Chương 48: Hôn Tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là chuyện tầm thường, đầu óc Khương nhị gia sẽ không linh quang như vậy, nhưng trước mắt đề cập đến vấn đề làm phụ thân như thế nào, Khương nhị gia là phụ thân, hơn nữa vẫn luôn nỗ lực làm phụ thân tốt.

Bình thường hắn cũng nhìn ra một chút thủ đoạn của huynh đệ hầu phủ vì muốn thừa tước, hắn không nói, không phải là hắn không cảm giác được thiện ý cùng ác ý.

Lão hầu gia tránh ở sân viện hẻo lánh để tĩnh dưỡng, đối với Khương nhị gia mà nói chính là không muốn nhìn cốt nhục tương tàn, suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn ở vị trí của lão hầu gia, cũng vui không nổi.

Bởi vậy hắn không ngại thê tử chỉ sinh cho hắn một mình Khương Mân Cẩn, nếu sinh nhiều, hắn lại không biết dưỡng nhi tử, đến lúc đó gia nghiệp nhiều ít cũng không đủ lăn lộn, vẫn là một đứa là đủ.

Đẩy Tần vương thế tử, Khương nhị gia tìm nơi an toàn vì tiểu tế mà liêu trận.

Hàng năm ở kinh thành chơi bời, Khương nhị gia quen thuộc mọi ngõ ngách trong kinh thành, chọn lựa địa phương vừa an toàn, vừa xem được rõ.

Triệu Đạc Trạch công phu không tồi, rất nhanh đã đánh bại hai tên thích khách, hắn không để ý đến hai nhi tử của hoàng trưởng tử đang nằm trên mặt đất.

Nhào vào cỗ kiệu của hoàng trưởng tử, một thích khách đâm đao vào cỗ kiệu, biết rõ hành động của thích khách, dù Triệu Đạc Trạch không có nhạc phụ tương lai chỉ điểm, cũng là người thông minh.

Hơi lệch thân mình, để đao của thích khách xẹt qua vai, đầu vai nhiễm huyết, Triệu Đạc Trạch hét lớn một tiếng:

- Điện hạ, ta tới cứu ngươi.

Chờ đến lúc đem hoàng trưởng tử ra khỏi cỗ kiệu, hoàng trưởng tử nhìn thấy Triệu Đạc Trạch cả người đầy máu, trong lòng cảm động vô cùng.

Triệu Đạc Trạch một câu cũng không nói, trực tiếp cõng hoàng trưởng tử, múa may kiếm trong tay, hướng ra bên ngoài...

" Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, thị vệ trong kinh thành sẽ đến đây, cố kiên trì thêm chút nữa..."

(Yul: mấy câi "...." là suy nghĩ trong lòng nhân vật)

- Nguy rồi!

Khương nhị gia nhịn không được hô to một tiếng, từ nơi xa lại tới hơn mười mấy hắc y nhân, Triệu Đạc Trạch đã rơi vào vòng...

Khương nhị gia xoay ba vòng, là hắn đẩy tiểu tế ra, nếu chẳng may tiểu tế có cái gì tốt xấu, hắn biết giải thích thế nào với Dao Dao?

Ai có thể ngờ thích khách còn phân hai đợt?

- Dao Dao nói không sai, trưởng tử đều là quái vật giỏi kéo cừu hận, làm lão nhị mới có hạnh phúc.

Khương nhị gia thấy con rể gặp nguy, vội chạy ngược lại hướng đánh nhau muốn đào tẩu.

Lúc này Triệu Đạc Trạch không cần giả vờ, trên người cũng bị thích khách chém thương vài chỗ, thấy Khương nhị gia bỏ chạy...

"Hắn mặc kệ mình sao?"

Trong mắt Triệu Đạc Trạch chứa đựng tàn khốc cùng tuyệt vọng, phun ra một ngụm máu, ổn định hoàng trưởng tử đang ở trên lưng:

- Mẹ nó, ta liều mạng.

Cuối cùng vẫn chỉ có một mình hắn, không ai giúp hắn...

Đang lúc Triệu Đạc Trạch định liều mạng, trên nóc nhà truyền đến một tiếng la:

- Tiểu tế tương lai, lắc mình, bên trái.

Nghe thanh âm là Khương nhị gia, trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, nghe lời né qua bên trái, cho dù Khương nhị gia lưu lại vì nhặt xác cho hắn, cũng tốt hơn để hắn một mình.

Ào ào, nước trà nóng giống như thiên nữ tán hoa xà xuống, Khương nhị gia đứng trên vách tường đầu đường hẹp dài, cười to:

- Gia mời các ngươi uống trà, đừng khách khí, uống nhiều chút.

Nước nóng so với phi tiêu thì uy lực lớn hơn, thích khách xoa mặt, ôm bả vai, dậm chân kêu nóng......

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh đuổi theo Triệu Đạc Trạch cùng hoàng trưởng tử.

- Đệ nhị chiêu, phóng Liệt Mã.

Năm sáu con tuấn mã trên đuôi ngựa cột dàng pháo đã châm ngòi, tuấn mã trực tiếp xông tới, thích khách bị phỏng thật vất vả mới thở được một hơi, lại bị kinh mã tách ra trận hình, tên cầm đầu thích khách mắng:

- Bỉ ổi! Hạ lưu.

Đúng vậy, Khương nhị gia làm này nọ đều là thủ đoạn của đám du côn lưu manh khi đánh nhau.

Khương nhị gia đứng ở trên vách tường, cười to:

- Ta thích, có bản lĩnh ngươi cũng chơi trò hạ lưu đi.

Thủ lĩnh giương tay lên, một ám tiễn bắn về phía Khương nhị gia, Triệu Đạc Trạch hô:

- Cẩn thận, nhạc phụ.

Khương nhị gia chỉ có bản lĩnh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, năng lực tác chiến một mình không giỏi, võ nghệ lơ lỏng tầm thường.

Luống cuống tay chân muốn trốn tránh, nhưng ám tiễn vẫn bắn trúng hắn, Khương nhị gia không đứng được từ đầu tường rơi xuống, Triệu Đạc Trạch vội tiến lên, kéo Khương nhị gia bảo hộ ở phía sau.

Thậm chí hắn còn ném hoàng trưởng tử xuống đất, cõng Khương nhị gia lên, công lao có thể không cần, nhạc phụ không thể chết được!

- Tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi!

Khương nhị gia la ó kêu đau, há mồm chữi tục, mắng chữi người bằng từ ngữ các loại phố phường, mắng bọn thích khách đến choáng váng.

Bọn họ đều là tinh anh được bí mật bồi dưỡng, thật sự chưa thấy ai chơi trò lưu manh như Khương nhị gia.

Triệu Đạc Trạch thấy Khương nhị gia mắng chửi người tự tin mười phần, trong lòng yên ổn một ít, xem ra ám tiễn không có độc.

Chỉ là Khương nhị gia mắng chửi người ngay bên tai, tuy không phải mắng hắn, nhưng hắn cảm thấy không thể nào dễ chịu......

Giọng quá to quá vang dội, mắng chửi người quá tàn nhẫn.

Thủ lĩnh đám thích khách giận tím mặt, tự mình xông lên, Khương nhị gia từ trong vạc áo, ném vào mắt tên thủ lĩnh thích khách:

- Chết này.

Vèo một tiếng, bột được bao trong giấy trắng tản ra không trung, trước mắt bọn thích khách là một mảnh trắng xoá, ôm mắt kêu rên, Khương nhị gia vỗ vai tiểu tế, cười to:

- Về sau ai dám nói ta mang vôi là vô dụng, ta sẽ đem vôi nhét vào miệng hắn...

- Con bà nó, vôi này chính tay khuê nữ của ta chuẩn bị, lúc nào cũng dặn ta mang bên người, chỉ có ta có, nhi tử của ta không có đâu, Dao Dao nói, ca ca nàng quá xúc động, không dùng được.

- Là...Dao Dao chuẩn bị cho ngươi?

- Đúng vậy, nếu không sao ta có được? Mới vừa rồi mấy chiêu kia cũng là Dao Dao dạy cho ta, chỉ cho ta biết ở kinh thành nơi nào có nước nóng, tuấn mã, pháo. Nếu không tìm được có thể phóng hỏa thiêu đuôi ngựa...Dao Dao thật lợi hại, có phải không?

-...

Triệu Đạc Trạch cảm giác sau lưng rét run, là thê tử mình sắp thú sao? Toàn bộ đều là tiểu nhân vô lại quỷ kế đa đoan, đã vậy Khương nhị gia còn rất nghe lời.

Khương nhị gia chấp hành mưu kế của Khương Lộ Dao, nếu đổi lại là hậu duệ quý tộc khác, nào ai dám không biết xấu hổ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này?

Thích khách bị Khương nhị gia chơi chiêu, sức chiến đấu yếu bớt, Khương nhị gia thấy binh mã kinh thành sắp tới, từ trên người Triệu Đạc Trạch nhảy xuống, mắng:

- Quả thực đúng như Dao Dao nói, quan sai luôn đến cuối cùng, trông cậy vào quan sai đều là người chết, kéo bè kéo lũ đánh nhau còn phải tự lực cánh sinh...

- ...

Triệu Đạc Trạch không biết nên mở miệng nói gì.

- Ngươi đi xem hoàng trưởng tử đi, chúng ta đổ máu, đổ mồ hôi, phải để hoàng thượng biết, ngươi nhất định phải hộ tống hoàng trưởng tử đến gặp hoàng thượng, tuy người khác sẽ đem việc này nói cho hoàng thượng biết, nhưng hoàng thượng phải tận mắt nhìn thấy, mới có vẻ chân thật.

- Thương thế của ngươi?

- Không chết được, ám tiễn không có độc, dưỡng hai ngày là khỏe.

Triệu Đạc Trạch thấy cục diện đã khống chế được, lo lắng nói:

- Ta đưa ngươi trở về...

- Một đại nam nhân lằng nhằng cái gì? Nên tranh thủ liền tranh thủ, có cơ hội phải nắm lấy, ngươi không giống ta chỉ nghĩ ăn no chờ chết, mau đi, mau đi, ta nhìn ngươi phiền lòng, huyết lưu thông không đều.

- Ta lo lắng Dao Dao sẽ hiểu lầm ta không màng đến ngươi...

Triệu Đạc Trạch thật sự sợ Khương Lộ Dao hiểu lầm hắn vì công lao không màng nhạc phụ chết hay sống, dựa theo thủ đoạn mà nhạc phụ vừa thi triển, Triệu Đạc Trạch có vài phần sợ Khương Lộ Dao.

- Là ta để ngươi đi, còn Dao Dao ta sẽ giải thích, ngươi nha, quá coi thường Dao Dao, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, sẽ không trách ngươi, mau đi...Ta choáng váng rồi.

Khương nhị gia nói xong câu này, đôi mắt trợn lên té xỉu trên mặt đất. Triệu Đạc Trạch lặng một hồi, đem Khương nhị gia giao cho quan sai. Lặp lại dặn dò:

- Đưa nhị gia hồi Vĩnh Ninh hầu phủ, nếu xảy ra một chút sai lầm, ta muốn mạng của toàn tộc ngươi.

- Dạ.

Quan sai vội vàng đáp ứng, Tần Vương thế tử có hung danh cũng không ít đâu. Khương nhị gia nhỏ giọng nói thầm:

- Ngu ngốc, uy hiếp người, không phải là người tốt.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch đỏ lên, xoay người đi đến bên người hoàng trưởng tử đang gào khóc, hai nhi tử của hoàng trưởng tử mất máu quá nhiều...Không có khả năng cứu sống.

- Điện hạ, ta đưa ngươi vào cung diện thánh, việc này phải đến tìm hoàng thượng.

- Ta muốn gặp phụ hoàng...

Hoàng trưởng tử vừa đau vừa hối, hai nhi tử chỉ sợ không còn, hắn chỉ có hai tử, lúc này hắn hối hận vô cùng, vì địa vị thái tử, hy sinh hai nhi tử, đáng giá sao?

Nhất định phải vì nhi tử mà báo thù, không thể để nhi tử chết không minh bạch.

Triệu Đạc Trạch cả người bị thương, chật vật bất kham đỡ hoàng trưởng tử đi hoàng cung.

Khương nhị gia chờ bọn họ đi rồi, mới mở mắt, buồn rầu nhìn vết thương trên vai, trở về biết ăn nói thế nào với Dao Dao đây?

Có khi còn bị nữ nhi niệm đến chết không ngừng.

Hai nhi tử của hoàng trưởng tử bị ám sát bỏ mình, hoàng trưởng tử bị đả kích, ở trước mặt hoàng đế phun huyết, hôn mê bất tỉnh.

Hoàng Thượng nghiêm lệnh tra rõ chuyện này, các hoàng tử đều cảm thấy bất an, bất quá tốt xấu gì cũng là hoàng tôn, không phải hoàng trưởng tử, hoàng thượng còn có thể giả vờ không biết dã tâm của mấy vị hoàng tử chỉ vì đế vị.

Ngay lúc nguy cơ Tần vương thế tử cứu hoàng trưởng tử được hoàng thượng khen ngợi, trong triều có lời đồn đãi, là Tần vương thế tử nói những câu khiến hoàng thượng cảnh tỉnh.

Vì vậy hoàng thượng mới lưu Tần vương thế tử ở lại trong cung dưỡng thương, hoàng đế cho Tần vương thế tử được đãi ngộ giống như hoàng trưởng tử.

Bởi vì tang tử ưu thương quá độ hoàng trưởng tử cùng Triệu Đạc Trạch cùng nhau ở trong cung dưỡng bệnh, hai người kết hạ rất sâu tình nghĩa.

Sự kiện bị ám sát trôi qua nửa tháng, hoàng thượng cầm kết quả tuyên triệu hoàng trưởng tử, liền hỏi một câu:

- Vì cái gì ngươi lại muốn tranh?

Lúc này tâm hoàng trưởng tử như tro tàn, nhi tử đã chết, cho dù tương lai sau này hắn làm hoàng đế, cũng sinh không ra nhi tử.

Nhìn ý tứ của phụ hoàng, là chuẩn bị từ bỏ hắn, hoàng trưởng tử chua xót cười:

- Nhi thần có thể nào không tranh? Nếu mẫu phi không phải vì người mà chết, hiện giờ nàng chính là hoàng hậu, nhi tử mới là thái tử...Người trách nhi thần tranh, người có từng nghĩ, nhi thần có thể nào cam tâm? Thái tử điện hạ niên thiếu ốm yếu, hắn có tư cách gì đè áp nhi thần phải cúi đầu xưng thần?

- ...

- Phụ hoàng người từ bỏ nhi thần, nhi thần không trách ngươi, đời này nhi thần chỉ sợ không có người vinh dưỡng nhi thần lúc về già, đây là báo ứng của nhi thần, nhi thần nhận mệnh, nhưng nhi thần không biết người còn có thể ' hồ đồ ' bao lâu, nhi thần hy vọng người không giống nhi thần, ngay cả một nhi tử cũng không còn.

- Lão đại.

Hoàng đế còn vì trưởng tử trung niên tang tử mà thương cảm, nhưng nghe hắn nói như vậy, hoàng đế có chút bất mãn, cầm tấu chương lên:

- Nếu không phải nhi tử của ngươi xâu chuỗi bát đại tổng binh, như thế nào sẽ bị bè phái của Từ Nghiễm Lợi ám sát? Ngươi càng ngày càng hồ đồ, lại cho rằng huynh đệ của ngươi cũng giống như ngươi?

- Ha ha.

Khuôn mặt hoàng trưởng tử không còn huyết sắc, trắng như giấy, hai mắt hãm sâu, đứng trước mặt hoàng đế:

- Nhi thần đã trả giá đại giới, người muốn trừng phạt nhi thần như thế nào cũng được, người ngàn vạn lần đừng để nhi thần nói trúng...Ha ha, phụ hoàng, nhi thần sống cũng không có ý nghĩa gì, nhi thần đem mạng này trả lại cho ngươi.

Hoàng đế sai người túm chặt hoàng trưởng tử, thở dài một tiếng:

- Ngươi rời cung dưỡng thương, trẫm sẽ phong ngươi là Yến vương, nếu hai nhi tử của ngươi có tâm chưởng binh, trẫm sẽ đem Liêu Bắc phong cho bọn chúng, lão đại, ngươi không biết quốc chiến với Man Di rất tàn khốc, các ngươi đều không biết...Nghĩ trẫm không dám cho các ngươi binh quyền, thà tín nhiệm thần tử cũng không tin nhi tử, trẫm không phải không tín nhiệm các ngươi, mà là sợ các ngươi chết trên chiến trường...

Hoàng trưởng tử được phong làm Yến vương, người này có mẫu thân bị truy phong làm hoàng hậu.

Hoàng Thượng niệm tình và đau sót Yến vương tang tử, đặc biệt gia phong Yến vương, là Thân vương...

Yến Thân vương lửa nóng ra lò.

Sau khi Yến Thân vương rời cung, an táng hai nhi tử, đóng chặt đại môn không bao giờ hỏi đến thế sự.

Tuy hoàng thượng đối với Yến Thân vương là ân sủng có thêm, hắn lại là đương triều duy nhất thân vương.

Nhưng trong triều truyền lưu, Yến Thân vương đã mất đi thánh tâm cùng tín nhiệm của hoàng thượng, Yến Thân vương hữu danh vô thực, chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.

Giống như vì xác minh suy đoán trong triều đình, lúc hoàng thượng triệu kiến thái tử cùng các hoàng tử thương nghị triều chính, chưa từng truyền triệu Yến Thân vương, thậm chí ngay cả Triệu Vương cũng gọi tới...

Vây cánh của Yến Thân vương lập tức sụp đổ, trước kia những người hướng về hắn nguyện trung thành đều quay đầu, đầu quân về phía các hoàng tử khác.

Trước đại môn Yến Thân vương phủ vô cùng lạnh lẽo, vương phủ mộ khí trầm trầm, giống như một tòa phủ chết giếng nước khô.

Triệu Đạc Trạch ở trong cung dưỡng thương nhiều ngày, sau khi thương thế chuyển biến tốt, hắn đi một chuyến đến Yến Thân vương phủ.

Tục truyền Yến Thân vương cùng hắn nói chuyện rất lâu, hơn nữa Yến Thân vương còn đích thân đưa Triệu Đạc Trạch ra cửa...

Ai cũng không rõ, vì sao Tần vương thế tử lại kính trọng Yến Thân vương, hay là vì Tần vương thế tử cùng Yến Thân vương từng cùng nhau trải qua hoạn nạn?

Trận ám sát này, đã chết hai hoàng tôn, phế đi hoàng trưởng tử, các hoàng tử còn lại đều bị chèn ép, thái tử cũng bị hoàng thượng ngầm cảnh cáo một phen.

Vây cánh của Từ Nghiễm Lợi bị hoàng đế nhổ tận gốc, hạ lệnh cho Tần vương thế tử giam trảm Từ Nghiễm Lợi và thân thích.

Có thể nói một năm này, trên dưới triều đình rung chuyển, ở trong rung chuyển, quật khởi hai người, một người là Tần vương thế tử, một vị khác chính là kim khoa chính quy Trạng Nguyên, tài tử mà thiên hạ người đọc sách đều ngưỡng mộ...Tiêu Duệ Hoa.

Tiêu Duệ Hoa từ hàn xá nhảy Long Môn, được hoàng thượng coi trọng, càng dễ hấp dẫn ánh mắt của thế nhân.

Tuy Tần vương thế tử được sủng ái, nhưng tiền đồ tốt nhất của hắn cũng chỉ là kế thừa vị trí của Tần vương, trở thành huân quý đứng đầu.

Tiêu Duệ Hoa lại không như vậy hắn có tiềm chất trở thành quan đại thần.

Bởi vậy trên dưới triều đình càng xem trọng Tiêu Duệ Hoa.

Biết được tin Tiêu Duệ Hoa đã đính ước, không ít đại thần đấm ngực dậm chân, vô cùng hối hận.

Càng oán hận Vĩnh Ninh hầu phủ, hai nhân tài xuất sắc đều là tiểu tế của Khương gia.

Khương gia phúc phận cũng quá lớn.

Thái tử cũng có vài phần hối hận, nếu không phải bận rộn án tử của Từ Nghiễm Lợi, hắn không đến mức đánh mất Tiêu Chước Hoa......

Đáng tiếc, thái tử có hảo cảm với Tiêu Chước Hoa, nhưng phần hảo cảm này không đủ để hắn làm ra chuyện cường đoạt thần thê.

Thái tử nghĩ mọi cách mượn sức Khương nhị gia cùng Tiêu Duệ Hoa, phía bên Khương nhị gia thái tử đã thử vài lần, phát hiện Khương nhị gia là người rất đần, nên từ bỏ.

Nhưng đối với Tiêu Duệ Hoa, thái tử nhất định phải có, vì muốn Tiêu Duệ Hoa động dung, hắn xử trí biểu đệ, hiện tại thái tử rất cần nhân tài xuất sắc.

Tiêu Duệ Hoa đối với thái tử cùng rất nhiều hoàng tử khác, cũng không dư thừa tỏ vẻ, bày ra bộ dạng nguyện trung thành với hoàng đế.

Kỳ thật ai cũng biết, hắn đang treo giá, chỉ là lúc này, Tiêu Duệ Hoa đã không phải là cử tử lần đầu vào kinh......

Hắn ở trong giới sĩ lâm rất có địa vị, mỗi người đọc sách đều xem qua trang đầu khuyên học sách.

Hắn vì án tử của Từ Nghiễm Lợi, trở thành người không sợ cường quyền, chỉ cầu chân tướng tiêu biểu văn thần, rất nhiều người trẻ tuổi vây quanh chung quanh hắn.

Hơn nữa hoàng thượng rất coi trọng Tiêu Duệ Hoa, hắn một ngày thăng ba cấp, bởi vậy cho dù các hoàng tử bất mãn với Tiêu Duệ Hoa cũng không dám tỏ thái độ, cũng không dám hạ độc thù với hắn.

Gần đây hoàng thượng thường xuyên truyền triệu Tiêu Duệ Hoa hầu giá, người có thể thường xuyên nhìn thấy hoàng đế, ai dám coi khinh?

Hôn kỳ của Tần vương thế tử cùng Khương Lộ Dao vì trận ám sát mà chậm trễ, Triệu Đạc Trạch dưỡng thương, chuyện hôn lễ toàn bộ giao cho Tần vương phi lo liệu.

Tần vương phi trong ngoài bận rộn, vì thế tử chuẩn bị hôn lễ, cố gắng vì thế tử tạo ra một hôn lễ hoàn mỹ nhất, long trọng nhất.

Nghe nói Tần vương phi vì chuẩn bị hôn lễ mà mệt mỏi sinh bệnh, thế nhân nhiều người khen ngợi Tần vương phi hiền huệ.

Nhị phu nhân nghe người ta nói Tần vương phi vì hôn lễ mà mệt mỏi sinh bệnh, mang theo các loại vật phẩm dinh dưỡng đi một chuyến đến Tần vương phủ, vừa gặp Tần vương phi liền nói:

- Như thế nào lại bị bệnh? Hạ nhân trong vương phủ đúng là không dùng được, có phải bọn họ lười biếng không chịu làm việc? Hay là vương phi điện hạ bị hạ nhân lừa gạt qua mặt? Tuy chuẩn bị hôn lễ có chút rườm rà, nhưng phân phó hạ nhân là được, không phải sao? Cũng không cần người dọn hay nâng, haiz, vương phi điện hạ, thân thể người quá yếu.

- ...

Sắc mặt Tần vương phi rất khó coi, ít có ai dám quở trách nàng như vậy, nhưng vẫn ôn hòa cười:

- Không đáng ngại, có chút đau đầu mà thôi, người bên ngoài lưu truyền đều là phóng đại.

- Không sao, cuối cùng ta cũng hiểu miệng người đáng sợ.

Bộ dạng nhị phu nhân như tìm được tri kỷ, ngồi ở trên kháng sàng tán gẫu cùng Tần vương phi:

- Nhị gia nhà ta chỉ bị sây sát tróc miếng da, đã bị người bên ngoài truyền như sắp chết, lời này khiến ta tức điên, này còn không phải trù nhị gia sao? Còn có người nói nhị gia dùng thủ đoạn lưu manh du côn...Hừ, đám người này nếu ngày đó cũng ở đấy, bọn họ sẽ thành xác chết, sử dụng thủ đoạn lưu manh du côn thì sao? Nhị gia sống bình an, so với bất luận cái gì đều cường hơn, khuê nữ ta nói, đừng quan tâm là hắc miêu hay bạch miêu, bắt được chuột chính là miêu giỏi, miêu không bắt được chuột, yếu đuối mong manh, có chút việc liền bệnh trước ốm sau, nuôi nó có ích gì?

Đây là đang ẩn dụ Tần vương phi không bắt được chuột?

Tần vương phi thà đối mặt với Gia Mẫn quận chúa tâm cơ thâm trầm, nàng thật sự là không biết nên làm như thế nào ở cùng nhị phu nhân.

- Vương phi điện hạ, người không tán đồng?

- Không phải...... Khương nhị gia rất khó có, hoàng thượng cũng nói hắn tốt.

Nhị phu nhân toét miệng cười:

- Người là người tốt, ta rất thích người có cùng sở thích, tâm địa thiện lương, người thân thể không tốt, lại quản không được hạ nhân, ta sẽ dặn khuê nữ của ta hỗ trợ, người cố gắng kiên trì, chờ khuê nữ của ta vào cửa, người liền hiểu chỗ tốt của nàng.

- Ta cũng ngóng trông thế tử phi sớm ngày vào vương phủ.

Trong lòng Tần vương phi tức hận vô cùng, ngoài mặt mang theo tươi cười ấm áp, rất kiên nhẫn cùng nhị phu nhân nói chuyện.

- Đúng rồi, còn có một việc, ta phải nói với vương phi điện hạ một tiếng, khuê nữ của ta của hồi môn rất nhiều vàng bạc, nhà kho của vương phủ dọn ra một chút đi.

- ...

Tần vương phi rất muốn hỏi một câu, đưa vàng bạc? Có cần như phú gia mới nổi không? Thân gia tương lai ai cũng là cực phẩm.

Khương gia tuyển nhị gia làm thế tử, hay là cố ý mang tai họa tới Tần vương phủ? Thấy ánh mắt nhị phu nhân chân thành nhìn nàng, Tần vương phi nói:

- Ta sẽ tận lực an bài, nhưng ngươi có phải nên...

- Người có thể an bài là được.

Nhị phu nhân từ trước đến nay chỉ nghe cái mình cần nghe, nếu Tần ương phi đã đáp ứng, cần gì phải nghe nàng nói này nọ dài dòng? Nếu không đáp ứng, liền nói thẳng, không cần vòng vo.

- Vương phi là người tốt, cũng là bà bà tốt, người xem bên ngoài đều nói người vì hôn sự mệt mỏi sinh bệnh, giống như chúng ta yêu cầu này nọ rất nhiều, ta biết thân thể người không tốt, quản không được hạ nhân, nhưng những người không biết nhất định sẽ cho rằng Vĩnh Ninh hầu phủ không đúng, nghĩ khuê nữ của ta không tốt, người xem có phải người nên giúp khuê nữ của ta chứng minh một chút? Còn chưa xuất giá đã cõng trên lưng sai lầm của bà bà, thật sự không dễ nghe.

- Ta bệnh cũng không quan trọng, qua hai ngày nữa là ổn, bên ngoài ngôn luận không thể tin, ta hiểu lệnh ái là người như thế nào.

- Đúng không thể tin, ta cũng không cầu người làm cái gì, người chỉ cần khỏe mạnh ra cửa chuyển động một vòng, nếu vậy lời đồn đãi không phải sẽ không còn? Ta chỉ có một khuê nữ, đương nhiên ngóng trông nàng thuận lợi xuất giá, thế nhân đồn người bị bệnh, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, có khác gì trù người bệnh chết? Người nói xem đúng không?

Nhị phu nhân cầm tay Tần vương phi, mang theo vài phần cầu xin:

- Người đã vất vả nhiều rồi, chuyện hôn lễ đều chuẩn bị xong, lại xảy ra chuyện này, người một mảnh khổ tâm vì thế tử an bài không phải sẽ uổng phí? Ta biết người là từ mẫu, xem thế tử như thân sinh nhi tử.

- ...

Tần Vương phi nhẫn rất vất vả, cố gắng kéo tinh thần, chậm rãi cười:

- Được, ta sẽ an bài.

- Người đúng là người tốt.

Nhị phu nhân đem thẻ người tốt chia Tần vương phi, rồi để lại đồ bổ, tung ta tung tăng rời phủ.

Tần Vương phi đợi nàng rời đi, mất khống chế đập vỡ tách trà, bên môi nở một nụ cười lạnh:

- Ta bệnh sẽ tốt, nhưng buổi hôn lễ này ta sẽ khiến các ngươi khổ mà không nói nên lời.

- Chủ tử...

- Từ Anh thích Dật Nhi, nàng đã vô dụng, không xứng với Dật Nhi.

- Nô tỳ đã hiểu.

- Từ gia có rất nhiều người chết, cũng không thiếu phần nàng, nhưng mà, nàng nên chết trong tân phòng của thế tử, ta muốn Khương thị cả đời này có một vướng mắc không thể gỡ.

Gần đây Tần vương phi luôn nghe nói Triệu Đạc Trạch như thế nào được hoàng thượng coi trọng, nàng vẫn luôn chuẩn bị quân cờ cuối cùng này, nhị phu nhân tới tố khổ, càng khiến Tần vương phi chán ghét Khương Lộ Dao......

Nếu phu thê không có tín nhiệm, có hiểu lầm khó giải, bọn họ sẽ mâu thuẫn không hòa thuận.

Trước hai ngày đại hôn của Tần vương thế tử, chất nữ duy nhất của Từ Nghiễm Lợi, được Từ Nghiễm Lợi sủng ái nhất đã treo cổ trong tân phòng của Tần vương thế tử.

Việc này chấn động kinh thành, tất cả mọi người đều suy nghĩ, rốt cuộc thiếu nữ Từ Anh vì sao lại dùng thủ đoạn thảm thiết như vậy?

Là Tần vương thế tử phi lễ nàng? Hay là nàng muốn dùng cái chết trả thù Tần vương thế tử huỷ hoại Từ gia?

Hay còn khả năng nào khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro