Chương 98: Nhị Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương nhị gia nghe lời Khương Lộ Dao, hắn vẫn luôn ở hầu phủ chơi đùa, khi thì dạy dỗ nhi tử, khi thì đi khuyên can Vĩnh Ninh hầu cùng Gia Mẫn quận chúa, lúc rảnh rỗi, hắn liền chơi điểu, giáo điểu.

Cho tới lúc thái giám tới Vĩnh Ninh hầu truyền chỉ, mệnh Khương nhị gia lập tức vào cung.

Khương nhị gia thay triều phục thế tử, đi theo thái giám bái kiến hoàng đế, từ trong miệng hoàng đế, Khương nhị gia nghe nói trước đại môn Tần vương phủ có trò khôi hài, cùng với tin tức có người tự sát.

Hắn đầu tiên là giận không thể át, thiếu chút nữa đã liều mạng lao đi.

Hoàng thượng lại đem kết quả thẩm vấn mà Kinh Triệu phủ doãn đưa tới, giao cho Khương nhị gia.

Tuy không xác minh chỉ ra người sai sử điêu dân nháo sự là ai, nhưng trong lời nói có thể nhìn ra người đứng phía sau chính là quả phụ Dương gia.

Sau đó hoàng đế lại nói với Khương nhị gia, Kinh Triệu phủ doãn tới Dương gia chịu nhục, cùng với chuyện Dương môn thái quân chửi mắng Tần vương thế tử phi.

Lúc ấy Khương nhị gia liền nói:

- Ý tứ của người thần hiểu rõ, thần cả gan cầu hoàng thượng ban thưởng ân điển.

- Nói, chỉ cần hợp tình hợp lý, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi.

Hoàng đế thích Khương nhị gia trực tiếp thẳng thắn, thế gian ai cũng muốn hoàng đế ban ân điển, nhưng bọn họ không chịu nói, cứ chờ hoàng thượng chủ động ban thưởng, hoàng đế lại không thích thỏa mãn tâm tư của bọn họ, không nói liền không ban thưởng.

Hắn cũng không phải không thể ban thưởng cho triều thần.

Nếu các triều thần muốn giả vờ vô dục vô cầu, hoàng đế sẽ thành toàn cho bọn họ thể hiện cao thượng không cầu hồi báo.

Có thể nói hoàng đế đối với chuyện ban thưởng tước vị, chức quan là cực kỳ bủn xỉn, sau khi Dương Soái qua đời, rất ít người có thể được hoàng thượng ban thưởng.

- Thần hiểu tính tình của Tần vương thái phi, cũng biết Tần vương điện hạ tâm tư nặng, dù ái nữ của thần vì Tần vương phủ dốc hết tâm huyết, vì thái tử điện hạ tẩy thoát thanh danh, ở trước mặt thái phi điện hạ không nhất định là chuyện tốt.

Khương nhị gia dập đầu nói:

- Hiện giờ thần không lo sinh kế, phú quý nhàn nhã, thần chỉ không chịu nổi ái nữ bị ủy khuất, thỉnh bệ hạ ban thưởng cho tiểu nữ.

- Ban thưởng?

- Người tùy tiện ban thưởng một ít đồ vật cho tiểu nữ là được, thần cảm kích ân tình của bệ hạ.

- Khương Thừa Nghĩa, ngươi thật thú vị.

- Thần không thú vị.

Khương nhị gia nghiêm trang ngẩng đầu, nhìn thẳng hoàng thượng, chân thành nói:

- Thần văn không được võ không xong, không có tài năng xuất chúng, không cao thượng đức hạnh, chỉ là hạng người tầm thường, nhưng hoàng thượng không chê trách còn cho thần yên ổn làm Vĩnh Ninh hầu thế tử, cho thần hưởng thụ vinh hoa phú quý, kiếp này thần vô cùng cảm kích người. Thần chỉ biết tuân thủ pháp luật, không để hoàng thượng thêm phiền, dùng chân thành trung tâm hồi báo bệ hạ.

Những lời này là trước đây Khương Lộ Dao viết ra giao cho Khương nhị gia học thuộc lòng.

Đáng lẽ lúc Khương nhị gia được sắc phong làm thế tử sẽ nói ra, đáng tiếc lúc ấy hoàng thượng chỉ lo "phân cao thấp" cùng Vĩnh Ninh hầu, xem nhẹ Khương nhị gia, cho nên những lời này cũng không kịp nói.

Sau khi Khương nhị gia trở về còn oán giận một phen, học thuộc những lời như vậy, đối với hắn mà nói thật sự không dễ dàng, vậy mà lại không có đất dụng võ.

Khương Lộ Dao vừa bực vừa buồn cười, an ủi Khương nhị gia, sẽ có cơ hội nói những lời này.

Hôm nay, cuối cùng Khương nhị gia cũng bắt được cơ hội, đem một tên ăn chơi trác táng lại trung thành cảm kích đối với Đại Minh, đối với hoàng đế, này nọ biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Hoàng đế cảm khái:

- Tuân thủ pháp luật, chân thành hồi báo trẫm, nói rất đúng. Khương Thừa Nghĩa, ngươi không phải không có, nhiều người có thanh danh hiển hách lại không rõ điểm này, không rõ không phải trẫm không thể không có bọn họ phụ tá, nếu không có trẫm tín nhiệm, bọn họ cái gì cũng làm không được.

Tỷ như Dương Soái.

Năm đó hoàng đế ban cho hắn chuyên quyền độc đoán, binh mã trên dưới Đại Minh triều đều giao cho Dương Soái, thậm chí thị vệ trong tay hoàng đế cũng cho hắn.

Nhưng Dương Soái lại cô phụ sự tín nhiệm của hoàng đế, cô phụ hoàng đế liên tiếp giết mười tám vị ngự sử đứng ra buộc tội Dương Soái có tâm làm phản.

Dương Soái tràn ngập chân thành, nhưng hắn chân thành là Đại Minh triều, còn tuân thủ pháp luật, kính sợ đế vương thì chưa từng có.

Trong mắt hắn, hoàng đế chỉ là người ngồi trên long ỷ mà thôi, đổi lại là người khác, thì vẫn là thiên hạ Đại Minh triều.

- Bọn họ còn không bằng ngươi, không bằng ngươi!

Những lời này quanh quẩn trong đại điện, cũng vì kích động, hoàng đế thở có chút khó khăn, vui mừng nói với Khương nhị gia:

- Trẫm không nhìn lầm ngươi, Khương Thừa Nghĩa, về sau ngươi hãy thường tiến cung trò chuyện với trẫm.

- Tuân chỉ.

Có cây lớn mà không dựa, thì không phải là tác phong của Khương nhị gia.

Hắn không biết hoàng thượng nghĩ cái gì, cũng không biết hoàng thượng có hiểu lầm gì không, tiến cung bầu bạn với Quân đủ để đề cao địa vị của hắn, hắn củng cố địa vị, đối với nhi nữ rất có lợi.

Thân phận của tiểu tế vẫn chưa bị vạch trần, nếu ai đem chuyện hoán tử nói cho hoàng thượng...

Tuy hiện giờ bọn họ đã chuẩn bị, nhưng ai cũng không thể xác định hoàng thượng có tức giận hay không, nếu có sẽ liên lụy đến Triệu Đạc Trạch.

Khương Nhị gia biết nhi tử của hắn cả đời này sẽ giống hắn, chính là ăn no chờ chết, ăn nhậu chơi bời.

Tiểu tế lại khác, tiểu tế chí hướng cao xa, có dã tâm, có năng lực, nếu hắn có thể thường xuyên bầu bạn bên người hoàng thượng, đối với tiểu tế mà nói chính là ưu việt.

Bởi vậy Khương nhị gia muốn nhập vai Dương Soái mà không gây mâu thuẫn, lúc rảnh rỗi còn đi thỉnh giáo Vĩnh Ninh hầu về thói quen đặc thù trước kia của Dương Soái.

Khương nhị gia học theo Vĩnh Ninh hầu, dù cố gắng vẫn là ngoài khét trong sống.

Cũng phải chịu, vì hiện giờ còn người nào khác hiểu biết Dương Soái hơn Vĩnh Ninh hầu?

Cũng chỉ có Vĩnh Ninh hầu đã từng ở cùng Dương Soái một khoảng thời gian rất dài.

Lần đầu tiên lúc Khương nhị gia muốn bắt chước Dương Soái mà đi tìm Vĩnh Ninh hầu, hắn bị Vĩnh Ninh hầu truy đuổi đến gà bay chó sủa, trên mông ăn vài cây gậy gộc.

Khương nhị gia không nhụt chí, không lùi súc, dũng cảm lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư tiếp tục đi tìm Vĩnh Ninh hầu.

Cho tới lúc Vĩnh Ninh hầu đánh mà hắn không chạy, chửi mà hắn không nhục, làm gì cũng không lại hắn, mới chậm rãi nói một ít chuyện liên quan đến Dương Soái mà rất ít người biết.

Đối với Vĩnh Ninh hầu mà nói, loại người thánh nhân giống như Dương Soái lại bị nhi tử của hắn cái loại vô năng, ham ăn biếng làm, ham chơi sợ chết "giả mạo", hắn thật xin lỗi đồng chí khi xưa, xin lỗi Dương Soái.

Nhưng đồng chí đã chết, nhi tử...

Hiện giờ Khương nhị gia là nhi tử duy nhất giữ lại bên người hắn, Khương gia hầu phủ truyền thừa còn phải trông cậy vào Khương nhị gia.

Tuy ngoài miệng Vĩnh Ninh hầu chửi mắng không cao hứng, nhưng trong lòng đối với tương lai của Khương gia lại càng thêm yên tâm.

Khương nhị gia nắm bắt thuộc tính đặc trưng, đủ để phát huy hiệu suất, hắn không chỉ học rất nghiêm túc, mà bắt chước còn cực kỳ giống, có đôi khi thậm chí còn dọa Vĩnh Ninh hầu muốn bật ngửa.

Vĩnh Ninh hầu tuyệt đối không thể ngờ nhi tử nhị hóa này lại có khả năng này.

Nhìn Khương nhị gia, Vĩnh Ninh hầu đã từng cảm thán với lão thê, thân mẫu là ca kĩ, tuy lão nhị không học diễn, nhưng biểu diễn cũng không tồi.

Gia Mẫn quận chúa hung hăng tán đầu Vĩnh Ninh hầu một cái, nàng nói, hiện giờ lão nhị là nhi tử của ta.

Vĩnh Ninh hầu liên tục nhận lỗi mới dỗ Gia Mẫn quận chúa bớt giận, Gia Mẫn quận chúa đối với hắn mà nói, chính là xem lão nhị như thân sinh nhi tử đối đãi rất thiệt tình, dặn hắn về sau không được nhắc đến chuyện về thân mẫu của lão nhị nữa.

Vĩnh Ninh hầu vội vàng đáp ứng, đối với Khương nhị gia càng thêm cẩn thận, dụng tâm phụ đạo.

______________________________________

Khương nhị gia từ biệt hoàng thượng rời khỏi hoàng cung, sai người đi mua một ít vàng mã cùng rượu ngon, còn hắn thuận tiện về hầu phủ thay đổi một thân xiêm y, ngồi tỉa râu cho đẹp, tóc mai cũng vuốt vào nếp.

- Nàng nhìn xem có phải ta không giống trước?

Khương nhị gia hỏi nhị phu nhân đang ngồi đếm ngân phiếu:

- Nhìn ta đi.

- A?

Nhị phu nhân chẳng thèm nâng mắt, nói thẳng:

- Ngươi đi chơi đi, đêm nay ta làm thêm đồ ăn ngon cho ngươi.

- Nàng lại kiếm được bạc?

- Ừ.

Nhị phu nhân cười không thấy mắt:

- Kiếm bạc, là chuyện thực nhẹ nhàng.

Khương nhị gia cũng không quấy rầy nhị phu nhân nữa, liền nói ra yêu cầu:

- Ta muốn ăn vịt nướng, muốn ăn thịt hầm, muốn ăn tay hùm, muốn ăn sườn cừu.

Nhị phu nhân nói:

- Chỉ có thể chọn một món, nếu để Dao Dao biết ngươi chuyên ăn thịt, sẽ giáo huấn ngươi.

Khương nhị gia suy nghĩ:

- Nàng có thể dặn phòng bếp làm, cùng lắm thì nói làm tất cả thành một món.

- ...

- Ha ha.

Khương nhị gia cười vui vẻ rời khỏi phòng.

Hắn đi tới thư phòng lắc lư trước mặt nhi tử vài vòng, nhi tử nhìn thư tịch mà mặt ngu ra, căn bản không thấy hắn.

Khương nhị gia nhìn thoáng qua tên cuốn sách, vỗ vỗ vai nhi tử:

- Lúc này mà ngươi còn lo lắng cho nhi tức, ngươi thật đủ mệt.

- Phụ thân, trong sách nói nữ nhân sinh sản rất nguy hiểm, Hay là...Hay là...

Khương Mân Cẩn lo lắng:

- Đừng để Chước Hoa sinh?

Hắn sợ mất ái thê.

- Nguy hiểm là người khác, nhi tức sẽ không có nguy hiểm, ngươi đừng tự dọa mình, huống chi bụng nàng đã lớn, lúc này nói không sinh không phải càng nguy hiểm?

Khương nhị gia lắc đầu nói:

- Nếu ngươi luyến tiếc nàng, biết nàng vất vả, lại nguy hiểm, sau này đối xử với nhi tức thật tốt là được.

- Mặc kệ là nam hay là nữ, ta sẽ không để nàng sinh tiếp.

- Ngươi nói lời này là sai rồi.

Khương nhị gia cười nói:

- Ngươi có thể kiềm chế không thân cận cùng nhi tức? Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, trong sách nói đến nguy hiểm là thai đầu, lần thứ hai sẽ trôi chảy hơn nhiều. Sinh ngươi ra, nương ngươi đau cả ngày, sinh muội muội của ngươi, còn chưa được nửa canh giờ. Lúc Dao Dao ở trong bụng nương của ngươi, đến lúc sinh ra còn hiểu chuyện hơn ngươi nhiều. Huống chi nếu sinh nữ nhi, ngươi không cho nhi tức sinh nữa, tương lai sau này nhi tức biết dựa vào ai? Người có thể hiếu thuận hiểu chuyện như phụ thân ngươi là quá ít.

- Ngươi chỉ cần suy nghĩ, như thế nào đối với nhi tức mới là tốt nhất, đừng dễ dàng quyết định, làm tổn thương nhi tức

- Dạ.

Khương nhị gia ra khỏi thư phòng, mới nhớ, hắn tới tìm Khương Mân Cẩn làm gì đó, định quay trở lại, nhưng lại nghĩ thôi đừng quấy rầy nhi tử đang bị ngu.

Hắn lại đi gõ cửa phòng phu thê Vĩnh Ninh hầu, học theo tư thế của Dương Soái, đứng dưới tàng cây, lôi kéo cổ họng:

- Phụ thân, người xem ai tới...

Cửa sổ đột nhiên đẩy ra, Vĩnh Ninh hầu thuận tay ném một quân cờ, trúng ngay đầu Khương nhị gia.

- Câm miệng, cút đi.

- Phụ thân, người lại thua mẫu thân? Ta nói người cũng thật là, rõ ràng biết đánh không lại mẫu thân, còn...

"Ầm ầm ầm."

Một nắm quân cờ đập thẳng vào người Khương nhị gia.

Khương Nhị gia ôm đầu chạy ra khỏi viện:

- Phụ thân ngay cả quân cờ cũng ném, ngài cũng nên dập đầu nhận thua đi, mẫu thân, đừng la nhi tử, hãy hung hăng giáo huấn phụ thân đi.

Gia Mẫn quận chúa cong khóe môi, cười nói:

- Lão nhị càng ngày càng thú vị.

Thấy Vĩnh Ninh hầu đứng im không phản ứng, Gia Mẫn quận chúa hỏi:

- Làm sao vậy?

Vĩnh Ninh hầu xoay người, giống như nhìn thấy quỷ, lẩm bẩm nói:

- Quá giống, khuôn mặt lão nhị không giống Dương Soái, nhưng vừa rồi hắn đứng dưới tàng cây, quả thực giống như Dương Soái sống lại. Thật không ngờ hắn trang điểm, sẽ như vậy...Lão nhị thật thông minh, chỉ tiếc bị ta trì hoãn.

Nếu hắn bồi dưỡng lão nhị từ nhỏ, có lẽ trên đời sẽ xuất hiện một vị tướng quân trác tuyệt.

Gia Mẫn quận chúa nói:

- Nếu ngươi không trì hoãn, lão nhị cũng không có ngày hôm nay. Tái ông mất ngựa, nào biết là phúc hay họa, hầu gia, lão nhị hiện giờ rất tốt.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Vĩnh Ninh hầu ngồi trở bên cạnh lão thê, nắm chặt tay nàng:

- Chúng ta cũng khá tốt, chỉ hy vọng cuộc sống này có thể trôi qua lâu một chút.

Vĩnh Ninh hầu hối hận nhất chính là cùng Gia Mẫn quận chúa náo loạn, xa cách ba mươi năm, nếu không phải Khương nhị gia thường xuyên khuyên hắn, khiến hắn dở khóc dở cười, thì hắn sẽ không biết dưỡng nhi tử lại lạc thú đến vậy.

Nếu không phải Khương Lộ Dao giúp hắn giải khai khúc mắc với Gia Mẫn quận chúa, thì hắn hiện giờ còn đang phòng không gối chiếc.

Có lẽ đến chết cũng không thể xác định tâm ý của Gia Mẫn quận chúa.

Còn tôn tử Khương Mân Cẩn thú được tôn tức rất tốt, giúp hắn điều dưỡng thân thể, khiến bệnh cũ trước kia dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Thế nhân chỉ thấy Vĩnh Ninh hầu đem hết thảy để lại cho nhị phòng, lại không biết nhị phòng mang lại gì cho hắn.

- Nhị gia, người đi đâu?

- Tế bái Dương Soái.

Khương nhị gia mang theo vàng mã, cống phẩm, cùng với rượu ngon, đi tới Bắc Sơn ngoài kinh thành tế điện Dương Soái.

Ở Bắc Sơn có thể nhìn thấy bắc cương, đây cũng là nơi mà Dương Soái nhớ thương nhất.

Khương nhị gia kêu tùy tùng, cùng với người trông coi lăng tẩm của Dương Soái cưỡng chế rời đi.

"bùm" một tiếng, hắn quỳ gối bên cạnh bia mộ, đem cống phẩm từng cái dâng lên, bỏ vàng mã vào chậu than, bậc lửa:

- Dương bá phụ, ta biết người hận ta.

- Ta kêu người là Dương bá phụ, người sẽ không tức giận đúng không, luận theo vai vế của phụ thân ta, thì ta cũng là chất tử của người.

Khương nhị gia vừa nói chuyện, vừa uống rượu:

- Một lát nữa, ta phải làm một chuyện, có thể người sẽ tức giận. Cho dù ta cũng cảm thấy bản thân thực vô sỉ, rất đáng giận, nhưng vẫn kiên trì làm tiếp, ta không giống người có tài năng, có lý tưởng, ta chỉ là người bình thường tài trí bình thường, vô dụng đến cực điểm, sợ chết, sợ đau, ham hưởng lạc...Chuyện phiền lòng ta thấy có thể trốn liền trốn, nhưng hiện tại ta tránh không được, khuê nữ của ta...Đúng ra là ngoại tôn tức của người, đáng tiếc khuê nữ của người lại tráo đổi ngoại tôn tử, người cũng gặp Dương phi rồi đi, mắng nàng là được, đừng đánh khuê nữ...Nữ nhi phải đau tiếc, phải được sủng ái.

Lại rót một ngụm rượu, Khương nhị gia vuốt văn tự trên bia mộ:

- Khuê nữ của ta là Dao Dao, nàng rất hiếu thuận, đối xử với ta cực kỳ tốt, có nữ nhi như tri kỷ, ta đã thấy đủ. Lúc nàng khó xử, sao ta có thể không ra tay bảo hộ nàng? Giúp nàng một phen? Dương bá phụ trong lòng người có thiên hạ, lòng ta chỉ có thân nhân, cho nên người là mây trên trời, ta là bùn đất dưới đất, sau khi người chết sẽ đi Tây Thiên, còn ta không bị xuống địa ngục là may rồi.

- Ta mới rời khỏi hoàng cung, nhìn dáng vẻ...Dao Dao cũng từng phân tích, hoàng thượng sẽ không tha thứ cho Dương gia, một lát nữa, ta sẽ đi Dương gia đùa giỡn một phen, người hãy thứ lỗi cho ta, dù người không chịu tha thứ cho ta, ta cũng không thể không đi.

- Chờ sau khi ta chết, tùy tiện người muốn xả giận thế nào cũng được.

- Người xem, người xem, còn sống thật tốt? Muốn như thế nào cũng được, người nha, lúc trước như thế nào lại lựa chọn cái chết?

- Thôi, ân oán giữa người cùng hoàng thượng ai cũng nói không rõ.

Một vò rượu ngon đã uống cạn, Khương nhị gia cả thân đầy mùi rượu, lắc lư đầu.

- Dương bá phụ, ta......Ta sẽ tranh thủ mang Dương Gia Bảo đi, Dương phi hao hết tâm huyết mới giữ được huyết mạch của Dương gia, nếu lại để đám quả phụ Dương gia nuôi dưỡng tiếp, hắn không chỉ bị dưỡng phế, còn có khả năng sống không thành niên.

Khương nhị gia quỳ thẳng thân mình, dập đầu nói:

- Đây cũng là điều duy nhất mà tiểu chất có thể làm thay người, huyết mạch Dương gia sẽ không đoạn tuyệt.

Cây thanh tùng bên lăng mộ lắc lư rung động, giống như Dương Soái đáp lời Khương nhị gia.

- Mặc kệ người tin hay không, tiểu chất vẫn luôn kính nể người, đáng tiếc...Người thú một thê tử hồ đồ, sinh sôi huỷ hoại hết thảy, còn có ngoại tôn của người, ta cũng sẽ hỗ trợ chăm sóc, tính tình của hắn cực kỳ giống người, không ai trông coi, sẽ dễ bị người tính kế. A Trạch đã không còn cừu hận hắn, cũng sẽ không trả thù hắn, nếu A Trạch rối rắm, ta sẽ đánh hắn thanh tỉnh, người yên tâm hắn sẽ tốt, ít nhất sẽ khỏe mạnh thi triển một thân tài hoa.

Khương nhị gia đập bể bình rượu, thân thể hoàng thượng càng ngày càng không tốt, không biết có thể qua năm nay hay không, nếu thay đế vương khác, sẽ không oán hận Dương gia như thế, Triệu Đạc Dật sẽ có cơ hội đền đáp Đại Minh.

- Tuy ta bất tài, nhưng nguyện ý trừ bỏ mầm tai hoạ trong Dương gia, Dương bá phụ, ta đi đây.

- Hy vọng đây là lần duy nhất mà ta không có tự tin đến thăm người.

Khương nhị gia đứng dậy, dùng nhánh cây chậm rãi quấy chậu than, ngọn lửa mỏng manh chiếu sáng đôi mắt, chờ vàng mã hóa thành tro tàn, Khương nhị gia cũng không quay đầu, rời khỏi Bắc Sơn.

______________________________________

"Ầm ầm ầm."

Đại môn Dương gia lại một lần nữa bị gõ vang.

Dương môn thái quân vừa mới thả lỏng thân thể, muốn nghỉ ngơi một chút, lại nghe hạ nhân hồi bẩm:

- Khương nhị gia tới rồi.

Nàng tức giận đến đau ngực, chống đỡ thân thể suy nhược, nói:

- Dương gia là nơi tự do? Ai muốn tới liền tới?

- Khương nhị gia nói có chuyện muốn nói với người.

- Không gặp.

- Khương nhị gia nói Dương Soái muốn gặp người.

- ...

Dương môn thái quân bị những lời này chọc đến đau cuống phổi, thật đúng là vạch áo cho người xem lưng, nếu không phải cẩu tặc Khương Thừa Nghĩa giả thần giả quỷ, Dương gia sẽ ra nông nổi này? Bị một chức quan nho nhỏ là Kinh Triệu phủ doãn "khi dễ" "ép hỏi"?

Còn không phải vì cẩu tặc cướp đi Quân hồn của Dương Soái?

Tuy Dương môn thái quân cố chấp, cũng biết hoàng thượng dám ngó lơ Dương gia, là vì nàng vô dụng.

Nếu nàng đối với phu thê Triệu Đạc Trạch là khinh thường, thì đối với Khương Thừa Nghĩa cướp đi hết thảy vinh quang của Dương gia chính là hận thấu xương.

Dương môn thái quân gõ mạnh quải trượng xuống đất, hung tợn nói:

- Nếu hắn lại đến giả thần giả quỷ, ta sẽ gõ bể đầu hắn, mổ bụng nhìn xem bên trong chứa hắc tâm can (tim đen tối) như thế nào.

- Mở cửa.

- Dạ.

Dương môn thái quân chống quải trượng đi về phía Khương nhị gia.

Lúc nàng nhìn thấy Khương nhị gia đứng trước cửa đại sảnh, không thể tin được xoa xoa đôi mắt, như thế nào? Sao hắn lại biết Dương Soái trạm tư (dáng đứng) là chân trái ở phía trước? Bả vai hơi nghiêng?

Mấy năm nay Dương môn thái quân vẫn luôn hoài niệm phu quân, lúc nào cũng nghĩ tới phu quân.

Đại cữu mẫu thất thanh nói:

- Dương Soái...

- Nói bậy, sao hắn có thể là Dương Soái?

Dương môn thái quân hận chết Khương nhị gia dám giả mạo Dương Soái, nàng không chịu thừa nhận Khương nhị gia đã gợi lên hồi ức dĩ vãng trong đầu nàng.

Khương nhị gia học theo Dương Soái khẽ cong khóe môi, tươi cười ôn hòa luôn treo trên khuôn mặt, vui vẻ cũng thế, tức giận cũng vậy, Dương Soái vẫn luôn tươi cười:

- Mới vừa rồi Khương Thừa Nghĩa đi Bắc Sơn bái tế ta, ta nghe hắn nói một chút chuyện.

- Ngươi còn muốn giả mạo tới khi nào?

Dương môn thái quân giơ cao quải trượng, mắng:

- Súc sinh!

Khương nhị gia không chút hoang mang nói:

- Phượng Tiên, ngươi như thế nào lại trở nên thô tục như thế? Mấy năm nay ta không nhập mộng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?

- Ngươi...

- Ta cái gì? Chẳng lẽ ngươi từng mơ thấy ta?

Dương môn thái quân bị lời này kích thích mặt đỏ bừng, một quả phụ cho dù mơ thấy vong phu cũng là chuyện vô cùng mất mặt, chứng tỏ nàng lúc nào cũng nghĩ tới nam nhân, không phải thật tình thủ tiết.

- Khương Thừa Nghĩa.

- Ngươi đừng nhắc tới hắn mãi, ta có thể mượn thể xác của hắn mà hiện thân, ta rất cảm kích hắn. Nếu không có hắn, ta sẽ không có cách nào nói ra những lời chưa từng nói.

Khương nhị gia chắp tay về hướng hoàng cung, sắc mặt Dương môn thái quân trắng bệch, nếu nói lần đầu tiên Khương nhị gia diễn trò còn lộ ra dấu vết, lần này...

Nàng giống như gặp được Dương Soái, sao có thể?

Trong ánh mắt ẩn hiện vài phần mê mang, tay nắm chặt quải trượng, không đúng, hắn không phải là Dương Soái, không phải trượng phu của nàng, mà là Khương Thừa Nghĩa là cẩu tặc, hạ tiện vô sĩ giả mạo phu quân của nàng, gõ mạnh quải trượng xuống đất, gào rống nói:

- Ta đánh chết ngươi!

- Mẫu thân.

Đại cữu mẫu nhanh tay nắm chặt quải trượng trong tay thái quân:

- Người không thể, không thể.

Mặc kệ người trước mặt là Dương Soái, hay là Khương nhị gia, Dương gia cũng không thể đánh người.

Hoàng thượng ở trong cung đang nhìn chằm chằm Dương gia, nếu thái quân nhất thời tức giận dám thương tổn Khương nhị gia, sẽ khiến cho ngập trời đại sóng, đặc biệt là lúc Khương nhị gia càng ngày càng giống Dương Soái.

- Đại tức phụ thực hiểu lý lẽ, không hổ là hiền thê mà bổn soái vì lão đại tuyển chọn, năm đó ta từng lưu lại lời nói, lướt qua bà bà của ngươi đem Dương gia giao cho ngươi trông quản.

Giọng nói của Khương nhị gia tràn ngập nghi vấn:

- Không ai nói với ngươi?

- Ngươi nói bậy!

Thái quân hét lớn:

- Ngươi nói lúc nào?

- Xem ra mẫu thân của ngươi không có nói cho ngươi biết.

Ánh mắt Khương nhị gia ẩn hiện mất mát tiếc nuối nhìn Dương môn thái quân:

- Trước kia ngươi còn có chỗ đáng khen, hiện giờ càng thêm bất kham (không chịu nổi), biết rõ Dương gia trung liệt, bổn soái vì hoàng thượng có thể xả thân liều chết, ngươi lại...Lại hoài nghi hoàng thượng dụng tâm, tự giữ công lao dĩ vãng nhục mạ mệnh quan triều đình, hại nữ nhi còn chưa đủ? Ngươi còn muốn tổn hại thanh danh của Dương gia?

- Loại phụ nhân giống như ngươi, thô tục, ngu xuẩn, vô tri, không cần cũng thế.

- Cái gì? Ngươi không cần ta?

- Không sai, lần này ta trở về chỉ muốn nói một chuyện, ngươi có thể ở Dương gia vinh dưỡng, nhưng ta cùng ngươi không còn quan hệ, ta sẽ giao Dương gia cho đại nhi tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro