột ngột, cô dừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng [Yuri cảm thấy không thoải mái khi ở bên tôi đúng không?]

Nàng gật đầu xác nhận, trong lúc này, lời nói dối là không cần thiết bởi vì biểu hiện của nàng đã chứng minh tất cả.

[Yuri đã từng yêu một người nào chưa?]

Lại thêm một cái gật đầu của nàng, nàng đã yêu, và vẫn yêu, rất nhiều.

[Vậy thì cứ tưởng tượng tôi là người đó, có lẽ Yuri sẽ đỡ khó chịu hơn. Hãy nghĩ tôi là người Yuri yêu]

Sau lời nói đó, cô tiếp tục những việc đang dang dở và mải mê với cơ thể nàng trong khi nàng cố gắng để không bị lời nói của cô ảnh hưởng tới mình. Thật sự việc tưởng tượng cô thành cậu chỉ khiến nàng thêm khó chịu và tội lỗi.

Nàng sẽ không để bản thân mình lún quá sâu vào trò chơi của cô, nhất định là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro