Chương 45: Xuất Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày tiếp theo, Triệu Đạc Trạch ra bạc cùng Khương nhị gia ăn nhậu chơi bời, có khi Khương nhị gia nhàn rỗi đến nhàm chán sẽ chỉ Triệu Đạc Trạch làm như thế nào để dưỡng trùng, đấu quắc quắc, đua rượu đánh nhau.

Những chuyện này Tần vương thế tử chưa bao giờ trải qua, nghe mà choáng váng.

Khương nhị gia khinh thường Tần vương thế tử:

- Ngươi còn dám xưng là hoàn khố công tử? Này nọ cũng không hiểu? Thanh danh hoàn khố công tử làm sao có?

- ...

Triệu Đạc Trạch tự ti, thì ra muốn làm công tử ăn chơi trác táng thì phải giống như Khương nhị gia?

Không biết từ khi nào thì Triệu Đạc Trạch nổi danh là hoàn khố công tử.

Nếu nghiêm túc mà nói, hắn không ham rượu, không đánh nhau, không nháo sự, không phiêu xướng (=thanh lâu), cũng không bao dưỡng ngoại thất.

Ngay cả ý niệm cường đoạt mỹ nhân cũng bị Khương Lộ Dao diệt sạch, sao hắn lại nổi danh là hoàn khố công tử?

Khương nhị gia tỏ vẻ thấu hiểu vỗ vỗ vai Triệu Đạc Trạch:

- Về sau ta sẽ mang ngươi đi chơi.

- Không được, ta sợ Dao Dao trách ta.

- Không có việc gì, Dao Dao sẽ không trách ngươi, nàng chưa từng ngăn cản ta chơi bời, chỉ cần đừng quá phận là được, tỷ như kỹ nữ tuyệt đối không thể đụng vào.

Đó là đối với ngươi...... Triệu Đạc Trạch tin tưởng Khương Lộ Dao nhất định sẽ xem trọng tiêu chuẩn.

Huống chi nếu hắn đi theo Khương nhị gia chơi bời, sẽ có ngày tháng tự tại, nhưng hắn không phải là Khương nhị gia, thông qua chuyện lần này đối đầu với Từ Nghiễm Lợi, Triệu Đạc Trạch càng muốn hướng tới quyền lợi, cảm giác làm mưa làm gió mới là điều mà tâm trí hắn hướng về.

Lúc hắn đứng trước mặt hoàng thượng tố giác Từ Nghiễm Lợi mưu hại Dương gia, hoàng thượng thay đổi sắc mặt, triều thần kinh ngạc khó nói ra lời.

Này nọ hết thảy đều khiến Triệu Đạc Trạch khoái cảm, thao túng đại sự quả nhiên so với chuyện phân cao thấp với Tần vương thì thú vị hơn nhiều.

Trong giây lát Triệu Đạc Trạch đã giác ngộ, muốn chân chính nắm giữ vận mệnh của chính mình, chỉ có thể làm người mạnh nhất.

Mười tám năm trước sinh tử không nằm trong tay hắn, mười tám năm sau, hắn muốn ai sống thì sống, muốn khiến ai chết...Thì phải chết.

Đại án này khơi mào dã tâm của Triệu Đạc Trạch, cũng khiến hắn hạ quyết định thu nạp thuộc hạ do ngoại tổ phụ cùng tổ phụ lưu lại.

Trên đời này không có ai có tư cách kế thừa thực lực của lão Tần vương cùng Dương gia hơn hắn, còn về vật này nọ của phụ vương, chỉ cần hắn thực lực đủ cường, ai có thể từ trong tay hắn cướp đi tất cả?

Khương nhị gia gãi gãi đầu, Triệu Đạc Trạch nghĩ gì hắn đoán không được, nhưng rất nhiều đại thần đều có bộ dạng như Triệu Đạc Trạch lúc này.

Khương nhị gia không hiểu dã tâm của bọn họ, hắn cũng sẽ không dùng cuộc sống của mình áp đặt yêu cầu người khác.

Chỉ hy vọng Triệu Đạc Trạch có thể nhớ kỹ lời thề, đừng cô phụ khuê nữ của hắn.

- Ngươi thành Long cũng tốt, cơ hàn cũng thế, nhớ rõ, chỉ cần ngươi thú khuê nữ của ta, thì ngươi chính là tiểu tế của ta, tương lai nếu thật sự không chịu nổi nữa, thì hãy theo ta, ta sẽ đem kinh nghiệm dưỡng trùng giao cho ngươi, nhất định không sợ chết đói.

- ...

Triệu Đạc Trạch vô ngữ, cũng đúng, coi chuyện này như là một con đường lui, cho dù trên đời này mọi người vứt bỏ hắn, thì Khương nhị gia vẫn sẽ thu lưu hắn, chỉ cần hắn không cô phụ Dao Dao.

- Nếu tương lai ta có thể là đại thần, nhạc phụ đại nhân, người muốn cái gì ta cũng cho người, quyết không nuốt lời.

- Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều, ăn ngon uống tốt là được.

Khương nhị gia nghĩa khí nói với Triệu Đạc Trạch, trong lòng cũng tăng thêm vài phần hảo cảm, nam nhân có bản lĩnh có chí khí mới xứng với Dao Dao.

Khương nhị gia biết Dao Dao khó được, cho nên hắn không có đem đám bằng hữu có nhân gia tốt giới thiệu cho nữ nhi.

Cùng Tần vương thế tử có hôn ước là Vĩnh Ninh hầu thế tử, Khương nhị gia chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm Vĩnh Ninh hầu thế tử.

Trước kia hắn không dám nghĩ, cũng sợ phiền toái, hiện giờ nếu hắn đã vào thiên lao, chỉ cần có thể sống mà đi ra ngoài, vị trí Vĩnh Ninh hầu thế tử không phải hắn thì là ai?

Ở trong thiên lao ăn ngon uống tốt còn được trở thành Vĩnh Ninh hầu thế tử, Khương nhị gia cảm thấy cho dù hồi phủ phải quỳ bàn tính, lấy lòng khuê nữ cũng đáng giá.

Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, Khương nhị gia có thể không cần quyền lợi địa vị, nhưng cũng không thể để phù sa chảy ra ruộng ngoài.

Sau này hắn gặp mặt Triệu vương cũng tự tin hơn, có tước vị cùng không có tước vị rất khác nhau.


Tần Vương phủ.

Tần vương ở trong phòng bực bội đi tới đi lui, Tần vương phi biết tin Tần vương thế tử cáo trạng Từ Nghiễm Lợi bị nhốt vào thiên lao, nàng lấy danh nghĩa là phải chiếu cố Từ Anh, tránh gặp Tần vương, cho nên chỉ có Tần vương vì ái tử mà phát sầu.

- Chủ tử Từ đại nhân có thể hay không...

- Ta nói cũng vô dụng, chuyện này ai nói cũng vô dụng, phải xem ý tứ của hoàng thượng.

Tần Vương phi đang nhuộm màu móng tay (=sơn móng), nhẹ nhàng thổi thổi móng tay.

- Lát nữa đưa điểm tâm khuya cho Dật nhi cùng vương gia đi.

- Người cũng thật đau tiếc nhị thiếu gia, cơ hội tốt như vậy lại nhường cho nhị thiếu gia.

- Ta làm chuyện này, ngươi không hiểu, ta muốn gì, ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết Dật Nhi giống như thân sinh nhi tử của ta, ở vương phủ người nào dám bạc đãi Dật nhi, ta quyết không tha.

- Nô tỳ hiểu Dật thiếu gia đối với người vô cùng hiếu thuận, cũng cảm kích người, nếu không có người, Dật thiếu gia có thể có ngày hôm nay?

Tần Vương phi nâng bàn tay bạch ngọc, cẩn thận xem xét móng tay, màu đỏ tươi như máu.

- Ngươi phải chú ý hướng đi trong cung, nghe xem hoàng hậu nương nương nói như thế nào, nếu chẳng may hoàng thượng không chịu được sự phản đối ý kiến của trên dưới triều thần mà tra rõ Từ Nghiễm Lợi...... Ta cũng nên sớm an bài, cũng không thể bạc đãi Anh nhi.

Hiện giờ người khẩn trương nhất là hoàng hậu cùng thái tử, từ đầu xuân long thể hoàng thượng bất an, căn cứ theo lời mật báo hoàng thượng từng phun huyết......

Chỉ sợ hoàng thượng đã sớm chọn phụ thần cho thái tử, cho nên Từ Nghiễm Lợi mới có thể đưa Từ Anh vào kinh.

Nếu lần này Từ Nghiễm Lợi suy sụp, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thái tử, hoàng thượng vì thái tử chuẩn bị an bài lại bị huỷ hoại hơn phân nửa.

Không biết hoàng thượng còn tâm lực lại vì thái tử lựa chọn phụ chính đại thần hay không.

Một khi Từ Nghiễm Lợi suy sụp, Từ Anh chính là một quân cờ chết, Tần vương phi nhíu mày, cho dù là quân cờ chết, cũng phải vì mình mà cống hiến mới được.

Dám cáo trạng đả đảo Từ Nghiễm Lợi chính là đại anh hùng, tất nhiên Tần vương thế tử sẽ nổi danh trong thiên hạ, đây là điều mà Tần vương phi không thể tiếp nhận.

- Phủ thái tử đèn đuốc sáng trưng, nô tỳ nghĩ thái tử thật sự khẩn trương vì vụ án của Từ đại nhân, có khi nào có người đi thiên lao...

- Ngươi nghĩ thế tử gia không có chuẩn bị mà dám đi vào thiên lao?

Tần vương phi ngăn chặn hạ nhân có tâm tư nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của:

- Hiện tại ta không động tới hắn, đương nhiên là ta có dụng ý, không chỉ không mượn cơ hội này động thủ, ta còn muốn bảo hộ Tần vương thế tử, hiện tại còn chưa phải lúc lật con át chủ bài, Thương nhi còn chưa chuẩn bị thỏa đáng.

- Ngươi sai người đi xem Anh nhi, khuyên nàng đừng lo lắng...

Tần vương phi chuyển động đôi mắt:

- Thôi, để ta đích thân đi một chuyến, cọc kiện tụng này, thế tử gia thành bại đã là tứ lục, hiện tại ta có chút hồ đồ, sao thế tử gia lại dám trực tiếp đối đầu cùng Từ đại nhân? Điều này không giống hành ngôn của hắn trước giờ, sai người chú ý hướng đi của đám thuộc hạ của thế tử gia.

- Tuân mệnh.

Tần vương phi chỉ để ý Tần vương thế tử ra hậu chiêu, căn bản là không lưu tâm đến Khương nhị gia.

Trong mắt nàng, chẳng qua Khương nhị gia chỉ là người bị thế tử gia chọn để ném ra dò đường mà thôi.

Trong thư phòng, Triệu Đạc Dật khuyên nhủ Tần vương:

- Phụ vương có tức giận cũng không thể không màng đến sự sống chết của đại huynh, người tốt nhất hãy sớm an bài, nhi tử sợ Từ đại nhân...

Mấy năm gần đây Từ Nghiễm Lợi rất ương ngạnh, ở Giang Nam có căn cơ, vây cánh trải rộng trong triều dã.

Một khi Từ Nghiễm Lợi thẹn quá thành giận, Triệu Đạc Trạch sẽ gặp nguy hiểm, Triệu Đạc Dật nhẹ giọng nói:

- Nhi tử cho rằng nên đề phòng đến người mồi lửa.

- Trừ Triệu vương điện hạ không còn cơ hội thừa đế, hoàng trưởng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử, vẫn còn có người duy trì, tuy hoàng trưởng tử thân thể không tốt, nhưng hoàng trưởng tử không chỉ là trưởng tử của bệ hạ, còn là nhi tử của Thục phi người khiến hoàng thượng áy náy hổ thẹn nhất, hai nhi tử của hắn đều là nhân trung chi long, trong đám hoàng tôn, hoàng thượng cũng coi trọng hai người bọn họ nhất.

Tần vương hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm, hỏi:

- Bọn họ sẽ mượn đao giết người?

- Kỳ thật người muốn đại huynh xảy ra chuyện không phải chỉ có Từ đại nhân, còn có thái tử điện hạ, phụ vương, người đừng xem thường đại huynh, gần đây bát đại tổng binh chuẩn bị vào kinh báo cáo công tác, nhi tử cho rằng nếu lời đại huynh nói là thật, thì không có cơ hội nào thích hợp để đả đảo Từ Nghiễm Lợi hơn lúc này. Từ khi tổ phụ cùng Dương Soái qua đời, biên cương vẫn không ổn định, bao gồm Liêu Đông, Liêu Dương, Mông Cổ phần lớn lãnh thổ đã thành miếng mồi cho Man Di, sắp đến mùa thu hoạch, Man di không chịu trồng trọt, chỉ biết đoạt lấy, bát đại tổng binh muốn làm theo ý mình, hoàng thượng lại không tin bọn họ, liên tiếp điều bọn họ thay quân, bọn họ không nhất định có thể ngăn cản được Man Di.

- Cho dù bọn họ có tâm, đánh giặc không phải chỉ cần có tướng quân là được, Dương Soái một tay thao luyện ra quân đoàn thép vào lúc này sẽ bảo trì trầm mặc sao?

Sắc mặt Tần vương biến đổi, trong lòng sợ hãi nói:

- Nói như vậy, Trạch nhi làm đúng rồi?

- Vẫn là muốn xem thử xem có người cùng đại huynh hợp mưu hay không, nói động bát đại tổng binh cũng không phải là một việc dễ dàng, ai cũng biết có thế dựa thế, nhưng dựa thế như thế nào còn phải bố trí kỹ càng tỉ mỉ, ngàn vạn lần không thể làm qua loa, nếu không có uy vọng nhất định, cho dù đăng cao danh vọng, cũng không đạt được thiên hạ, chỉ cần có thể khống chế cục diện, hoàng thượng sẽ không dễ dàng động vào Từ đại nhân, chân tướng vụ thảm án Dương gia chỉ có đại huynh mới có thể để ý.

Triệu Đạc Dật cũng không để ý đến Tần vương đích phi Dương thị, hắn chỉ nhận Tần vương phi hiện giờ là mẫu.

Tần vương hỏi:

- Ngươi nói xem hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Hay là để ta đi liên hệ với bát đại tổng binh? Không được, nếu ta đi, không chừng hoàng thượng sẽ cấm vòng Tần vương phủ.

- Không sai.

Triệu Đạc Dật tiếc nuối thở dài, cưỡng chế nhiệt huyết, chỉ có thể nhìn cơ hội tốt nhất ở trước mắt hắn trôi đi.

Cho dù hắn đoán được bước tiếp theo nên làm như thế nào, Tần vương nhất mạch căn bản không thể nhúng tay, đừng nhìn thấy thái hậu che chở Tần vương mà lầm, nếu thật sự muốn xung đột với hoàng thượng, cho dù là thái hậu cũng không được.

Hoàng thượng mới là đế vương danh chính ngôn thuận của Đại Minh.

- Nhi tử nghĩ cần phải bảo hộ đại huynh, chuyện này đặt lên hàng đầu.

- Dật nhi, ngươi thực tốt.

Tần vương mang vài phần tiếc nuối, đáng tiếc dù hắn xuất sắc hơn nữa cũng không phải đích phi sở sinh.

Triệu Đạc Dật khiêm tốn nói:

- Trong thiên hạ không thiếu người tài ba, nhi tử có thể nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ, phải xem các hoàng tử ai nhanh tay hơn ai, ai nghĩ dài lâu.

Trong phủ đệ của hoàng trưởng tử cũng có mưu đồ bí mật, năm nay hoàng trưởng tử đã gần bốn mươi, dưới gối chỉ có hai nhi tử, tuổi chừng hai mươi.

So với thái tử còn lớn hơn hai tuổi, hắn là hoàng trưởng tử, nhi tử là hoàng trưởng tôn, lúc trước hắn bị nhiễm phong hàn, thân thể vẫn luôn không khỏe, nếu không phải vì hai nhi tử, hắn sẽ không tranh ngôi vị hoàng đế, lật đổ thái tử.

- Phụ vương, chúng ta nên xuống tay.

Hai nhi tử kêu gào cổ động, hoàng trưởng tử có vài phần kích động.

- Ngươi có nắm chắc?

- Đây chính là cơ hội tốt để lật đổ thái tử, người là hoàng trưởng tử, lại có hiền danh, chỉ vì thái tử đầu thai vào trong bụng hoàng hậu, mặc kệ hắn tính tình như thế nào đều có thể làm thái tử, này không công bằng, huống chi năm đó nếu không phải tổ mẫu vì hoàng gia gia chắn một đao mà bỏ mình, thì ngôi vị hoàng hậu kia chính là tổ mẫu, người mới là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận.

Đương kim hoàng hậu hiện giờ là sắc phong sau, nghe nói năm đó hoàng thượng đã viết chiếu thư sắc phong Thục phi làm hoàng hậu.

Ai cũng không ngờ lúc đến bãi săn lại gặp phải thích khách, Thục phi vì cứu hoàng thượng bị trọng thương không qua khỏi.

Hoàng thượng đem chiếu thư phong hậu thiêu cùng Thục phi, cũng truy phong Thục phi làm hoàng hậu.

Truy phong hoàng hậu vẫn không bằng hoàng hậu còn tồn tại.

Đây cũng là nguyên nhân khiến các nhi tử của hoàng trưởng tử không phục, nếu không có vụ ám sát, hoàng trưởng tử mới là thái tử.

- Phú quý cầu trong hung hiểm, phụ vương nếu không quyết đoán, sẽ phải chịu loạn. Người cho rằng người không tranh, thái tử đăng cơ là có thể tha cho người? Tổ mẫu được truy phong hoàng hậu, người thái tử phòng bị nhất chính là người, đến lúc đó người muốn giống nhị hoàng thúc Triệu vương làm thái bình Vương gia cũng không được.

- Đúng vậy, phụ vương, tổng binh vẫn còn hoạt động liên lạc với chúng ta, chỉ cần xoá sạch Từ Nghiễm Lợi, đồng nghĩa với chuyện chặt đứt một cánh tay của thái tử, người cũng có thể mượn cơ hội này nắm giữ một phần quân quyền.

- Được.

Hoàng trưởng tử hạ quyết định, cùng các phụ tá thương lượng rất lâu, chế định kế hoạch nghiêm khắc, không chỉ muốn diệt trừ cánh tay của thái tử, còn muốn tận dụng khả năng nắm giữ trung tâm của bát đại tổng binh.

Đêm nay, trong kinh thành không có bao nhiêu người được ngủ yên, phủ hoàng tử cũng không tắt đèn.

Sau khi Tiêu Duệ Hoa từ Vĩnh Ninh hầu phủ trở về, vẫn luôn liên lạc với người cùng viện, liên lạc với kim khoa cử tử, có Vĩnh Ninh hầu nhắc nhở, hắn cũng muốn liên lạc với bát đại tổng binh.

Nhưng hắn không có tư cách đứng ở trước mặt tổng binh, huống chi hắn so với Khương Lộ Dao còn sâu xa hơn nhiều, tổng binh không phải là người mà hắn có thể cổ động, thái tử, hoàng tử đều liên lụy trong đó, bọn họ cũng không phải là ngốc tử.

Hiện giờ hắn chỉ cầu có thể nổi danh thiên hạ, giải được đế tâm, còn lại cho dù hắn có được, cũng không có năng lực cùng chỗ dựa bảo hộ.

Trận gió to này bắt đầu từ trong tay hắn, là hắn đẩy hướng thuyền, nhưng kết quả......

Hắn chỉ có thể đạt được một phần, người tham dự càng nhiều, sóng triều càng lớn, thì hắn thu lợi càng ít.

- Cũng tốt, ăn không hết gió độc, khiến cho trận phong ba này càng kịch liệt.

- Ca ca còn chưa ngủ?

Tiêu Chước Hoa giơ ngọn nến đi vào thư phòng tối đen, cẩn thận xem xét nàng phát giác huynh trưởng khác thường.

- Ca làm sao vậy? Như thế nào không châm nến?

Tiêu Duệ Hoa trầm mặc một hồi lâu, đôi mắt hiện lên một tia áy náy:

- Khương nhị gia vào thiên lao, nhưng ngươi hãy yên tâm, hắn không có việc gì, chuyện ngươi cùng Khương Mân Cẩn đã thương định xong.

- Hắn vì cái gì mà bị bắt vào thiên lao?

- ...

- Có phải ca lợi dụng hắn?

Tiêu Chước Hoa là người cực kỳ thông tuệ, nghe lệnh huynh trưởng cứu sống Ngô công tử, gần đây từ trong miệng của Ngô công tử nàng cũng biết được một chút tiếng gió, suy nghĩ một chút liền đoán được đại khái, chua xót nói:

- Ca thật sự làm?

Tiêu Duệ Hoa chậm rãi cúi đầu, hắn cũng bất đắc dĩ, lời này hắn không thể mở miệng được.

- Khương biểu muội sẽ không tha thứ cho ca, muội đã từng nói với ca, trong lòng Khương biểu muội không ai quan trọng hơn thân nhân của nàng, ca tính kế Khương nhị gia, ca làm vậy sao Khương biểu muội có thể yên tâm gả cho ca? Cho dù ca có rất nhiều lý do, cũng không nên hy sinh người thân cận để đổi lấy ích lợi, ca ca, ca sai rồi.

- Ta đã cùng Vĩnh Ninh hầu tứ tiểu thư định ra hôn ước, về sau đừng nhắc tới nàng, tẩu tử tương lai của muội là Khương Lộ Kỳ.

- Cái gì? Sao ca lại thú Khương tứ tiểu thư? Ca ca, ca hồ đồ rồi sao?

- Khương Lộ Kỳ lớn lên cũng không thua kém nàng, hiền thục, thông tuệ...

Tiêu Duệ Hoa như đang thuyết phục chính mình.

- Tuy phụ thân của nàng sẽ không thừa tước, nhưng ở Hàn Lâm Viện, tương lai tiền đồ sẽ rộng mở, đối với ta mà nói cũng là một phần trợ lực.

- Chỉ cần ca ca có thể nghĩ thông suốt, muội sẽ không nhiều lời, chỉ là muội tiếc thay ca, đã bỏ lỡ Khương biểu muội.

Tiêu Chước Hoa nhìn huynh trưởng ẩn hiện chua xót cùng bất đắc dĩ, nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu không huynh trưởng sẽ không cùng Khương tứ tiểu thư đính ước, huynh trưởng hại Khương nhị gia vào thiên lao, Tiêu Chước Hoa cảm thấy hổ thẹn, cũng có tâm bồi thường cho tên ngốc tử kia.

Tiêu Chước Hoa liền quyết định, chờ đến lúc nàng gả vào Khương gia, nhất định sẽ coi Khương nhị gia cùng nhị phu nhân như thân sinh phụ mẫu mà phụng dưỡng.

Nếu nàng đã thích Khương Mân Cẩn, cũng sẽ thích người sinh dưỡng ra Khương Mân Cẩn.

Tiêu Duệ Hoa thấp giọng nói:

- Ta cảm giác không phải ta thiết kế Khương nhị gia, mà là công công tương lai của muội thiếu ta một phần ân tình, trên đời này khó trả nhất không phải là nợ ân tình sao?

Rốt cuộc hắn cùng Khương nhị gia ai mất nhiều?

Lại qua ba ngày, trong kinh thành gió nổi mây phun, Tiêu Duệ Hoa dẫn đầu đám cử tử quỳ gối trước cửa cung, khẩn cầu hoàng thượng tra rõ Giang Nam tổng đốc Từ Nghiễm Lợi, trả trong sạch cho người đã chết là Dương Soái.

Bá tánh trong kinh thành cũng tự động đi ra đường lên tiếng ủng hộ các cử tử, có rất nhiều người quỳ gối trước cửa Dương phủ không đi.

Dương gia trước sau vẫn đóng chặt đại môn, nhưng hoàng thượng lại không thể đóng chặt cửa cung, gọi Tiêu Duệ Hoa cùng vài cử tử có tên tuổi vào cung diện thánh.

Lúc này bát đại tổng binh phụng mệnh nhập kinh báo cáo công tác, dâng tấu chương đến ngự tiền, khẩn cầu hoàng thượng trừng trị hung thủ.

Cũng nói bá tánh biên cương dân tâm không ổn, chỉ có trả công đạo cho Dương Soái mới khiến bá tánh thần phục, đồng tâm hiệp lực ngăn cản Man Di.

Lúc này tất cả đại quan trong triều đều thất thanh, cho dù là vây cánh của Từ Nghiễm Lợi cũng không dám vì Từ Nghiễm Lợi nói nhiều một câu.

Biên cương bất ổn, bá tánh trong kinh thành chờ lệnh đã không phải hoàng thượng muốn áp xuống là có thể áp xuống.

Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, trong nháy mắt già nua đi rất nhiều, long thể càng ốm yếu, ánh mắt dừng ở trên người thái tử:

- Ngươi nói như thế nào?

- Khụ khụ.

Thái tử ho khan vài tiếng, nhiều ngày không ngủ không nghỉ để tìm cách, thái tử cũng tiêu hao không ít tâm huyết.

Hắn so với hoàng thượng cũng không tốt hơn bao nhiêu, từ trong bụng hoàng hậu mà mang bệnh không thể nói, đến nay đã mười tám năm.

Lúc này sắc mặt thái tử trắng bệch, chậm rãi nói:

- Nhi thần có thể tra rõ, nhưng phụ hoàng không thể chịu bá tánh, tổng binh cùng các cử tử hiếp bức.

- Thái tử, người không nhớ thánh nhân từng nói, Dân vi quí, xã tắc thứ chi, quân vi khinh.

(Yul: Dân vi quí, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Mạnh Tử) - Dân là quan trọng nhất, xã tắc đứng sau, quân thần nhẹ hơn.)

Hoàng thượng nhiều lần thất vọng về thái tử, cục diện trước mắt không phải hoàng thượng muốn làm sao thì làm.

Hoàng thượng nắm quyền sinh sát, nhưng...

Hoàng thượng có thể giết sạch cử tử sao? Truy sát cử tử, sĩ lâm thanh lưu sẽ thế nào? Ai còn dám vì hoàng thượng bán mạng? Đời sau sách sử sẽ nói hắn là hôn quân......

Bát đại tổng binh trong tay nắm một nửa binh lực của Đại Minh, mấy năm nay hoàng thượng không ít lần trừ khử ảnh hưởng của Dương Soái trong quân.

Nhưng hiệu quả cũng không được như ý, cho dù hắn khiến người tử trung với Dương Soái cởi giáp hồi hương, thì Dương Soái ở trong quân vẫn là quân thần.

Nếu không có đội quân tinh nhuệ bảo vệ biên cương ngăn cản Man Di, ngôi vị hoàng đế này hắn ngồi cũng không xong.

- Bịt miệng của dân chúng còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, trẫm không thể vì một tên đại thần mà bịt miệng dân chúng.

Hoàng thượng trầm ngâm một hồi:

- Truyền chỉ, hạ lệnh Từ Nghiễm Lợi đơn thân đơn kỵ nhập kinh, Đại Lý Tự chờ tam tư hội thẩm Từ Nghiễm Lợi.

- Tuân chỉ.

- Đồng thời phóng thích Tần vương thế tử cùng Khương Thừa Nghĩa, nếu thật sự Từ Nghiễm Lợi có tội, trẫm cảm kích bọn họ bênh vực lẽ phải.

- Hoàng thượng thánh minh.

Trên triều đình đều là người thông minh, hoàng thượng còn chưa định tội Từ Nghiễm Lợi đã phóng thích người tố giác Từ Nghiễm Lợi là Tần vương thế tử cùng Khương nhị gia.

Đủ để chứng minh hoàng thượng đã tính toán hy sinh Từ Nghiễm Lợi, mặc kệ Từ Nghiễm Lợi có liên quan đến vụ án Dương Soái hay không, tam tư hội thẩm ra kết quả cũng chỉ có thể phán hắn có tội... bán hữu cầu vinh, hãm hại trung lương.

Nếu không làm như vậy, sẽ không thể bình ổn sóng gió này.

Hoàng Thượng vứt bỏ chuyện vì thái tử lựa chọn phụ chính đại thần, mà lựa chọn củng cố giang sơn xã tắc.

Lúc Khương nhị gia rời khỏi thiên lao, vẻ mặt như đưa đám, Tần vương thế tử hỏi:

- Ngươi làm sao vậy? Luyến tiếc ta?

- Sau khi trở về chỉ sợ tạm thời ta khó có thể xuất môn...

- Được phong làm thế tử, ngươi bị bắt ở yên trong quý phủ để xã giao, ta nói sai sao?

- Đương nhiên là sai rồi, ta sẽ bị phạt chép sách, khấu trừ bạc tiêu vặt. Ai, ai bảo ta dám đắc tội với Dao Dao?

Khương nhị gia nhận mệnh gục đầu xuống, lê từng bước về hướng Vĩnh Ninh hầu phủ, hắn rất luyến tiếc thiên lao này, nơi có ăn có uống, còn có thể dạy dỗ Tần vương thế tử, kỳ thật Tiêu Giải Nguyên chọn cho hắn chỗ này cũng không tồi.

Tần vương thế tử xoay người lên ngựa trở về Tần vương phủ, lần này trở về, lòng dạ hắn cũng thay đổi, nhìn thấy Triệu Đạc Dật cũng không còn khinh thường cùng oán hận.

- Nhị đệ.

Triệu Đạc Dật thấy Tần vương thế tử biến hóa cũng giật mình, giống như đại huynh đã thả lỏng tâm tình, không còn dùng đôi mắt phẫn hận lãnh ngạo nhìn người, hắn cười nói:

- Chúc mừng đại ca vì Dương gia tẩy oan huyết án.

- Không phải là chuyện vui gì, ta thà rằng mẫu phi cùng ngoại tổ phụ còn sống.

Tần vương phi sắc mặt khẽ biến, đối với Tần vương thế tử tăng thêm vài phần cảnh giác.

Trong Vĩnh Ninh hầu phủ.

Khương nhị gia vây quanh Khương Lộ Dao xoay hơn mười vòng.

- Dao Dao, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi đừng khóc nữa.

- Ta thề, ta không dám nữa, nếu không ngươi khấu trừ một năm bạc tiêu vặt của ta đi? Đừng khóc nữa, không phải ta đã không có việc gì rồi sao?

- Phụ thân có biết nữ nhi rất lo lắng cho người?

- Biết, biết.

Khương nhị gia lẩm bẩm nói:

- Về sau chỉ sợ cũng không còn cơ hội, Dao Dao, ta nói cho ngươi biết, Tần vương thế tử cũng không tệ lắm, không đúng, phải là Dao Dao có ánh mắt không tồi, ta ở thiên lao khảo nghiệm hắn rất nhiều lần, ta nhìn ra tuy tính tình của hắn có chút hung ác, nhưng không phải là người xấu.

- Tính tình có chút hung ác? Có ý tứ gì?

- Chính là, chính là, hắn dám giết người.

Khương nhị gia nghiêm túc hồi tưởng những ngày ở cùng Tần vương thế tử.

- Tính tình của hắn không được tốt, trong lòng rất nhiều tâm sự, ta tới gần hắn có thể cảm giác được một cổ lạnh lẽo, bất quá, ta nhìn hắn vẫn còn có thể cứu chữa, có thể cứu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro