Chương 31: Tần Vương Thế Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Vương thế tử ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đều dùng thứ tốt nhất, còn chuyện khác...

Nàng chưa từng quản, cũng không nói nhiều một câu khi ở trước mặt Tần vương cùng thái phi.

Dù nàng biết Tần Vương thế tử bị sủng sinh oai, thì nàng cũng không muốn quản!

Làm kế mẫu, còn có thể trông cậy nàng đối xử từ ái với Tần vương thế tử như thân sinh sao?

Tình thương tiếc đó nàng có thể cho thứ tử, nhưng không thể cho Tần vương thế tử.

Đối xử tốt với thứ tử chỉ làm cho người khác nghĩ nàng là kế mẫu thiện lương, còn Tần vương thế tử...

Nếu nàng làm không tốt sẽ bị người khác nghĩ là cố ý lấy lòng, dụng tâm kín đáo.

Đều nói tư sinh tử cùng kế mẫu không thân, lại có khoảng cách cùng hiểu lầm, bọn họ có thể thân cận được sao?

Tần vương phi làm kế mẫu rất tốt, cũng vì vậy mà Tần vương nghe nàng nói xong, liền nói:

- Ta hiểu được tính tình của nàng, cứ nói đi đừng ngại.

- Thiếp nhiều lời một câu, thỉnh vương gia hãy nghe thử một chút.

Tần vương phi dịu dàng ngồi đối diện Tần vương, bình tĩnh phân tích:

- Cửa hôn sự này, vương gia là sẽ không lui, đúng không? Nếu Gia Mẫn quận chúa có thể đem Khương nhị gia ký danh thành đích tử, có lẽ cũng có thể ký danh người khác...Vương gia, Gia Mẫn quận chúa là một vị nữ tử có mưu trí lại bình tĩnh, thiếp thấy có lẽ Khương nhị gia cũng không phải giống như lời bên ngoài đồn đãi làm ra chuyện hoang đường tính tình bất kham, có câu này nói ra cũng không sợ vương gia trách tội, người cũng chưa bao giờ nghe nói hắn phạm vào cái gì đại sai, không phải sao?

- Công tử hầu môn, mê chơi thích nháo loạn là khó tránh khỏi, Gia Mẫn quận chúa là vì hiếu tâm cùng phúc hậu của hắn chưa chắc là không tốt.

Tần vương yên lặng thở dài một tiếng:

- Ta chỉ sợ thế tử thú nữ nhi của Khương nhị gia, tương lai sau này sẽ trách ta làm phụ thân mà bất công, chúng ta chuẩn bị hôn sự cho các nhi tử còn lại đều là...Đều cường hơn Khương nhị gia. Đường đường là thế tử phi nếu không áp chế được đệ tức (em dâu), nháo loạn Tần vương phủ không được an bình, thì phải làm sao bây giờ? Hay là còn muốn làm phiền vương phi tiếp tục quản gia?

- Này không thể được.

Tần vương phi lắc đầu nói:

- Chờ thế tử phi vào cửa, thiếp thế nào cũng phải giao ra quyền quản gia, vương gia, thiếp đã vất vả mười mấy năm, thiếp cũng muốn được lười biếng, cũng bởi vì hôn ước mới có thể thú tiểu thư Vĩnh Ninh hầu phủ, có lẽ thế tử cũng hiểu, vương gia không cần lo thiếp bất công, thiếp đã sớm tìm nhân gia phù hợp với mấy nhi tử còn lại, cũng không thể vì thân phận của thế tử phi, mà bạc đãi các nhi tử khác.

- Thế tử...

Tiểu nha hoàn canh giữ ngoài cửa cuống quít kêu lên:

- Xin đợi nô tỳ thông bẩm.

- Không cần.

Tần vương thế tử vén lên màn che, thân ảnh kiêu ngạo ương ngạnh xuất hiện trước mặt phu thê Tần vương:

- Mẫu phi yên tâm, tiểu thư Khương gia ta định rồi, cũng không so đo phụ vương cùng mẫu thân sẽ vì bọn đệ đệ tìm thê tộc tăng thêm một phần hữu lực có danh vọng.

Tần vương phi chua xót nhìn Tần vương cười nói:

- Là ta lắm miệng, thỉnh thế tử đừng trách móc.

Tần vương tức đến đỏ mặt, nhi tử ở trước mặt mọi người lại không cho vương phi mặt mũi, làm cho hắn xuống đài không được, hừ lạnh nói:

- Đây là thái độ của ngươi đối với vương phi?

- Phụ vương, nhi tử sẽ thực hiện hôn ước, nhi tử không chê Khương nhị gia là sai sao? Nếu nói tiếp, vẫn là nhi tử vì vương phủ hy sinh quá lớn đi.

Tần vương thế tử chắp tay nói:

- Nếu phụ vương không vui khi nhìn thấy nhi tử, thì nhi tử đi tìm Khương nhị gia, nghe nói cho dù hắn có muôn vàn không phải, nhưng đối với thân sinh nhi nữ là cực tốt...

- Hỗn xược.

Tần vương ném mạnh chén trà xuống đất, nhưng Tần vương thế tử đã rời đi không còn thấy bóng dáng, bất đắc dĩ nói:

- Đứa nhỏ này, là bổn vương nuông chiều đến hỏng rồi!

Vương phi làm như thế nào trấn an Tần vương tạm thời không đề cập tới, chỉ nói đến Tần vương thế thử nổi giận đùng đùng rời khỏi Tần vương phủ.

Sáng hôm nay hắn cũng nhận được tin tức Khương nhị gia được ký danh đích tử, vốn còn định cùng phụ vương thương lượng một chút.

Ai ngờ vừa đến đây, còn chưa đi đến cửa đã nghe phụ vương cùng kế mẫu thảo luận chuyện này.

Người khác nghe Tần vương phi nói chuyện, sẽ hài lòng cảm thấy dễ nghe, từ trong lời nói của nàng có thể cảm giác nàng là kế mẫu bỏ nhiều tâm tư cho nhi nữ, lại đối xử rất tốt với thế tử.

Nhưng lời này rơi vào tai Tần vương thế tử lại không phải như vậy, Tần vương phi chưa từng dạy dỗ hắn, cũng không quản hắn, đương nhiên...

Hắn giục ngựa giơ roi tung hoành phố xá sầm uất trong kinh thành, bản thân hắn cũng không hiếm lạ kế mẫu quản giáo dụng tâm kín đáo.

Hắn là Tần vương thế tử, tương lai sẽ kế thừa Tần vương phủ cùng huyết mạch Dương gia.

Thê tộc của hắn có thể vô năng, nhưng thế tử phi không thể bị Tần vương phi che mắt.

Khương Lộ Dao, nàng thì sao?

Sau lần gặp hôm đó, Tần Vương thế tử vẫn không có cách nào quên được nữ tử lần đầu tiên gặp mặt liền ra oai phủ đầu hắn.

Trong mắt nàng là chán ghét, sợ phiền toái cũng không phải diễn màn lạt mềm buộc chặt, nàng thật sự chướng mắt thân phận cao quý của hắn...

Sau khi tồn tại cái ý niệm này trong đầu, Tần vương thế tử có chút quan tâm đến nàng.

Nhận được tin Khương nhị gia ký danh đích tử, khiến hắn rất thoải mái, không phải các đệ đệ còn lại đều thú tiểu thư danh gia vọng tộc sao?

Hắn muốn thú nữ tử có phụ thân hoang đường hay gây hoạ về làm thế tử phi, có áp chế cũng là áp chết đám đệ tức.

- Ngươi đi tìm hiểu một chút, xem thử Khương nhị gia đang ở nơi nào?

Tần vương thế tử ngồi trên lưng ngựa phân phó hạ nhân tùy tùng đi theo bên người hắn.

Đi gặp Khương nhị gia cũng tốt, dù sao hôm nay hắn cũng không có chuyện gì cần làm.

- Điện hạ, thuộc hạ không biết Khương nhị gia ở nơi nào, nhưng thuộc hạ biết Khương nhị công tử đang ở đâu.

- Khương...

Tần Vương thế tử nhíu mày cố nhớ tên huynh trưởng của Khương Lộ Dao:

- Ta nhớ hắn cùng Tái Mạnh Thường ăn chơi, Tái Mạnh Thường...Hắn như thế nào lại tìm tên phế vật tốt mã dẻ cùi như vậy.

- Là Khương Mân Cẩn.

- Đúng, chính là cái danh này.

Tần vương thế tử gật đầu nói:

- Không phải Tái Mạnh Thường gây họa đã bị phụ thân hắn quản giáo sao? Sao Khương Mân Cẩn còn dám lui tới?

- Khương nhị công tử ở Thiên Nhiên Cư đãi yến tiệc mời khách, nghe nói phô trương rất lớn, rất nhiều công tử ăn chơi trác táng đều được mời đến dự tiệc.

Tần vương thế tử nhíu mày, đây là đắc ý vênh váo?

Khương Lộ Dao nhìn thì không sai, như thế nào lại có phụ huynh khiến người sầu lo như thế?

Nhưng hắn cũng không có tâm tình đi giúp phụ tử Khương nhị gia thu thập loạn cục.

- Đi, bản thế tử cũng đi Thiên Nhiên Cư.

Tần vương thế tử quyết định mắt thấy tai nghe mới là thật, nếu phụ huynh của nàng thật sự là giá áo túi cơm, cho dù nàng rất tốt, thì hắn cũng không thể thú nàng!

Tần vương phủ có thể đứng vững vị trí đệ nhất trong danh môn quý tộc, thì Tần vương thế tử cũng không phải loại người ăn chơi trác táng như vẻ bề ngoài...

Hắn có dã tâm, cũng có tư tâm muốn báo thù cho toàn gia ngoại tổ, thân sinh mẫu thân của hắn chết quá oan ức.

Nhắm lại cặp mắt chứa đầy tối tăm, hắn nắm chặt dây cương, thực lực còn chưa đủ, cần phải nhẫn nại, tiếp tục nhẫn nại.

Phụ vương đã quên, Dương gia cũng quên, nhưng hắn không thể nào quên...

Tất cả mọi người cho rằng hắn còn nhỏ sẽ không nhớ rõ thân mẫu thắt cổ tự sát, sẽ không nhớ rõ thân mẫu bịt kín miệng hắn...Nói với hắn sẽ dẫn hắn cùng rời đi...

Nhưng hắn lại mơ mơ hồ hồ nhớ rõ...

Nhớ thân thể mẫu thân dần dần lạnh đi, nhớ lúc hắn ở ranh giới sinh tử không ngừng giãy giụa.

Nếu không phải mẫu thân còn sót lại một chút thiện tâm, có lẽ hắn đã đi theo nàng.

Cũng phiền phụ vương chạy tới kịp lúc, dù vậy thái y cũng phải toàn lực cứu trị mất ba tháng mới bảo vệ được tánh mạng của hắn.

Vị phụ thân thâm tình của hắn, lúc thân mẫu qua đời được hai năm liền thú kế phi...

Tuy hắn có thái phi nuôi nấng, nhưng lúc ấy ngoại tổ Dương gia chưa sửa lại án xử sai, thái phi yêu thương hắn cũng hữu hạn.

Thậm chí ma ma bên người thái phi còn ngầm nói thầm với hắn, vì sao hắn không đi theo thân mẫu?

Bọn họ đều sợ hoàng thượng vì chuyện Dương gia mưu nghịch phản quốc sẽ liên lụy đến Tần vương phủ.

Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hắn là đích trưởng tử vẫn luôn được "yêu thương".

Thế nhân khen ngợi Tần vương trọng tình trọng nghĩa, thái phi là tổ mẫu từ ái thiện lương, khen ngợi Tần vương phi luôn tuân thủ bổn phận...

Hắn chính là đồ vật để bọn họ phô bày các loại phẩm cách tốt đẹp nhất.

Từ nhỏ hắn đã biết khi nào nên cười, khi nào nên làm nũng, khi nào nên đứng sang một bên.

Trước năm ba tuổi hắn là đích trưởng tử của Tần vương, nhưng so với thứ xuất đệ đệ còn không bằng.

Sau đó Dương gia sửa lại án xử sai, hoàng thượng bồi thường cho Dương gia, lúc đó hắn mới thật sự có cuộc sống đúng vị trí đích trưởng tử.

Năm ba tuổi, Tần vương thỉnh phong hắn làm thế tử, làm như vậy còn không phải là muốn nắm giữ quyền huấn luyện binh mã của ngoại tổ Dương gia sao?

Hiện giờ Dương gia chỉ còn lại một quả phụ, nam đinh duy nhất lại có thân thể ốm yếu, không biết có thể trưởng thành lưu lại hậu nhân hay không, chỉ có hắn...

Đã là Tần vương thế tử, lại là huyết mạch cuối cùng của Dương gia.

- Thế tử điện hạ?

Hạ nhân lo lắng hỏi:

- Người không thoải mái?

Lúc Tần vương thế tử mở đôi mắt âm u, liền khôi phục lại bộ dáng ăn chơi trác táng:

- Nếu Giang Nam có tin tức, lập tức thông báo cho ta biết, Giang Nam Tổng đốc...

Hừ, năm đó ngươi cùng hoàng thượng liên thủ chế ngự Dương gia, người khác đã quên, nhưng hắn không có cách nào quên!

Nếu hoàng thượng có thể diệt trừ Dương gia, vì sao không thể hạ thủ tàn nhẫn với ngươi?

Chứng cứ? Hắn thiếu chứng cứ quyết định...Chứng cứ khiến hoàng thượng hạ quyết tâm diệt trừ Từ tổng đốc!

Tâm tình của hắn càng thêm bực bội, thúc mạnh ngựa một đường chạy thẳng đến Thiên Nhiên Cư.

Đi tìm Khương Mân Cẩn xả giận trước, phải cảnh cáo Khương Mân Cẩn, muốn làm công tử ăn chơi trác táng cũng được, nhưng không thể để hắn gây hoạ.

Ở Đại Minh triều tiệc rượu thượng đẳng nhất, sẽ tốn hai mươi lượng bạc một bàn.

Trong tay Khương Mân Cẩn cầm ngân phiếu một trăm lượng vẫn dư sức mua.

Vì cả đời hạnh phúc của muội muội, trước khi Khương Mân Cẩn ra cửa còn moi tất cả bạc tiêu vặt của mình, cũng thuận tiện bán một con quắc quắc (con này là con dế nhé) của Khương nhị gia...

Cho nên hắn rất hào phóng, hào sảng bao toàn bộ Thiên Nhiên Cư.

Không thể không nói hắn quả thật rất thích hưởng thụ loại không khí hào khí rộng rãi khoe mẽ. Đọc sách, luyện võ, hắn không dám trông cậy, nhưng khoe bạc phô bày sang khí, thật sự là sở trường của hắn.

Nhiều năm xen lẫn trong giới ăn chơi trác táng, hiểu được nên mời người nào đến mới có thể đem chuyện hắn đắc ý vênh váo lan truyền nhanh nhất, truyền khắp kinh thành.

Khương Mân Cẩn hưởng thụ khoe khoang, chính là hoàn thành tốt nhiệm vụ Khương Lộ Dao giao cho hắn.

Lúc mời rượu đám hảo hữu ngày xưa cùng chơi bời chung, vẻ mặt Khương Mân Cẩn tràn đầy kiêu ngạo đắc ý, giống như ngày mai hắn có thể làm Vĩnh Ninh hầu thế tử không sợ trời, không sợ đất.

Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ bộ dạng khoe mẽ vênh váo làm nhiều lần sẽ khiến Tiêu Chước Hoa mất hảo cảm với hắn, cho nên hắn càng quý trọng ngày hôm nay.

Có câu vô xảo bất thành thư, Khương Mân Cẩn ngồi bên cạnh cửa sổ, rất có khí thế chỉ điểm núi sông ( người làm việc lớn).

( Yul: câu "Vô xảo bất thành thư" Theo Bách Độ, thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: "Chân thị vô xảo bất thành thư a!" "Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này")

Ở trên cao nhìn xuống đường phố, nhìn bá tánh vì cuộc sống sinh nhai mà bận rộn.

Vừa đúng lúc thấy được hình bóng quen thuộc, trong đó một người là... Tiêu biểu muội?

Nàng bị người ngăn cản.

Khương Mân Cẩn sao chịu được loại tình huống này? Trong đầu chỉ nghĩ nhất định phải mau mau cứu Tiêu biểu muội!

Vì thế, hắn đứng lên, lật bàn tiệc, hét lớn một tiếng:

- Các huynh đệ, đi theo ta.

Chén đũa trên bàn rơi rải đầy đất, mọi người thấy công tử Khương Mân Cẩn hấp tấp vội vã cầm gậy gộc chạy ra bên ngoài.

Đám ăn chơi trác táng cũng thích náo nhiệt không sợ gây chuyện đánh nhau, huống chi bọn hắn vừa ăn uống đồ của Khương Mân Cẩn, đương nhiên sẽ chạy theo Khương Mân Cẩn rời khỏi Thiên Nhiên Cư......

- Từ đâu chui ra tên hỗn đản, dám đùa giỡn Tiêu tiểu thư?

Khương Mân Cẩn trực tiếp xông lên, che trước người Tiêu Chước Hoa, hung tợn nói:

- Ngươi tìm chết đúng không?

- Khương công tử...

Tiêu Chước Hoa sửng sốt:

- Ngươi đừng động thủ, hắn là...

Hắn là biểu đệ của thái tử điện hạ, là chất tử (cháu trai) của hoàng hậu nương nương.

Hôm nay hắn thay thái tử điện hạ tới tặng lễ, Tiêu Chước Hoa còn chưa nói xong...

Khương Mân Cẩn đánh biểu đệ của thái tử điện hạ bầm xanh mắt.

Lúc này Tần vương thế tử mới chạy tới Thiên Nhiên Cư, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chuyện náo nhiệt trước mặt, nhếch môi:

- Có ý tứ, ngay cả biểu đệ của thái tử cũng dám đánh? Thật có ý tứ.

Tần Vương thế tử thường xuyên vào cung bầu bạn với thái hậu nương nương, đối với hoàng tử cũng không xa lạ.

Hiện giờ thái tử điện hạ cùng tuổi với hắn, nhưng hắn không giao tình với thái tử điện hạ.

Thái tử văn nhược lại thân cận với kẻ thù của Dương gia, loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa Giang Nam Tổng Đốc Từ đại nhân, bởi vậy hắn cùng thái tử điện hạ chỉ là mặt ngoài giao tình.

Trong lòng hắn cũng không thích thái tử điện hạ kế vị.

Cũng chẳng sợ thái tử được hoàng thượng truyền vị, vẫn còn nhiều hoàng tử lớn tuổi vẫn chưa được phong vương, đương nhiên là trừ Triệu vương.

Mà hoàng thượng cũng không yên tâm về thái tử.

Biểu đệ của thái tử họ Cao, là quý tử của Trường Thế hầu, Cao Cường có khuôn mặt tuấn mỹ, giống như quân tử khiêm tốn.

Cũng vì hắn thường xuyên đi theo thái tử, cho nên nhìn hắn có vẻ tài trí hơn người, lại được Cao hoàng hậu yêu thích, ở trong kinh thành rất ít ai dám trêu chọc hắn.

Lần này hắn bị Khương Mân Cẩn đánh, Tần vương thế tử âm thầm sảng khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro