Chương 88: Lại Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng thượng vì cảnh cáo các hoàng tử, nên mới xử lý dứt khoát nhanh nhẹn đến như vậy.

Tứ gia xúi giục đại phòng hạ độc, ba ngày sau sẽ bị trảm lập quyết, tuy đại phòng miễn cưỡng bảo vệ được tánh mạng, nhưng đại gia ở trong phòng giam ăn không ít khổ, lại bị phạt trượng, hơn nữa đại phòng còn bị sung quân đến nơi hoang dã, hắn có thể sống tới Nam Cương hay không cũng khó nói.

Nếu không phải niệm tình hắn chủ động thẳng thắn nhận lỗi sau khi chuyện này bị bại lộ, thì hoàng thượng sẽ không tha cho hắn.

Mấy năm gần đây, hoàng đế rất ưu đãi triều thần, mỗi năm thu quyết (mùa thu xử tử) rất ít trảm quyết tội thần, vài lần hạ chiếu đại xá thiên hạ.

Ai cũng không ngờ hoàng đế đối với vụ án thứ xuất độc hại đích mẫu lại xử trí nghiêm khắc đến như vậy.

Các đại thần lén nói thầm, hoàng thượng muốn cảnh cáo các hoàng tử đang ngo ngoe rục rịch.

Vĩnh Ninh hầu Khương gia kiện tụng vừa lúc đụng vào vẩy ngược.

Khương Lộ Kỳ biết tin phụ thân bị phán trảm lập quyết sẽ thực thi sau ba ngày nữa, khóc muốn chết đi.

Vài lần muốn lao ra, đi tìm hoàng hậu giúp phụ thân cầu tình, đều bị Tiêu Duệ Hoa ngăn cản.

Nàng khẩn cầu Tiêu Duệ Hoa để Tiêu Chước Hoa chữa bệnh cho thái tử, đổi lấy tánh mạng của phụ thân nàng, Tiêu Duệ Hoa nghe lời này, một phần thương hại Khương Lộ Kỳ hoàn toàn tan thành mây khói.

Hắn hạ lệnh nhốt Khương Lộ Kỳ ở trong phủ, đồng thời tuyên bố ra bên ngoài, Khương Lộ Kỳ bi phẫn quá độ, đầu óc không còn minh mẫn, có dấu hiệu điên cuồng.

Tiêu Duệ Hoa tìm thái y chứng minh lời nói.

Tiêu Duệ Hoa cũng không làm giả, cũng không cho Khương Lộ Kỳ dùng chén dược thất hồn, Khương Lộ Kỳ vẫn đi ra ngoài thất hồn lạc phách.

Nàng luôn lẩm bẩm gì đó người khác nghe không hiểu, trạng thái này không phải si ngốc, thì cái gì mới gọi là si ngốc?

Vĩnh Ninh hầu xóa tên đại phòng, tứ phòng khỏi tông tộc, phụ thân Khương Lộ Kỳ không còn là người Khương gia, sao Vĩnh Ninh hầu có thể ra mặt giúp Khương Lộ Kỳ?

Gia Mẫn quận chúa không tiếc thế nhân gièm pha Khương gia, cố ý giải quyết tứ phòng chính là không muốn Khương Lộ Kỳ liên lụy đến Khương gia.

Đừng nói Tiêu Duệ Hoa khiến Khương Lộ Kỳ dưỡng bệnh, cho dù Tiêu Duệ Hoa hưu Khương Lộ Kỳ, Khương gia cũng không trách cứ Tiêu Duệ Hoa vô tình.

Tiêu Duệ Hoa vẫn muốn giữ danh vọng trong sĩ lâm, hắn chỉ khiến Khương Lộ Kỳ dưỡng bệnh, cũng không đề cập tới chuyện hưu thê.

Đương nhiên Tiêu Duệ Hoa cũng không có ý nạp thiếp, Tiêu gia ít chủ tử, lại không có thân thích để cậy nhờ, Tiêu Duệ Hoa đem chuyện trong phủ phó thác cho vị ma ma quản sự có kinh nghiệm.

Người tới cửa bái phỏng Tiêu Duệ Hoa, phần lớn sẽ không để phu nhân ra mặt.

Tiêu Duệ Hoa không muốn nạp thiếp thất đè trên đầu Khương Lộ Kỳ, sủng thiếp diệt thê, nhân phẩm sẽ bị người đời phê bình, hắn thà chịu chút phiền toái, cũng không muốn để người khác có cơ hội phê bình hắn.

Cũng có người khuyên bảo Tiêu Duệ Hoa hãy đem Khương Lộ Kỳ đưa đến chùa miếu, Tiêu Duệ Hoa chỉ cười cho qua.

Đưa đến chùa miếu?

Không biết Khương Lộ Kỳ còn có thể nói ra chuyện gì.

Tiêu Duệ Hoa không tin tăng nhân trong chùa miếu có thể coi chừng được Khương Lộ Kỳ, vẫn nên đặt bên người mới an tâm một chút.

Hiện giờ Tiêu Duệ Hoa muốn làm thần tử của hoàng thượng, tốt nhất nên tránh xả giao cùng các quan viên và các vị hoàng tử, mượn chuyện Khương Lộ Kỳ cần dưỡng bệnh làm cớ, Tiêu gia đóng chặt cửa, cũng không có ai nói Tiêu Duệ Hoa làm cao, xem thường đồng liêu.

Sau khi gặp Tần vương thế tử, Tiêu Duệ Hoa đối với vụ án Giang Nam có suy xét khác.

Từ trong miệng Khương Lộ Kỳ, Tiêu Duệ Hoa đứt quãng nghe được một ít chân tướng che dấu chuyện hoán tử.

Hắn đã hiểu vì sao Gia Mẫn quận chúa không sợ thế nhân gièm pha Khương gia, quyết loại bỏ bất an.

Tiêu Duệ Hoa đối với chuyện hoán tử cũng nửa tin nửa ngờ, thừa dịp đi Khương gia thăm hỏi Tiêu Chước Hoa đang có thai, nói bóng nói gió hỏi vài câu, Tiêu Chước Hoa là muội muội của hắn, đáng lẽ không nên dấu diếm huynh trưởng, nhưng Tiêu Chước Hoa không dám nói chính xác.

Tiêu Chước Hoa chỉ có thể nhỏ giọng cảnh cáo huynh trưởng:

- Tần vương thế tử cũng là người đáng thương, may là còn có tiểu cô, nếu đổi lại là người khác, không biết hiện giờ có kết cục như thế nào đâu, ca ca, có thể giúp, nhất định phải giúp thế tử.

- Vị Tần vương thế tử của chúng ta tâm tư rất lớn.

Tiêu Duệ Hoa cười cười, có chút bội phục Triệu Đạc Trạch:

- Muội muội không cần vì thế tử gia cùng thế tử phi mà lo lắng, không chừng bọn họ có tiền đồ phú quý không giới hạn.

Sau đó, Tiêu Duệ Hoa khuyên Tiêu Chước Hoa an tâm dưỡng thai, chuyện gì cũng không quan trọng bằng hài tử trong bụng nàng, Tiêu Chước Hoa nói với huynh trưởng, phu gia đối xử với nàng rất tốt.

Tiêu Duệ Hoa khảo giáo công khóa (trả bài) muội phu Khương Mân Cẩn, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Khương Mân Cẩn hổ thẹn vô cùng, ở trước mặt đại cữu tử cũng không dám ngẩng đầu.

Tiêu Duệ Hoa chỉ hy vọng sanh tôn tương lai không cần giống Khương Mân Cẩn.

Muội phu đọc sách thật không thông suốt.

Hắn nghĩ tới Khương nhị gia, đối với sanh tôn cũng không có nhiều kỳ vọng.

Khương gia nhị phòng không am hiểu đọc sách có thể là di truyền, chỉ có một muội muội thông tuệ hơn người cải tiến huyết thống, có lẽ sanh tôn sẽ hơn muội phu điểm gì đó?

- Muội phu không cần quá lo lắng, ngươi chuyên tâm chiếu cố muội muội của ta là được.

Tiêu Duệ Hoa đã quyết định, trước khi thi hương sẽ giúp muội phu khoanh vùng phạm vị, chủ khảo thi hương...

Hắn có thể đoán là người nào, dùng miệng thám thính chủ khảo sẽ moi được từ ngữ mấu chốt, bản thân muội phu lại là nhi tử của Khương nhị gia, thông qua thi hương cũng không khó.

Còn thi hội?

Khương Mân Cẩn lại không trông cậy vào thi hội được làm quan, tước vị Vĩnh Ninh hầu không có khả năng truyền cho người khác, muội phu có thể vững vàng thừa kế tước vị, ở trong triều đình đã có hắn cùng Triệu Đạc Trạch chiếu cố, Khương Mân Cẩn mới là người có đại phúc khí.

Cái gì cũng không cần lo.

- Tiêu gia tiểu tử, tới, bồi ta uống hai ly.

- Được.

Tiêu Duệ Hoa bị Khương nhị gia kéo đi uống rượu, Khương Mân Cẩn thấy đại cữu tử đi rồi, liền áy náy nhìn thê tử, Tiêu Chước Hoa nhẹ nhàng sờ khuôn mặt hắn, xấu hổ nói:

- Ta thích ngươi như vậy.

- Thật sao?

- Ừ.

- Hắc hắc, Chước Hoa không chê ta là tốt rồi.

Khương Mân Cẩn được phu nhân an ủi, liền khôi phục lòng tự trọng, dù sao cũng có người nguyện ý vì hắn nhọc lòng, hắn tội gì phải đi đọc sách?

Tiểu muội từng nói, kiếp này hắn chính là mệnh thê nô.

- Chờ nàng ở cữ xong, ta cùng nàng đi Giang Nam tảo mộ nhạc phụ nhạc mẫu, thuận tiện tìm một nơi thật tốt ở Giang Nam, cho phụ mẫu tu sửa một trang viên, chuyện đại sự trong triều đình vẫn nên để lại cho người thông minh, ta chỉ ở bên cạnh phu nhân là đủ rồi.

- Đúng vậy, phải tìm một nơi thật tốt cho phụ mẫu.

Tiêu Chước Hoa rất thích cuộc sống bình đạm như hiện giờ, hạnh phúc, lại phú quý an nhàn.

______________________________________

- Ngươi cũng biết?

- Hả?

- Tiêu gia tiểu tử đừng gạt ta nha, chất nữ của ta tinh thần bất ổn, không tin ngươi không biết.

- Chắc vậy.

Tiêu Duệ Hoa nhấp một ngụm rượu ngon:

- Nhị gia sợ ta nói ra?

- Hừ.

Khương nhị gia đếm đầu ngón tay một lúc lâu:

- Ngươi cảm thấy hiện giờ tiểu tế của ta còn thiếu cái gì? Danh phận thế tử có thể mang lại thứ gì cho hắn? Hiện tại ta ước gì có người đem chuyện này nói ra ngoài, ta sẽ danh chính ngôn thuận đại náo một hồi, giúp tiểu tế của ta xả giận.

- ...

Tiêu Duệ Hoa rất muốn hỏi Khương nhị gia một câu, ngươi nháo còn chưa đủ? Đánh Dương môn thái quân cũng chưa nói, còn hất một thùng cẩu huyết lên nhân gia, thuận tiện lấy đi quân hồn của Dương Soái.

- Người còn có thể nháo loạn bày trò?

- Đương nhiên.

Khương nhị gia tự tin ngẩng cao đầu:

- Khương gia chúng ta bị thua thiệt như vậy, không cho Dương gia cùng Tần vương trả giá đại giới, sao được? Tần vương nhìn khôn khéo, thật ra còn hồ đồ hơn ta, ngay cả nhi tử cũng không phân biệt rõ ràng, bị hai nữ nhân chơi cả đời...Chậc chậc, nếu hắn chịu bồi ta uống rượu, ta còn có thể chỉ điểm hắn vài điều, Tần vương chướng mắt ta, cảm thấy ta là bùn lầy, chó táp phải cứt mới được làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, ngươi nói, ta dựa vào cái gì phải nhắc nhở hắn? Dựa vào cái gì?

Nói xong, Khương nhị gia uống sạch ly rượu, oán giận nói:

- Gần đây tiểu tế của ta rất bận, không có bồi ta uống rượu.

Tiêu Duệ Hoa cầm lấy bầu rượu rót cho Khương nhị gia một chén rượu:

- Thế tử vội vàng luyện binh, chờ hắn chỉnh hợp Thần Cơ Doanh xong, sẽ có thời gian nhàn rỗi bồi người uống rượu.

- Này khó mà nói.

Khương nhị gia cười ha ha, nói:

- Không nói tới hắn, chúng ta uống rượu.

- Khương nhị gia, người có biết ta rất bội phục người?

- Haha, ngươi là tài tử, là người thông minh tuyệt đỉnh lại bội phục ta? Bội phục một người không học vấn không nghề nghiệp?

- Người sẽ không ngu ngốc, vĩnh viễn biết khi nào nên nói cái gì.

Giọng của Tiêu Duệ Hoa trầm thấp, bưng chén rượu uống sạch.

Ánh mắt thâm thúy ẩn lộ một tia khát vọng, cùng với tiếc nuối.

Nếu lúc trước hắn thú Khương Lộ Dao, hiện giờ sẽ là cái dạng gì?

Cái gì cũng không dám nói, nhưng hắn biết tuyệt đối sẽ không giống hiện tại, có một thê tử thần kinh bất ổn.

Nhìn cách Khương nhị gia làm việc mà nói, hắn không cần lo lắng nhạc phụ kéo chân sau, lúc trước hắn buông tha tâm tư thú Khương Lộ Dao, nguyên nhân lớn nhất không phải Khương Lộ Dao không tốt, cũng không phải hắn không thích Khương Lộ Dao, mà là hắn sợ Khương nhị gia gây rắc rối liên luỵ tới hắn.

Tiêu Duệ Hoa nắm chặt chén rượu, sai rồi, người luôn luôn tự tin với tính kế... Hắn sai rồi, tự tin có mắt nhìn người lại mất hiệu lực với Khương nhị gia.

- Nhị gia nói thử xem, ta có nên giúp Tần vương thế tử hay không?

- Ngươi hỏi ta?

- Ừ.

Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sáng quắc, ngửa đầu nói:

- Ta tin tưởng nhị gia.

Khương nhị gia sờ sờ đầu, mơ hồ hỏi:

- Tiểu tế của ta cần Tiêu gia tiểu tử hỗ trợ? Không phải ngược lại?

- ...

Tiêu Duệ Hoa cười to nói:

- Trả lời hay lắm, đúng là đáp án tuyệt diệu vô cùng.

Khương nhị gia bị hắn khen có chút sửng sốt, cẩn trọng hỏi Tiêu Duệ Hoa:

- Tiêu gia tiểu tử, ta có nói gì đó sao?

Tiêu Duệ Hoa cười ra nước mắt, xoa xoa huyệt thái dương:

- Khương nhị gia nói không sai, là ta tự đề cao chính mình, xem nhẹ tiểu tế của nhị gia.

Hắn gặp phải nan đề (vấn đề khó), lại bị Khương nhị gia nhẹ nhàng nói một câu liền giải quyết xong.

- Tiêu gia tiểu tử...

Khương nhị gia vẫn luôn kính nể người thông minh, kính nể người thông minh cái gì cũng biết, chuyện gì khó cũng có thể giải quyết.

- Ngươi cùng Dao Dao rất giống nhau, quá thông minh.

Ở trong mắt Khương nhị gia, Tiêu Duệ Hoa cùng Dao Dao ở một cấp bậc trên cao, ngay cả tiểu tế của hắn cũng kém hơn một chút.

Chỉ là, Khương nhị gia càng thích Triệu Đạc Trạch, không phải vì sợ có tiểu tế thông minh, mà là Triệu Đạc Trạch có máu có thịt, có cố chấp, chấp niệm, có tình cảm mãnh liệt, có sức sống, có hoang mang.

Nếu Tiêu Duệ Hoa làm tiểu tế của hắn, Khương nhị gia không biết như thế nào ở cùng tiểu tế thông minh.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là A Trạch tốt nhất.

Tuy gần đây A Trạch cũng thông minh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không rảnh bồi hắn uống rượu...

Tiêu Duệ Hoa nhàn nhạt nói:

- Mặc kệ như thế nào hắn vẫn là người hoàng gia.

Triệu Đạc Trạch có thân phận, có địa vị, có nhạc gia, có thê hiền thông minh, không cần Tiêu Duệ Hoa phải hỗ trợ.

Tiêu Duệ Hoa cũng không chắc chắn có thể giúp được Triệu Đạc Trạch.

- Khương nhị gia, ta xin cáo từ.

- Chậm đã.

Khương nhị gia đột nhiên giữ lại.

Tiêu Duệ Hoa che dấu mất mát, nói:

- Hôm nay uống rượu có chút không thoải mái, chờ qua mấy ngày nữa ta lại bồi Khương nhị gia cùng nhau uống rượu.

- Không phải chuyện uống rượu.

Vẻ mặt Khương nhị gia khó có thể mở miệng, đến bên tai Tiêu Duệ Hoa:

- Lời này là Dao Dao dặn dò ta, nhất định phải nói cho ngươi nghe, Dao Dao vẫn luôn cảm thấy ngươi nên làm danh thần lưu danh sử sách.

- Thỉnh Khương nhị gia chỉ điểm.

- Chỉ điểm thì không có, những lời ta sắp nói đều là Dao Dao muốn ta thuật lại, nếu nói sai rồi, ngươi cũng đừng trách Dao Dao.

- Mời nói.

Vẻ mặt Tiêu Duệ Hoa nghiêm túc hơn rất nhiều, nếu Khương Lộ Dao cố ý để Khương nhị gia thuật lại, nhất định là chuyện rất quan trọng.

- Khương Lộ Kỳ ái mộ Triệu Đạc Dật.

- Ừ.

Tiêu Duệ Hoa rũ mắt, chớ trách Khương Lộ Kỳ chỉ đi một chuyến tới Tần vương phủ, Khương gia tứ phòng liền bị khai trừ tông tộc, Khương tứ gia bị mất mạng.

- Còn có chính là, Dao Dao nói có lẽ Vĩnh Phúc quận chúa chung tình với ngươi. Trước kia Vĩnh Phúc quận chúa còn có thể nhịn xuống, hiện giờ Khương Lộ Kỳ "bệnh nặng", ngươi lại ở trong triều từ từ hiển hách, Dao Dao nói mặc kệ chuyện Giang Nam, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào, tiền đồ của ngươi nhất định sẽ bị rất nhiều người xem trọng.

Khương nhị gia giựt tóc:

- Giống như Dao Dao còn nói cái gì đó, chỉ là quá khó nhớ, ta nhớ không được. Tóm lại ý tứ là Tiêu đại nhân không hề có tiềm lực trở thành danh thần, nhân tài mới sẽ xuất hiện, mà ngươi có thể là một nhân vật ảnh hưởng triều cục. Vì vậy, phu nhân của ngươi là ai sẽ bị các đại lão trong triều đình coi trọng, ngay cả hoàng thượng cũng muốn tuyển cho ngươi một lương phụ (vợ hiền)

Vĩnh Phúc quận chúa có gì đó hay không cũng không cần phải nói, chỉ cần khiến Tiêu Duệ Hoa lộ ra cảm kích, hoặc để ý.

Trưởng công chúa cũng thế, hoàng hậu cũng vậy, đều muốn dùng Vĩnh Phúc quận chúa mượn sức Tiêu Duệ Hoa.

Vì chuyện ở bãi săn, trong lòng Tiêu Duệ Hoa luôn cảm kích Vĩnh Phúc quận chúa, khó tránh sẽ lộ ra một chút quan tâm đối với Vĩnh Phúc quận chúa.

Tỷ như, Hoàng Hậu vì Vĩnh Phúc quận chúa tuyển hôn phu, Tiêu Duệ Hoa đã từng âm thầm hỏi thăm...

Thậm chí hắn còn nghĩ tới biện pháp khiến hôn sự thất bại.

Tiêu Duệ Hoa hỏi:

- Nàng còn nói cái gì?

- Không có, Dao Dao chỉ nói chuyện này.

- Cũng đúng, nàng thông minh như vậy, sao có thể nói ta làm như thế nào?

Tiêu Duệ Hoa cười khổ một tiếng, Khương Lộ Dao chỉ kể rõ sự thật, nếu hắn không muốn đội nón xanh, bị mọi người đồng tình, khinh bỉ, tốt nhất phải canh chừng Khương Lộ Kỳ thật kĩ.

Nếu hắn không muốn đặt chân vào vòng xoáy đoạt đích, tốt nhất nên rời xa Vĩnh Phúc quận chúa.

Nói cách khác, nếu hắn muốn phụ tá vị hoàng tử nào thượng vị, Vĩnh Phúc quận chúa là lựa chọn tốt nhất.

Rốt cuộc trưởng công chúa nhất mạch vẫn có thực lực nhất định.

Khương Lộ Dao không có kiến nghị hắn lựa chọn như thế nào.

- Tiêu gia tiểu tử.

Khương nhị gia thống khổ nói:

- Ta không thích nói chuyện cùng các người thông minh giống như các ngươi, nói này nọ gì đó ta nghe không hiểu, thôi, thôi, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi nhanh trở về đi.

- Nếu ta hưu Khương Lộ Kỳ, Khương nhị gia sẽ bênh vực nàng?

- Nàng không phải là người Khương gia, ta cần gì bênh vực kẻ yếu?

- Khương nhị gia không sợ người khác nói người vô tình tàn nhẫn?

- Không sợ.

Khương Nhị gia lắc đầu nói:

- Người khác nghị luận cũng không khiến ta mất miếng thịt nào. Sao ta phải vì ý muốn của người khác mà sống qua ngày? Nếu ta để ý suy nghĩ của thế nhân, đã sớm loại bỏ tâm tư ăn nhậu chơi bời.

Khương nhị gia nghiêm túc nhìn Tiêu Duệ Hoa, nói:

- Dao Dao đã từng nói với ta, ngươi sẽ không hưu thê, ta cũng cảm thấy ngươi không phải loại người dễ dàng hưu thê.

- Nhưng ta cần một thê tử hiểu chuyện, nàng có thể khờ, có thể xuẩn, nhưng không phải cái gì cũng không thể giúp.

- Ngươi đang tìm thê tử sao? Ta thấy ngươi đi tìm người gỗ đi.

- Ha ha.

Tiêu Duệ Hoa chắp tay nói:

- Phiền toái nhị gia chuyển lời với nàng, nàng hiểu ta quá rõ.

Không thể thành phu thê, làm một đôi tri kỷ cũng tốt, tuy ở trong mắt Khương Lộ Dao, hắn chỉ là huynh trưởng của tẩu tử, Tiêu Duệ Hoa vẫn có thể xem Khương Lộ Dao như tri kỷ.

- Ta có thể chuyển lời, chỉ là ngươi đừng để tiểu tế của ta biết, tính tình của hắn không tốt, gần đây lại chưởng quản binh quyền, sát phạt hạ nhân, có một lần ta đi Thần Cơ Doanh, nhìn thấy hắn treo binh lính không nghe lời ở trên cây...Còn treo cả một buổi trưa, nghe nói thiếu chút nữa mất mạng.

- Người lo lắng cho ta? Hay là lo lắng cho tiểu tế của ngươi?

- Ta lo lắng cho nữ nhi của ta.

Khương Nhị gia nói:

- Ngươi đừng gây phiền toái cho Dao Dao.

- Đã hiểu.

Tiêu Duệ Hoa xoay người rời khỏi Khương gia.

Trở lại Tiêu gia, Tiêu Duệ Hoa ở trong thư phòng một lúc lâu, hạ lệnh cấm túc Khương Lộ Kỳ ở trong sân viện, trước khi Tần vương phi gặp xui xẻo, hắn sẽ không thả Khương Lộ Kỳ ra ngoài.

Sao hắn lại chắc chắn Tần vương phi sẽ gặp xui xẻo?

Còn cần phải hỏi sao?

Tần vương phi có đối thủ là Khương Lộ Dao, nàng không xui xẻo thì ai xui xẻo?

Tiêu Duệ Hoa suy nghĩ một lúc lâu, chấm bút viết thư cho lão sư ở Giang Nam, mịt mờ cầu thú nữ nhi của ân sư làm thê.

Ân sư của hắn chỉ là cử nhân, gia cảnh cũng rất bình thường, đã từng ở lúc Tiêu Duệ Hoa đạt giải Nguyên nói đùa là đem nữ nhi gả cho hắn làm thiếp.

Lúc ấy Tiêu Duệ Hoa làm bộ nghe không hiểu, sau đó hắn vào kinh, cũng không có nghĩ tới chuyện này, hiện giờ hắn cần một thê tử...

Hắn không thể thú Vĩnh Phúc quận chúa, không phải Vĩnh Phúc quận chúa không tốt, mà là thú Vĩnh Phúc quận chúa sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái.

Lúc Tiêu Duệ Hoa hạ quyết tâm trợ giúp Triệu Đạc Trạch soán vị, Vĩnh Phúc quận chúa đã không còn thích hợp gả cho hắn.

Tuy Đại Minh triều không thừa nhận kiên chọn (cưới thay), nhưng trong dân gian có rất nhiều nhân gia vì kiên chọn, nam nhân thú hai phòng thê tử.

Đương nhiên, thê tử đầu tiên là lớn nhất, có địa vị vinh tôn, thê tử thú sau, tuy cũng là thê tử, nhưng vẫn thấp hơn thê tử đầu tiên một bậc.

Phụ mẫu Tiêu Duệ Hoa đã song vong, trước kia hắn không nghĩ tới chuyện kiên chọn này, chỉ nghĩ thú một vị thê tử tình đầu ý hợp, hiện giờ xem ra, hắn cần một vị thê tử có thể xử lý tốt chuyện hậu viện.

Nữ nhi của ân sư có gia cảnh tầm thường, phụ huynh tài hoa cũng bình thường, không cần Tiêu Duệ Hoa trợ lực, nàng vào cửa cũng không chèn ép Khương Lộ Kỳ.

Nếu hắn thú quý nữ có gia thế bối cảnh cực tốt làm thê, như vậy Khương Lộ Kỳ sẽ không có đường sống.

Tiêu Duệ Hoa không muốn khiến Khương Lộ Dao xem thường, huống chi hắn từng đáp ứng với Vĩnh Ninh hầu, sẽ không vứt bỏ Khương Lộ Kỳ, cho dù trong lòng Khương Lộ Kỳ không có hắn...Trong lòng hắn cũng không có Khương Lộ Kỳ.

Không thể nói ai phải xin lỗi ai.

Tiêu Duệ Hoa từ trong rương đựng sách lấy ra một phong thư cũ nát chữ mờ nhạt.

"Không ngờ có ngày phong thư này vẫn còn hữu dụng, thật là thế sự khó liệu."

Hắn đề bút ở trên tấu chương viết rõ ngọn nguồn, cũng đem di thư phụ thân lưu lại kèm theo tấu chương dâng lên.

______________________________________

Hoàng đế nhận được sổ con của Tiêu Duệ Hoa, cầm lấy di thư cẩn thận nhìn, lắc đầu nói:

- Tiêu khanh thực sự là người phúc hậu.

- Bệ hạ?

- Ngươi đi truyền khẩu dụ của trẫm cho Tiêu khanh, nói trẫm đã biết.

- Tuân chỉ.

- Còn nữa, ở trong cống phẩm lựa chọn tơ lụa tốt nhất, đựng trong rương chúc hỉ, ban thưởng cho Tiêu Duệ Hoa.

- Tuân chỉ.

Luật pháp Đại Minh triều sẽ không thừa nhận kiên chọn, hoàng đế cũng không thể tỏ thái độ duy trì, không phải hoàng đế sẽ không hiểu Tiêu Duệ Hoa dụng tâm lương khổ.

Dựa theo địa vị hôm nay của Tiêu Duệ Hoa, đối với Khương thị lại không rời không bỏ đã rất khó có, hơn nữa thú thê khác, người được chọn, lại lựa chọn nữ nhi của cử nhân có xuất thân thấp hèn, hết thảy đã đủ chứng minh, Tiêu Duệ Hoa chỉ muốn làm trung thần của hoàng đế.

Hoàng đế vô cùng vừa lòng, ngày hôm sau, tìm một lý do, thăng chức quan cho Tiêu Duệ Hoa từ hàm chính thất phẩm tăng lên hàm ngũ phẩm, cho phép Tiêu Duệ Hoa tùy lúc tới ngự tiền.

Tùy lúc tới ngự tiền là tùy thời có thể thấy hoàng đế, chức quan này vô cùng béo bở, hơn nữa có thể tùy lúc tới ngự tiền cũng có thể tùy lúc tới lục bộ trong nội các.

Tiêu Duệ Hoa lại một lần nữa, nóng bỏng tay.

Sau khi tạ ơn, Tiêu Duệ Hoa dâng một quyển sổ con nữa, chỉ trích hậu duệ quý tộc, các vị thiếu gia tính tình thô bạo, tổn hại mạng người, tùy ý trượng tễ (phạt đánh) dâm nhục tỳ nữ, hắn khẩn cầu hoàng thượng làm chủ cho những bá tánh bình dân chết oan.

Hoàng thượng nhìn thấy sổ con, liền hạ lệnh Đô Sát Viện, Đại Lý Tự tra rõ chuyện này.

Sau khi hoàng hậu nghe nói, cũng không dám nhắc chuyện muốn gả Vĩnh Phúc quận chúa cho nhị công tử thô bạo.

Hoàng hậu cũng rất sĩ diện.

- Ngươi nói xem, Tiêu Duệ Hoa cố ý? Hay là?

- Nương nương, nếu Tiêu đại nhân có tình với Vĩnh Phúc quận chúa, nghênh thú thê tử kiên chọn sẽ là Vĩnh Phúc quận chúa.

- Nói cũng đúng, hắn không phải loại người thích xen vào việc của người khác.

- Hiện giờ Tiêu đại nhân có danh vọng rất cao, chuyện lần này cũng có thể khiến bá tánh khen ngợi không vì quyền quý.

Hoàng hậu xoa trán:

- Thôi, bổn cung lại vì Vĩnh Phúc tuyển một "người trong sạch".

- Nương nương...Nô tỳ mới nhận được tin tức bên phía Từ Ninh Cung, thái hậu nương nương làm chủ đem Vĩnh Phúc quận chúa đính ước với An Nhạc hầu.

- Cái gì? Vĩnh Phúc quận chúa hứa gả cho An Nhạc hầu?

- Dạ, thái hậu đã tuyên triệu An Nhạc hầu phủ lão phu nhân.

- Ha ha, Vĩnh Phúc thật có phúc khí, lại gả cho An Nhạc hầu, bối phận cũng không kém, là tôn tử của thái hậu.

Tuy An Nhạc hầu lớn hơn Vĩnh Phúc quận chúa năm sáu tuổi, lại là thú tục huyền (vợ chết cưới vợ khác), nhưng An Nhạc hầu là tôn tử được thái hậu yêu thích, cũng rất xứng đôi với Vĩnh Phúc quận chúa, trưởng công chúa cũng thế, hoàng hậu cũng vậy, đều không thể lợi dụng Vĩnh Phúc quận chúa đổi lấy ưu việt.

An Nhạc hầu là người muốn hưởng lạc, không muốn vây vào vòng xoáy tranh đoạt của các hoàng tử.

Sau khi Tiêu Duệ Hoa nghe ý chỉ của thái hậu, hơi cong khóe môi, cũng coi như đền bù cho Vĩnh Phúc quận chúa, An Nhạc hầu mới là người tốt nhất để Vĩnh Phúc quận chúa dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro