Chương 76: Tiên Cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứu hoàng thượng là thái y, nhưng hoàng thượng khó có thể quên trong lúc nguy cấp, Khương nhị gia bất kể được mất, chủ động ra tay.

Hoàng thượng nhớ rõ Khương nhị gia nắm chặt tay mình.

Tình huống lúc đó, nếu đổi lại là đại thần khác chỉ biết chờ thái y, cái gì cũng không dám làm.

Nếu làm tốt, hoàng thượng sẽ ban thưởng cho hắn, nhưng hoàng thượng ban thưởng không thể so với nguy hiểm mà bọn họ gặp phải.

Một khi hoàng thượng vì bọn họ hành động mà bệnh càng nghiêm trọng, bọn họ nhất định sẽ bị xét nhà diệt tộc.

Chỉ có người chân chính không hề có tư tâm, mới có thể làm theo bản năng "cứu giá".

Đại Minh triều lấy quân công phong tước, Khương nhị gia đã là Vĩnh Ninh hầu thế tử, chỉ là kẻ hèn cứu giá không đủ để tăng lên tước vị.

Huống chi hoàng thượng cũng có khúc mắc với Vĩnh Ninh hầu, đối với Gia Mẫn quận chúa cũng có khúc mắc...

Tước vị Vĩnh Ninh hầu là hoàng thượng đã nhịn rồi lại nhịn mới phong tước.

Khương nhị gia tài học lơ lỏng tầm thường, được xưng là lão nhị kinh thành ăn chơi trác táng.

Hoàng thượng sẽ không lấy vị trí trọng thần ban thưởng, hay giao trọng trách quá nặng cho Khương nhị gia.

Cần hồi kinh, phải mang thái tử trở lại kinh thành, chính là hoàng thượng đã ban thưởng cho Khương nhị gia.

Khương nhị gia vui sướng cảm tạ đại ân, chỉ cần thái tử trở lại kinh thành, nhi tức không cần lăn lộn, không gặp phải nguy hiểm.

Đồng thời, có chuyện hôm nay, Khương nhị gia mới vừa nói những lời kia, càng thể hiện tính chân thật.

Chỉ cần nhi tức nói không, liền không, Khương Lộ Kỳ còn có thể buộc nhi tức thừa nhận hiểu thông y thuật?

Khương nhị gia rất bênh vực người của mình, nhi tức đang hoài tôn tử, Khương Lộ Kỳ còn dám ra tiếng, Khương nhị gia liền khai tông từ đem Khương Lộ Kỳ xóa danh khỏi gia phả.

Thông qua chuyện lần này, Khương nhị gia không dám trông cậy vào Khương Lộ Kỳ.

Đừng nhìn Khương nhị gia tối ngày hi hi ha ha, tùy tiện này nọ, nhưng hắn cũng là một người tàn nhẫn, từ bỏ người hoặc tuyệt tình sẽ không bao giờ quay lại.

Mới vừa rồi hắn vì thanh danh của Vĩnh Ninh hầu mà cảnh cáo Tiêu Duệ Hoa không được hưu thê.

Nhưng nếu đem Khương Lộ Kỳ khai trừ Khương gia, mặc kệ Tiêu Duệ Hoa làm như thế nào, Khương nhị gia cũng không quản.

Chỉ là danh chính ngôn thuận đem Khương Lộ Kỳ xoá danh cũng không dễ dàng, phải tìm lý do hợp lý, rốt cuộc Tiêu Duệ Hoa là quan viên bị trên dưới triều đình xem trọng, chỉ sợ người khác sẽ để ý phu nhân của Tiêu Duệ Hoa.

- Đồng đội trư...

Khương Nhị gia rời khỏi kim đỉnh lều lớn, khẽ lắc đầu, Khương Lộ Kỳ chính là Dao Dao từng giải thích đúng là đồng đội trư.

Phải sớm loại bỏ, Khương gia mới có thể an ổn.

Trong lòng Khương nhị gia âm thầm tính kế, còn cần Dao Dao hỗ trợ, nhìn thấy nữ nhi tiểu tế, Khương nhị gia dõng dạc, sinh động như thật kể lại tình huống cứu giá...

Khương Lộ Dao nghe xong thật sự bội phục Khương nhị gia có vận khí quá tốt.

- Nếu chẳng may hoàng thượng không mắc bệnh giống bằng hữu của phụ thân thì sao?

- Ngươi không phải đã nói, hô hấp không thuận, bên người cần thoáng khí, đừng để người ngoài vây quanh.

Khương Nhị gia đúng tình hợp lý nói:

- Dao Dao từng nói, ta đều nhớ rõ, sẽ không quên. Nếu nhìn thấy hoàng thượng hô hấp khó khăn, xua tan bọn nội thị sẽ không sai, đến nỗi phấn hoa...

- Cũng là Dao Dao nói?

Triệu Đạc Trạch hỗ trợ nhạc phụ đấm đánh sau lưng, nịnh bợ nói:

- Nhạc phụ đại nhân, Dao Dao còn nói cái gì? Ta cũng phải nhớ kỹ, có lẽ ngày nào đó có thể dùng tới.

Khương Lộ Dao nhịn không được đập lưng Triệu Đạc Trạch, thẹn quá hóa giận nói:

- Ngươi câm miệng.

Khương Lộ Dao liếc xéo Triệu Đạc Trạch.

- Phụ thân, phấn hoa làm sao người biết được?

- Không biết a.

Khương Nhị gia trả lời đúng lý hợp tình.

- Ta đá nội thị, như thế nào cũng phải tìm cớ, vừa lúc nhìn thấy bồn cảnh, liền nghĩ phấn hoa hít vào sẽ hắt xì, cho nên...Cũng nói. Không ngờ lại đúng.

Lúc này ngay cả Triệu Đạc Trạch cũng bội phục nhạc phụ đại nhân.

Đây là vận khí sao?

Trong mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện tiếc hận, nếu lúc nhỏ nhạc phụ đại nhân chịu chính thống giáo dục, hiện giờ nhất định sẽ là đại nhân vật.

Hắn không tin nhạc phụ đại nhân từ nhỏ đã đọc sách không được, đơn giản là hầu phủ không chịu coi trọng, thân mẫu thấp kém là thứ xuất, cho nên hoang phế việc học.

Chờ đến lúc Khương nhị gia muốn khắc khổ dụng công, đã bị bỏ lỡ quá nhiều, cho nên không còn hứng thú tiếp tục học.

- Làm cái gì mà nhìn ta như vậy?

Tuy Khương nhị gia đang lâng lâng trên mây, nhưng ánh mắt tiểu tế quá thấm người.

- A Trạch, ngươi nghĩ gì vậy?

- Nhạc phụ đại nhân thật đáng tiếc.

Triệu Đạc Trạch nói thật lòng, Khương Lộ Dao xoay đầu không muốn nhìn Triệu Đạc Trạch vì Khương nhị gia mà tiếc hận.

Sau khi đến nơi này, nàng vì tương lai có thể trôi qua tốt nhất, thật sự dạy phụ huynh thật lâu, suy nghĩ các loại biện pháp đốc xúc bọn họ tiến tới, đáng tiếc...Bọn họ thật sự là đầu gỗ.

Như thế nào giáo cũng không thông, Khương Lộ Dao đã tận dụng toàn năng, kiên trì thúc đẩy đều vô dụng.

Sau đó, Khương Lộ Dao cũng bình tĩnh, quyết định từ bỏ, thay đổi ý nghĩ, khiến phụ huynh hiểu rõ một đạo lý, cái gì là người một nhà, cái gì là người ngoài, cái gì là ích kỷ, cái gì là thân tình.

Nếu bọn họ không thể tiến tới, nàng cũng không muốn ép bọn họ, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được.

Khương nhị gia ưỡn ngực, kiêu ngạo khoe khoang:

- Đúng vậy, đúng vậy, nếu ta chăm chỉ khổ luyện, có lẽ đã sớm làm trạng nguyên, lão quan, vô dụng nhất cũng có thể học theo phụ thân nổi danh trên chiến trường.

Triệu Đạc Trạch liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành, Khương nhị gia càng đắc ý.

Mà Khương Lộ Dao biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ lại thực ưu thương.

Mặc kệ Khương nhị gia như thế nào "tỏ vẻ", chuyện của tẩu tử Tiêu Chước Hoa xem như đã giải quyết hơn phân nửa.

Sau này Khương Lộ Kỳ sẽ bị Tiêu Duệ Hoa trông giữ cẩn thận, sẽ không còn tâm tư tính kế người khác.

Khương Lộ Kỳ thật sự hố đủ người, nếu nàng có ác ý còn dễ đối phó, sợ nhất nàng lấy lý do vì tốt cho ngươi mà đem ngươi hố đến mặt mũi bầm dập.

Tiêu Duệ Hoa thật đáng thương, nhất thời vô ý trúng nguyên bộ, chỉ có thể nghênh thú Khương Lộ Kỳ, lại vì thanh danh, Tiêu Duệ Hoa còn không thể hòa li...

_____________________________________

Hoàng thượng hạ chỉ, thái tử cần dưỡng bệnh, cùng hoàng thượng hồi kinh.

Thái y bảo đảm thái tử trên đường hồi kinh sẽ bình an, hoàng hậu cũng cảm thấy thái y ở kinh thành sẽ có y thuật cao siêu hơn một chút, liền an bài cho thái tử hồi kinh.

Trên đường hồi kinh, Vĩnh Phúc quận chúa không ít lần bị hoàng hậu nương nương làm khó dễ, đương nhiên khó dễ này đó không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng lại khiến Vĩnh Phúc quận chúa rất khó chịu.

Có mấy lần, Tiêu Duệ Hoa nhìn thấy bộ dạng mất mát của Vĩnh Phúc quận chúa.

Hắn biết Vĩnh Phúc quận chúa cũng bị Khương Lộ Kỳ liên lụy, trong lòng dâng lên vài phần cảm kích cùng áy náy.

Khương Lộ Kỳ lấy danh nghĩa cảm bệnh, không gặp bất luận người nào, thực ra Tiêu Duệ Hoa sai người trông giữ nàng, không cho nàng gặp bất luận kẻ nào.

Khương Lộ Kỳ từng phản kháng, nhưng Tiêu Duệ Hoa cũng không phải là người thiện tâm, hoàn toàn mặc kệ ý nguyện của Khương Lộ Kỳ.

Tránh thoát vô vọng, thần sắc Khương Lộ Kỳ uể oải, lẩm bẩm tự nói:

- Lại là như vậy, lại là như vậy.

Ma ma trông giữ Khương Lộ Kỳ nghe không hiểu, chỉ thấy bộ dạng của Khương Lộ Kỳ mờ mịt vô thố, có chút khó chịu, nhưng nam chủ nhân nói, các nàng không dám không nghe, chỉ có thể cẩn thận trông giữ phu nhân, không cho phu nhân tiếp xúc với bất luận kẻ nào.

Hoàng hậu cũng từng phái nội thị tới tuyên triệu Khương Lộ Kỳ, nghe nói Khương Lộ Kỳ bị bệnh, hoàng hậu còn phái thái y bắt mạch cho Khương Lộ Kỳ.

Hoàng hậu cũng muốn biết Khương Lộ Kỳ bệnh thật? Hay là bị người hại khiến có miệng mà không thể nói.

Tiêu Duệ Hoa ngăn không được thái y, nhưng hắn sớm chuẩn bị, lúc quyết định giam giữ Khương Lộ Kỳ, hắn đã dùng nước lạnh khiến Khương Lộ Kỳ sốt cao không lùi...

Đương nhiên thái y sẽ hồi báo với hoàng hậu là Khương phu nhân thật sự bị bệnh.

Hoàng hậu một lòng đặt hết lên người thái tử, nếu Khương Lộ Kỳ bị bệnh, Hoàng Hậu cũng không tiếp tục kiểm tra.

Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao ngồi trong xe ngựa.

- Nàng nói thử xem, Tiêu Duệ Hoa có hận không?

- Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ làm như thế nào?

- Đối với nàng, ta luyến tiếc, đối với người khác, ta cũng sẽ giống hắn.

Tuy Triệu Đạc Trạch cũng muốn hắt nước bẩn lên người Tiêu Duệ Hoa, nhưng ở trước mặt Khương Lộ Dao, vẫn nên thẳng thắn thành khẩn bẩm báo:

- Dao Dao, ta chỉ luyến tiếc nàng.

- Ngọt chết.

Không chỉ ngọt, còn thực buồn nôn, Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch, tâm của nam nhân cứng rắn hơn nữ nhân, Khương Lộ Kỳ thật đáng buồn.

Khương Lộ Dao tự tin mình sẽ không giống Khương Lộ Kỳ chỉ khiến trượng phu thêm phiền, so đo nhiều như vậy cũng vô dụng, sẽ mệt.

Khương Lộ Dao sờ sờ bụng nhỏ, không biết khi nào nàng mới có thể giống tẩu tử?

Tẩu tử từng nói thật với nàng, là nàng không dễ mang thai, lời này sao nàng có thể nhẫn tâm nói với Triệu Đạc Trạch?

Gần đây Triệu Đạc Trạch luôn nỗ lực muốn cho nàng hoài thượng.

Không dễ, không phải không thể, nàng không tin mình vô sinh, nếu đời này không thể có nhi tử, nàng cũng không muốn giống tổ mẫu, để thiếp thất sinh nhi nữ.

- Sau khi hồi kinh, chỉ sợ sẽ không yên. Dao Dao, nàng phải cẩn thận Tần vương phi.

- Ta biết.

- Còn có...Chỉ cần Dương gia không đưa chứng cứ ra ngoài, ta sẽ không nhường vị trí thế tử cho người khác.

- Nếu Dương gia...

- Ta sẽ khiến các nàng yên phận, không dám suy xét chuyện này.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao:

- Ta nghĩ nhất định nhũ mẫu sẽ báo tin cho thái quân, nàng biết chuyện, ta không thể không biết, ta cùng nhạc phụ xuất hiện ở bãi săn, thái quân sẽ đoán được chuyện này không dấu ta được nữa, hiện tại thái quân nhất định rất bực bội, có lẽ không biết nên làm cái gì mới tốt.

- Ngươi có biện pháp ngăn cản thái quân vạch trần chân tướng?

- Ta không nói với nàng, hồi kinh nàng sẽ biết.

- A Trạch.

- Ta muốn cho nàng nhìn xem, Triệu Đạc Trạch ta không phải vô dụng.

Khương Lộ Dao gật đầu nói:

- Nếu có gì khó xử nhất định phải nói với ta, chúng ta cùng thương lượng.

......

Trên đường hồi kinh, hoàng thượng vài lần tuyên triệu Triệu Đạc Trạch, đại thần thường xuyên nghe tiếng cười của hoàng đế từ trong kiệu truyền ra.

Tất cả mọi người đều nói, Tần vương thế tử được sủng ái, hợp mắt hoàng thượng.

Tần vương vừa sốt ruột, lại vừa bất đắc dĩ, còn Tần vương phi thì giả bộ khó hiểu, khuyên bảo Tần vương, này nọ đối với thế tử mà nói là chuyện tốt.

Không sai, đối với Triệu Đạc Trạch mà nói, đúng là chuyện tốt.

Nhưng đối với Tần vương phủ mà nói, thì đây không phải là chuyện tốt.

Ở Đại Minh triều địa vị đệ nhất danh môn, khiến Tần vương như đi trên băng mỏng, sợ hoàng thượng nghi kỵ.

Tần vương nghe Tần vương phi khuyên bảo, muốn giải thích lại không được, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Tần vương phi lại bày ra bộ dạng mê mang khó hiểu, Tần vương càng cảm thấy kế phi hàm hậu, thiện lương.

Kế phi cùng Dương phi là hai nữ tử trái ngược nhau, Dương phi có lúc cường thế khiến Tần vương ngột ngạt, có lúc thông minh quá mức sắc bén, Tần vương không thế nào thích, lại phải luôn tự khắc nhỡ chính mình nên làm như thế nào, như thế nào tưởng nhớ Dương phi.

Tần vương phi lại khác, nàng dịu dàng săn sóc, thiện lương lại không có tư tâm, nàng đem tất cả tâm tư hầu hạ Tần vương, cũng xử lý hậu trạch vương phủ thỏa đáng, cho nên Tần vương càng xem trọng kế phi.

Nếu Dương phi không phải là người Dương gia, chỉ sợ Tần vương cũng lười tỏ vẻ thâm tình.

Ngày hồi kinh, lúc Tần vương còn chưa trở lại vương phủ, hoàng thượng hạ khẩu dụ, mệnh Triệu Đạc Trạch làm chủ tế Dương Soái!

Năm rồi chủ tế Dương Soái là Dương Gia Bảo, năm nay lại đổi thành ngoại tôn Dương Soái...Tần vương thế tử Triệu Đạc Trạch, chuyện này khiến các đại thần cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ, cho dù có người cảm thấy không ổn, cũng không dám hé môi, dù gì cũng là chuyện riêng của Dương gia, không quan hệ đến người khác.

____________________________________

Sau khi Tần vương nghe khẩu dụ, sửng sốt một lúc lâu. Về phủ nói lại với Tần vương phi.

- Chủ tế Dương Soái? Hoàng thượng là muốn để thế tử chân chính kế thừa di chí của Dương Soái?

Tần vương phi giật mình không nhỏ, kế thừa Dương Soái? Không phải là Dương Gia Bảo sao? Cho dù không phải là Dương Gia Bảo, cũng không nên là Triệu Đạc Trạch, hay là nàng đã đoán sai? Triệu Đạc Trạch chính là nhi tử của Dương phi cùng Tần vương?

- Nếu hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, Vương gia nên tạ ơn a.

- Nên tạ ơn.

Tần vương chua xót, không nói nên lời, Tần vương nhất mạch vẫn còn, Triệu Đạc Trạch lại làm chủ tế Dương Soái, có phải hoàng thượng có ý muốn trừ bỏ Tần vương nhất mạch?

Tần vương liền tìm gặp Triệu Đạc Trạch.

Khương Lộ Dao phân phó hạ nhân dàn xếp hành lễ, cẩn thận dò hỏi từ lúc nàng đi, vương phủ có xảy ra chuyện gì.

- Thái phi điện hạ hỏi rất nhiều lần, vì sao đột nhiên người lại rời khỏi kinh thành đi đến bãi săn.

- Một lát ta đi thỉnh an thái phi, sẽ nói rõ ràng.

- Còn có một chuyện, một đám hàng hóa từ phía nam vận chuyển tới, nói là thái phi tự mình định ra.

- Thái phi có nói dùng để làm gì không?

- Dạ không có nói, nô tỳ sai người đi xem qua đều là vật liệu đá tốt nhất.

- Ừ.

Khương Lộ Dao cũng không hỏi nữa có lẽ thái phi muốn tu sửa Tần vương phủ.

- Nhũ mẫu, có ai tiếp cận nhũ mẫu không?

Đây mới là chuyện khiến Khương Lộ Dao để ý nhất, lúc nàng rời kinh, đã dặn đám người Nguyễn ma ma trông chừng nhũ mẫu, không được để nhũ mẫu chuyền tin tức cho Dương gia, tiện thể không để ai tiếp cận nhũ mẫu.

- Nô tỳ luôn nhìn chằm chằm nhũ mẫu, không phát hiện ai tiếp cận nàng.

- Không có?

- Dạ.

Không phải Khương Lộ Dao không tín nhiệm Nguyễn ma ma, nếu Tần vương phi biết chuyện hoán tử, ở bãi săn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sao Tần vương phi lại không nhìn chằm chằm nhũ mẫu? Sao không tìm chứng cứ trên người nhũ mẫu? Là Tần vương phi sơ sót? Hay hết thảy chỉ là Khương Lộ Dao suy nghĩ nhiều?

- Tần vương phi có phái người trở về Tần vương phủ không?

- Chuyện này nô tỳ biết, ma ma hầu hạ bên người Tần vương phi điện hạ trở lại trước tiên, nói là trong nhà có chuyện, ở vương phủ dạo một vòng, liền trở về nhà chiếu cố nữ nhi bị bệnh...

Khương Lộ Dao nhíu mày, Tần vương phi phái người trở về chỉ là trùng hợp?

Ma ma trở về lại không tiếp cận nhũ mẫu, rốt cuộc Tần vương phi muốn làm cái gì?

- Nhũ mẫu đâu? Vẫn luôn khóc, hay vẫn luôn niệm kinh?

- Không khóc không cười, nô tỳ cũng không biết nhũ mẫu ngồi một mình suy nghĩ cái gì, nhìn sầu người.

Khương Lộ Dao nghe thế, trong lòng liền hạ quyết định, nhũ mẫu không thể ở lại vương phủ.

Mặc kệ Tần vương phi có biết chuyện hoán tử hay không, thì nhũ mẫu cũng không thể ở lại vương phủ.

Một khi nhũ mẫu tự sát, Triệu Đạc Trạch sẽ bị hiềm nghi nhiều nhất, giết người diệt khẩu...Quả phụ Dương gia hoặc là Tần vương phi tuyệt đối có dám làm.

Hơn nữa nhũ mẫu một lòng trung với chủ tử, sẽ cho rằng chết chính là tận trung với chủ tử.

Khương Lộ Dao đứng dậy đi ra ngoài, Nguyễn ma ma hỏi:

- Chủ tử đi gặp thái phi điện hạ?

- Không phải, đi gặp nhũ mẫu.

Hiện giờ Triệu Đạc Trạch vẫn còn ở trong thư phòng với Tần vương, trên dưới vương phủ đều biết chuyện này, cho nên lúc này nhũ mẫu tuyệt đối an toàn...

Khương Lộ Dao đi vào sân viện của nhũ mẫu, thấy nhũ mẫu ngây ngốc ngồi trên giường, cười lạnh nói:

- Nhìn thấy chủ tử cũng không thỉnh an? Cho dù ngươi nuôi lớn thế tử, thế tử che chở ngươi, thì ngươi cũng không thể không biết phép tắc lễ luật.

- Ta muốn gặp A Trạch...

Nhũ mẫu nghe tiếng Khương Lộ Dao nói, liền biết người đang đứng trước mặt là người đáng hận cỡ nào, lợi dụng quỷ mị, lừa nàng nói chuyện xưa.

Nàng định lấy cái chết tạ tội với chủ tử, bởi vì nàng không chỉ không hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử, còn khiến kế hoạch của chủ tử thất bại trong gang tấc.

Sau đó thái quân không cho nàng tự sát, hạ lệnh bắt nàng tận lực vãn hồi Triệu Đạc Trạch.

Nàng không tin mình từ nhỏ đã chiếu cố thế tử gia lớn lên lại tin người ngoài hơn nàng.

- Gặp thế tử gia, ngươi muốn nói cái gì? Nhũ mẫu, ngươi định nói các ngươi đã từng cùng nhau trải qua gian nan? Hay là nói ta như thế nào bất kính với ngươi? Hay là nói ta cố ý phá hư quan hệ giữa các ngươi?

Khương Lộ Dao cười lạnh nói:

- Ta thấy trong mắt ngươi trừ chủ tử ra, sẽ không có người khác, ngươi cho rằng làm Dương gia trung phó liền có thể mệnh lệnh, bài bố thế tử gia? Hạ nhân chính là hạ nhân, che chở cất nhắc, kêu ngươi một tiếng nhũ mẫu, khiến ta mất hứng...

- Ngươi muốn như thế nào?

- Dương gia trung phó, thế tử gia nuôi không nổi.

Khương Lộ Dao búng búng ngón tay, nói:

- Người tới, giúp nhũ mẫu thu thập đồ vật, đưa nhũ mẫu hồi Dương gia.

- Cái gì? Ngươi đuổi ta đi? Ai cho ngươi lá gan? Ta là nhũ mẫu của hắn...

- Nhưng ngươi không làm tròn nhiệm vụ của một nhũ mẫu, thế tử từ nhỏ đã mất mẫu thân, ngươi có từng thật lòng đau hắn, không phải đem hắn nuôi nấng trưởng thành là được, huống chi ngươi...... Ngươi làm gì, còn cần ta nói sao?

- Không đi, ta không đi, không gặp được thế tử, ta sẽ không đi.

Nhũ mẫu gắt gao ôm cây cột trong phòng:

- Không gặp được thế tử gia, ta không đi, thế tử gia là ta nuôi lớn, hắn không thể đối xử như vậy với ta, đều là ngươi...Là ngươi châm ngòi ly gián...

Khương Lộ Dao cười khanh khách, nhìn hạ nhân thu thập đồ vật gọn gàng, từ trong cổ tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu một ngàn lượng bạc, đem ngân phiếu đẩy vào ngực nhũ mẫu, thấp giọng lẩm bẩm hai câu, thần sắc nhũ mẫu đại biến.

- Ngươi nói thật?

- Là thật, hay là giả, ngươi còn không rõ? Tuy lúc trước ta dùng thủ đoạn, nhưng ngươi đã nói hết thảy, cho nên ta chỉ đem tin tức này nói cho ngươi, Dương gia đừng nghĩ từ trong miệng ta biết được cái gì.

Khương Lộ Dao nghiền ngẫm cười lạnh:

- Ngươi có cần Dương gia? Ngươi muốn chủ tử của ngươi đã chết vẫn phải bất an sao?

Cánh tay của nhũ mẫu chậm rãi buông lỏng, nói với Khương Lộ Dao:

- Vì cái gì mà ngươi thà chịu trách nhiệm, thanh danh khắc nghiệt, vẫn muốn đuổi ta đi? Ngươi không sợ người ngoài nghị luận sao?

- Ta chỉ muốn đề phòng hậu hoạn còn chưa xảy ra, huống chi ta không muốn chủ tử của ngươi hoặc là ai đó lại đem Tần vương phủ như nghĩa trang, A Trạch...Đã đủ đáng thương, ta có thể nào lại để các ngươi tiếp tục tính kế hắn?

Vì thế Khương Lộ Dao chịu trách nhiệm, chịu thanh danh khắc nghiệt thì thế nào?

Trước kia ở khuê phòng nàng cũng không có thanh danh hiền huệ, gả cho Triệu Đạc Trạch, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý với nàng, thì nàng không sợ ác danh.

- Ngươi không thể để ta gặp A Trạch một lần sao?

- Không thể.

Khương Lộ Dao kiên quyết cự tuyệt.

- Ngươi muốn gặp thế tử? Rốt cuộc ngươi có lương tâm hay không? Thế tử đối với ngươi như thế nào, chính ngươi hiểu rõ, nếu ngươi cái gì cũng không biết, ta sẽ lưu ngươi lại, nhưng ngươi rõ ràng cái gì cũng biết, lại khiến A Trạch bị ảnh hưởng đến cực đoan, táo bạo, một tay ngươi nuôi lớn hài tử, nhìn hắn đi lên lối rẽ, ngươi không đau lòng? A, ta đã quên, ngươi không nhìn thấy, vì ngươi là người mù, cho nên ngươi không thấy A Trạch.

- Nguyễn ma ma, ngươi sai người đưa nhũ mẫu bình an về Dương gia.

- Dạ.

Nhũ mẫu bị người nâng, mang theo một ít hành lễ cùng một ngàn lượng ngân phiếu do Khương Lộ Dao ban thưởng, rời khỏi Tần vương phủ.

Nguyễn ma ma nhìn nhũ mẫu bước vào cổng Dương gia, mới xoay người rời đi.

____________________________________

Loảng xoảng một tiếng, Tần vương phi mất khống chế đánh rơi chung trà trong tay, tàn khốc nói:

- Ngươi nói cái gì? Thế tử phi đuổi nhũ mẫu về Dương gia?

- Mới vừa rồi, thế tử phi sai người hộ tống nhũ mẫu hồi Dương gia...Chủ tử...

- Đáng chết.

Tần vương phi biết nàng không ngăn được Khương Lộ Dao, chỉ là, nếu nàng biết sớm một chút, nhất định sẽ ngăn cản nhũ mẫu rời đi...

Tuy hai mắt nhũ mẫu đã mù, đầu óc cũng không rõ ràng, nhưng nhũ mẫu là một quân cờ hữu dụng trong việc kiềm chế Triệu Đạc Trạch.

Nhưng quân cờ mấu chốt này, lại bị Khương Lộ Dao nhẹ nhàng quét ra khỏi bàn cờ.

Tuy ở Dương gia, nàng vẫn có thể động thủ, nhưng làm việc ở Dương gia không thuận tiện như ở Tần vương phủ.

Tần vương phi suy nghĩ, có lẽ Dương môn thái quân cũng muốn lợi dụng nhũ mẫu...

Chỉ sợ Triệu Đạc Trạch đã biết thân thế của hắn, vừa rồi Tần vương phi nghe ma ma thân cận hồi kinh trước bẩm báo gần đây nhũ mẫu nhìn không ổn.

Nếu Triệu Đạc Trạch biết hết thảy, hắn sẽ cảm kích Khương Lộ Dao đã tiễn nhũ mẫu đi, sẽ không trách cứ Khương Lộ Dao!

Cho dù thân là đối thủ, Tần vương phi cũng không nhịn được mà tán thưởng một câu.

Khương Lộ Dao đi một nước cờ hay, không chỉ nắm chặt Triệu Đạc Trạch, trừ bỏ tai hoạ ngầm, không cho đối thủ một chút cơ hội, trực tiếp giải quyết, làm việc tuyệt đối không do dự, rất quyết đoán.

Mà Triệu Đạc Trạch không chỉ được hoàng thượng ban thưởng ngọc bội, còn làm chủ tế Dương Soái, hắn không bị ảnh hưởng gì, mà so với trước kia càng thêm phong cảnh.

Tần vương phi cũng biết thế lực trong tay Triệu Đạc Trạch càng ngày càng hùng hậu, một khi Triệu Đạc Trạch đủ lông đủ cánh, cho dù thân phận bị vạch trần, dù hắn không được làm Tần vương thế tử, thì hắn vẫn là nhi tử kiệt xuất nhất của Tần vương...

Hắn sẽ đè lên đầu nhi tử của nàng.

Nàng một mảnh tâm huyết, chỉ sợ là tính kế hư vô.

- Chủ tử...

- Không có việc gì.

Tần vương phi che ngực, buồn bực không dễ chịu.

- Thế tử phi đang ở nơi nào?

- Thế tử phi đi gặp thái phi...

- Được, nàng thật tốt quá, không có bất luận sơ hở gì, thế tử gia thú được nàng...Quả thật có phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro