Chương 55: Phản Kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Lộ Dao có thể hiểu tâm tư của Tần vương phi vì nhi nữ tính kế tư sinh tử, hiện giờ các nàng đứng ở mặt đối lập.

Một khi Tần vương phi xuống tay mưu tính Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao sẽ không vì thông cảm cho nàng mà khách khí.

Lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa trầm tư hồi lâu, thấp giọng cùng tôn nữ giảng thuật cách hành sự của Dương môn thái quân.

Nói về chuyện lúc nàng còn trẻ tuổi đã từng trải qua, cuối cùng nói với Khương Lộ Dao:

- Vụ án Dương gia quá mức thảm thiết, người trải qua thảm thiết, sẽ có khả năng thay đổi tính tình, nhi tử của nàng đều chết, ta đời này chưa từng làm mẫu thân, không thể lĩnh hội tâm tình nhìn nhi tử chết oan, ta chỉ có thể nghĩ, nếu ta có nhi tử, như thế nào cũng sẽ không để hắn gặp nguy hiểm!

Có lẽ sâu trong lòng lão phu nhân vẫn luôn muốn có cốt nhục của chính mình, nàng sẽ yêu thương nhi tử hơn bất cứ ai, cũng không để kẻ nào khi dễ nhi tử của nàng.

Khương Lộ Dao nghe xong, cũng có chút nhận thức thô thiển về Dương môn thái quân, cũng đúng, sau khi trải qua án oan, nếu thái quân còn giống như lúc tuổi trẻ mới lạ.

Dương gia thực thảm thiết, chỉ vì Dương Soái quyền thế uy hiếp tới hoàng đế......

Nếu muốn bảo trì huyết mạch Dương gia, điệu thấp, lạnh nhạt, vô vi như vậy mới là thỏa đáng nhất.

Là vì vậy, cho nên thái quân mới xem nhẹ, vắng vẻ Triệu Đạc Trạch? Khương Lộ Dao cảm giác bắt được cái gì, lại giống như cái gì cũng chưa bắt được.

Nàng cũng không phải vạn năng, mưu trí cùng kiến thức chỉ so với người bình thường cao hơn một chút.

Thấy sắc mặt lão phu nhân có vài phần đau thương, liền trấn an nàng vài câu, cũng nghĩ nên làm như thế nào mới thúc đẩy tổ phụ cùng tổ mẫu cởi bỏ hiểu lầm.

Lúc này, Triệu Đạc Trạch đang ở bên ngoài chờ nàng, sau khi Khương Lộ Dao cáo biệt lão phu nhân xong, liền tới sân viện phu thê thế tử hầu phủ.

Nhị phu nhân vừa thấy tiểu tế đến liền cười không ngậm được miệng, toàn bộ trên dưới nhị phòng, chỉ vì nhị phu nhân vui vẻ, vì Triệu Đạc Trạch thú nhị tiểu thư, cho nên mới nhìn Triệu Đạc Trạch thuận mắt một chút.

Nếu hỏi nhị phu nhân vì sao nhìn Triệu Đạc Trạch thuận mắt, nhị phu nhân sẽ nói với ngươi, là ngươi không hiểu, cũng giống như nàng thích ngân phiếu, nhìn Triệu Đạc Trạch chỗ nào cũng tốt.

"Đau tiểu tế, chính là đau nữ nhi."

Nhị phu nhân giơ cao khẩu hiệu, lôi kéo Triệu Đạc Trạch nói liên tục, đối mặt với sự nhiệt tình của nhạc mẫu, Triệu Đạc Trạch có vẻ không biết làm sao.

Khương Mân Cẩn đứng ở một bên nghiêng mắt liếc xéo, Triệu Đạc Trạch có chút dở khóc dở cười, giống như hắn đoạt mẫu thân của Khương Mân Cẩn.

Từ ăn mặc chi phí, đến ngày thường chơi cái gì, thích cái gì, nhị phu nhân cũng hỏi, Triệu Đạc Trạch nhịn không được thầm nghĩ, thì ra mẫu thân sẽ như thế này?

Nhị phu nhân cũng không biết cái gì gọi là khách khí, ở trong mắt nàng khách khí chính là không xem tiểu tế là thân nhân, nàng càng thích ai, thì càng sai sử người đó...

Triệu Đạc Trạch bị nhị phu nhân xoay quanh, một hồi thì bồi nàng xem sổ sách tính sổ, một hồi lại bồi nàng đếm ngân phiếu, một hồi còn phải nghe nhị phu nhân lải nhải, lải nhải nàng có bao nhiêu tưởng niệm Dao Dao đã gả đến Tần vương phủ, lải nhải nhi tức khi nào mang thai, lải nhải Khương nhị gia có bao nhiêu hồ nháo, bất mãn Khương nhị gia đem bạc ném ra ngoài...

Triệu Đạc Trạch đối với nhị phu nhân còn kiên nhẫn hơn đối với Khương nhị gia, mặc kệ nhị phu nhân nói cái gì, hắn đều có thể tiếp được.

Nhìn hai người cùng nhau đếm ngân phiếu, đôi mắt Khương Lộ Dao có chút ẩm ướt, hai ngày nay nàng cũng từ bên ngoài nghe được Triệu Đạc Trạch trước kia đã làm chuyện hỗn trướng gì, không chỉ có một đám thông phòng, trước kia lúc hắn phát giận, sẽ đánh chết người mới chịu ngừng.

Nếu đem chuyện trước kia Triệu Đạc Trạch từng làm phơi bày ra, thanh danh của hắn có lẽ càng không xong.

Tần vương phi mặc kệ Triệu Đạc Trạch, nhưng vẫn giúp Triệu Đạc Trạch che giấu một chút ác danh.

Nhưng nàng làm như vậy cũng không phải có hảo ý, có lẽ sợ Triệu Đạc Trạch quá hỗn trướng, nàng làm kế phi cũng không thể mặc kệ.

- Nhạc mẫu, ngày khác ta sẽ đem ngân phiếu của ta cho người, người giúp ta tích cóp.

- Này không thể được, ngân phiếu của ngươi nên đưa Dao Dao.

- Không có việc gì, ta đem phần lớn ngân phiếu đưa cho Dao Dao, còn dư lại người giúp ta, người cũng hiểu ta rất thích tiêu tiền, sau này nếu chẳng may Dao Dao không cho ta dùng bạc, ta đến chỗ này lấy.

- Thôi, không phải ngân phiếu của ta, tăng hay giảm cũng có phải của ta đâu. Ngươi nói cho ta biết, vì sao Dao Dao không cho ngươi dùng bạc? Dao Dao của ta xử sự công bằng, tâm địa rất mềm, nếu nàng không cho bạc, chứng tỏ ngươi phạm sai lầm.

-...

Triệu Đạc Trạch bóp trán, vuốt mông ngựa không dễ, hoá ra nhạc mẫu đại nhân cũng có lòng tự trọng, không phải bạc của mình, sẽ không cần a.

- Tiểu muội.

Tiêu Chước Hoa dựa theo thói quen của Khương gia, xưng hô Khương Lộ Dao là tiểu muội, dựa theo lời Khương nhị gia nói, như vậy mới thân cận.

Tiêu Chước Hoa nhìn Khương Lộ Dao, lại nhìn nhạc mẫu cùng Triệu Đạc Trạch, yên lặng thở dài một hơi.

Huynh trưởng tuyệt đối sẽ không thể làm giống Triệu Đạc Trạch phụng dưỡng nhạc phụ nhạc mẫu như thế.

Vào lúc này, Tiêu Chước Hoa có vài phần thoải mái.

- Ta chưa từng nghĩ Tần vương thế tử sẽ như thế này, mới vừa rồi hắn cõng phụ thân trở về, phụ thân chảy nước miếng dính đầy trên y phục của hắn, vậy mà hắn không hề chê phụ thân bẩn, còn tự mình đặt phụ thân lên giường, gỡ hài, đắp chăn cho phụ thân, chỉ sợ thân nhi tử cũng chưa chắc có thể làm được.

- ...

Khương Lộ Dao cong môi cười, dù sao trượng phu ra sức hiếu thuận, thân là nữ nhi xuất giá đương nhiên sẽ có chút tự đắc.

- Tẩu tử chớ có khen hắn, hắn cũng chỉ có điểm này tốt thôi, tẩu tử không biết, ta vào Tần vương phủ mới hiểu được, cái gì gọi là Hỗn Thế Ma Vương, trên đời này không có chuyện gì mà hắn không dám làm.

- Ta thấy mi nhan thế tử đã phai nhạt tối tăm, hắn tuổi nhỏ tang mẫu, dù kế phi như thế nào cũng không bằng thân mẫu, tuy hắn là đích tử của Tần vương, nhưng Tần vương nào hiểu cách dưỡng nhi tử? Tần vương nhất định sẽ là một vị nghiêm phụ.

- Ta cũng nói không được.

Khương Lộ Dao thở dài nói:

- Ta cũng không dối gạt tẩu tử, Tần vương phủ thật sự là đại phiền toái, nhìn nơi nào cũng rất bình thường, nhưng cố tình lại lộ ra vài phần quỷ dị. Nếu không phải thấy hắn cũng không tệ lắm, thì ta như thế nào cũng sẽ không gả vào Tần vương phủ, tuy thân phận thế tử phi phú quý, nhưng ta ở nhạc gia cũng không lo ăn uống, càng được tự tại.

Tiêu Chước Hoa cầm tay Khương Lộ Dao, nhẹ nhàng vỗ vỗ:

- Là ngươi cùng thế tử có duyên phận, tiểu muội, ngươi là người thông tuệ, ta không cần nói thêm cái gì, chuyện vương phủ, ta biết cũng không nhiều, nhưng ta nhắc nhở ngươi, phải cẩn trọng.

Tiêu Chước Hoa thuận tiện bắt mạch cho Khương Lộ Dao, khẽ nhíu mày:

- Trước khi ngươi thành thân, ta đã kê cho ngươi phương thuốc, nhất định phải tiếp tục dùng, còn nữa...Lúc hành phòng...

Nàng tới gần Khương Lộ Dao thấp giọng nói vài câu, Khương Lộ Dao còn chưa thấy gì, mà Tiêu Chước Hoa đã xấu hổ đến đỏ bừng.

- Ta nhớ rõ, đa tạ tẩu tử.

Trước khi Khương Lộ Dao gả đi, Tiêu Chước Hoa từng nói với nàng, thân thể của nàng là hư hàn, muốn có nhi nữ nối dõi không thể một lần là xong, cần phải phối hợp một ít thuốc bổ cùng tư thế dễ dàng thụ thai.

Khương Lộ Dao tự biết tính thời kỳ rụng trứng, hơn nữa còn có Tiêu Chước Hoa hỗ trợ, nàng tin tưởng chuyện sinh nhi nữ.

Lúc dùng vãn thiện, Khương nhị gia bị nhi tử cùng tiểu tế vây quanh, uống rượu thật sự vui sướng, thẳng đến sắc trời đã khuya, Triệu Đạc Trạch mới mang theo Khương Lộ Dao lưu luyến rời khỏi Vĩnh Ninh hầu phủ.

Lúc Tiêu Chước Hoa đưa tiễn Khương Lộ Dao, nhắc nhở nói:

- Ba ngày sau là hôn kỳ của tứ phòng tứ đường muội, ngươi tới đưa gả sao?

- Ta sẽ trở về.

Khương Lộ Dao gật gật đầu, Triệu Đạc Trạch đem áo choàng khoác lên vai Khương Lộ Dao, rồi chắp tay nói với Tiêu Chước Hoa:

- Là chuyện của nhạc phụ, nhạc mẫu, thỉnh tẩu tử không cần khách khí, cứ việc nói với ta.

Tiêu Chước Hoa cười, uốn gối nói:

- Được.

Nhìn Triệu Đạc Trạch cẩn thận săn sóc đỡ Khương Lộ Dao ra cửa, trong lòng Tiêu Chước Hoa ấm áp.

Mặc dù Khương biểu muội gả cho Tần vương thế tự bị phiền toái quấn thân, nhưng vẫn thật hạnh phúc, Tần vương thế tử chỉ kém hơn Khương Mân Cẩn một chút.

- Chước Hoa, về thôi.

Khương Mân Cẩn tùy tiện chạy tới, vây quanh Tiêu Chước Hoa, cười hắc hắc, cúi người đem nàng bế lên, bước nhanh tới tân phòng, muội phu khoác cho muội muội một kiện áo choàng, hắn luyến ái thê đi tiễn.

Dọc theo đường đi tuy Tiêu Chước Hoa có chút giãy giụa, nhưng cũng đỏ bừng khuôn mặt rúc vào lòng trượng phu, dựa theo lời Khương nhị gia nói, không cần để ý tới người khác nói như thế nào, nếu nói ngươi không tốt, đều là hâm mộ ghen ghét ngươi!

Không khí ở nhị phòng đặc biệt khoan dung, Tiêu Chước Hoa so với lúc vừa gả vào, càng ngày càng hạnh phúc, thư thái, chỉ cần thường thường hỗ trợ bà bà làm sổ sách, nhìn trượng phu đọc sách, nàng chính là đại công thần.

Khương nhị gia rất thích gây họa, nhưng hắn đã là thế tử, lại là nhạc phụ của Tần vương thế tử.

Hiện giờ ít người nào dám khi dễ hắn, trên cơ bản chính là hắn diễu võ dương oai khi dễ người khác.

Khương nhị gia cùng Triệu Vương tự xưng là kinh thành nhị lão, hai người liên thủ rất có khí thế thiên hạ vô địch thủ.

Bên kia người có tình đang rất hạnh phúc, thì bên này Khương Lộ Kỳ nhìn ánh trăng mà vẻ mặt mang đau khổ

Triệu Đạc Trạch có khi nào đối đãi với nàng như vậy? Cho dù là lúc tân hôn, hắn cũng không cùng nàng trở về thăm phụ mẫu.

Chỉ cần phụ thân nàng có việc cầu Triệu Đạc Trạch, hắn sẽ bày vẻ mặt không kiên nhẫn, mỗi một lần đều nói phụ thân nàng chỉ biết chọc phiền toái.

Nhưng kết quả đâu? Nếu không phải Triệu Đạc Trạch làm hết chuyện thương thiên hại lí, thì tước vị Vĩnh Ninh hầu sao có thể bị hoàng thượng đoạt tước?

Rốt cuộc Khương Lộ Dao có chỗ nào tốt? Kiếp trước mê hoặc Tiêu Duệ Hoa đến thần hồn điên đảo.

Kiếp này đem đa tình háo sắc Triệu Đạc Trạch coi quản kín mít, phân phát thông phòng thị thiếp, Triệu Đạc Trạch lại không rên một tiếng, sao có thể?

Lúc trước nàng vào cửa, không chỉ có chuyện Từ Anh, mới qua hai ngày Triệu Đạc Trạch liền đem một cái tiện tì nâng làm di nương.

Lúc ấy vẫn còn tân hôn, nàng đã bị mất mặt như vậy, người khác chê cười nàng thật lâu.

Giống nhau đều là tiểu thư Khương gia, Khương Lộ Dao như thế nào lại không có giống nàng như kiếp trước?

Vốn dĩ nàng có tâm nhắc nhở Khương Lộ Dao hai câu, giảng một hai chuyện sai trái mà tương lai sau này Triệu Đạc Trạch sẽ làm, thuận tiện nhìn xem có thể giúp Triệu Đạc Dật hay không...

Nhưng đã nhiều ngày nay chuyện Tần vương thế tử đối với thế tử phi sủng ái vô cùng đã rót đầy lỗ tai Khương Lộ Kỳ.

Khương nhị gia đại náo Tần vương phủ, Tần vương lại cam chịu, không tìm tới cửa, này hết thảy đều khiến Khương Lộ Kỳ khó có thể bình tĩnh.

- Tứ tiểu thư...

Trong lòng nha hoàn hầu cận đi theo bên người Khương Lộ Kỳ có chút phát lạnh, thần sắc tứ tiểu thư dữ tợn mịt mờ quá dọa người, giống như rắn rết.

- Người không sao chứ?

- Cho dù nàng rất thông minh, cũng không thay đổi được kết cục của hắn.

Khương Lộ Kỳ ngửa đầu cười khẽ, thay đổi không được, Triệu Đạc Trạch từ khi sinh ra đã cõng trên lưng tội diệt tộc, hắn sinh ra đã có tội......

Lúc này Khương Lộ Kỳ đang chờ, có thể sớm một ngày nhìn thấy Khương Lộ Dao quẫn cảnh phải khổ cầu nàng.

Kiếp trước nàng có bao nhiêu thống khổ, kiếp này Khương Lộ Dao sẽ có bấy nhiêu!

Không, Khương Lộ Dao sẽ so với nàng càng thống khổ hơn.

================================================================================

- Ngày mai, ta mang nàng đi gặp ngoại tổ mẫu.

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao về tới Tần vương phủ, hai người cùng đi thỉnh an Tần vương.

Vì Tần vương bị Khương nhị gia náo loạn, trong lòng không thoải mái, tuy thấy nhi tử trở về Tần vương phủ, có tỏ vẻ vui mừng, nhưng tâm tình lại không chú ý nhiều đến Triệu Đạc Trạch.

Nếu Tần vương không đem mặt mũi trở về, ở trước mặt nhi tức nhi tử hắn không đủ tự tin, dù vậy Tần vương vẫn lên mặt công đạo một phen, về chuyện sính lễ Thương Hải Minh Châu, thật sự không phải Tần vương truyền ra ngoài.

Khương Lộ Dao tất cung tất kính:

- Người đừng chấp nhặt.

Có phải hay không có cái gì quan trọng? Chỉ cần chuyện hôm nay Khương nhị gia đại náo Tần vương phủ lan truyền ra ngoài, Tần vương đưa lại Thương Hải Minh Châu cùng vàng bạc Khương nhị gia lưu lại, đủ để chứng minh Tần vương phủ đuối lý.

Không phải Tần vương không biết, nhưng hắn dám không đưa sao?

Không sợ Khương nhị gia lại đến vả mặt?

Tần Vương nhớ rõ Khương nhị gia từng nói, Vĩnh Ninh hầu cho Khương nhị gia không ít đồ gia truyền, hôm nay đập Thương Hải Minh Châu, ngày mai lại đập cái gì hạt châu, trái tim hắn chịu không nổi, Tần Vương rất đau đầu.

Ngươi muốn cùng Khương nhị gia giảng đạo lý, nhưng Khương nhị gia lại muốn cùng ngươi khoe giàu, vậy cùng hắn khoe giàu đi.

Tần Vương phủ chính là đệ nhất danh môn, cho dù Khương gia không phải dế nhũi, nhưng cũng xem như thổ hào, thổ hào cùng danh môn chênh lệch đẳng cấp.

Tần vương cùng thổ hào khoe giàu, cho dù thắng, cũng là thua.

Nhưng nếu không khoe giàu, Tần vương thế tử Triệu Đạc Trạch sẽ bị nhạc phụ " sính " đi rồi.

Tần vương luyến tiếc Triệu Đạc Trạch, Tần vương phủ càng không thể mất đi huyết mạch Dương gia.

- Phụ thân ngươi có kiến thức không bình thường, bổn vương không thể trêu vào.

- Người quá khen, không cần để ý tới phụ thân nhi tức là được.

-...

Tần Vương xua tay nói:

- Thôi, các ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

Nữ nhi của thổ hào cũng không dễ đối phó, Tần vương hy vọng hiền thê của hắn có thể dạy sửa đặc tính của Khương Lộ Dao.

Đúng vào lúc này, Tần vương phi cười khanh khách đi vào, theo sau nàng là Triệu Đạc Dật cùng Tần vương tam tử Triệu Đạc Lan.

- Vương gia, có tin tức tốt, ẩn sĩ truyền tin ngày mai để Dật nhi mang theo Lan nhi cùng đi Phượng Tê Sơn.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch hơi ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đạc Dật mang thêm một phần ẩn hận.

Tuy so với lúc trước đã khinh nhẹ hơn nhiều, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái...

Triệu Đạc Dật có cảm giác, đối với huynh trưởng cũng rất bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:

- Đại huynh nếu có thời gian, hay là cùng đi? Có được không?

- Không cần, ta không đi.

Trong lời nói của Triệu Đạc Trạch tràn ngập ý cự tuyệt, Khương Lộ Dao kéo kéo cổ tay áo của hắn, sắc mặt Triệu Đạc Trạch hơi hòa hoãn.

Cũng đúng, hắn có nhạc phụ cùng Vĩnh Ninh hầu, ghen ghét Triệu Đạc Dật làm chi?

Ẩn sĩ tuy khó được, nhưng người giảng giải binh pháp chiến thuật cho hắn lại là cây to quả lớn còn sót lại chính là đương thời danh tướng.

Hôm nay sau khi cùng Vĩnh Ninh hầu trò chuyện, Triệu Đạc Trạch nhận thức đối với binh pháp so với trước kia không hề có quy luật thì cường hơn rất nhiều.

Vĩnh Ninh hầu từng trải qua chiến tranh, lại cùng lão Tần vương cùng Dương Soái xuất chinh, có kinh nghiệm tổng kết của hắn đối với lão Tần vương, Dương Soái cùng phương pháp dùng binh, cho dù là ẩn sĩ danh dương thiên hạ cũng không thể so sánh.

Khương Lộ Dao thấy không khí có chút cương cứng, vẻ mặt Tần vương lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cũng có vài phần lo lắng trí tuệ của thế tử, Khương Lộ Dao nghĩ thầm, lúc này mới lo lắng, ngươi đã làm gì?

Nếu không phải Tần vương tùy ý Tần vương phi nâng cao thứ xuất Triệu Đạc Dật, đến nỗi làm cho lòng dạ trưởng tử càng ngày càng hẹp hòi?

Nhìn Tần vương phi, Khương Lộ Dao có thể đoán được, trước kia chuyện như vậy thường xuyên phát sinh.

- Thật xin lỗi.

Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Dật cười xa cách:

- Ngày mai, Dương Môn thái quân mời ta cùng thế tử cùng nhau qua phủ, thế tử rất hiếu thuận với thái quân, cũng lo lắng cho việc học hành của tiểu biểu đệ, trăm thiện chữ hiếu làm đầu, lần này chỉ sợ thế tử không có cách nào đồng hành cùng bọn người nhị đệ.

Đôi mắt Tần vương phi sáng ngời hiện lên một chút tinh quang:

- Thế tử phi nói đúng, thái quân tương đối quan trọng, thế tử vẫn nên đi Dương gia mới thỏa đáng.

- Nếu thế, lần sau lại mời đại huynh đồng hành.

Triệu Đạc Dật chắp tay, trong lời nói có vài phần hâm mộ:

- Có thể tự do xuất nhập Dương gia, là tâm nguyện của mỗi vị làm tướng, đại huynh có thể tiến vào nơi Dương Soái sinh hoạt đọc sách, tiểu đệ hâm mộ không thôi.

- Lần sau có cơ hội, nếu được thái quân đồng ý, thế tử cũng có thể mang nhị đệ cùng đi. Nhị đệ cũng biết, tính tình thái quân có chút quái gở, trừ ruột thịt huyết mạch ra, người khác không gặp, cũng không phải trong lòng thế tử không có các vị đệ đệ, chỉ là thật sự không thể làm trái ý thái quân.

- Ta hiểu.

Triệu Đạc Dật buông hạ mí mắt, thủ lễ không dám nhìn Khương Lộ Dao, kỳ thật hắn sợ chính mình sẽ vô ý bộc lộ chân thật ý đồ, không thể để tẩu tử tăng thêm phiền não, Đại huynh tính tình thật sự không tốt...

Huống chi lúc trước nàng cũng chưa từng đáp ứng hắn cái gì, chỉ là nàng đánh đàn, còn hắn múa kiếm, hình ảnh khi đó, chỉ có thể dừng lại trong trí nhớ của hắn.

- Phụ vương, mẫu phi, nhi tử trở về trước.

Triệu Đạc Trạch kiêu căng ngạo mạn rời đi, tay chặt chẽ nắm lấy tay Khương Lộ Dao, ra cửa thấp giọng nói:

- Dao Dao, cảm ơn.

Khương Lộ Dao vỗ vỗ cánh tay hắn:

- Nếu còn nói cảm tạ, lần sau ta sẽ không lên tiếng.

- Lần sau không cần nàng, ta cũng biết nên nói như thế nào cùng bọn hắn, trước kia ta như thế nào lại không nghĩ dùng ngoại tổ mẫu áp chế bọn họ? Nhưng mà, ngày mai không phải ngoại tổ mẫu mời chúng ta qua, nếu chẳng may chúng ta không vào được cửa, làm sao bây giờ?

- Không cho vào, sẽ không biết trèo tường đi vào? Phụ thân ta không giáo ngươi?

- Còn có thể trèo tường à?

- Ngươi là một đại nam nhân ngay cả trèo tường cũng không biết?

- Này không phải sẽ có vấn đề.

Hai người tay nắm tay, vừa cùng nhau trở về, lại vừa cãi nhau, khóe môi Triệu Đạc Trạch chậm rãi nhếch lên, đáy mắt mới vừa rồi còn chứa ghen ghét đã chậm rãi bình tĩnh trở lại, thấp giọng nói:

- Tường Dương gia không khó leo, nhưng nếu ngoại tổ mẫu không muốn thấy ta...

- A Trạch, chúng ta không thể cương với lão nhân gia, phá băng chẳng lẽ còn muốn lão nhân gia chủ động sao? Ngươi xem phụ thân ta, nghĩ được bao lớn, chủ động được bao nhiêu, kỳ thật trước kia trong mắt tổ phụ, tổ mẫu hoàn toàn không có hắn, nhưng từ khi hắn làm thế tử, thường xuyên đi bồi tổ phụ. Nhân tâm đều là tình thân, càng lạnh, càng phải mới lạ. Thái quân luôn là ngoại tổ mẫu của ngươi, cho dù trong lòng thái quân có khúc mắc, ngươi cứ đi ăn vạ đi, nàng còn có thể đánh ngươi đuổi ngươi đi?

Khương Lộ Dao khiêu khích có chút bướng bỉnh nhéo nhéo má Triệu Đạc Trạch:

- Da mặt ngươi dày như vậy, không phải sợ.

- Nàng nói ai da mặt dày?

- Ngươi.

Khương Lộ Dao né Triệu Đạc Trạch, chạy về phía trước vài bước, quay đầu nghịch ngợm thè lưỡi:

- Ngươi là thiên hạ đệ nhất da mặt dày!

- Dao Dao, nàng trở lại đây cho ta, mau nói nàng sai rồi!

Triệu Đạc Trạch lạnh mặt, chỉ chỉ phía trước mặt:

- Trở lại, nhận sai!

Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên, mềm mại nói:

- Thật sự nhịn được?

-...

Triệu Đạc Trạch thiếu chút nữa đã mềm lòng, thiếu chút nữa đã đuổi theo, Dao Dao sao lại có thể đáng yêu như vậy?

Bộ dáng khiến hắn yêu thích cực kỳ, không được, phải lấy lại phong độ:

- Lấy phu làm chủ, nàng không biết?

Khương Lộ Dao chậm rãi cọ cọ bên người Triệu Đạc Trạch, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cầm ống tay áo của Triệu Đạc Trạch, lay động hai cái:

- A Trạch...

Không chờ Triệu Đạc Trạch đắc ý, bàn chân hắn liền bị Khương Lộ Dao hung hăng dậm một cái.

- A...

- Hì hì, A Trạch, ngươi đuổi theo ta, ta sẽ nói ta sai rồi.

Khương Lộ Dao xoay người bỏ chạy, Triệu Đạc Trạch xoa xoa mũi chân, nha đầu nhẫn tâm, dậm thật tàn nhẫn, nhất định sưng rồi.

Hắn lao đi giống như liệp báo, vài bước liền túm chặt cánh tay Khương Lộ Dao.

- A Trạch...

Một tiếng gọi mềm mại như thế, Triệu Đạc Trạch liền cúi người bế Khương Lộ Dao lên, nhẹ nhàng vỗ mông nàng một cái.

- Biết sai rồi? Trở về ta sẽ tính sổ với nàng, nói phu quân da mặt dày, nàng rất đắc ý sao?

- Ta cảm thấy, phu quân da mặt càng dày càng tốt.

Khương Lộ Dao quấn lấy cổ Triệu Đạc Trạch, ở bên tai hắn bướng bỉnh thổi khí, ngón tay quấn lấy luồn tóc sau đầu Triệu Đạc Trạch.

- Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, A Trạch, luôn sĩ diện, mặt mỏng, sẽ mất đi rất nhiều cơ hội, phụ thân ta như thế nào thừa tước? Còn không phải là da mặt dày? Giải khai tâm phòng của tổ phụ cùng tổ mẫu?

- Là vì nhạc phụ từng vào thiên lao...

- Sai, mặc dù không có chuyện Từ Nghiễm Lợi, phụ thân ta cũng là thế tử, A Trạch, hài tử biết khóc sẽ có đồ ăn, ngươi hiểu chưa? Ngươi không kêu khổ, làm bộ cái gì cũng có thể giải quyết, trưởng bối sao có thể để tâm đến ngươi? Đương nhiên khóc cũng phải khóc đúng thời điểm, chuyện đại sự tuyệt đối không thể hồ đồ.

- Ngươi không phải sẽ " khóc " với ta sao?

- Ngươi quá coi thường ta, ta đối với A Trạch mà phải dùng biện pháp khóc sao?

Khương Lộ Dao từ trong lòng hắn đi đến bên giường rồi nằm xuống, giơ lên gương mặt xinh đẹp, ngón tay chậm rãi cởi bỏ nút thắt nơi cổ áo, liếm liếm môi:

- Nóng quá, mệt mỏi quá đi, A Trạch, ngươi đâu?

Mị nhãn như tơ, lúc này Khương Lộ Dao giống như hoa, tùy ý nở rộ triển lộ phong tình vạn chủng, khác lúc vừa rồi thiên chân bướng bỉnh, Triệu Đạc Trạch lẩm bẩm nói:

- Là nóng quá.

Hai người xoay người đang chuẩn bị lăn lộn cùng nhau, ngoài cửa giọng Nguyễn ma ma truyền đến:

- Hồi bẩm thế tử phi, chuyện mà người sai nô tỳ chú ý, nô tỳ đã đi hỏi thăm, Lý ma ma thật sự đi tìm thái phi điện hạ, nhưng thái phi không gặp Lý ma ma...Nô tỳ đã phái người nhìn chằm chằm người của Lý gia.

Ở trong lòng Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao vờn tóc, hỏi:

- Như thế nào? Lý cô nương có tính vì thế tử mà thủ tiết?

- Nô tỳ sẽ sai người nhìn.

- Lần trước là Từ Anh, lần này nếu Lý cô nương cũng...

Khương Lộ Dao trở tay chọc trán Triệu Đạc Trạch:

- Nơi này là Tần vương phủ? Cũng không khác gì hầm mộ, phải có bao nhiêu oán niệm, làm cho này đó thiếu nữ không có ngày lành, một hai phải suy nghĩ thắt cổ.

Triệu Đạc Trạch chụp ngón tay của Khương Lộ Dao, thấp giọng hỏi nói:

- Nàng nghĩ nàng ta sẽ tìm chết?

- Không biết được, nhưng ta không thể không chuẩn bị, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro