Chương 67: Truy Tung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái phi nghĩ như vậy cũng rất bình thường, thái phi thích nghe ngọt, thích tôn tử hiếu thuận.

Bởi vì Dương phi trước khi chết luôn khiến thái phi phiền lòng, bởi vậy còn một chuyện thái phi không nói cụ thể tỉ mỉ với Khương Lộ Dao...

Đó chính là sau khi Dương phi chết, đúng là án oan Dương gia che trời lấp đất liên lụy rất nhiều người.

Tuy có thái hậu che chở những người còn lại trong Dương gia, nhưng lúc ấy hoàng thượng tru sát toàn tộc tất cả những người có quan hệ cùng Dương Soái.

Hoàng Thượng có "khúc mắc" với Tần vương phủ, cho nên đoạn thời gian đó, trong lòng Tần vương cùng thái phi đều run sợ.

Bọn họ đối với chuyện Dương phi ôm tử tự sát, từ trong tâm mà nói, cũng không phải bất ngờ hay hối tiếc.

Lúc nói với Khương Lộ Dao về tình hình cụ thể lúc ấy, thái phi cũng không thể nói bọn họ vô tình ngóng trông Dương phi tự sát.

Sau đó thái phi thậm chí còn nghĩ, nếu Triệu Đạc Trạch cũng theo Dương phi cùng đi, Tần vương phủ mới có thể hoàn toàn vượt qua cửa ải khó khăn.

Bởi vì Triệu Đạc Trạch được cứu, nên thái phi cũng không để tâm, đem hết thảy sự tình giao cho nhũ mẫu...

Hạ nhân vương phủ có thể hiểu tâm tư của chủ tử, không có thân mẫu che chở, Triệu Đạc Trạch chính là một cây cỏ, một cây cỏ không người quan ái.

Khương Lộ Dao nằm trên giường, như thế nào cũng không ngủ được, lúc tỉnh lúc mê, nàng suy nghĩ cẩn thận đến thái phi đang dấu diếm chân tướng, chân tướng này, khiến Khương Lộ Dao đau lòng Triệu Đạc Trạch.

Bi kịch của hắn không phải một người tạo thành, mà là một đám người hợp lực mà thành, nhìn hắn giống như có rất nhiều thân thích, rất nhiều người quan tâm, nhưng tất cả mọi người đều ngóng trông hắn chết!

Hắn sinh đã có tội, trên lưng đeo nguyên tội.

- Dao Dao, Dao Dao...

- Ô ô.

Triệu Đạc Trạch chậm rãi cúi đầu hôn trán Khương Lộ Dao, có nàng, hết thảy cũng không đáng chê cười, không phải sao?

Nếu hắn không phải là Tần vương thế tử, sao có thể thú được Khương Lộ Dao.

Khương Lộ Dao rõ ràng cảm giác Triệu Đạc Trạch đang ở trước mặt, nhưng như thế nào cũng không bắt được hắn, mí mắt trầm trọng, lẩm bẩm nói:

- A Trạch, A Trạch...

- Chờ ta trở lại.

Triệu Đạc Trạch hôn môi Khương Lộ Dao, rồi xoay người rời đi, ở cửa phòng phân phó Nguyễn ma ma chiếu cố Khương Lộ Dao.

- Thế tử gia muốn đi nơi nào?

- ...Phụ vương có việc cần ta hỗ trợ, có lẽ sẽ rời kinh thành hai ngày, Dao Dao đang nóng sốt, ngươi để nàng nghỉ ngơi thật nhiều.

- Thế tử gia đi sớm về sớm.

- Ừ.

Triệu Đạc Trạch leo lên ngựa rời khỏi Tần vương phủ, người của hắn đưa tới tin tức, đã tìm được hạ nhân năm đó hầu hạ Dương phi.

Vừa rồi Triệu Đạc Trạch đi đến thư phòng của Tần vương chính là nói cho Tần vương biết, hắn sẽ có nhiều ngày không ở vương phủ, có việc gấp phải ra ngoài.

Tần vương nhắc nhở sắp đến ngày giỗ của Dương phi, Triệu Đạc Trạch tỏ vẻ hắn sẽ tận lực gấp rút trở về.

Tần vương vẫn luôn không quản được Triệu Đạc Trạch, tuy trong lòng có bất mãn, nhưng Triệu Đạc Trạch nói nghe ý chỉ của hoàng thượng, còn nói trung hiếu không thể lưỡng toàn...

Tần vương cũng không có khả năng đi hỏi hoàng thượng ý chỉ Triệu Đạc Trạch ra kinh làm cái gì, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dặn dò Triệu Đạc Trạch cẩn thận.

Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển Tần vương phủ, nếu hết thảy...

Hết thảy chỉ là hiểu lầm, hắn nguyện ý ở trước linh bài của Dương phi quỳ gối sám hối, nếu hết thảy...

Hết thảy không phải là hiểu lầm, hắn sẽ không bỏ qua đám người tính kế hắn, lợi dụng hắn, khiến hắn trở thành người chê cười.

Dương gia, Tần vương phủ, còn có Triệu Đạc Dật...Người Triệu Đạc Trạch không thể tha thứ nhất chính là Triệu Đạc Dật.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì lúc hắn gian nan chịu khổ, lúc hắn có được phú quý, là lúc Triệu Đạc Dật cướp đi tất cả?

Triệu Đạc Dật thua thiệt hắn.

Triệu Đạc Dật dựa vào cái gì có được nhiều người yêu thương?

Mà hắn Triệu Đạc Trạch chỉ có thể chịu khổ lại giống như chiếm tất cả tiện nghi.

...

- A a, tiểu tế, tiểu tế ngoan, ngươi muốn đi đâu?

Nếu Khương nhị gia đã đáp ứng Khương Lộ Dao sẽ hỗ trợ trông chừng tiểu tế, thì hắn đã sớm cắm rễ bên ngoài cửa Tần vương phủ.

Đang suy nghĩ, nếu không gặp được Tần vương thế tử, hắn sẽ đem đồ vật mà Khương Lộ Dao yêu cầu đưa vào Tần vương phủ, không ngờ mới đứng một hồi liền thấy Triệu Đạc Trạch cưỡi ngựa chạy nhanh qua.

- Nhạc phụ đại nhân?

- Chính là ta.

Khương Nhị gia giục ngựa tiến lên, không vui nói:

- Như thế nào? Thú được Dao Dao nhà ta liền giả bộ không quen biết người? Mày nhăn đến như vậy, là không muốn nhìn thấy ta?

- Sao người lại đến đây?

- Đến đưa cho Dao Dao một ít đồ vật.

Khương Nhị gia đâu dám nói hắn đang mai phục ở Tần vương phủ để giám thị Triệu Đạc Trạch.

- Ngươi muốn đi đâu? Nhìn dáng vẻ giống như muốn đi xa nhà?

Triệu Đạc Trạch không biết nên nói thế nào với Khương Nhị gia.

- Hoàng thượng...Hoàng thượng có lệnh, khiến ta rời kinh thành một chuyến, chờ ta hồi kinh sẽ mang lễ vật cho nhạc phụ, cũng thỉnh người đi uống rượu.

- A, ra kinh?

Khương nhị gia biết Khương Lộ Dao không phải buồn lo vô cớ, thế tử thật sự không thích hợp, oán trách nói:

- Hoàng thượng cũng thật là, chuyện gì khổ cực cũng phái ngươi đi, nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định nơi muốn đến không phải là địa phương tốt, nào có thứ gì tốt đem về làm lễ vật? Ta nói thế tử tiểu tế, ngươi sẽ không lừa ta.

- Sẽ không, sẽ không, dù có vội thì ta cũng mang lễ vật trở về.

- Vậy ngươi nói thử xem, ngươi mang lễ vật gì cho ta? Nếu ta không thích, chẳng phải sẽ uổng phí một phần khổ tâm của ngươi sao?

- Cái này...

Triệu Đạc Trạch suy nghĩ đến nơi sắp sửa đi.

- Cái chặn giấy cùng đồ sứ nhất định mang thứ tốt nhất cho người, ta đưa cho người một bộ tách rượu tốt nhất.

- Nhạc phụ đại nhân, hẹn gặp lại.

- Đi đường cẩn thận, ngươi đi sớm về sớm, dọc theo đường đi nhớ chú ý một chút, đừng quá bận tâm mua đồ vật cho ta mà mệt mỏi.

- Biết rồi.

Trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, giục ngựa rời khỏi thành.

Khương Nhị gia ngồi trên lưng ngựa, lẩm bẩm tự nói:

- Dao Dao đưa việc thật tốt cho ta, đổi lại là người khác nhất định sẽ không đoán được tiểu tế muốn đi nơi nào, ai bảo ta là lão nhị ăn chơi trác táng đâu, xa hoa hưởng thụ đã quen nghề, nơi có đồ sứ tốt nhất trừ Ô Trấn ra, ta không thể nghĩ đến địa phương nào khác. Hai ngày trước Triệu vương vừa tặng ta một bộ Ô Trấn đồ sứ.

Vận khí, thật sự là vận khí.

Khương Nhị gia sai tùy tùng về hầu phủ truyền tin, hắn lặng lẽ đuổi theo Triệu Đạc Trạch, trong lồng ngực không biết từ nơi nào moi được tấm bản đồ, hắn không muốn để Triệu Đạc Trạch phát giác, liền chọn đường nhỏ mà đi.

Khương nhị gia rất ít kỵ mã thời gian dài như vậy, xóc nảy đau hết cả người, nhưng vì hoàn thành chuyện Dao Dao giao phó, hắn nỗ lực đuổi theo Triệu Đạc Trạch.

Thường ngày hắn lăn trộn trong phố phường, tam giáo cửu lưu nhận thức không ít, bởi vậy khí chất của Khương nhị gia tương đối thân dân, hỏi thăm tin tức cũng dễ dàng.

Người lười biếng ở phố phường phần lớn đều nguyện ý cung cấp cho hắn tin tức có giá trị, nên hắn không bị Triệu Đạc Trạch bỏ xa, mà Triệu Đạc Trạch đang nóng lòng đi tới Ô Trấn cũng không phát giác Khương Nhị gia đang đi theo.

Triệu Đạc Trạch cho rằng nhạc phụ sợ mệt sẽ không thể rời khỏi kinh thành nơi có tửu lầu mua say, chơi đùa, hắn căn bản không ngờ Khương Nhị gia sẽ vì lời hứa hẹn đối với nữ nhi, mà ngàn dặm truy tung.

......

Khương Lộ Dao ngủ suốt một ngày, chờ đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới biết Triệu Đạc Trạch đã sớm rời khỏi kinh thành.

Đáng chết, Triệu Đạc Trạch sợ nàng đi theo hắn!

Nhìn phụ thân đưa tới đồ vật là dây dọi, ánh mắt Khương Lộ Dao thay đổi, chỉ có thể hy vọng Khương nhị gia có thể đuổi kịp Triệu Đạc Trạch.

Nàng áp xuống tâm hoảng ý loạn, kiểm tra dược liệu, sai Nguyễn ma ma dựa theo chỉ thị của tẩu tử, đem dược liệu bỏ vào dược bổ mà nhũ mẫu thường dùng.

Tuy Nguyễn ma ma tò mò, nhưng cũng không dám hỏi gì, bởi vì vương phủ do thế tử phi chưởng quản, Khương Lộ Dao muốn động vào vị trí hạ nhân là rất khó, Tần vương phi sẽ biết tin tức.

Nhưng nàng động vào hạ nhân bên người nhũ mẫu, đối với Tần vương phi mà nói là đã ngoài tầm tay.

Triệu Đạc Trạch vẫn luôn hiếu thuận với nhũ mẫu, còn với Tần vương phi thì phòng bị rất nghiêm, cho người hầu hạ bên người nhũ mẫu đều là người của Tần vương thế tử.

Nếu ngẫu nhiên có một hai cái vì Tần vương phi mà truyền tin, cũng sẽ bị nhũ mẫu phát hiện, tuy đôi mắt nhũ mẫu mù, nhưng cảm giác vẫn còn nhạy bén.

Nhũ mẫu trung phó như vậy, như thế nào sẽ nhìn vừa mắt Tần vương phi?

Tần vương phi tới chiếm cứ tất cả của chủ tử, nhũ mẫu có bản năng bài xích Tần vương phi.

Nàng đem Triệu Đạc Trạch dạy dỗ đến nổi thù Tần vương phi sâu như biển, nếu nàng còn thân cận với Tần vương phi, chỉ sợ đã sớm bị Triệu Đạc Trạch phát hiện.

Hứa đổi lấy lợi, Nguyễn ma ma tìm được người đem dược liệu bỏ vào dược bổ của nhũ mẫu.

- Không phải là quá trung thành, mà là ích lợi không đủ đại.

Khương Lộ Dao cảm thán một câu, đột nhiên có một loại ý tưởng xông ra, Tần vương phi cũng có thể thu mua người bên cạnh nhũ mẫu, nhưng nàng vẫn không có động thủ...

Tùy ý nhũ mẫu căm thù nàng, nói như thế, có phải nàng cũng biết cái gì đó?

Nếu không, sao nàng phải đau Triệu Đạc Dật?

Dùng thứ tử cùng nguyên phối đích tử đánh đối, loại chuyện ngu xuẩn này, Tần vương phi sẽ làm?

Hai người bọn họ căn bản không thể so sánh, cho dù Tần vương phi xem Triệu Đạc Dật như tấm mộc, thì Tần vương phi dùng Triệu Đạc Dật cũng quá lâu rồi.

Vì trong lòng có hoài nghi, cho nên Khương Lộ Dao nhìn cái gì cũng thấy có vấn đề, xoa xoa trán, này không phải chuyện tốt, nếu nàng hiểu lầm Dương phi thì sao? Nếu hết thảy chỉ là vô cớ suy đoán?

Chuyện còn không biết rõ ràng, Khương Lộ Dao không để bản thân nghi thần nghi quỷ nữa, nhưng nàng chắc chắn, trong vương phủ này không có người tốt.

Ngày giỗ của tiên vương phi, Triệu Đạc Trạch cũng không thể trở về.

Khương Lộ Dao xuyên một thân tang y.

Tần vương phi cung kính quỳ gối dập đầu trước linh bài của Dương phi, vì Dương phi dâng hương, hành lễ thiếp thất với Dương phi.

Nàng biểu hiện thật sự rất hoàn mỹ, bày đủ khiêm tốn cùng cung kính đối với tiên vương phi, lúc này Tần vương phi không quý trọng như ngày thường, ở trong từ đường nàng chính là một thị thiếp.

Thái phi yên lặng gật đầu, vẻ mặt biểu hiện của Tần vương phi không thể khiến người bắt bẻ, cũng không thể chỉ ra tật xấu.

Khương Lộ Dao nhìn trong mắt Tần vương trừ vui mừng ra, càng nhìn ra đau lòng này đó...

Thật sự hay, ở trước linh bài tiên vương phi, lại đau lòng kế phi, nàng chỉ làm thiếp lễ mà thôi, đau đến mức này sao? Khương Lộ Dao yên lặng đem Tần vương đặt vào nhóm tra nam.

- Mẫu thân ở trên cao, nhi tức bái kiến người.

Khương Lộ Dao hoàn thành cấp lễ chào hỏi Dương phi, trong tay cầm ba cây nhang, hương khói mờ hồ tầm mắt, Khương Lộ Dao chậm rãi chớp mắt, cảm giác có một người ở trên cao nhìn xuống, nhìn vương phủ vui buồn tan hợp.

- Thế tử phụng hoàng mệnh rời kinh, người đừng trách thế tử, chờ hắn trở về, sẽ đến bái kiến người. Nhi tức...Nhi tức...

Nghĩ đến đôi mắt nén giận đau khổ của Triệu Đạc Trạch, âm thanh của Khương Lộ Dao có chút nức nở.

- Người như thế nào bỏ được?

Khương Lộ Dao cầu nguyện hết thảy đều là chính mình vọng tưởng, là bọn họ không đủ tín nhiệm Dương phi.

Đem nhang cắm vào lư hương, Khương Lộ Dao đứng dậy thối lui qua một bên.

Triệu Đạc Dật mặc bạch y quỳ dập đầu với tiên vương phi......

Dương Môn thái quân không có khả năng tới Tần vương phủ, ngày giỗ của Dương phi bên phía Dương gia cũng phái người tới.

Mỗi năm người tới đều là Dương gia trưởng tức, là đại cữu mẫu của Triệu Đạc Trạch.

Đại cữu mẫu nhìn Triệu Đạc Dật dập đầu trước bài vị của Dương phi, đôi mắt có chút tiếc thương, khóe miệng hơi buông xuống, tuy rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình tĩnh không gợn sóng, nhưng bị Khương Lộ Dao nhìn thấy.

Tâm Khương Lộ Dao càng ngày càng trầm xuống, hận không thể đi chất vấn Dương phi về chân tướng thật sự.

Vì thân sinh nhi tử liền hy sinh người khác?

Khương Lộ Dao không biết nên khen Dương phi ái tử tình thâm, hay là nên mắng nàng, hoặc là cho Dương Phi một cái tát trút giận thay Triệu Đạc Trạch.

Nghi thức tế lễ tiến hành đâu vào đấy, tuy thái phi bất mãn Triệu Đạc Trạch, nhưng đối với sự an bài của Khương Lộ Dao lại rất vừa lòng, chu toàn hoàn mỹ.

Thái phi yên lặng gật đầu, tuy Khương nhị gia không đàng hoàng, nhưng lại giáo dưỡng ra nữ nhi không tồi.

Thấy Khương Lộ Dao trầm ổn, thong dong, không giận tự uy, thái phi đột nhiên cảm thấy đem Tần vương phủ giao cho Khương Lộ Dao là lựa chọn sáng suốt, Khương Lộ Dao trời sinh mệnh quý nhân.

Không phải tân tức phụ nào vừa vào cửa là có thể trấn trụ trường hợp như vậy.

Tần vương phi thấy Khương Lộ Dao an bài chu toàn như vậy, cũng rất kinh ngạc, nàng ở nghi thức tế lễ thiết hạ mấy cái bẫy rập đều bị Khương Lộ Dao nhẹ nhàng né qua, nắm chặt khăn trong tay, thế tử phi không tầm thường.

Sau khi tế bái xong, thái phi cảm thấy mệt mỏi nên rời đi trước.

Tần vương một mình lưu lại từ đường, nói là muốn cùng vong thê (vợ chết) nói mấy câu trong lòng, không cho mọi người đi theo.

Tần vương phi dẫn mấy đứa nhi tử từ biệt đại cữu mẫu.

- Để thế tử phi đưa tiễn người, các ngươi nhất định có chuyện muốn nói, ta còn có việc, xin lỗi không đưa tiễn được.

Đại cữu mẫu gật đầu, ánh mắt không tự chủ đảo qua phía sau lưng Tần vương phi nhìn Triệu Đạc Dật, trong miệng càng thêm chua xót, yết hầu giật giật, lãnh đạm xa cách nói:

- Vương phi đi thong thả.

Dương gia không có khả năng thích Tần vương phi, đây là vấn đề lập trường.

- Mẫu phi, hay là thỉnh vài vị đệ đệ cùng ta cùng nhau đưa tiễn đại cữu mẫu?

Khương Lộ Dao ở bên cạnh xen mồm:

- Nhị đệ được sư huynh đồng môn của Dương Soái thu nhập làm thất đệ tử, cùng Dương gia có quan hệ sâu xa thâm hậu, lúc nhị đệ học hành, tôn sư cũng nhắc nhở ngươi đối xử tử tế với Dương gia đúng không?

Triệu Đạc Dật gật gật đầu:

- Sư tôn có nói qua.

- Các bọn đệ đệ khác cũng được cao nhân chỉ điểm, huống chi mẫu phi còn hành lễ trắc thất, thì bọn đệ đệ cũng là nhi tử của Dương phi.

Tần vương phi giống như không nghe được ý ám phúng của Khương Lộ Dao, chậm rãi gật đầu.

- Ta tìm bọn họ có chút việc, không thể để cho bọn họ bồi tiễn Dương gia, cũng đỡ phải khiến thế tử gia lúc trở về sẽ hiểu lầm. Như vậy đi, ta để Dật nhi thay thế như thế nào?

- Người thấy sao?

Tần Vương phi tử nói với đại cữu mẫu, đại cữu mẫu suy nghĩ, rồi gật đầu nói:

- Cũng được, vừa lúc ta cũng muốn hỏi thăm thân thể ẩn sĩ dạo này như thế nào.

- Vậy để Dật nhi cùng thế tử phi đưa người ra cửa.

Tần Vương phi nhàn nhạt nói:

- Dật nhi, ngươi đi đi.

Triệu Đạc Dật gật đầu đáp ứng, Tần vương phi cong khóe môi, rất có hứng thú liếc nhìn Khương Lộ Dao, đem Triệu Đạc Dật ở một chỗ với Khương Lộ Dao, không tin bọn họ không nháo ra chút tiếng gió...

Chờ đến lúc Triệu Đạc Trạch hồi kinh, dựa theo tính tình của hắn còn có thể không bực bội?

Cho dù không có động tĩnh, Tần Vương phi cũng chuẩn bị làm ra chút động tĩnh.

Vẻ mặt Khương Lộ Dao mang vài phần thất vọng.

- Như vậy, nhi tức xin nghe lệnh mẫu phi.

Vốn dĩ Khương Lộ Dao cũng chỉ muốn để Triệu Đạc Dật đưa tiễn đại cữu mẫu, hai người ở cùng nhau, không có Dương Môn thái quân nhìn chằm chằm, đại cữu mẫu không thâm trầm như thái quân, có lẽ sẽ biểu hiện vài phần bất đồng.

Nhớ rõ Triệu Đạc Trạch từng nói, đại cữu mẫu là người đối xử với hắn tốt nhất trong Dương gia.

Đại cữu mẫu có hai nhi tử đều chết trong án oan, trong đó tiểu nhi tử bị chết thảm nhất, thi cốt vô tồn, nàng sẽ hiểu người làm nương là như thế nào.

Nếu Triệu Đạc Dật thật sự là thân sinh nhi tử của Dương phi, đại cữu mẫu nhìn Triệu Đạc Dật xem Tần vương phi như thân sinh mẫu thân mà đối đãi, trong lòng không khó chịu?

- A Dật, ta có thể kêu ngươi như vậy không, sư tôn của ngươi cùng Dương Soái có quan hệ rất thân cận.

- Người tùy ý.

Triệu Đạc Dật cũng thích thân cận người Dương gia, trừ chuyện kính nể Dương Soái ra, sư tôn cũng thường dặn dò hắn đi thăm Dương gia, muốn hắn hiếu thuận các nàng.

Trước kia Triệu Đạc Dật bận tâm đến suy nghĩ của huynh trưởng Triệu Đạc Trạch, không dám biểu hiện quá mức.

Nhưng hôm nay có cơ hội, Triệu Đạc Trạch lại không ở đây, đương nhiên Triệu Đạc Dật sẽ vâng theo sư mệnh.

Đại cữu mẫu cẩn thận nhìn Triệu Đạc Dật:

- Ngươi rất giống Tần vương điện hạ.

- Đúng vậy, thế tử giống lão vương gia, nhị đệ giống vương gia.

Khương Lộ Dao ở bên cạnh xen mồm:

- Nhị đệ bái được danh sư, được truyền thừa binh pháp Dương Soái, các chuyện khác sẽ không để ý.

Triệu Đạc Dật buông xuống mí mắt, giống như không dám đón nhận ánh mắt của Khương Lộ Dao:

- Vương phủ là của đại ca, ta chưa bao giờ có ý tưởng không an phận, tẩu tử chớ hiểu lầm.

Hai chữ tẩu tử cực kỳ trầm trọng, nhưng hắn phải gọi, quy củ thúc tẩu cần phải giữ.

Đại cữu mẫu giật giật môi, nghĩ đến A Trạch, nàng thu hồi quan tâm đối với Triệu Đạc Dật.

- Nhị đệ cũng ở vương phủ, có hiểu lầm ngươi hay không, ta hiểu rất rõ ràng, thế tử trôi qua cũng không dễ dàng, bởi vì mẫu thân tự sát, cùng vương gia kết hạ hiểu lầm cùng bế tắc, nếu a Trạch là thế tử đương nhiên sẽ khởi động Tần vương phủ, nhưng bọn đệ đệ có thể tùy ý triển lộ tài hoa, mà A Trạch lại...Kỳ thật có khi ta cùng A Trạch rất hâm mộ nhị đệ, có Tần vương phi thương tiếc như thân mẫu, được vương gia coi trọng, lại có thái phi yêu mến, đến bái danh sư, thân cư binh doanh giữ chức vị quan trọng, nhị đệ nhân sinh thực hoàn mỹ, trừ bỏ khuyết thiếu một vị thê tử, nhưng ta nghe nói vương phi đã giúp nhị đệ chọn nhân gia.

Khương Lộ Dao ngoài cười nhưng trong không cười, khóe mắt vẫn luôn chú ý thần sắc biến hóa của đại cữu mẫu.

- Bởi vì nhị đệ có sư phó là cao nhân ẩn sĩ, tiền đồ lại được xem trọng, rất nhiều huân quý nhân gia không so đo nhị đệ có thân phận thứ xuất, nghe nói hứa lấy đích nữ, vương phi thương tiếc nhị đệ như vậy, sẽ vì ngươi chọn lựa nhân gia tốt.

- Đại cữu mẫu, ta nghĩ không chừng sẽ thân càng thêm thân, chất nữ ngoại gia của vương phi nhận thức nhị đệ, tuổi tác cũng tương đương...

- Không...

Đại cữu mẫu vội nói:

- Không tốt, tiểu thư Khổng gia không xứng với hắn.

- Khổng gia trừ chuyện bên ngoài không có tước vị, thì bên trong cái gì cũng không thiếu, hơn nữa Khổng gia ở trong sĩ lâm rất có địa vị, gia giáo lại tốt, nhìn mẫu phi là có thể hiểu, Khổng gia hứa lấy đích nữ, ta cho rằng đây là một cọc nhân duyên tốt. Tương lai nhị đệ càng thân cận với mẫu phi, không phải mẫu phi vẫn luôn xem hắn như thân sinh nhi tử mà đối đãi sao? Đại cữu mẫu, sao người lại nói tiểu thư Khổng gia không xứng với nhị đệ?

- ...

Đại cữu mẫu chần chờ một hồi, xấu hổ nói:

- Ta nghe thái quân từng nói, sư phó của hắn sẽ giúp hắn tuyển nhân gia, một ngày vi sư, cả đời vi phụ, hắn cũng không thể vi phạm ý tứ của tôn sư. Nếu Tần vương phi chọn được người vừa ý, vẫn phải suy xét ý kiến của tôn sư.

- Ai nha, nói như vậy tôn sư thật tốt với nhị đệ, hôn nhân đại sự đều vì ngươi mà suy xét cả rồi.

Trong giọng nói của Khương Lộ Dao tràn ngập hâm mộ:

- Việc này cũng không thể khiến thế tử hiểu được, Đại cữu mẫu biết không, tính tình thế tử không tốt, lại quá quật cường, dễ dàng xúc động, nói không chừng hắn sẽ làm chuyện gì vô pháp vô thiên, bởi vì hoàng thượng hổ thẹn với Dương gia, nên vẫn luôn khoan dung với thế tử, một khi thế tử cùng nhị đệ nổi lên xung đột, hoàng thượng cùng thái hậu nương nương nhất định sẽ đứng bên phía thế tử.

Trong lòng đại cữu mẫu không thoải mái, đã đau lòng a Trạch, càng đau lòng a Dật, nhưng nàng chỉ là tức phụ Dương gia, thái quân quyết định chuyện gì, nàng căn bản không thể phản đối.

- Sư phó đối với ta rất tốt, ta...Ta sẽ không tranh với đại huynh.

- Nhị đệ lời này sai rồi, không phải ngươi không tranh, mà là danh phận đích thứ đã sớm định.

Khương Lộ Dao ngạo mạn nâng mí mắt, trở lên kiêu căng nhìn Triệu Đạc Dật.

- Ngươi có tư cách gì dám tranh cùng nguyên phối đích tử? Tước vị truyền thừa, vô đích mới có thể lập hiền, cho dù ngươi có bản lĩnh hơn nữa, tài danh khắp thiên hạ, trình tự kế thừa thậm chí còn không bằng tam đệ tứ đệ, nhi tử của thứ phi cũng là đích tử, mà ngươi chỉ là thứ xuất, không phải sao?

Khuôn mặt Triệu Đạc Dật trắng bệch, trong lòng hắn càng đau, Khương Lộ Dao giữ gìn Triệu Đạc Trạch, làm tâm hắn rất đau, biết rõ không nên đau, nhưng hắn như thế nào cũng không bỏ xuống được...

Thứ xuất không có tư cách thú Khương Lộ Dao.

- Các ngươi ở trước mặt ta tranh cãi cái gì?

Đại cữu mẫu xen mồm nói:

- Đây là chuyện riêng của Tần vương phủ...

- Đại cữu mẫu đừng quên, trong người a Trạch có huyết thống của Dương gia, hắn là ngoại tôn của Dương Soái, hơn nữa thời thời khắc khắc vẫn không quên huyết hải thâm thù của Dương gia, hắn tự xem chính mình là một nửa Dương gia, thân cận cùng ẩn sĩ có quan hệ với Dương gia, sư đệ của ngoại tổ phụ cũng không xem hắn là người một nhà.

- Là a Trạch tự...

- Không phải ngủ quên sao?

Khương Lộ Dao cắn răng, lúc ấy vì sao Triệu Đạc Trạch lại ngủ? Vì sao tính tình lại táo bạo? Nếu sau lưng không có người đẩy tay, hắn sẽ phạm sai lầm?

Đại cữu mẫu cúi đầu, che dấu đau lòng:

- Chất nhi tức phụ, mẫu thân luôn nói ai cũng không dễ dàng, A Trạch là thế tử...

- Hắn chỉ có danh phận thế tử mà thôi.

Khương Lộ Dao không muốn tiếp tục nhiều lời:

- Nếu người cùng nhị đệ thân thiết, ta sẽ để nhị đệ đưa tiễn người.

- Chất nhi tức phụ?( cháu dâu)

- Cáo từ, đại cữu mẫu, khi nào có thời gian ta sẽ cùng thế tử vấn an thái quân.

Khương Lộ Dao lưu loát xoay người, Triệu Đạc Trạch ở trong vương phủ luôn rất cẩn thận.

Chỉ sợ hắn không nghĩ tới, ở trong phòng cao nhân còn có cơ quan mai phục...

Khương Lộ Dao cắn chặt răng, nếu tất cả là thật sự, nàng sẽ không bỏ qua cho Dương gia, không buông tha cho bất luận kẻ nào.

Dù Triệu Đạc Trạch vì trả thù mà chém tận giết tuyệt, nàng cũng sẽ đứng sau hắn, vì hắn cầm lưỡi đao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro