st 1810

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|

"Bụp"

Áo quần toàn thân Man Cổ rách nát, mấy tấm da thú trên người hóa thành da vụn, bay ra đầy trời, một cỗ lực lượng điên cuồng hoang dã mạnh mẽ đột nhiên từ trong người Man Cổ phát ra.

Chỉ thấy từng cái gân xanh trên người Man Cổ như bện lại với nhau, giống như những vệt đen di chuyển theo những phương vị biến ảo trên cơ thể hắn.

Giống như có một họa sĩ mù cầm bút trong tay, vẽ những đường nét thật đậm, tạo thành một loại đồ án.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vị trí gân mạch toàn thân Man Cổ đã thay đổi.

Chỉ nhìn thấy sau khi những gân mạch màu xanh nổi lên biến thành một loại hoa văn giống như hình xăm buộc quanh người hắn, vừa hùng tráng vừa ngạo mạn giống như một con Thanh Giác Man Ngưu.

Con Thanh Giác Man Ngưu kia nổi lên trên da thịt của hắn, khiến cho người ta có cảm giác lực lượng của hắn đang được tăng cường một cách khủng bố, giống như sắp từ trong người hắn chạy ra.

"Man Thần Thanh Cân Kình!"

Xung quanh quán rượu có rất nhiều võ giả đột nhiên kêu lên thất thanh, sắc mặt chấn động.

Man Thần Thanh Cân Kình chính là một loại võ kỹ thánh cấp của Hoang Man giáo, không thể coi thường được, nghe nói Man Cổ thiên phú dị bẩm, gân mạch trời sinh đã cường tráng hơn người thường.

Khi hắn thi triển Man Thần Thanh Cân Kình, gân mạch hắn đập thỉnh thịch, giống như có một loại man lực liên tục không ngừng từ xương cốt, gân mạch toàn thân tỏa ra ngoài.

"Man Cổ được mệnh danh là người có thần lực đứng đầu trong thế hệ trẻ ở Vô Tận Hải, không cần dựa vào các loại bí bảo kì ảo, Man Cổ chỉ cần dựa vào thần lực của bản thân, đừng nói là võ giả cũng cảnh giới, võ giả Niết Bàn sợ rằng cũng khó mà chống đối."

"Đúng vậy, nghe nói Man Cổ đã từng tung một quyền khiến cho một võ giả Niết Bàn nổ tung mà chết. Võ giả Niết Bàn muốn đánh thắng hắn phải mượn sự trợ giúp của thức hải, tiến hành áp chế của linh hồn, khiến cho Tinh nguyên tinh thuần trong cơ thể hắn hao tổn, như vậy mới mong thắng được."

"Tên tiểu tử đó thảm rồi, đám đấu cứng với Man Cổ, đúng là không biết sống chết!"

...

Đám đông võ giả đứng xem kêu lên kinh ngạc, không kiêng kị gì đem lai lịch võ kĩ thần kỳ của Hoang Man giáo nói ra.

Bên cạnh bãi tắm và tửu quán có rất nhiều người đang đứng xem.

Gân mạch của Man Cổ nổi lên tạo thành những hình xăm của Thanh Giác Man Ngưu (trâu hoang sừng xanh), xương cốt toàn thân kêu răng rắc như pháo nổ, khí thế hung dữ từ từ kéo đến.

"Cút."

Một tiếng quát mang theo lực lượng như một núi băng sạt lở từ dưới bãi tắm vang lên, tạo thành một con sóng thật lớn.

Thân hình cao khoảng 2m của Man Cổ đứng dưới hồ nước giống như Man thần thời cổ tạo thành những con sóng cao chừng 10 cm, khí thế khủng bố không cách nào diễn tả được.

Trên không trung có một thân thể hùng vĩ nhanh như chớp lao đến đứng ngay trước mặt Man Cổ, người này không chọn cách đứng trên bầu trời xuất thủ.

"Đến đây"

Trên mặt Man Cổ hiện lên sự kiêu ngạo, cơ ngực hắn như một khối sắt nguội, hắn dùng tay đập vào ngực giống như đang ở trong trạng thái điên cuồng.

Thạch Nham mắt hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lẽo như huyền băng, nhẹ nhàng hít thở sâu một hơi.

Đột nhiên, trước bao con mắt của mọi người, thân thể hùng vĩ của hắn từ từ khô quắt lại, cơ thể co lại biến thành một người gầy tong teo.

Khi thân hình khô lại thì một luồng khí tức tà ác mang theo sự thô bạo, tuyệt vọng, chán ghét, tuyệt vọng, giết chóc kéo tới, chúng trộn lẫn với đám hơi nước ở trong bãi tắm tạo thành một loại vật chất kỳ dị màu trắng, bao phủ toàn thân hắn.

Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy cơ thể Thạch Nham được bao phủ bởi một cái áo giáp màu bạc, ánh bạc lấp lánh, tà khí ngút trời.

Cơ thể hắn biến hóa khác hoàn toàn với Man Cổ.

Sau khi Man Cổ điên cuồng thì cơ thể bành trướng, trở nên cao lớn, khí thế tăng cao.

Thạch Nham thì tĩnh lặng, thân hình khô kiệt, thân thể hùng vĩ quắt đi, tinh khí toàn dân dâng trào mang theo một ý vị cực kì tà ác, khiến cho trong lòng người xem phát lạnh.

"Từ trước tới giờ chưa có một võ giả cùng cảnh giới nào dám tấn công chính diện với ta."

Man Cổ hưng phấn liếm môi giống như một hung thú khát máu.

"Ngươi rất lợi hại, chịu một kích toàn lực của ta mà lại không bị thương chút nào, chả trách ngươi cuồng vọng như vậy."

Đôi mắt Thạch Nham lạnh lùng như hàn đao, nhếch môi cười nhạt:

"Chúng ta tiếp tục nào."

Man Cổ gầm lên một tiếng, giậm chân một cái khiến cho mặt đất rung chuyển, làn đá xanh dưới hồ nước bị hắn dẫm cho nát vụn.

Vô số lực lượng cuồng bạo từ bàn chân hắn tỏa ra.

Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi 50m, nền đá xanh dưới hồ giống như bị mấy trăm cái chùy lớn đập phá, nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Man Cổ vẫn đứng đó bất động, đá xanh trong phạm vi 50m xung quanh hắn vỡ vụn bay tán loạn.

Số đá xanh này mang theo nước biển xanh lam, tạo thành vô số mũi tên nước, đồng loạt bay lên trên không.

Trong khi những mũi tên nước còn đang bay khắp trời, Man Cổ đột nhiên động thủ.

Giống như một ngọn núi lớn biết đi, Man Cổ càn quét thẳng tới chỗ Thạch Nham, hắn đi tới đâu mặt đất chấn động tới đó, trong bãi tắm vang lên những tiếng nổ đì đùng không dứt.

Hàng vạn tấn nước không biết bị loại lực lượng nào dẫn dắt mà lại ngưng tụ bám vào cơ thể Man Cổ.

Một đường thẳng tiến, nước hồ trở nên sền sệt sau đó biến thành thể rắn thi nhau đắp lên người Man Cổ, cơ thể hắn lúc này như lớn hơn, trước khi tới chỗ Thạch Nham, hàng vạn tấn nước này đã khiến hắn mạnh mẽ hơn.

Giống như người khổng lồ thời cổ, Man Cổ tung thiết quyền mang theo vô số những giọt nước có ánh sáng long lanh đẹp mắt, mỗi một giọt nước đều ẩn chứa lực lượng cuồng bạo đủ để đánh cho cường giả Địa Vị bình thường thịt nát xương tan.

" Rất mạnh"

"Tên Man tử này đúng là có thần lực kinh người, lực lượng cường đại như vậy là do cơ thể và tinh nguyên kết hợp ngưng luyện mà thành, không chỉ đem hàng tấn nước biển kết dính lại, mà còn ẩn chứa lực lượng có thể tạo thành vụ nổ kinh thiên. Tên Man tử này không hổ là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Hoang Man giáo."

"Đem lực lượng khủng bố ẩn chứa trong những giọt nước, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, dùng nhu tính (êm dịu) của giọt nước trung hòa sự cuồng bạo của lực lượng, không cho chúng lập tức phát nổ,... Tên Man tử này tuyệt đối không phải là một mãng phu (người lỗ mãng), có thể làm được điều này chứng tỏ hắn không ngốc."

" Đúng vậy, tên Man tử này rất lợi hại, thảo nào có thể đối kháng với võ giả Niết Bàn không bại, đúng là có tiềm lực."

Mọi người mở thật to hai mắt, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên dưới hồ nước, trên mặt hiện lên sự khinh ngạc không thể tưởng tượng được.

Rất nhiều kẻ đang tắm trong hồ đã ôm lấy đầu chạy trốn, chẳng cần quan tâm tới việc người có ướt hay không leo tót lên lan can quán rượu, đứng trên cao nhìn xuống.

"Sức chiến đấu đứng thứ nhì Chiến bảng quả nhiên khiến người ta phải ca ngợi."

Dạ Trường Phong đứng bên cửa sổ âm thầm gật đầu, sau đó đột nhiên liếc nhìn Lâm Nhã Kỳ, cười hì hì:

"Sư tỷ, nếu tỷ đối đầu với Man Cổ mà không dùng tới bí bảo, chỉ dựa vào lực lượng cơ thể mà đánh đấm, tỷ thấy thắng thua thế nào?"

Đôi mắt đẹp của Hạ Tâm Nghiên sáng ngờ, kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu bên cạnh.

Nàng không biết quan hệ giữa Thạch Nham và hai người này, chẳng qua thấy họ ngồi cùng bàn với Thạch Nham, cho rằng Thạch Nham với Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ có quan hệ bạn bè, cho nên từ khi vào đã âm thầm để ý.

Cho dù là Dạ Trường Phong hay là Lâm Nhã Kỳ tạo cho nàng một cảm giác kì quái, từ trên cơ thể hai người này nàng loáng thoáng nhận ra một loại khí tức khiến cho tim người khác phải thập thình thịch.

Nàng cảm thấy Dạ Trường Phong và Lâm Nhã Kỳ có lai lịch bất phàm, tu vi cảnh giới nhất định không thấp.

Hiện giờ chính tai nghe thấy Dạ Trường Phong hỏi một câu như vô ý, trong lòng Hạ Tâm Nghiên rất kinh ngạc, có thể nói là vô cùng kinh ngạc.

Man Cổ mệnh danh là thanh niên cường giả đứng thứ 2 trên Chiến bảng của Vô Tận hải, nghe đồn không ai có thể có man lực bằng được người này.

Tên Dạ Trường Phong kia đã chứng kiến sự lợi hại của đối phương mà vẫn đưa ra một câu hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn cảm thấy tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu này còn cường đại hơn tên Man Cổ kia một bậc ư?

"Phần thắng chỉ là năm năm"

Lâm Nhã Kỳ nhíu mày, nghiêm túc nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Chỉ dựa vào lực lượng cơ thể thuần túy mà giao chiến thì có thể hòa, nhưng nếu chiến đấu sinh tử, người chết cuối cùng nhất định là hắn."

Tiểu nha đầu sắc mặt thản nhiên, tràn đầy tự tin.

Hạ Tâm Nghiên ngạc nhiên, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự nghi hoặc, không biết Lam Nhã Kỳ nói thật hay giả.

"Ừ"

Không ngờ tên Dạ Trường Phong kia vậy mà cũng gật đầu tán đồng, tỏ ra vẻ đương nhiên.

“Nếu là chiến đấu sinh tử thì người chết chắc chắn là tên Man tử kia, điều nay đệ không nghi ngờ gì, chỉ là đệ cũng tin nếu tỷ liều mạng, dù chỉ giao chiến bằng lực lượng cơ thể đơn thuần thì phần thắng của tỷ cũng lớn hơn."

Lâm Nhã Kỳ ngửa mặt hừ một tiếng, tức giận:

"Đó là đương nhiên."

Sự kinh dị trong mắt Hạ Tâm Nghiên càng lúc càng nhiều.

"Ầm"

Chính lúc này, dưới bãi tắm xuất hiện một vòng xoáy cuốn theo những giọt nước trong hồ, cái vòng xoáy này hút toàn bộ những giọt nước ẩn chứa lực lượng cuồng bạo kia vào trong, mỗi một giọt nước rơi vào trong vòng xoáy cũng tạo thành một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Nước trong hồ văng tung tóe, những giọt nước ẩn chứa lực lượng cuồng bạo do tên Man Cổ ngưng tụ thành không một giọt nào chạm được vào người Thạch Nham, nó bị cái vòng xoáy kia hút lấy rồi hóa giải.

Trong lúc Man Cổ gầm gừ, Thạch Nham ở phía dưới dựa vào xoáy nước đột ngột phi lên, chân đạp ngọn sóng, đám sương mù đầy tà khí tụ lại trên người, hắn giống như tiềm long xuất hải, bắn về phía Man Cổ.

Chỉ thấy hai người này mỗi người tụ được một cái cột nước thật lớn, đem tất cả lực lượng tập trung vào cột nước, khí tức tỏa ra như nát núi vỡ đất, hung dữ đập vào nhau.

"Vù, vù, vù."

Hai cột nước cực lớn đập vào nhau khiến cho vô số mũi tên nước bắn ra xung quanh, mỗi một mũi tên nước đều ẩn chứa một loại năng lượng khủng bố khiến người ta kinh hãi.

Những mũi tên nước này giống như những tấm màn nước dày đặc bắn ra bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy những tiếng kêu chói tai vang lên, mười hai quán rượu sừng sững chưa bỗng nhiên gặp phải một lực lượng phá hoại cực lớn.

Trong phút chốc đã có 5 quán rượu bị những mũi tên nước này bắn thủng, đổ ầm xuống.

Bảy quán rượu còn lại cũng lung lay sắp đổ, may mà có đám võ giả bên trên hợp lực duy trì mới không đổ xuống.

Nhưng cuộc chiến của Thạch Nham và Man Cổ vẫn còn tiếp tục.

|

Vô số sóng năng lượng lan ra từ hai cột nước. Sau khi phát ra ánh sáng lóa mắt và bắn ra muôn vàn mũi tên nước, hai cột nước nhanh chóng sụp đổ. Lúc này, hai người Thạch Nham và Man Cổ đang đứng đối mặt với nhau trên mặt nước, nắm đấm mạnh mẽ của hai người va chạm vào nhau tạo nên một tiếng nổ vang như sấm rền. Những chùm sáng khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt trong nháy mắt đã bao trùm lấy hai người, khiến bóng dáng của cả hai bỗng trở nên mơ hồ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không biết hai người đã ra tay mấy trăm mấy ngàn lần.

"Ầm!"

Sóng biển ập xuống, thân thể của hai người như hai thanh trường thương đâm xuống bãi tắm tạo nên một cái hố khổng lồ ở giữa bể tắm. Dòng nước điên cuồng đang tràn vào trong hố bị những luồng sức mạnh cuồng bạo dưới hố đánh bay thẳng lên trời, biến thành một con rồng nước ẩn chứa sức mạnh không gì so sánh nổi. Dòng nước cứ tràn xuống hố rồi biến thành những con “Rồng nước” hung hãn bay thẳng lên trời, sau khi năng lượng dần dần tiêu tán, lại biến thành những hạt mưa nhỏ rơi xuống đất.

"Mẹ nó, không thấy gì nữa."

" Sao tự nhiên lại chui vào trong lòng đất? Mẹ kiếp, mất cả hứng, thật là muốn chui theo xuống đất xem thử."

"Nếu như ngươi muốn chết thì chui xuống đó đi, ta đảm bảo ngày mai sẽ không còn ngươi trên cõi đời."

"..."

Trên khán đài của quán rượu lung lay sắp đổ, rất nhiều võ giả đang mở miệng oán trách, trong lòng ngứa ngáy muốn xuống dưới xem nhưng lại sợ chịu không nổi dư lực của hai người nên chỉ có thể tiếp tục ngồi trên quán rượu than thở mãi không thôi.

"Ầm ầm ầm."

Bên dưới cái hố sâu như giếng kia, Thạch Nham và Man Cổ vẫn đang bám lấy nhau, sức mạnh cuồng bạo từ trong thân thể hai người tuôn ra cuồn cuộn. Sức mạnh mãnh liệt có thể nghiền nát những Võ giả bình thường thông qua chân tay của hai người tuôn ra ngoài rồi va vào nhau tạo nên tiếng nổ như sấm rền, lòng đất bị phá hoại đến mức đâu đâu cũng là những rãnh nước sâu hoắm .

Thạch Nham khởi động Thạch Hóa võ hồn khiến toàn thân hắn cứng như sắt đá. Trong cơ thể, sức mạnh tiêu cực như thủy triều dâng lên ào ạt rồi hòa cùng tinh nguyên chảy cuồn cuộn khắp thân thể. Cứ mỗi cú đấm được đánh ra, bên trong xương cánh tay hắn vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa. Trong khi hắn đang khoan khoái phát tiết sức mạnh, thân thể được rèn luyện cả trăm ngàn lần của hắn bỗng sinh ra một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời, dường như trong thân thể hắn chứa đựng sức mạnh vô cùng vô tận, không thể không bùng nổ ra ngoài.

Khi sức mạnh cuồng bạo của Man Cổ đánh lên thân thể hắn bỗng vang lên âm thanh như kim loại va chạm vào nhau. Thạch Nham cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn giống như các tế bào cũng bị đánh nát mất.

Nhưng trong cơn đau đớn, hắn lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thậm chí hắn còn sinh ra một thứ ảo giác vô cùng kỳ lạ, hắn cảm thấy thân thể của hắn chính là một thanh thần binh lợi khí … còn Man Cổ là một cây búa lớn đang nện lên thân thể hắn, dường như đây là một bước không thể thiếu khi rèn luyện thần binh lợi khí. Sức mạnh của Man Cổ đủ để đập nát các bộ phận bên trong cơ thể hắn dường như lại có tác dụng giúp thân thể hắn thực hiện một quá trình rèn luyện kỳ diệu nào đó.

Dưới sự tấn công của Man Cổ, trong thân thể mình đồng da sắt của hắn, từng tế bào không ngừng phân chia rồi kết hợp với nhau, mạch máu bị kéo căng đến mức gần như có thể đứt bất cứ lúc nào, ngay cả xương cốt toàn thân cũng phát ra tiếng két két như bắt đầu xảy ra một loại biến hóa nào đó.

Tinh hoa kỳ lạ của Huyền Băng Hàn Diễm và Địa Tâm Hỏa ẩn chứa trong cơ thể hắn dưới tác dụng của những cú đấm cũng được hòa tan vào xương cốt một cách kỳ diệu rồi trở thành một phần của tế bào, mạch máu trong cơ thể hắn. Dược lực của các linh dược mà hắn từng hấp thu cũng đang tan ra rồi ngấm vào mỗi giọt máu tươi trong người hắn.

Dưới sự tấn công mãnh liệt của Man Cổ, hắn lại cảm thấy thoải mái lạ thường!

Nhưng Man Cổ lại không thích như thế. Là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ của Hoang Man giáo, từ nhỏ đến lớn hắn luôn được truyền thụ sức mạnh bá đạo nhất của Hoang Man giáo. Từ nhỏ hắn đã có thần lực bẩm sinh, kinh mạch và máu thịt cũng khác người thường. Thân xác này cung cấp cho hắn một sức mạnh cường hãn không ai sánh nổi, giúp hắn có thể tu luyện những chiến kĩ ngập tràn nguy hiểm của Hoang Man giáo đến mức độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

Từ trước đến nay, Man Cổ luôn cho rằng hắn chính là Man Thần đời tiếp theo. Trong điều kiện cùng cảnh giới thì không ai có thể trực diện đối kháng cùng hắn.

Thế mà hôm nay giao chiến với Thạch Nham, hắn mới nhận ra rằng truyền thuyết về Man Thần Chi Thể được lưu truyền suốt lịch sử của Hoang Man giáo không phải là chân lý duy nhất. Trên thế giới này, hóa ra có người không cần tu luyện các loại thần thông của Hoang Man giáo, không cần sự giúp đỡ của những linh dược khiến người ta phát cuồng của Hoang Man giáo nhưng thân thể vẫn có thể mạnh mẽ ngang với hắn.

Sức mạnh khủng bố mà hắn gồng hết sức để tung ra có thể khiến yêu thú cùng cấp thịt nát xương tan, dù độ cứng cáp cơ thể yêu thú vượt xa những Võ giả cùng cấp.

Hắn đã từng thử. Hắn quả thật có thể dùng một đấm đánh nát nội tạng của yêu thú cấp năm " Thanh Mâu Giáp Sư" khiến nó lập tức chết thảm.

Thân mình của Thanh Mâu Giáp Sư rất cứng cáp, thậm chí nội tạng bên trong cơ thể còn được những lớp thịt như giáp sắt bao phủ, cho dù tinh nguyên mạnh mẽ của những Võ giả bình thường có thấm vào cũng rất khó phá vỡ những lớp giáp thịt để tổn thương đến nội tạng. Nhưng hắn chỉ cần một đấm, cộng thêm sức mạnh điên cuồng bộc phát trên nắm đấm đã đánh nát nội tạng của Thanh Mâu Giáp Sư, ngay cả lớp thịt cứng như giáp cũng bị đánh vỡ.

Thần lực không ai sánh nổi.

Hắn tự cho rằng trong thiên hạ này không còn kẻ biến thái nào mạnh hơn Man lực của hắn, có thân thể vững chắc hơn hắn.

Nhưng hôm nay, sức mạnh như phong ba bão táp từng khiến hắn kiêu ngạo khi càn quét khắp thân thể Thạch Nham lại không thể đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Thậm chí hắn còn có cảm giác như đang đánh nhau với một tảng đá vạn năm. Hắn nhận thấy nắm đấm của hắn như đang đánh vào một loại nham thạch hiếm thấy mà không phải đánh vào một cơ thể sống...

"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm "

Một tiếng nổ như dời núi lấp biển truyền ra từ cái hố sâu không lồ. Sau đó, liên tiếp từng con rồng nước uốn lượn bay lên trời giữa màn hoa nước lấp lánh, khiến người khác phải lóa mắt.

Những đợt sóng chấn động bỗng lan ra từ giữa bãi tắm. Sóng chấn động đi đến đâu, mặt đất bỗng nứt ra đến đó.

Những quán rượu vốn đã lung lay sắp đổ cuối cùng cũng rung lên vì chịu không nổi những đợt chấn động liên tiếp, giữa những tiếng la hét, rất nhiều Võ giả thi nhau phi thân nhảy ra ngoài. Các Võ giả còn chưa kịp thoát thân thì những quán rượu còn sót lại do chịu chấn động liên tục nên cuối cùng cũng đồng loạt đổ xuống.

Hạ Tâm Nghiên cùng hai người Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ cũng như nhiều Võ giả khác nhanh chóng rời xa bãi tắm, chạy về phía khu mua bán ở đằng xa. Những tòa nhà của khu mua bán đều được xây bằng Liệt Dương Thạch chỉ có Nhật đảo. Hơn nữa, mỗi tòa nhà đều được trận pháp đặc biệt gia cố.

Vì vậy những cơn địa chấn lan tới khu mua bán đều bị triệt tiêu ngay. Khu mua bán vẫn bình yên vô sự. Không lâu sau, rất nhiều Võ giả ướt như chuột lột lục tục kéo hết sang khu mua bán để theo dõi trận chiến. Ba người Hạ Tâm Nghiên, Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ cũng trong đám người ấy. Ba người dường như không hề lo lắng cho Thạch Nham, vẻ mặt của Hạ Tâm Nghiên vẫn bình thản, Dạ Trường Phong , Lâm Nhã Kỳ lại lộ vẻ hưng phấn, thảo luận suốt đường đi.

Chấn động dị thường trong lòng đất ngày càng hung mãnh, tới mức ngay cả những trưởng lão đang bế quan tu luyện trên Thánh Quang Sơn của Nhật đảo cũng bị kinh động. Trước những hang động trên sườn núi của Nhật đảo, vài bóng người toát ra khí tức nóng rực lặng lẽ xuất hiện. Họ đứng dưới những tán cổ thụ trước cửa động lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

Một tia thánh quang lướt qua.

Giáo chủ đương nhiệm của Tam thần giáo Đường Uyên Nam, lặng lẽ xuất hiện nơi lưng chừng núi. Hắn đứng dưới một cây tùng xanh tốt, sau đó vẫy tay với những người đứng trước cửa động. Những lão già bế quan trong động vừa ra ngoài nhìn thấy liền lập tức phi thân đến đó rồi lần lượt đến đứng bên cạnh hắn.

Đến khi mấy lão già đều đứng ngay ngắn, Đường Uyên Nam mới hờ hững mỉm cười rồi chỉ tay về phía động tĩnh cực lớn bên dưới nói: "Người đang đánh với Man Cổ chính là Thạch Nham."

Một vài lão già mang ánh mắt tang thương nhưng tinh thần lại cường tráng nghe xong, trong đôi mắt đều toát lên vẻ ngạc nhiên. Một người trong số đó khẽ khom lưng, trầm giọng nói:" Giáo chủ có chắc chắn hắn chính là truyền nhân của Tinh Thần không?"

Vẻ mặt của Đường Uyên Nam vẫn nghiêm nghị, hắn nghiêm túc nói:" Đúng thế."

Vẻ mặt của các trưởng lão Tam Thần giáo bỗng rung động. Khi nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt càng thêm chăm chú, giống như đang suy nghĩ gì đó vì tương lai của Tam Thần giáo. "

“Theo quy củ của Tam Thần giáo, một khi hắn Niết Bàn thành công thì cho dù thân phận trước đây như thế nào, hắn cũng có thể trở thành Tinh Thần đời tiếp theo". Vẻ mặt Đường Uyên Nam nặng nề, trước mặt mấy vị trưởng lão, hắn trầm giọng nói: "Chỉ cần năm vị trong số chín vị trưởng lão đương nhiệm của Thần giáo đồng ý thì hắn sẽ trở thành Tinh Thần mới, lập tức có được thân phận và địa vị cao quý trong Thần giáo. Các vị suy nghĩ cho kĩ, ta nghĩ hắn cách thời điểm Niết Bàn thành công, có lẽ … rất gần."

Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy vị trưởng lão đều khẽ thay đổi.

"Một khi thân phận Tinh Thần được xác định, vậy thì quyền lợi của Tam Thần giáo cần phải được thay đổi lại, vì vậy trong số các vị tất nhiên sẽ có người phải nhường lại lợi ích trong tay mình." Đường Uyên Nam nhìn mấy vị trưởng lão một cách đầy thâm ý rồi nói thẳng :" Ta biết có lẽ các vị cảm thấy rất khó khăn, có những thứ đạt được thì dễ mà nhường lại thì thực sự rất khó. Nhưng ta hi vọng các vị có thể vì Thần giáo mà hi sinh và nhượng bộ, ngay cả ta đây cũng sẽ nhường một phần lợi ích trong tay mình để làm chỗ dựa cho Tinh Thần mới."

Trưởng lão của Tam Thần giáo yên lặng không nói.

"Giáo chủ, nghe nói hình như hắn là người của Dương gia?" Một vị trưởng lão đột nhiên nói.

Trong lòng Đường Uyên Nam thầm thở dài, hắn bất đắc dĩ gật đầu:" Không sai, Dương Thanh Đế cử Tiêu Hàn Y, một trong tam đại Tu La Vương, đi đón hắn. Qua đó có thể thấy Dương gia coi trọng hắn như thế nào. Trong khi Dương Thanh Đế tạm thời còn chưa quay về, nếu chúng ta nắm lấy thời cơ, trói chặt hắn vào Thần giáo thì sẽ là một việc tốt đối với Thần giáo."

"Nếu như hắn nắm lấy quyền lợi của thần giáo nhưng lòng lại hướng về Dương gia thì sao?"

"Thần giáo có quy định của Thần giáo." Đường Uyên Nam do dự một lát rồi nói.

Vẻ mặt của mấy vị trưởng lão bỗng rung động rồi lặng lẽ gật đầu, sau đó không hỏi thêm câu nào nữa mà lại lặng lẽ dồn ánh mắt xuống bãi tắm phía dưới. Họ muốn xem thử tên nhóc bên dưới rốt cuộc có đủ tư cách để họ cam tâm tình nguyện nhường lợi ích trong tay cho hắn không. Cơ hội, cần

|

Dưới chân núi Thánh Quang Sơn.

Nước biển xanh biếc, ánh hoàng hôn đỏ rực mê người, mây hồng biển xanh, từng đám mây trắng trôi bồng bềnh, cảnh quan nơi đây vốn yên bình thư thái, nhưng hai thanh niên ngang ngược đang giao đấu với nhau đã phá vỡ khung cảnh của nơi này .

Lúc này, trong bãi tắm hình bầu dục tất nhiên là đá bay đầy trời, mặt đất bị đánh lõm xuống thành rất nhiều hố sâu. Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, măt đất bị nứt ra thành một rãnh sâu không thấy đáy.

Nước biển lập tức tràn vào lòng hố sâu như vực sâu vạn trượng kia, hai luồng sức mạnh cuồng bạo xung đột với nhau khiến nước biển dâng lên như muốn nhấn chìm trời đất.

Bên trong bãi tắm, những đống đổ nát của mấy quán rượu nằm ngổn ngang, rất nhiều nồi niêu xoong chảo.... trôi nổi trên mặt nước, một số thức ăn thừa cũng bập bềnh lúc chìm lúc nổi trên mặt nước.

Bãi tắm thiên nhiên lại trở thành một bãi rác, không còn chút vẻ thanh lịch nào. Toàn bộ mọi thứ đều do hai người đang đánh nhau dưới cái hố sâu hun hút kia mà ra.

"Ầm"

Một tiếng nổ như sấm rền vang lên từ trong lòng hố, toàn bộ bãi tắm đều rung lên.

Bên trong khe nứt, một loạt thủ ấn ngưng tụ lại với nhau giữa những tia sáng chói mắt.

Bảy thủ ấn to lớn hợp lại thành một, như bàn tay khổng lồ của thiên thần mang theo khí thế hủy thiên diệt địa bay về phía Man Cổ.

Man Cổ bị đánh văng ra khỏi hố. Giữa màn hoa nước bắn tung tóe đầy trời, sắc mặt Man Cổ tái xanh, cơ bắp trên thân thể cường tráng không ngừng co giật.

Sức mạnh cuồng bạo của hắn vẫn còn nhưng dường như Man Cổ lại không thể sử dụng sức mạnh trong thân thể hắn. Dưới sự công kích của thủ ấn, Man Cổ bị đánh bay lên cao cả trăm trượng, sau đó lại tiếp tục bị dòng nước khổng lồ đập vào.

Thân hình như trâu rừng của Man Cổ giờ đây giống như chiếc thuyền nhỏ giữa dòng nước chảy xiết, rõ ràng là đã lung lay sắp đổ. Giữa những dòng nước bắn tung tóe khắp nơi, sức mạnh của hắn dường như có chút lực bất tòng tâm.

Hạt giống cường giả của Hoang Man giáo, thanh niên có sức chiến đấu đứng thứ hai chiến bảng, trong thời khắc này dường như … đã thua.

Rất nhiều người trong khu mua bán không dám tin vào mắt mình. Giữa tiếng thảo luận trầm thấp, từ một góc không ai để ý bỗng vang lên tiếng quát yêu kiều :" Đủ rồi."

Ngay lập tức, Tào Chỉ Lam đã biến mất từ lâu bỗng xuất hiện, quanh người nàng được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ, chân đạp sóng biếc bước tới.

Trước đó, không ai biết nàng ta vẫn ẩn nấp trong hồ nước. Khi hai người giao chiến, nàng đã biến mất không thấy đâu nên mọi người đều ngỡ rằng nàng đã rời đi từ sớm, không ngờ lúc trận chiến đến hồi kết thúc, nàng lại đột ngột xuất hiện.

Dường như nàng luôn lạnh lùng quan sát trận chiến ác liệt giữa hai người rồi đứng trong bóng tối cười thầm. Có lẽ việc bị Thạch Nham từ chối thẳng thừng đã chọc giận nàng nên từ đầu tới cuối nàng không hề mở miệng ngăn cản, cũng không hề bảo Man Cổ dừng lại.

Rất nhiều người biết rằng dường như Man Cổ của Hoang Man giáo chỉ nghe mỗi lời nàng. Nhưng nàng không hề làm vậy, không biết là vì nguyên nhân gì.

Nàng ta chỉ âm thầm ẩn nấp, không biết vì muốn cười nhạo Thạch Nham hay muốn cho Man Cổ biết sự lợi hại của Thạch Nham.

Không ai biết ý nghĩ thực sự của nàng ta.

Nhưng tới thời khắc then chốt cuối cùng nàng lại xuất hiện.

Vừa xuất hiện, nàng uyển chuyển bay lên như một con phượng hoàng, ánh sáng rực rỡ chuyển động quanh người, bao trùm toàn bộ thân thể nàng.

Như ánh cầu vồng, thân hình Tào Chỉ Lam bỗng đến bên cạnh Man Cổ, sau đó vung tay ngọc lên, ánh sáng rực rỡ ngập trời bỗng đan xen vào nhau thành một tấm lưới màu bạc, trong nháy mắt đã trói chặt Man Cổ. Một tay nàng nắm lấy tấm lưới màu bạc rồi mượn thế của dòng nước chảy xiết nhấc tay lên, kéo Man Cổ bay xuống đất.

"Thả ta ra, ta muốn giết hắn."

Bị trói trong tấm lưới màu bạc, Man Cổ ra sức vũng vẫy, gào lên giận dữ, một luồng sát khí bỗng phả vào mặt mọi người.

Lúc này, dường như sức mạnh của Man Cổ vẫn kinh người như cũ nên vẫn muốn một phen sống mái với Thạch Nham, muốn chém Thạch Nham ngã ngựa trước mặt Tào Chỉ Lam.

"Ngươi bình tĩnh lại đi." Tào Chỉ Lam nhíu mày rồi tiện tay ném cho hắn một chiếc bình ngọc,"Mau uống đan dược trong bình đi, cơ thể ngươi bị tổn thương nghiêm trọng, ngươi càng không có Bất Tử Võ Hồn như hắn, nếu tiếp tục đánh thì ngươi chắc chắn sẽ chết.”

"Ta không cần biết" Man Cổ gào lên, sắc mặt hắn đỏ rực "Ta nhất định có thể giết hắn. Thả ta ra! Ta muốn giết hắn."

Tiếng gào của Man Cổ vẫn kinh thiên động địa như thế, nhưng khi lọt vào tai mọi người dường như lại toát lên vẻ bất lực...

"Con trâu ngu ngốc!"

Tào Chỉ Lam thầm mắng hắn một câu, sau đó tay ngọc vỗ mạnh vào gáy Man Cổ, một con bạch tuộc màu xanh đậm bỗng xuất hiện phía sau gáy Man Cổ. Những cái xúc tu của nó nhanh chóng ôm lấy đầu Man Cổ, sau đó những tia năng lượng màu đen chảy ra từ những xúc tu rồi thấm vào não Man Cổ.

Sự ngang ngạnh trong mắt Man Cổ từ từ biến mất, hắn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, mắt mở không nổi nữa. Lúc hắn hoàn toàn nhắm mắt lại, thân người hắn mới thật sự thả lỏng, những bắp thịt căng cứng bỗng nhiên giãn ra.

Những dòng máu đỏ thẩm từ những bắp thịt trên cơ thể hắn chảy ra ngoài, chỉ một lúc sau toàn thân Man Cổ đã đầy máu tươi.

Hóa ra da thịt toàn thân Man Cổ sớm đã bị chấn rách, nhưng da thịt hắn quá sức cứng cáp, khi cơ bắp gồng lên những vết thương đó đều bị cơ bắp ép lại, ngay cả một giọt máu cũng không thể chảy ra ngoài. Nhưng lúc này, tinh thần vừa thả lỏng thì cơ bắp trên thân thể cũng không còn căng cứng nên những vết thương đó mới hiện ra.

Trong mắt Tào Chỉ Lam lóe lên một tia hối hận, trong lòng thầm thở dài, sau đó nàng vội vàng ngồi xuống lấy ra rất nhiều chai lọ rồi bôi thuốc bột trong lọ lên người Man Cổ.

Trước mặt biết bao nhiêu người, Thạch Nham lại ngang nhiên cự tuyệt nàng, điều này khiến cho một kẻ tâm cao khí ngạo như nàng không nhịn được mà sinh ra phẫn uất.

Thế nên người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như nàng cũng không giữ được sáng suốt, vì vậy thấy Man Cổ tìm Thạch Nham quyết đấu nàng mới không ngăn cản, trong lòng thầm nghĩ để Man Cổ dạy dỗ cho Thạch Nham một bài học.

Tất nhiên nàng biết rõ thực lực mạnh mẽ của Thạch Nham, nhưng cùng là người thuộc hải vực Đồ Tháp, nàng càng biết rõ thần lực bẩm sinh của Man Cổ khó lường đến đâu.

Ở hải vực Đồ Tháp, Man Cổ sớm đã thể hiện sức mạnh cuồng bạo mà người thường khó có thể tin nổi. Nàng hiểu rõ thực lực của Man Cổ, biết một khi Man Cổ phát điên lên có thể bộc phát ra sức mạnh đủ để tiêu diệt Võ giả Niết Bàn.

Vì vậy nàng mới cảm thấy có lẽ Man Cổ sẽ đánh bại được Thạch Nham, giúp nàng đoạt lại chút thể diện trước mặt các Võ giả của Vô Tận Hải. Đáng tiếc, nàng đã xem thường Thạch Nham.

"Khốn khiếp!"

Tao Chỉ Lam nghiến răng thầm mắng, nàng vừa xem xét thương thế của Man Cổ, vừa âm thầm quan sát bãi tắm.

"Vù!"

Từng mũi tên nước liên tiếp bay lên trời. Giữa màn mưa tên dày đặc, sắc mặt của Thạch Nham tái xanh, da thịt toàn thân đều bị xé rách, xem ra hắn còn thê thảm hơn cả Man Cổ.

Nhưng đôi mắt hắn vẫn toát lên vẻ lạnh lùng như cũ.

Thần quang trong đôi mắt vẫn ngưng tụ không tan, điều này chứng minh hắn vẫn còn dư lực. Tuy bộ dạng của Thạch Nham thê thảm như vậy nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da, hắn hoàn toàn có thể đánh tiếp một trận nữa.

Chỉ cần liếc sơ qua, trong lòng mọi người đều sáng tỏ, hiểu rằng Man Cổ đã thua thật rồi. Man Cổ đứng thứ nhì trên chiến bảng lại thua một tiểu tử không tên tuổi, đến tận lúc này đa số mọi người vẫn không biết thân phận thật sự của Thạch Nham.

" Rốt cuộc hắn ta là ai?"

"Mạnh thật, Man Cổ đứng thứ hai chiến bảng cũng thua hắn, không lẽ hắn còn lợi hại hơn cả Chung Li Độn của Võ Thần Điện?"

"Không thể nào. Chung Li Độn đã đột phá cảnh giới Niết Bàn từ lâu, nghe nói hiện nay sắp đạt tới cảnh giới Niết Bàn Nhị Trùng Thiên Chi rồi, trong thiên hạ cũng chỉ có những nơi thần bí, cổ xưa như Võ Hồn Điện mới đào tạo được quái thai như thế."

"Cũng đúng, cảnh giới chênh lệch quá nhiều nên tất nhiên hắn không thể thắng Chung Li Độn."

" Nếu hắn cũng đột phá cảnh giới Niết Bàn thì sao?"

"À, vậy thì khó nói lắm.."

" Đúng vậy."

"..."

Mọi người người trong khu mua bán đang thảo luận sôi nổi, âm thầm so sánh Thạch Nham với người đúng đầu chiến bảng là Chung Li Độn. Trong lòng bọn họ, Thạch Nham vừa hạ gục Man Cổ đã trở thành ngôi sao mới chói mắt nhất trên chiến bảng. Tuy nhiên bọn họ vẫn chưa biết Thạch Nham rốt cuộc là ai.

"Thịch!"

Thạch Nham như một con chim lớn đang không ngừng đạp xuống mặt nước rồi bay lên, trong chốc lát đã bước lên bờ, sau đó đến bên cạnh Tào Chỉ Lam.

Những vết thương trên người hắn đã ngưng chảy máu, sau đó trước con mắt của vô số người, những vết thương bắt đầu liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Bất Tử Võ Hồn"

"Quái vật của Dương gia."

"Trời ơi, hóa ra là quái vật của Dương gia, thảo nào..!"

“Ta nói rồi mà, chỉ có quái vật của Dương gia mới có sức chiến đấu biến thái đến thế."

Mọi người nhao nhao cả lên. Trên mặt người nào người nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn, cũng có một số người kinh sợ, bắt đầu lo lắng cho thế lực sau lưng mình.

Không phải Dương gia bị đuổi ra khỏi Vô Tận Hải rồi sao?

Rất nhiều người nghi ngờ, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không biết rốt cuộc Thạch Nham từ đâu đến. Nhưng dù sao đi nữa, trận chiến này của Thạch Nham quả thật đã tạo ra hiệu quả khiến người khác phải kinh ngạc. Tin tức Dương gia trở lại Vô Tận Hải lập trức lan truyền ra khắp đảo.

"Ngươi đến đây làm gì?" Khuôn mặt kiều mị của Tào Chỉ Lam đột nhiên hơi tái đi. Nàng cũng biết Thạch Nham có lòng dạ độc ác nên nhịn không được đứng chắn đằng trước mặt Man Cổ đang hôn mê, rồi thấp giọng cầu xin : "Thạch Nham, giữa hai ngươi không thù không oán, ngươi đừng quá tuyệt tình.”

Ánh mắt của Thạch Nham vẫn lạnh lùng, sắc mặt lạnh như băng, hắn nhìn Tào Chỉ Lam nói:" Ta đến không phải vì Man Cổ mà là vì ngươi."

"Vì ta?" Tào Chỉ Lam ngạc nhiên, đôi mắt đẹp toát ra vẻ bất ngờ.

"Ngươi biết rõ Tâm Nghiên đang ở đây mà vẫn dám giở trò trong hồ nước, nếu tâm chí của ta không kiên định, e rằng đã mắc bẫy của ngươi rồi." Thạch Nham nhíu mày cười lạnh, "Ta không thích người khác giở trò trên người ta, lần này ta cảnh cáo ngươi, nếu còn lần sau đừng trách ta không khách khí. "

"Ngươi cố ý đánh nhau với Man Cổ vì muốn dựa vào việc đánh bại Man Cổ khiến mọi người chú ý đến ngươi, không phải ngươi đã đạt được mục đích rồi sao?" Tào Chỉ Lam không hề sợ hãi mà vẫn cười dịu dàng rồi thấp giọng nói : "Hai ta cùng một loại người. Ngươi cũng không cao thượng hơn ta, vì đạt được mục đích mà ngươi không từ thủ đoạn. Đây là phẩm chất ưu tú để hoàn thành việc lớn. Thạch Nham, nữ nhân đó quá lương thiện, không hợp với ngươi."

"Ngươi thì hợp với ta sao?" Thạch Nham cười chế giễu.

"Đương nhiên, ta có thể giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp."

"Đại nghiệp?" Thạch Nham lắc lắc đầu"Ngươi hiểu cái rắm."

Nói xong hắn lập tức quay đầu đi không để ý đến Tào Chỉ Lam nữa mà đi thẳng đến chỗ Hạ Tâm Nghiên, vẻ lạnh lùng trên mặt dần dần tan hết.

|

Trên một hòn đảo hoang gần đảo Bất Tử thuộc hải vực Già La.

Trước Thiên môn ngập chìm trong ánh sáng chói mắt, đông đảo Ma nhân như một bầy kiến đang đi lại khắp nơi. Thiên môn vốn chỉ đủ cho một người đi qua đang dần dần nứt ra, càng ngày càng rộng.

Trên trời là mấy chục Ma thú của Ma vực Lục Giác Ma Long có thân mình dài hơn năm mươi mét, trên mình chúng chất đầy thi thể. Chúng từ khắp bốn phương dồn về đây, sau đó thả những thi thể trên lưng xuống đất.

Trên hòn đảo hoang này, trừ những Ma nhân có hình dáng kỳ lạ ra, trên mặt đất còn chất đầy xác của nhân loại, xác chết bao phủ cả hòn đảo, chất đống cao như một ngọn núi nhỏ.

Mặt đất biến thành màu đỏ, máu tươi màu đỏ thẫm lan tràn khắp hòn đảo.

Trong tiếng hò hét của đám Ma nhân, vô số xác chết trên đảo được ném vào trong Thiên môn. Trong mấy phút ngắn ngủi, số xác chết của nhân loại bị ném vào Thiên môn đã lên đến máy trăm.

Cảnh sinh linh đồ thán xảy ra khắp hải vực Già La.

Trên mấy ngàn hòn đảo thuộc hải vực này, Ma nhân không ngừng giết chóc. Những hòn đảo trước kia được Dương gia, Hạ gia, Thiên Tà Động Thiên bảo vệ đều biến thành những hòn đảo chết, trên đảo không còn bóng người.

Trên những hòn đảo khắp hải vực Già La lúc nào cũng có Ma thú của Ma vực đi tuần. Thân hình của con nào con nấy đều khổng lồ, còn có Ma nhân cưỡi trên lưng. Chúng đi khắp nơi để thu thập xác nhân loại. Mỗi khi trên lưng Ma thú chất đầy thi thể, bọn chúng sẽ bay về hòn đảo dẫn đến Thiên môn rồi ném xác xuống đống xác chết chất cao như núi trên đảo.

Rất nhiều Ma nhân đang vừa lớn giọng gào thét, vừa ném xác nhân loại vào Thiên môn không biết mệt mỏi.

Không biết cảnh tượng này đã diễn ra trong bao lâu, dường như nếu chưa chuyển hết xác chết đi thì mãi mãi sẽ không ngừng nghỉ.

Ma vực thứ tư.

Bầu trời u ám không trăng, sao, mặt trời mà chỉ có khung cảnh hoang vu thê lương kéo dài tới tận chân trời, những dãy núi đen kịt vươn lên che kín trời đất.

Trong một khu rừng tối tăm rộng lớn, Ma khí đậm đặc không tan, các loại cây cối khủng bố không thể thấy ở đại lục Thần Ân phát triển vô cùng rậm rạp.

Những ma thú hung tàn có thân mình dài đến vài chục mét đang xâu xé nhau, khắp nơi đều là cảnh chiến đấu thảm khốc.

Phía trên khu rừng tối tăm, vô số thi thể đang lơ lửng giữa trời. Các thi thể được nối lại với nhau thành một khối thịt, kéo dài tới tận chân trời.

Toàn bộ thi thể đều là của loài người, nói chính xác là nhân loại đến từ hải vực Già La của Vô Tận hải!

Vô số thi thể chồng chất, nối liền với nhau tạo thành một cây cầu rộng lớn. Một đầu cầu nối với Thiên môn rực rỡ, mỗi khi có xác chết xuất hiện trong Thiên môn liền có vài trăm Ma nhân cảnh giới Thiên vị, tay cầm các loại chai lọ đổ những linh hồn của nhân loại từ trong chai ra.

Những linh hồn đến từ hải vực Già La bị tôi luyện bằng một loại bí pháp nào đó nên ngập tràn khí tức tà ác. Khi vừa được đổ ra khỏi bình, chúng được những Ma nhân luyện hóa sơ thêm lần nữa mới biến thành chất lỏng màu đen. Chất lỏng này chảy lên những xác chết khiến khe hở giữa các xác chết trở nên vô cùng cứng rắn.

Những Ma nhân của Ma vực dường như đang xây dựng một cây cầu. Công trình này cực kỳ to lớn, không biết đã diễn ra được bao lâu.

Chiếc cầu này dùng hàng triệu xác nhân loại làm nền móng, dùng chất lỏng màu đen được tạo nên từ hàng triệu linh hồn nhân loại làm bê tông. Nó lơ lửng giữa bầu trời Ma giới, dẫn đến một nơi cực kỳ xa xôi của Ma vực. Trên chiếc cầu rộng lớn, những tia sáng màu đen không ngừng lấp lánh.

Thi Hồn kiều dùng xác chết và linh hồn làm nền móng, trộn lẫn các loại vật liệu tà ác của đại lục Thần Ân và Ma vực đang trong quá trình luyện chế.

Thi Hồn kiều lơ lửng trên bầu trời Ma vực, một đầu nối với Thiên môn, đầu còn lại dẫn tới một nơi thần bí của Ma vực. Mỗi khi có thêm xác chết và linh hồn được ném vào Thiên môn, Thi Hồn kiều sẽ chầm chậm kéo dài thêm một chút, khoảng cách giữa đầu còn lại và nơi thần bí của Ma vực càng ngày càng gần.

Công trình vĩ đại này dường như sắp bước vào giai đoạn hoàn thành.

Minh giới tầng bảy.

Bầu trời màu lục thẫm, trong không khí ngập tràn khí tức lạnh lẽo ăn mòn. Phóng mắt nhìn đi, khắp mặt đất đều là những hố sâu. Những hố sâu giống như những cái miệng lớn như chậu máu đang mở rộng chờ ăn thịt người. Trong lòng hố còn có chất lỏng nhiều màu sắc đang chảy róc rách, giữa dòng nước, những bọt khí không ngừng nổi lên.

Bọt khí nổi lên mặt nước rồi nổ tung, những chất khí màu sắc khác nhau từ bên trong tràn ra ngoài rồi hòa lẫn với Minh khí của thế giới này, khiến Minh khí càng thêm đậm đặc.

Từ trên trời nhìn xuống, mảnh đất này không có nơi nào bằng phẳng, mặt đất gồ ghề lồi lõm. Những hố sâu luôn bốc lên bọt khí kia giống như những cái mụn nhọt, mỗi khi vỡ ra liền có chất khí khiến con người phải run sợ bay ra ngoài.

Trong số đó có một hang động khổng lồ chiếm hết một phần mười lãnh thổ của đại lục này.

Bên trong hang động khổng lồ, chất lỏng màu đen đang chảy róc rách, những nhánh của hang động thông với vô số hang động khác, khiến chất lỏng trong các hang động trên khắp đại lục cùng đổ về một nơi, tạo nên Minh Hải vô cùng kỳ dị.

Minh Hải rộng lớn mênh mông, so với năm hải vực lớn của Vô Tận Hải cộng lại còn lớn hơn nhiều.

Trong Minh Hải, nước biển màu đen dường như luôn sôi sục, những bọt khí to nhỏ không ngừng nổi lên rồi vỡ tan, tỏa ra chất khí đầy màu sắc.

Chất khí đủ màu sắc ngưng tụ lại tạo thành màn chướng khí đậm đặc không tan bao trùm bầu trời của Minh Hải.

Phía trên Minh Hải, vô số xác chết của Minh nhân đang lơ lửng, trên rất nhiều xác chết còn có Minh nhân đang đứng.

Trong một xoáy nước ở giữa Minh Hải, vòng quay của xoáy nước đang không ngừng nuốt chửng thi thể của Minh nhân đang lơ lửng phía trên Minh Hải. Mỗi giây, có vài chục xác chết bị cuốn vào trong xoáy nước.

Giữa xoáy nước, có rất nhiều Minh nhân lơ lửng trên không đang không ngừng đổ linh hồn của Minh nhân được chứa trong chai lọ trên tay ra. Sau đó, những linh hồn này cũng biến thành chất lỏng đen kịt tưới lên mình những xác chết.

Ngoài ra, giữa xoáy nước còn có một cột ánh sáng u ám như cái mồm to lớn của ma thú đang chầm chậm rục rịch, nuốt chửng những xác chết.

Tại đầu bên kia của cái mồm khổng lồ.

Nơi đây là một không gian u ám. Giữa không gian, Thi Hồn Kiều được xây bằng xác Minh nhân đang chầm chậm kéo dài theo một hướng cố định.

Trong không gian này không tồn tại bất cứ khí tức của sức mạnh nào, không có trời, không có đất, không có sinh linh, chỉ có một Thi Hồn Kiều duy nhất.

Trong không gian u ám, Thi Hồn Kiều dường như được một sức mạnh nào đó thúc đẩy, mỗi khi có thêm một xác chết, Thi Hồn Kiều lại vươn về phía trước một chút.

Hướng mà Thi Hồn Kiều này vươn đến và nơi mà Thi Hồn Kiều của Ma vực dẫn đến giống hệt nhau.

Một khi hai Thi Hồn Kiều nối liền với nhau, Minh giới tầng bảy và Ma vực thứ tư sẽ thông nhau sau hàng chục triệu năm.

Để nối liền không gian u ám này, Minh Vương của Minh giới tầng bảy và Ma Đế của Ma vực đã trù tính suốt mấy trăm năm!

Thời điểm hai giới nối liền nhau càng ngày càng gần …

Trong Ma vực thứ tư.

Trên đỉnh một ngọn núi do xương trắng chồng chất lên nhau tạo thành.

Bảy bảy bốn chín con Ma Long đang bay lượn giữa trời. Ma Long há cái mồm to lớn để lộ răng nanh lấp lánh hàn quanh khiến con người phải run rẩy, sau đó lại phun ra từng đợt khói đen. Long tức của Ma Long ngập tràn khắp đỉnh núi xương.

Trên đỉnh núi còn có một trăm linh tám cái trụ do xương trắng ngưng luyện thành, thân trụ lấp lánh như ngọc, trên bề mặt còn điêu khắc hình Ma Thần thời Thượng Cổ.

Một trăm linh tám cột xương trắng tạo thành một trận pháp huyền ảo, vị trí của chúng được sắp xếp dựa theo sự biến đổi của sao trời. Long tức của bốn mươi Ma Long phun ra đều được những cột xương hấp thu.

Khi những cột xương hấp thu Long tức đến một mức độ nhất định thì Ma Thần thời Thượng Cổ được điêu khắc trên thân cột bỗng nhiên sống lại rồi xông tới tế đài nằm giữa trận pháp.

Tế đài hình thoi cũng được xây bằng xương trắng, xung quanh tế đài bị phong tỏa bằng những tầng kết giới. Giữa những tầng kết giới bên ngoài tế đài, các loại khí tức hủy thiên diệt địa không ngừng xung đột với nhau, bắn ra sóng năng lượng khủng bố đến mức toàn bộ cường giả của Ma vực đều có thể cảm ứng được.

Giữa tế đài có một lão già thân hình gầy gò, tóc mai bạc trắng, vẻ mặt nghiêm nghị đang đứng.

Toàn thân lão trần trụi, lão đang chịu đựng các loại năng lượng tấn công lên thân thể, bên cạnh đó còn phải đối mặt với đòn tấn công của Ma thần thời thượng cổ có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Mỗi khi một Ma Thần thời thượng cổ phá vỡ kết giới tiến vào bên trong. Bên ngoài thân thể trần truồng của lão bỗng nhiên xuất hiện một thánh y tỏa ra thánh quang vạn trượng. Thánh y chứa đựng thần lực vô cùng, phát ra ánh sáng như ánh mặt trời và ánh trăng cùng ngưng tụ với nhau, hơn nữa trên thánh y không ngừng bốc lên khí tức khủng bố.

Ma Thần thời thượng cổ đang thi triển đủ loại thần thông, hoặc là giơ tay đánh ra vạn tia sét, hoặc là nắm đấm như núi, hoặc là phân thân thành hàng trăm Ma Thần, nhưng các đòn tấn công đánh lên thân thể lão đều bị sóng năng lượng của thánh y đánh nát rồi bắn ngược ra ngoài.

Trong lúc giao chiến, thân thể trần trụi của lão lúc thì đầy vết thương, lúc thì cách tay bị chặt đứt nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã hồi phục như cũ, thân thể lão hầu như là thân thể bất tử, vĩnh viễn không thể bị hủy diệt.

Đồng thời, lão còn há miệng phun ra một giọt máu. Giọt máu tươi đỏ thẫm như hồng ngọc, vậy mà có thể phá rách kết giới rồi đánh nát một cột xương trắng.

Nhưng mỗi khi một cột xương trắng vỡ nát, ngọn núi xương cao vạn trượng bỗng rung rinh, sau đó một cột xương trắng hoàn toàn mới lại nhô lên, con số một trăm linh tám cột xương trắng được giữ nguyên không đổi để trận pháp luôn vận hành bình thường.

Bên ngoài trận pháp, ba Bạch Cốt Pháp Thân cao vài chục trượng như ba người khổng lồ đang ngồi theo ba góc hình tam giác.

Ba Bạch Cốt Pháp Thân cao như núi, tỏa ra Ma khí mênh mông như biển. Trên thân thể bằng xương trắng lấp lánh có đến cả ngàn cả vạn phù hiệu kỳ lạ, những phù hiệu giống như sao trời không ngừng nhấp nháy, chầm chậm thay đổi vị trí.

Một bộ Bạch Cốt Pháp Thân trong số đó đang nhìn về phía tế đài. Hai ngọn Ma hỏa trong hốc mắt đang nhảy múa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trên tế đài.

“Dương Thanh Đế, sức mạnh trên người ngươi đã hao hết tám thành. Ngươi có thể kiên trì đến tận bây giờ hoàn toàn nhờ vào Bất Tử Võ Hồn biến thái của ngươi và Bất Diệt Thánh Y truyền thừa nhiều năm của Dương gia.”

“Ngươi mới luyện đến cảnh giới Thông Thiên Nhất Trùng Thiên nhưng lại có thể dựa vào việc thiêu đốt máu Bất Tử để gắng gượng lâu đến thế. Dương Thanh Đế ngươi không hổ danh là kỳ tài ngàn năm có một của Dương gia.”

Bộ Bạch Cốt Pháp Thân ở giữa bỗng nhiên mở miệng nói.

“Nhưng máu Bất Tử của ngươi cũng có hạn, Bất Diệt Thánh Y cần phải dựa vào máu Bất Tử mới có thể tiếp tục phát huy thần lực. Khi dùng hết máu Bất Tử thì ngươi có thể chống đỡ được bao lâu trong Thiên Ma Phong Thần trận?”

Người trên tế đài vẫn nhắm chặt đôi mắt. Khi Ma Thần thời thượng cổ biến mất, lão lại trở về hình dạng toàn thân trần trụi.

“Ba Tuần ta chinh chiến cả đời từng gặp vô số cường giả. Nhưng không thể thừa nhận rằng ngươi đúng là đối thủ khiến ta phải kính trọng.” Bạch Cốt Pháp Thân do dự một lát rồi bỗng nhiên khuyên nhủ : “Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý để Dương gia trở thành một tộc thuộc Ma vực, ta lập tức sẽ dẹp Thiên Ma Phong Thần Trận, bảo đảm Dương gia ngươi vinh quanh suốt mười kiếp!”

“Trên đời này còn chưa có người có thể khiến Dương Thanh Đế ta thần phục.”

phải dựa vào chính mình để đoạt lấy.

|

Bạch Cốt Pháp Thân của Ba Tuần bỗng nhiên im lặng.

Đôi mắt của Dương Thanh Đế vẫn nhắm chặt như cũ, thân thể trần trụi của lão đang tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Chỉ nghỉ ngơi một lúc, dường như lão đã hồi phục được mấy phần sức mạnh, làm người khác có cảm giác sức mạnh trong người lão đang dâng lên cuồn cuộn.

“Dương Thanh Đế, ngươi chỉ là một tên trộm mà thôi.”

Ba Tuần đã im lặng rất lâu bất chợt hừ lạnh : “Nếu không phải ngươi và Tào Thu Đạo của Tào gia, điện chủ Dương Dực Thiên của Võ Hồn điện chia nhau thần huyết và tàn hồn của thi thể Thần Vương thì Dương Thanh Đế ngươi mới chỉ bước vào cảnh giới Thông Thần Nhất Trùng Thiên có tư cách gì đối đầu với ta?”

Dương Thanh Đế im lặng không nói.

“Trăm năm trước, ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dịch Thiên mới chỉ bước vào cảnh giới Niết Bàn nhưng vận may lại ngút trời. Ba người đi lạc vào khu vực không gian loạn lưu, sau đó tìm được một ngôi mộ Thần Vương bên trong khe nứt không gian. Ngươi và Tào Thu Đạo nuốt hết một nửa máu Thần Vương, còn Dương Dực Thiên lại đoạt được tàn hồn của Thần Vương. Chính vì vậy mới tạo nên ba thế lực lớn của Vô Tận hải, tạo nên thần thoại của ba người các ngươi.”

“Nếu không có thi thể của Thần Vương, ba người các ngươi sao có thể quật khởi nhanh như thế? Trong vòng trăm năm đã có sức mạnh đủ để đối kháng với ta?”

“Nói trắng ra, ba người các ngươi đều là những tên trộm mộ!”

Dương Thanh Đế nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.

“Máu của Thần Vương giúp ngươi và Tào Thu Đạo mới chỉ đạt đến cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên đã có đủ sức chống lại cường giả Thông Thần tam trùng thiên. Xét cho cùng là vì máu của Thần Vương khiến tinh nguyên của các ngươi xảy ra biến dị, có được một chút ít thần lực. Còn Dương Dực Thiên nhờ đoạt được tàn hồn của Thần Vương nên hắn mới có thể bước vào cảnh giới Thông Thần nhị trùng thiên. Sau trăm năm tìm hiểu tàn hồn, hắn đã nắm bắt được một chút Thần kỹ, vì vậy Võ Hồn điện mới trở thành thế lực đứng đầu Vô Tận hải.”

Ba Tuần cười dửng dưng “Đáng tiếc. Tuy các ngươi nuốt được Thần thể của Thần Vương nhưng không hề đoạt được truyền thừa của Thần Vương mà lại để cho truyền thừa chạy trốn vào khe nứt không gian, không biết đã trôi nổi tới thế giới nào. Nếu trong số ba người các ngươi có người đoạt được truyền thừa của Thần Vương vào trăm năm trước thì cục diện của Vô Tận hải sớm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất! Nếu vậy, Ma vực thứ tư và Minh giới tầng bảy có lẽ đã sớm trở thành khu săn bắn của các ngươi.”

Dương Thanh Đế cuối cùng đã mở mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm dường như có vô số ngôi sao lấp lánh đang chuyển động.

“Tuy ta bị ngươi giam cầm nhưng Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên vẫn còn ở Vô Tận hải. Nếu hai người bọn chúng liên thủ thì ngươi và Xích Diêm cũng không kiếm được chút lợi lộc nào đâu.”

“Ha ha ha!”

Ba Tuần đột nhiên cười lên như điên, giọng cười vang vọng khắp trời đất “Đây chính là bi kịch của nhân loại! Nếu không phải ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên không hợp nhau, luôn minh tranh ám đấu ở Vô Tận hải vì muốn đoạt lấy máu và tàn hồn của Thần Vương từ tay đối phương, do đó tinh lực bị phân tán thì hiện giờ e rằng các ngươi không chỉ dừng chân ở cảnh giới này.”

“Năm đó ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên là bạn thân của nhau, cùng may mắn đi vào khu vực không gian loạn lưu nhưng vì thi thể của Thần Vương mà trở mặt thành thù. Sự tham lam của nhân loại còn lớn hơn Ma tộc nhiều! Vì các ngươi không hợp nhau nên sau mấy lần tranh đấu đều lần lượt bị trọng thương, vì vậy tu vi của các ngươi mới gặp trở ngại. Nếu không, sức mạnh hiện giờ của ngươi chắc hẳn có thể xé rách Thiên Ma Phong Thần trận!”

Dương Thanh Đế khẽ thở dài, không nói thêm gì cả.

“Thật sự đáng tiếc!”

Trong hốc mắt trống rỗng Ba Tuần, Ma hỏa vẫn không ngừng nhảy múa “Dù biết rõ ngươi bị giam cầm tại Thiên Ma Phong Thần trận nhưng hai người Dương Dực Thiên và Hà Thu Đạo vẫn giả vờ không hay không biết. Hiện giờ đại quân của Ma tộc đã tiến vào hải vực Già La, chém giết gần chục triệu sinh linh của hải vực Già La, Thi Hồn Kiều cũng sắp sửa xây xong, nhưng Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Đến khi Minh giới tầng bảy và Ma vực thứ tư nối liền nhau, với sức mạnh của hàng tỷ sinh linh, chúng ta chắc chắn sẽ đến Vô Tận hải, tiêu diệt Dương Dịch Thiên và Tào Thu Đạo, không để cho bọn chúng tiếp tục phát triển.”

“Có lẽ, bọn họ đã bắt đầu hành động nhưng ngươi không biết mà thôi.” Dương Thanh Đế lạnh lùng nói.

“Không kịp nữa rồi.” Ba Tuần bật cười rung trời “A Tị Minh Vương đã thuyết phục hai vị Minh Vương khác của Minh giới tầng bảy dùng ba triệu xác Minh nhân của Minh giới tầng bảy làm vật liệu để xây Thi Hồn Kiều. Không bao lâu sau, Thi Hồn Kiều của Minh giới sẽ có thể nối liền với Ma vực. Lúc đó chính là ngày tàn của Vô Tận hải.”

Sắc mặt Dương Thanh Đế cuối cùng đã thay đổi.

Đến tận lúc này, lão mới biết được mức độ nguy hiểm của sự việc nhưng đáng giận là mình lại bị giam trong Thiên Ma Phong Thần trận khó thoát ra nổi nên không thể trở về Vô Tận hải.

“Dương Thanh Đế, ta còn có một đề nghị khác, ngươi suy nghĩ cho kỹ.”

Ba Tuần do dự một lúc rồi bỗng nói : “Chỉ cần ngươi gật đầu giúp ta một tay, hợp tác cùng chúng ta giết Dương Dực Thiên và Tào Thu Đạo thì ta hứa sẽ giao tàn hồn và máu của Thần Vương trong người Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên cho ngươi. Một khi ngươi thu thập đủ máu Thần Vương, đồng thời còn đoạt được tàn hồn của Thần Vương thì trong tương lai, ngươi sẽ có thể bước vào cảnh giới mà người thường không thể tưởng tượng nổi.”

Dương Thanh Đế nhíu chặt mày, không hề trả lời.

“Tất nhiên, sau đó ngươi phải giúp ta một việc là dùng sức mạnh của Thần Vương phá vỡ vách ngăn giữa Ma vực thứ nhất, thứ hai và thứ ba.”

“Một khi ba đại Ma vực được mở ra, không chỉ Vô Tận hải mà e rằng cả đại lục Thần Ân đều lâm vào cảnh sinh linh đồ thán.” Dương Thanh Đế vừa cười lạnh vừa liên tục lắc đầu “…Ta không muốn trở thành tội nhân thiên cổ, cũng không muốn trở thành viên đá lót đường cho Ma tộc. Ngươi tìm người khác đi.”

“Ma tộc?” Ba Tuần nghiến răng cười “Ba thời kỳ cổ đại gồm Thái Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ. Trong thời đại Viễn cổ, Dương gia đúng là thuộc tộc người. Nhưng trong thời đại Thượng Cổ, Dương gia cũng là một trong số những dị tộc! Nếu không phải sau mấy lần lai tạp, Dương gia chỉ di truyền lại dòng máu của mình mà không di truyền đặc trưng của dị tộc thì diện mạo thật sự của Dương Thanh Đế ngươi lúc này e rằng còn khác nhân loại hơn cả ta!”

Dương Thanh Đế sợ hãi biến sắc, môi mấp máy một hồi nhưng không hề giải thích.

“Cho nên, đừng nhắc đến dị tộc trước mặt ta. Xét cho cùng thì chúng ta cùng là dị tộc, cần gì phải cố chấp như vậy?” Ba Tuần cười lạnh.

“Sao ngươi biết được những điều này?” Dương Thanh Đế im lặng một lúc lâu mới đột nhiên thở dài.

“Trăm năm trước, ở Vô Tận hải từng xuất hiện không gian loạn lưu. Trước đó, ở Ma vực thứ tư cũng từng xuất hiện một lần.” Giọng nói của Ba Tuần trở nên nặng nề. “Còn ta, lúc đó mới chỉ là một thợ săn bình thường của tộc Long Giác. Ta cũng vô ý bước vào khu vực không gian loạn lưu, cũng tìm thấy một vài thứ trong khe nứt không gian. Nếu không, ta cũng không đạt được ngôi vị Ma Đế như hôm nay.”

“Không gian loạn lưu cũng từng xuất hiện tại Ma vực?” Dương Thanh Đế ngạc nhiên.

“Nếu không, ta sao có thể biết chuyện của ngươi và Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên rõ như lòng bàn tay?” Ba Tuần cười lạnh lùng “Thứ ta đoạt được giúp ta biết rõ những việc từng trải của ba người bọn ngươi, biết được một vài bí mật vào thời đại Thái Cổ, Thượng Cổ, Viễn Cổ, biết được vào thời đại Thượng Cổ, Dương gia cũng là một trong những dị tộc!”

“Ngươi nói nhiều như vậy cũng vì muốn ta liên thủ với Ma tộc, nhưng chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ ta.” Dương Thanh Đế nói với vẻ lạnh nhạt.

Ba Tuần bỗng im lặng, một lúc sau hắn mới thở dài một hơi rồi gật cái đầu lâu khổng lồ của Bạch Cốt Pháp Thân, nói : “Ta sớm biết ngươi sẽ không đồng ý nhưng ngươi là một đối thủ khiến ta kính trọng nên trước khi ngươi bị giày vò đến chết, ta cảm thấy nên cho ngươi biết vài chuyện. Còn nữa, người đi vào khu vực không gian loạn lưu sau đó có thể sống sót trở về quả thật quá ít. Có một vài câu ta đã kìm nén suốt cả đời nên muốn tìm người cùng cảnh ngộ để tâm sự …”

Dương Thanh Đế khẽ thở dài.

“Ta nói với ngươi lần cuối. Ta đã biết vị trí Dương gia ẩn nấp tại Ma vực thứ tư. Sau khi Thi Hồn Kiều được nối liền, nếu ngươi vẫn không nghĩ thông suốt thì Dương gia sẽ bị diệt tộc. Cơ nghiệp mà ngươi cố gắng cả đời sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt.” Ba Tuần vừa nói xong, ma hỏa trong hốc mắt bỗng ảm đạm đi một phần.

Dường như hắn đã rút chủ hồn trên bộ Bạch Cốt Pháp Thân đi.

Đồng thời, Ma Thần trên một trăm lẻ tám cột xương trắng lại bắt đầu hoạt động, ào ào bay ra, tiếp tục bổ nhào đến Dương Thanh Đế.

Tại hải vực Thương Khung.

Trong dãy núi Thiên Yêu.

Một con Yêu thú dữ tợn đang xâu xé thân mình của một yêu thú Tật Phong Đại Bàng cấp sáu. Con Tật Phong Đại Bàng bị nó ăn sống, thân mình dài năm mét đã mất hết một nửa. Não, Yêu tinh đều bị nuốt mất.

Con Yêu thú dữ tợn đang sảng khoái cắn xé, đôi mắt tà ác của nó lập lòe ánh sáng lạnh lẽo có thể khiến linh hồn con người tan vỡ, toàn thân lấp lánh ánh sáng đen, khí thế cực kỳ đáng sợ.

Bên cạnh nó là những bộ xương yêu thú khổng lồ chất thành đống. Da thịt trên mình đã bị ăn hết, chỉ còn sót lại những bộ xương trắng toát.

Không lâu sau, Tật Phong Đại Bàng đã bị ăn hết. Bộ xương của con yêu thú bỗng vang lên những tiếng lách cách, đồng thời những vòng ánh sáng màu đen từ thân mình nó bắt đầu lan rộng ra.

Ánh sáng đen lan đến đâu, những cây cổ thụ cao hàng chục mét bị vỡ nát đến đó. Những Yêu thú đang ẩn nấp ở rất xa cũng phát hiện ra sóng năng lượng nên vội vàng chạy trốn. Chỉ một lúc sau đã không còn dấu vết.

Xương cốt toàn thân Yêu thú không ngừng nổ vang. Thân hình dài khoảng mười mét chìm trong ánh sáng màu đen, bắt đầu thu nhỏ lại.

Bên trong chiếc kén ánh sáng, con Yêu thú không ngừng thay đổi. Sau ba ngày, nó đã biến thành một quái vật hình người, toàn thân mọc đầy gai nhọn. Nó ngoảnh mặt về phía ánh trăng gào rú. Thân mình nó được bao bọc trong Ma khí và Minh khí, tà khí bốc lên tận trời.

“Quỷ Liêu … Đây là tên ta …”

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếng nói của nó bén nhọn như tiếng dao cọ sát vào thủy tinh khiến người nghe sởn gai ốc.

“Hắn bảo ta đợi hắn, đợi hắn, đợi hắn, nhưng đợi quá lâu rồi, ta không đợi được nữa …”

Sau khi tự nói tự trả lời một lúc, trong đôi mắt màu lục của nó dường như lóe lên hình bóng của Thạch Nham.

Ngẩng đầu nhìn trời, dường như nó đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Rất lâu rất lâu sau, trên sống lưng của nó bỗng mọc ra một đôi cánh bằng thịt. Sau đó nó lao thẳng lên trời, trong nháy mắt đã ra khỏi dãy núi Thiên Yêu.

“Grào grào grào!”

Trong dãy núi Thiên Yêu, khoảng mười Yêu thú khủng bố, dữ tợn cùng ngửa mặt lên trời hú vang rồi nhìn theo bóng hình của nó.

“Ta đi đây, sau này sẽ đến thăm các ngươi.” Nó đã lao vào tầng mây, nhìn những người bạn quen thuộc ở phía dưới, nó lẩm bẩm một câu rồi ngày càng xa dần.

Mười Yêu thú vương của dãy núi Thiên Yêu nhìn nó rời đi, trong đôi mắt đều lộ ra tình cảm phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro